Phượng Ẩn Thiên Hạ - Chương 100

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Trong ánh sáng địa lao ảm đạm, Hồi Tuyết cầm theo đèn ***g đứng ở ngoài cửa, cô không mở cửa vào trong mà bình tĩnh đứng nhìn Hoa Trứ Vũ qua cánh cửa lao. Chiếc đèn trong tay tỏa ra ánh sáng nhu hòa, nhưng không thể chiếu sáng hết toàn bộ nhà giam, càng không hiện rõ được vẻ mặt Hồi Tuyết lúc này.
Nhiều ngày không gặp, Hồi Tuyết cũng không thay đổi nhiều lắm, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước đây, chỉ có ánh mắt nhìn Hoa Trứ Vũ hiện rõ vẻ phức tạp.
“Rốt cuộc cô là ai? Vì sao phải giả mạo công chúa Trác Nhã?” Hồi Tuyết nhìn thẳng vào Hoa Trứ Vũ, thản nhiên hỏi.
Hoa Trứ Vũ không ngờ Hồi Tuyết vừa mở miệng lại hỏi nàng về vấn đề này, nói như vậy, Hồi Tuyết đã biết chuyện nàng không phải muội muội của Tiêu Dận. Nếu Hồi Tuyết đã biết, khẳng định là Tiêu Dận cũng biết. Ngày đó, nàng từng nói cho Tiêu Dận, sau khi trở về đến hãy đến hỏi Bạch Mã phu nhân một chuyện, nàng còn nghĩ hắn không nghe thấy, thì ra là hắn nghe được.
“Hồi Tuyết, ta là ai không quan trọng. Ngày đó ta tới Bắc Triều để tránh nạn, hoàn toàn không có ác ý với Bắc Triều!” Nàng chỉ có thể nói như vậy; trước mắt, thân phận Hoa Trứ Vũ vẫn cần được giấu kín.
“Vậy sao cô lại biết công chúa Trác Nhã, còn có cả tín vật của công chúa trên người? Công chúa Trác Nhã đang ở đâu?” Hồi Tuyết tiếp tục hỏi. Hiển nhiên, Hồi Tuyết chưa biết nàng là Doanh Sơ Tà, việc này mới chỉ có mình Tiêu Dận biết. Hồi Tuyết càng không nghi ngờ nàng là Hoa tiểu thư, chỉ nghĩ nàng chính là một nha hoàn thay thế.
Hồi Tuyết hỏi tới công chúa Trác Nhã làm Hoa Trứ Vũ trầm mặc.
Cái ૮ɦếƭ của Cẩm Sắc, thủy chung vẫn là vết sẹo đau đớn nhất trong lòng Hoa Trứ Vũ, mỗi một lần có ai nhắc tới chuyện này, vết sẹo đó như bị người ta bóc vảy, chảy máu đầm đìa.
“Cô ấy đã mất rồi, tín vật đó là cô ấy giao cho ta.” Rất lâu sau, Hoa Trứ Vũ mới chậm rãi nói.
Cánh tay cầm đèn của Hồi Tuyết run rẩy, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bi ai. Rõ ràng, cô đã sớm đoán được, một tín vật liên quan đến thân thế quan trọng như vậy không thể dễ dàng tặng cho người khác, trừ khi…..
“Việc này dùng một lời khó nói hết! Hồi Tuyết, bây giờ ta chỉ muốn biết, hoàng đế các cô đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại tấn công Nam Triều. Sao tóc của hắn lại biến thành màu tím?” Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt hỏi.
Hồi Tuyết trầm mặc một lát nhưng không hề trả lời Hoa Trứ Vũ, cô chỉ ngẩng đầu nhìn Hoa Trứ Vũ đầy thâm ý rồi lấy chìa khóa mở cửa lao ra, “Hoàng Thượng muốn gặp cô, đi theo ta!”
Hồi Tuyết cầm đèn ***g dẫn đường, việc cô không trả lời câu hỏi của Hoa Trứ Vũ khiến Hoa Trứ Vũ càng thêm nghi ngờ, rốt cuộc Tiêu Dận bị làm sao vậy mà đến ngay cả Hồi Tuyết cũng tỏ vẻ trách móc nàng. Nàng còn nghĩ Hồi Tuyết tới đây để nói chuyện gì đó, thì ra là không phải.
Hoa Trứ Vũ biết Tiêu Dận sẽ cho gọi nàng tới gặp mặt, không biết Ôn Uyển đã nói gì với hắn trên chiến trường mà làm cho hắn cảm thấy hứng thú với nàng, bỏ qua tôn nghiêm của một hoàng đế để tự thân bắt giữ nàng. Nếu không, chỉ dựa vào việc hắn không nhớ rõ nàng, hắn sẽ không có hứng thú với một binh tốt như vậy.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy do dự thì nghe Hồi Tuyết liền thản nhiên nói: “Mau đi thôi, tâm trạng Hoàng Thượng mấy ngày gần đây không tốt, nếu đắc tội với ngài cũng chỉ có cô chịu thiệt.”
Hoa Trứ Vũ đi theo Hồi Tuyết ra khỏi địa lao. Lưu Phong đang đứng đợi bên ngoài, nhìn thấy Hồi Tuyết dẫn theo Hoa Trứ Vũ ra ngoài, hắn liền đi trước dẫn đường. Mấy người đi dọc theo con đường lát đá nhỏ, đi tới chỗ Tiêu Dận.
“Hoàng Thượng, thuộc hạ đã dẫn tù binh tới!” Lưu Phong đi vào trong bẩm báo.
Hoa Trứ Vũ đi theo hắn.
Khi biệt ly còn lưu luyến không rời, vậy mà lúc gặp lại đã trở thành hai người xa lạ. Hắn vẫn là hắn, nàng cũng vẫn là nàng. Chỉ là, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn nàng không còn là nàng, trong mắt nàng hắn cũng không còn là hắn.
Trên chiếc thảm dày bày ra một chiếc bàn gỗ màu đen, phía trên có một lô huân hương đang cháy, khói nhẹ lượn lờ, mùi hương thơm mát thản nhiên tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Ôn Uyển đang ngồi đánh đàn bên bàn gỗ, còn có vài cô nương xinh tươi như hoa như ngọc, thiên kiều bá mị nhảy múa theo tiếng nhạc, tư thế đầy khiêu khích, nhưng ánh mắt bọn họ không hề phối hợp với cơ thể, tất cả đều đầy vẻ mị hoặc dán chặt vào người Tiêu Dận.
Tiêu Dận ôm cằm xem múa, đúng là thời chiến loạn lạc, tuy thua trận nhưng Tiêu Dận lại không hề có chút u sầu nào. Hắn đang ngồi trên thảm dựa lưng vào gối gấm, trông vô cùng tự tại.
Mái tóc màu tím tùy ý thả ở phía sau lấp lánh dưới ánh sáng ngọn đèn trong phòng. Màu tóc và màu mắt tím hòa lẫn với nhau khiến cả người hắn tỏa ra khí chất kinh tâm động phách. Đó chính là thứ trước đây Tiêu Dận không có. Ngoài ra, trông hắn có vẻ lạnh lùng hơn trước đây, lạnh lùng mà mị hoặc.
Nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, hắn liền nheo mắt lại, mũi nhọn màu tím trong mắt càng nồng đậm, tỏ ra ánh sáng lạnh lẽo bức người.
“Sao lại chậm như vậy!” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Bẩm Hoàng Thượng, người này bị thương nên tốc độ có hơi chậm! ” Hồi Tuyết tiến lên, thi lễ đáp.
Tiêu Dận lạnh lùng hừ một tiếng rồi vẫy tay với Hoa Trứ Vũ, “Tới đây!”
Hoa Trứ Vũ chắp hai tay ra sau lưng, chậm rãi bước đến trước mặt Tiêu Dận, lúc cách hắn còn năm bước chân thì ngừng lại. Ở khoảng cách gần, nàng phát hiện ra màu tóc tím này rất hợp với gương mặt hắn, một gương mặt đầy lạnh lùng và diễm lệ, thật khó có thể tìm ra từ thích hợp để hình dung.
Hoa Trứ Vũ nhìn hắn không chớp mắt, cố gắng bình tĩnh nói:“Không biết Hoàng Thượng cho gọi một binh tốt nhỏ như ta tới có chuyện gì?”
Ánh mắt Tiêu Dận nhàn nhạt lướt qua gương mặt Hoa Trứ Vũ,“Một binh tốt mà có võ công cao như vậy khiến bản đế thấy rất hứng thú, hơn nữa, ta còn nghe nói Cơ Phượng Ly rất xem trọng ngươi. Nhưng bản đế không biết hắn xem trọng ngươi tới mức nào?”
Cơ Phượng Ly rất xem trọng nàng sao? Có lẽ Ôn Uyển đã nói với hắn như vậy.
“Hoàng thượng tin vậy sao? Ta cũng chỉ là một binh tốt nhỏ bé mà thôi!” Tiêu Dận, hắn thật sự không nhớ ra nàng, đôi mắt hắn nhìn nàng, vô cùng thản nhiên và lạnh lùng.
“Nói cũng đúng!” Hắn nhíu mày, ánh mắt trầm ngâm quan sát Hoa Trứ Vũ rất lâu, cảm thấy hứng thú hỏi. “Ngươi tên là gì?”
“Hoàng Thượng!” Ôn Uyển ngừng đánh đàn, nhẹ nhàng bước tới chỗ Tiêu Dận, ngồi xuống bên cạnh hắn. Rót đầy một chén R*ợ*u đưa cho Tiêu Dận rồi nói. “Lại uống một chén đi!”
Tiêu Dận vẫy tay ra hiệu cho các vũ cơ lui xuống, quay đầu tươi cười với Ôn Uyển, “Uyển nhi, sao không đàn nữa, Bản đế muốn nghe thêm lần nữa.”
Ôn Uyển thản nhiên cười nói:“Chỉ cần Hoàng Thượng muốn nghe, Uyển nhi sẽ đàn tiếp.” Nàng đứng dậy đi tới trước bàn, lúc đi ngang qua Hoa Trứ Vũ hơi ngừng lại một chút, đưa đôi mắt đẹp nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, trong mắt thoáng hiện lên ý cười.
Hoa Trứ Vũ biết, Ôn Uyển rất hận nàng.
Ngày đó, khi Tiêu Dận đem Ôn Uyển đi, hắn đã nói hắn bắt Ôn Uyển vì để bảo vệ nàng. Tuy lúc đó nàng ta đã hôn mê không thể nghe thấy nhưng không có nghĩa là nàng ta không biết. Một người cao ngạo như nàng ta, biết mình bị bắt tới Bắc Triều chỉ vì sự an toàn của một tiểu thái giám như nàng, bảo nàng ta chịu thế nào được.
Hoa Trứ Vũ cười khổ, quan hệ giữa nàng và Ôn Uyển, thật sự quá phức tạp.
Ôn Uyển ngồi xuống, bắt đầu đánh đàn. Cây đàn nàng ta đang dùng chính là “Nhiễu Lương” của Tiêu Dận. “Nhiễu Lương” nàng từng dùng, đang phát ra khúc “sát phá lang” dưới đầu ngón tay Ôn Uyển.
Sát phá lang!
Hoa Trứ Vũ không hiểu vì sao Ôn Uyển lại đàn khúc nhạc này, chẳng lẽ là Tiêu Dận thích nghe sao?
Nói như vậy, rất có thể Tiêu Dận đã dạy nàng ta khúc nhạc này.
Ngày đó, nàng từng đàn khúc đó trên chiến trường, sau khi Tiêu Dận nghĩ nàng là muội muội của hắn, cũng từng bảo nàng đàn cho hắn nghe hai lần nữa. Vốn nàng còn nghĩ Tiêu Dận không hiểu âm luật, nhưng xem ra hắn đã ghi nhớ rõ khúc nhạc này rồi dạy lại cho Ôn Uyển.
Hoa Trứ Vũ yên lặng đứng trong phòng, không ngừng chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình.
“Hoàng Thượng, ta có mấy câu muốn nói với Hoàng Thượng! Mong Hoàng Thượng cho những người khác lui xuống!” Nàng tới đây không phải để nghe nhạc, nàng có chuyện muốn nói với Tiêu Dận.
Hoa Trứ Vũ vừa nói, tiếng đàn của Ôn Uyển liền rối loạn, sau vài tiếng leng keng, dây đàn bị đứt. Ôn Uyển kêu lên một tiếng, nâng cổ tay của mình lên, ngón trỏ tay phải bắt đầu có máu chảy ra. Nàng ta khẽ nhăn mày, hình như là rất đau.
Tiêu Dận nhíu mày, đứng dậy bước nhanh đến chỗ Ôn Uyển, nâng bàn tay nàng lên quan sát. Bỗng nhiên hắn cúi đầu ngậm chặt ngón tay Ôn Uyển, lau đi vết máu trên ngón tay nàng ta.
Trong nháy mắt, thân hình Hoa Trứ Vũ khựng lại! Nàng không bao giờ có thể ngờ tới, Tiêu Dận lại ôn nhu đến mức này.
Lúc trước khi hòa thân, hắn vừa nhìn thấy bức họa Ôn Uyển đã nhất kiến chung tình, nên mới khâm điểm Ôn Uyển hòa thân. Tình cảm đó, có lẽ chính là yêu thích. Có lẽ, tình cảm của hắn đối với nàng chỉ là tình cảm huynh muội. Còn đối với Ôn Uyển mới đúng là tình yêu nam nữ chân chính.
Tình cảm vốn là một thứ phức tạp, ngay cả bản thân nàng cũng không biết, tình cảm của nàng đối với hắn là loại tình cảm nào?
Hoa Trứ Vũ nhìn hai người thân mật, trong lòng nhói đau. Có lẽ, Tiêu Dận và Ôn Uyển ở cùng một chỗ, cũng là chuyện tốt. Bọn họ rất xứng đôi, nếu Tiêu Dận đồng ý lui binh, Nam Bắc Triều không còn chiến tranh, mọi thứ đều viên mãn.
Hoa Trứ Vũ đang lâm vào trầm tư thì một đạo ánh sáng màu tím xuất hiện, ống tay áo phát ra tiếng vù vù, chưởng phong mang theo sát ý lạnh thấu xương tập kích về phía nàng. Mắt thấy ống tay áo kia sẽ đánh vào gương mặt mình, Hoa Trứ Vũ theo bản năng nghiêng người ra sau, tránh được một chưởng nhanh như chớp của Tiêu Dận.
“Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy, việc này không thể trách nàng ta, là ta đàn không tốt! Ngài đừng giết hắn ta!” Ôn Uyển xông lên ngăn cản Tiêu Dận.
Tiêu Dận nheo mắt thu lại lệ khí, nhếch miệng cười, “Ai nói ta muốn giết hắn ta. Không có chuyện gì, không liên quan đến nàng, nàng lui xuống đi! Tất cả các ngươi đều lui xuống đi!”
Thị vệ và đám vũ cơ lui hết xuống, Ôn Uyển thi lễ với Tiêu Dận thi lễ, mỉm cười nói: “Hoàng Thượng đừng nên tức giận ảnh hưởng tới sức khỏe!” Trước khi đi ra ngoài còn thản nhiên nhìn Hoa Trứ Vũ, lui đi ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ vẫn còn cảm thấy khiếp sợ, nàng hoàn toàn không nghĩ tới khả năng Tiêu Dận đột ngột ra tay, đây chính là tính tình Hoàng thượng không tốt trong lời của Hồi Tuyết sao. Nàng mới chỉ nói có một câu, ảnh hưởng tới việc Ôn Uyển đánh đàn, vậy mà đã khiến hắn nổi sát ý. Nhất thời, bên trong chỉ còn lại hai người là Hoa Trứ Vũ và Tiêu Dận.
“Ngươi muốn nói gì thì nói mau đi, bản đế cũng không có thời gian rỗi nghe ngươi nói nhảm! Nói hay, bản đế sẽ tạm tha cho ngươi một mạng, nói không hay, bản đế sẽ giết ngươi!” Hắn đứng dậy đi về phía bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Hoa Trứ Vũ tháo chiếc dây chuyền Cẩm Sắc để lại trên cổ xuống, nàng biết Tiêu Dận không nhớ được nàng, nếu không phải nàng vẫn còn giữ sợi dây chuyền của Cẩm Sắc, nàng cũng không dám tùy tiện đến đây. Nàng bước lên hai bước, đặt dây chuyền lên mặt bàn, thản nhiên hỏi: “Hoàng Thượng còn nhớ vật này không?”
Lúc ánh mắt Tiêu Dận chạm tới sợi dây chuyền, đồng tử đột ngột co chặt lại, khiếp sợ cầm lấy sợi dây chuyền kia lên, “Sao ngươi lại có vật này? Ngươi là ai?”
Xem ra, Tiêu Dận vẫn chưa quên sợi dây chuyền này, rõ ràng hắn không quên hết mọi chuyện. Hoa Trứ Vũ buồn bã cười, thật không ngờ, nàng phải dựa vào sợi dây chuyền Cẩm Sắc để lại để qua khỏi kiếp nạn này, Cẩm Sắc, lại cứu nàng thêm một lần nữa.
“Đây là vật do tỷ muội thân thiết nhất của ta để lại cho ta, cô ấy nói đây là thứ duy nhất do người nhà của cô ấy để lại, cô ấy muốn ta tìm lại người thân cho cô ấy!”
“Vậy cô ấy đâu?” Tiêu Dận cầm dây chuyền, đứng dậy đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ. Trong đôi mắt nhìn nàng, có ngạc nhiên, có kinh hỷ, có cả sự chờ mong.
“Cô ấy đã qua đời!” Hoa Trứ Vũ khó nhọc nói hết câu, lúc nói ra, lòng nàng cũng đau tới cực điểm. Nàng biết nhất định Tiêu Dận nghe xong sẽ thấy thương tâm, nhưng sớm muộn gì nàng cũng phải nói cho hắn. Đây là sự thật!
“Ngươi nói gì?” Tiêu Dận gầm lên, “Ngươi dám nói người đó qua đời rồi sao?”
“Cô ấy đã mất rồi, cô ấy vì cứu ta nên đã hy sinh bản thân mình.” Hoa Trứ Vũ gằn từng tiếng.
Đau đớn.
Một đêm máu phủ trắng tuyết vẫn còn hiện rõ trong đầu.
Trong mắt Tiêu Dận hiện lên một tia khát máu, hắn đột ngột vươn tay P0'p cổ Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ không hề né tránh.
Nàng biết sẽ có một ngày như vậy, nàng nợ Cẩm Sắc một mạng. Nếu Tiêu Dận muốn giết nàng, nàng không thể đánh trả. Nhưng bây giờ, nàng vẫn chưa thể ૮ɦếƭ.
Năm ngón tay Tiêu Dận bám chặt vào cổ Hoa Trứ Vũ, lựa tay hắn càng lúc càng mạnh, Hoa Trứ Vũ ngước mắt, lẳng lặng nhìn hắn: “Ngươi có thể đợi sau này hãy giết ta!” Nàng còn rất nhiều chuyện phải làm, nàng còn chưa báo thù cho Cẩm Sắc.
Tiêu Dận nheo mắt nhìn người trước mắt, nhìn thấy vẻ quật cường và bi thương trong mắt nàng, không biết vì sao, tận sâu trong đáy lòng hắn như bị thứ gì đó đâm vào, cực kỳ đau đớn.
Hắn đột ngột buông tay, lùi lại mấy bước ngã ngồi xuống ghế, nắm tay không ngừng run rẩy, trong mắt ngập tràn vẻ bi thương. Hắn dịu dàng vuốt ve mặt dây chuyền, rất lâu sau cũng không nói gì.
Trong phòng chỉ có một sự yên tĩnh đáng sợ.
Cuối cùng, hắn cất giọng lạnh lùng nói: “Ta không thể giết ngươi, nếu nó đã dùng tính mạng của mình cứu ngươi, ta sẽ không giết ngươi. Nói đi, mục đích ngươi tới đây là gì? Ta biết, nếu đêm qua ngươi mạnh mẽ chống cự, ta cũng không thể bắt giữ được ngươi.”
Hoa Trứ Vũ đứng yên giữa căn phòng, ngước mắt nói: “Ta vẫn muốn hỏi lại câu hỏi kia, vì sao Hoàng Thượng lại phát động chiến tranh, ngươi làm như vậy, không cảm thấy có lỗi với muôn dân trăm họ sao?”
Tiêu Dận hừ lạnh, “Muôn dân trăm họ? Chính vì bản đế muốn muôn dân trăm họ được sống yên ổn nên phải đi thống nhất thiên hạ. Ngươi không thấy, nếu thống nhất thiên hạ về một mối, muôn dân trăm họ sẽ có một cuộc sống bình an, thịnh vương hơn sao!”
“Đúng vậy, có lẽ suy nghĩ của ngươi là đúng, nhưng thiên hạ bây giờ đang rất yên ổn, không nhất thiết phải xảy ra chiến tranh!” Trong thời loạn thế, thống nhất thiên hạ là chiều hướng phát triển tất yếu, nhưng các nước vẫn chưa lụi bại tới mức hết thuốc chữa, “Cổ kim ưa chuộng hòa bình hơn chiến tranh, mọi việc đều thuận theo lòng người, hiện nay, dân chúng đang mong mỏi một cuộc sống hòa bình mà ngươi lại muốn khơi mào chiến tranh, đẩy vạn dân nước sôi lửa bỏng, đó là làm trái lòng người. Nghịch ý trời, trái ý người, ngươi cảm thấy ngươi có thể thành công không? Dân chúng Dương Quan bây giờ đang ở đâu, ngươi giết chóc nhiều như vậy, cho dù có thể thống nhất thiên hạ, chẳng lẽ ngươi không thấy áy náy chút nào sao? Còn cả những binh sĩ của ngươi, trải qua một trận chiến, số lượng thương vong là bao nhiêu? Ngươi cũng không thấy áy náy gì sao?”
Tiêu Dận ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, bỗng nhiên ngửa đầu cười thành tiếng. Hắn nheo mắt nhìn nàng, “Ngươi có biết những lời mình nói rất buồn cười không? Có chiến tranh thì phải có thương vong, tướng sĩ của ta cũng không phải loại người sợ ૮ɦếƭ, cái ngày bọn họ tòng quân, trong lòng họ cũng biết, sẽ có một ngày mình hy sinh tính mạng cho Bắc Triều. ૮ɦếƭ vì Bắc Triều là vinh quang của bọn họ.”
“Thật vậy sao?” Hoa Trứ Vũ hỏi lại một lần nữa.
Tiêu Dận không nói thêm gì, trên gương mặt lạnh lùng là sự vô cảm quen thuộc.
“Ngươi nói xong chưa?” Hắn lạnh lùng nói, “Nếu nói xong rồi thì trở về địa lao đi! Người đâu!”
Hồi Tuyết canh giữ ngoài cửa nhanh chóng bước vào, áp giải Hoa Trứ Vũ ra ngoài.
Bóng đêm thâm trầm, bầu trời cũng trở nên u ám hơn thường này, mây đen che kín mặt trăng.
Hoa Trứ Vũ chậm rãi đi theo Hồi Tuyết, trong lòng nàng, chỉ có một cảm giác duy nhất – thất vọng.
Chiến tranh Nam - Bắc Triều là điều không thể tránh khỏi.
Hồi Tuyết dẫn Hoa Trứ Vũ về địa lao, để đèn ***g lại rồi xoay người muốn rời đi.
“Hồi Tuyết, sao cô không chịu nói cho ta biết Hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì?” Hoa Trứ Vũ không hiểu, đã có chuyện gì, vì sao Hồi Tuyết không chịu nói cho nàng.
“Có một số việc, thật sự ta không thể nói. Nhưng ta có thể khẳng định với cô, Hoàng Thượng không bị trúng độc, cũng không bị hạ cổ. Ngài ấy sống rất tốt, cô không cần phải lo lắng. Chúng ta cũng không hy vọng cô ૮ɦếƭ, nên cô hãy nhân tối nay mà rời khỏi đây. Cái này là thuốc trị thương, bôi lên miệng vết thương sẽ không để lại sẹo.” Hồi Tuyết quay lưng lại với Hoa Trứ Vũ, chậm rãi nói. Nói xong, đặt lọ thuộc trong tay xuống đất.
Hoa Trứ Vũ đưa tay nhận lấy, Hồi Tuyết quay đầu nhìn nàng thêm một lần rồi nhanh chóng bước đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc