Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta - Chương 32

Tác giả: Mộng Tịch

San San nhịn không được mà nở nụ cưòi khổ. *
* Nghiêm Thanh Du để cho cô làm người thứ ba, lão gia tử này đem *
* cô *** nhân, chẳng lẽ cô Tiết San San bộ dạng giông như kẻ thứ
ba hay chen vào gia đình người khác sao?
Ong trời al ;
" Thế nào? Tiết tiếu thư, ta là nhượng bọ rất lớn." Lão gia từ thấy cô cưòi mà không nói, lại bo sung nói:” Trục Thủy cùng Tu Tu về sau kết hôn, như vậy, cho dù không có danh phân, cũng không tính là ủy khuất?
San San trầm mặc một lát, mim cười:" Lão gia, tôi biết ngài có tiền có địa vị, có lê đối với người mà nói, không có gì mà ngài muốn là không có được. Nhung tôi không chịu được cái kiều *** nhân này,Trục Thủy là ngưại trọng tình cảm, tôi nghĩ, cho dù tôi nguyện ý, anh ấy cũng sẽ không chấp nhận loại chuyện này.”
Ó
T Giang Trục Thủy lúc này vừa đi tói cửa, nghe được của giọng cô nói l một phen như vậy, hoi sửng sốt, vỗ trán mỉm cười.
* San San, không nghĩ tói cô đối với hắn đánh giá cao như vậy
*
Lão gia tử nghe vậy mặt khẽ biền sắc:" Vậy cố nói tôi không đúng?”
9
Giang Trục Thủy muốn bưóc lên giúp đỡ, không ngờ San San lại đứng lên nói:" Lão gia ngài hiếu lẩm rổi, tôi cũng không phải ý tử kia. Hon nữa tôi nghĩ, lão gia ngài từ khi phu nhân qua đời sau cũng không tái hôn, chúng minh ngài cũng là người một lòng một dạ. Nếu năm đó cũng có người dùng quyền thế muốn đem nữ nhi gả cho ngài, không muôn cho Lâm phu nhân trở thành tinh phụ cùa ngài, ngài đổng ý sao?"
" Cô Làm càn "
Nghe thấy lão gia tử tức giận, Giang Trục Thủy đứng ở cửa ho khan
• một tiêhg, rổi đi vào:" Lão gia, như thế nào? San San lại chọc ngài tức giận sao?”
« ” Không có.” Mặt Lâm lão xanh mét dần dẩn trầm tĩnh lại, ha ha cười
nói:” Chúng ta ăn com đi.”
Tại phòng ăn, mặt ông ta bình tĩnh, tựa hổ đang nghĩ đên chuyện gì. Trầm mặc một lúc, ông ta rốt cục thở dài một tiếng, sau đó nhìn Tiết San San:” Nha đẩu, cô nói rãt đúng, ta không nên bức các người. Az,
• những lòi ta nói vói cô vừa rổi đừng ò trong lòng.”
" ừ, kều nó lại đây cùng nhau ăn cơm đi."
Qua không bao lâu, Lâm Tường đi đên, đem áo khoác cỏi ra giao cho người hầu, nhìn đầy bàn thức ăn thịnh soạn, nòi lòng caravat, đưa tay bóc một con tôm lớn.
Lão gia từ tức giận nói:" Hỗn tiểu tử! Không biết phép tắc! Trong nhà có khách con không thấy sao!"
Lâm Tưòng thế này mới nhìn Giang Trực Thủy cùng Tiết San San, thấy San San còn sửng sốt một chút, lập tức nói:" Sợ cái gì, Trục Thủy là khách quen thôi!"
" Xú tiểu tử, đi rửa tay, móng vuốt của con làm đũa à?"
Lão già tử thở hổn hển mắng, Lâm Tường đành phải đi rửa tay rồi trờ lại, kết quả van là giông như hỗ đói ăn nghấu nghiến.
(Diệp: Cái anh nàìỊ ghê nha. Ăn uống y như là bị người ta bò đói ngàn nãm dạy. KỈNH KINỉĩ. )
San San nhịn không được nở nụ cười, Lâm gia đổ án xác thực rất ngon, hơn nữa nhìn qua đêu lạ mắt, cũng không biết án như thế nào. Nhung biểu hiện của cô vẫn bình tĩnh, giông như thục nữ tinh tế nhấm nháp, một là không thể làm cho ngươi ta xem thương, hai là không thể làm Giang Trục Thủy mất mặt.
Nhưng cô nhìn bộ dáng Lâm Tường ăn cơm, cô đươc mở rộng tầm mắt.
" Con xem mình kìa!” Lâm Bạc nhíu mày nói:" Người ta Tiet tieu thư cũng cười con."
San San liên xua tay:" Không có. Lâm thiếu gia là ngưòi tính tình sảng khoái, tôi rất hâm mộ."
Lão gia tử thở dài:" Neu con Nêu có the được một nửa của Trục
Thủy là tốt rổi, ta cũng bớt lo."
" Cha, người đừng cứ hạ thâp con như thế đươc không?"
’Ta nói sai sao? Con không phải không tranh giành sao? Con về nước hơn một tháng, một chút thành tích củng không có, con làm nhân viên công ty tử trên xuông dưới như thế nào thuần phục con?"
" Được rổi được rổi." Lâm Tương không kiẽn nhẫn vùi đầu ăn cơm. Một lát sau, Lão gia tử lại hòi:" Em gái con hai ngày nay thế nào rổi?"
" vẫn bô dáng cũ, không đề ý tới ai."
" Az, hai anh em các con " lão gia tử giận dữ nói:" Ta ngày mai
phải xuất ngoại một chuyến, trong công ty có chuyện gì, phải đi tìm Trục Thủy thương lượng."
" Vâng, đã biết." Tiếp tục vùi đầu vào bát cơm.
Giang Trục Thủy suy nghĩ nói:" Lão gia, tôi cảm thấy Tư Tư gần đây tinh thẩh sa sút, giống như không chi là vì chuyện Luật thiếu gia đính hôn."
" Vậy à?" Lâm Bạc mày nhíu lại, ý bảo hắn nói tiếp.
* " Tôi cảm thấy Tư Tư hình như là bi người nào đó uy hiếp, bộ dáng
• rất sợ hãi, tôi cảm thấy cô ấy có phải đã xảy ra chuyện gì, ngay cả T ngài cũng không biết?"
Lão gia tử giật mình, suy nghĩ một chút một chút, gật đẩu nói:" Cậu nói rất đúng, là ta sơ sót "
Ông ta bổng nhiên nhìn về phía San San, nhìn cô một lúc lâu:" Tiết tiêu thư, nghe nói cô trưóc kia bảo vệ Tư Tư, phải không?"
" Chi là làm vài ngày mà thôi, sau lại bởi vì một ít chuyện, cũng không làm nữa." San San không rõ lão gia tử vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Lâm lão trầm tư một lát:” Được rổi, mặc kệ cô là bời vì nguyên nhân nào mà không muốn làm lại, ta hiện tại hy vọng cô trở vê\' tiếp tục bảo vệ Tư Tư
* ” A?" San San một trận kinh ngạc.
* *
* M Ta tin tương ánh mắt Trục Thủy, tuy rằng ta chỉ gặp qua cô hai *
lần, nhưng ta xem ra cô là hảo cô là người chính trực bình tĩnh- Ta
* tin tường cô, hy vọng co có thể à bên Tư Tư, giúp ta chăm nó, xem *
nó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
• Lâm lão ánh mắt thực nhu hòa, nhìn ánh mắt của San San tràn
* ngập tín nhiệm.

San San không biết phải làm sao nhìn Giang Trục Thủy, hắn gật
* đẩu, đáp lòi Lâm lão gia nói:" Ta cùng San San đểu nguyện ý hồ trọ, bất quá, trước kia San San có làm vệ sĩ cho Tư Tư, từng bị Tư
* Tư làm khó dễ, cho nên, Lão gia người có thếhay không cho San ý San một chút quyển lợi?”
" Không thành vân đề, vê\' sau Tiết tiều thư chính là quản gia của Tư
Tư, mọi việc cùa Tư Tư trong ngoài điều do San San quản!"
* San San cả kinh, không nghĩ tói Lâm lão gia tín nhiệm mình như ■ vậy, làm cho cô trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì
mới tot.
Hoàn hảo Giang Trục Thủy thay cô trả lòi:" Cám ơn người đã tín
* nhiệm, San San nhất định làm tốt
San San thỏ dài, không nghĩ tói án một chút cơm, phải nhận lấy trọng trách, áp lực thật lổn!
* An xong cơm, San San liền đi theo Lâm thiếu gia đi đên khu nhà cao câp.
.* Lúc gần đi cô thây mình giống như tiếu tức phụ xuất giá dôi mắt * trông mong nhìn Giang Trục Thùy, hắn nở nụ cười, ôm cô, thấp c? giọng nói:” Yên tâm, em chính là người bảo vềTư Tư, hạn chế tự y do đi lại, anh sẽ đến tìm em, ngoan."
Ngổi ở trên xe Lâm Tường, San San nói:" Chuyện lẩn trước, chưa nói lời cảm ơn vói anh, cám ơn anh."
• " Không sao." Hắn trầm lặng trong chốc lát, hỏi:" Giang Trục
Thủy thật là bạn trai cô?"
San San không biết nền trầ lời như thế nào, làm bạn gái Giang Trục
* Thủy là vì ứng phó lão gia tử, cô không biết có nên cùng hắn nói thật.
Thây cô không nói lời nào, hắn lại hỏi:" Như vậy ngày đó người ở
? cửa ký túc là ai?”
Vâh đề này đơn giản:" Là em trai Giang Trục Thủy."
* Hắn nhăn lại mi:" Cô thật đúng là loạn ”
kí " Anh nói cái gì?" San San cả giận:" Tôi vói bọn họ đêu trong sạch,
V không được ư?"
” Tốt, cô rốt cục cũng nói thật, thi ra các người chi là làm bộ lừa lão già kia! Tôi đã nói rổi, các người nhìn khống giống như tình nhân!"
San San cả kinh:" Anh làm sao thấy được?"
", Hắn lại hưng phan nói:" Quả nhiên là như vậy, ha ha, tôi đoán, T không nghĩ tới thật là đúng!"
Không nghĩ tới hắn cư nhiên cũng giảo hoạt như vậy!
Cô dở khóc dở cười, chì phải nói:" Đúng vậy, chúng tôi là giả, là ♦ vì lão gia ngài vẫn muốn cho Giang Trục Thủy làm con rể, mà Giang Trục Thủy cũng không thích Tư Tư, cho nền "
" Hiểu được, ông ây bắt cô làm bình phong!" Lâm Tường căm giận nói:" Ông ta thích làm Nguyệt lão, thích liến an bài hôn sự cho gưòì ta, thật sự là không có biện pháp "
" Vậy anh có thể giữ bí mật cho chúng tôi được không?"
" Không thành vân đề, chuyện như vậy tôi cũng không lắm mồm!"
Xe ờ cửa dừng lại, San San phát hiện bên cạnh còn có một chiếc xe đang ngừng. Cô nghe được Lâm Tường nói:" Là Hạo Thiên đêh đây." Lúc, trong mắt cô có chút hoảng hốt, ngồi yên ở trong xe.
Hắn xuống xe mả cửa thay cô:" Tôi nói Tiết San San, có có giá thật lón nha, lại phải để cho bổn thiêu gia tôi phải mở cửa cho cô."
" Đúng vạy, thật sự là ủy khuất đại thiếu gia anh." Trong miệng kêu đại thiếu gia, trong lòng lại không có nửa phần tôn kính, cùng người như hắn chính là khách khí không đứng lền.
Đi theo hắn vào khu nhà cao cấp, San San không khỏi âm thẩm sơ hãi, đây mói là khu nhà cao cấp nha, thật không rõ vì sao lão gia tử bày đặt như vậy, phòng ỏ không giống như người nông thôn, nghĩ tói ấn cư cuộc sống sao? Nhưng lại không phải so với người bên ngoài thiêu quan tâm!
Đi vào hoa viên noi có căn nhà lớn, nghe thấy tiếng đàn dương cẩm duyên dáng truyền đên.
Lâm Tường cười nói:" Cô đoán là Hạo Thiên hay là Tư Tư đàn?" *** San San cáng thẳng, cúi đầu:” Tôi đoán không ra.”
” Tôi đoán là Hạo Thiên. Đi, chúng ta vào xem!"
Hắn nói xong rổi đi vào, San San lại chẩn chờ ờ tại cho.
Lâm Tường nhìn cô một cái:” Làm sao nha? Mau vào đi, cô sao lại sợ như vậy? Tư tư cùng Hạo Thiên cô cũng đêu gặp qua rổi!"
Cô cắn chặt răng, rồi đi vào.
Người đánh đàn quả nhiên là Luật Hạo Thiên, mà Tư Tư ngồi ờ một bên, ánh mắt si mê lại ưu thương.
Cừa sổ mở, ánh trăng như mặt nước chiếu vào trên ngươi anh, dung nhan tuâh mỷ, động tác tao nhã, giống như thiếu niên từ truyện tranh đi ra.
Cô xem ngây dại, lại nghe Lâm Tường nói:” Ha, quả nhiên là tôi đoán đúng!”
Tiếng đàn ngưng lại, hai người kia đổng thời quay đầu, Lâm Tư Tư vùa nhìn thấy San San, liên hét lớn:" Anh hai, anh mang cô ta tới đây làm gì?”
Lâm Tưòng vội hòi:” Em bình tĩnh một chút, San San là do cha kêu cô ấy dến, từ hôm nay trở đi cô ấy chính là quản gia của em, mọi chuyện hết thảy, ăn, mặc, đi lại đểu giao cho cổ ấy đến xử lý, có muôh chuyện gì cũng phải cùng cô ấy thương lượng.”
" Anh nói cái gì!" Lâm Tư Tư vừa sợ vừa giận:" Em không tin! Dựa vào cái gì bắt em phải nghe theo lòi của cô ta chứ!”
" Không phải là muốn em nghe lòi của cô ấy, mà là muốn em cùng cô ấy thương lượng!”
” Vậy cũng không được! Anh bắt cô ta ra ngoài đi, em mới không cẩh người bảo vệ, anh bắt cô ta ra ngoài đi!”
Lâm Tường bất đắc dĩ nói:” Hạo Thiên, anh khuyền nhủ nó."
Sau đó chậm rãi đi ra ngoài, từ đầu đến cuối cùng không hướng Tiết San San liếc mắt dù một cái.
San San sừng sờ ở nơi đó, bổng nhiên cảm thấy trên người rất lạnh. Buồn cười cô một khắc trước vẫn còn quân quýt với anh, một khắc sau, anh lại có thếgiống người xa lạ đi qua người cô.
Từ Havvaii trờ về, cô nghĩ đến quan hệ bọn họ sẽ có thay đổi, nhưng anh lại, dùng hành động thực tẽ nói cho cô, chuyện đã xảy ra trền đảo kia, căn ban không hê\' có ý nghĩa.
San San sừng sốt một chút, cười nói:” Đương nhiên sẽ không. Tôi ! hiếu được, ngài có nổi khổ tâm của mình."
Lão gia tử lắc đẩu:” Là ta nóng vội, mấy ngày nay sảy ra nhiêu chuyện, sáng mai lại phải đi Luân Đôn. Ta lo lắng vạn nhất ta có bất trắc gì, Tưòng Nhi cùng Tư Tư phải làm sao? Gia nghiệp lớn như
vậy giao hai tên phá gia chi tử, ta thật sự là lo lắng Trục Thủy,
nếu khống, ta nhận cậu là con nuôi, được không?”
Giang Trục Thủy bị sặc ho khan, cười nói:" Lão gia ngài quá khâh trương, Lâm Giang hai nhà nhiêu thếhệ giao háo, ngài cần gì phải làm điều thừa? Nếu Lâm gia có việc, Trục Thủy tự nhiên toàn lực tương trợ."
Lão gia từ lại một trận lắc đầu:" Nhưng không giông như vậy, không giông vói "
Đang nói, quản gia nói: " Lão gia, thiếu gia đã trở lại."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc