Phù Sinh Lục Ký - Chương 05

Tác giả: Thẩm Phục

26.
Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với ông xã là vào mùa xuân năm 2000.
Quá học kỳ I một chút, có ngày sinh nhật của một người bạn. Chúng tôi tám người tương hết hai két bia. Sau khi tắt đèn, châm nến, cùng nhau uống rượu huyên náo nổ trời. Đến 3 giờ sáng, mọi người đều đã say mèm, ai nấy tự mò về giường mình ngủ.
Ỷ vào cảm giác của hơi men, tôi leo lên giường của ông xã, nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai anh rồi dựa vào, an tâm phó mặc cho cảm giác từ dưới hạ thân truyền đến.
Một đêm kia ngủ thực sự hoan lạc…
27.
Từ sau hôm đó, ông xã bắt đầu tránh mặt tôi.
Ngày thường luôn miệng cãi nhau ầm ĩ, ôm ôm ấp ấp, làm gì cũng có thể dùng danh nghĩa bạn học. Giờ muốn biểu hiện ra ngoài như trước kia, chỉ là hai chúng tôi ai cũng không dám. Tôi hiểu được ngày một rõ ràng, mối quan hệ này cứ mỗi lúc một xa cách, chúng tôi không thể đối diện nhau vì chuyện xảy ra của một đêm kia, rốt cuộc, không thể nào quay trở lại như trước.
Mối quan hệ giữa hai người tự nhiên lại rơi vào thế giằng co bế tắc. Nhưng cả hai đều mờ mắt bởi thứ tình cảm xa lạ kia quá đỗi mãnh liệt, không tài nào cưỡng lại được. Cuối cùng, dù trong lòng cứ luôn khát vọng, lại vẫn ngang bướng liều mạng cự tuyệt, tôi quyết định rời xa anh.
Ra ngoài từ sáng sớm, buổi trưa ngủ tại phòng học, trước lúc đèn tắt mười phút mới chịu trở về ký túc xá, kết giao thật nhiều bạn bè mới, náo loạn vui vẻ, có lần tôi còn nghĩ tới việc thuê phòng trọ bên ngoài ở một mình, nhưng lại ngại những quy định rắc rối của trường học nên thôi.
Mấy tháng sau đó, thần trí đều mỏi mệt.
Chính là lúc đó, tôi lần đầu tiên nhận thức được thế nào là có bạn gái.
28.
Cô ấy với tôi học cùng một ngành nhưng không cùng khoá, mấy khóa được gộp lại học chung một lớp nên cơ hội gặp mặt là khá nhiều. Cô ấy rất xinh, cao ráo, mắt to tròn, da ngăm ngăm.
Tôi cố ý đánh cược với đám bạn, xem có thể hay không tán đổ cô nàng.
Vì thế trong một giờ vật lý, lén truyển cho cô ấy tờ giấy, ghi là: “Hôm nay em có muốn đi xem phim không?”
Còn cho cô ấy bốn lựa chọn:
A. rất sẵn lòng.
B. có thể.
C. dù sao cũng không có việc gì làm.
D. không muốn đi.
Cô ấy chọn phương án A.
Đúng sáu rưỡi, cô ấy xuất hiện, cùng tôi xem ca phim lúc bảy giờ.
29.
Tâm tình vô cùng mâu thuẫn, vừa hy vọng đi chơi với người con gái kia có thể khiến ông xã ghen, lại hy vọng chính mình thật sự thích cô ấy để có thể từ bỏ tình cảm này, trở lại cuộc sống bình thường như trước.
Quên rồi, tất cả chuyện kia đều đã quên rồi.
Đã quên ngày hôm đó tâm trạng như thế nào, quên ngày hôm đó cô ấy trang điểm, ăn mặc ra sao đến gặp tôi, cũng quên cả hôm đó là cùng xem phim gì.
Chỉ nhớ rõ hôm ấy ngồi trong bóng tối, mỗi phút mỗi giây đều trôi qua hết sức khó khăn, chối bỏ suy nghĩ, chạy trốn cảm xúc, phân tán tư tưởng bằng cách cùng cô ấy nói chuyện phiếm.
Khi trở về ký túc xá, ông xã đang quét rác, thấy tôi bước vào, chỉ hỏi tôi một câu: “Dâm đãng xong rồi?”
Tôi ghét cái giọng điệu thờ ơ lạnh lùng đó!
30.
Lục tục đi chơi với cô ấy vài lần.
Không nắm tay, cũng chẳng hôn môi.
Buổi tối, hai người đi đến khuôn viên của giáo đường chính, bỗng dưng đèn lại tắt. Chúng tôi cũng nhân cơ hội ấy cúp học, đi hồ Bán Nguyệt hái trộm hai lá sen to đùng, đổ khấu lên trên.
Khi đi học cũng ngồi chung với nhau, nhưng tôi mang nhầm sách giáo khoa vật lí thay cho sách tiếng phổ thông Liêu Ninh khiến cô ấy đọc to tiếng Quảng Đông, bị phạt đi ra ngoài. Mấy người bạn học nói rằng: “Hai người bọn cậu trông thế nào cũng chẳng giống như là một đôi đang yêu nhau, trông giống hai đứa trẻ có bầu có bạn hơn, kiểu như cậu chỉ đang tùy tiện uống rượu chơi với chủ nhà vậy đấy”.
31.
Chỉ còn nửa tháng nữa là năm đầu tiên ở trường Đại học kết thúc.
Sau khi tắt đèn, tôi lại gọi điện cho cô ấy, vẫn là kiểu nói nhảm chẳng có chút tình ý gì như thường lệ.
Nói tiếng “Bye” xong liền cúp máy, tôi leo lên giường mình ngủ.
Ký túc xá tĩnh lặng, tầm một giờ sáng, ông xã đột nhiên ngồi dậy, tới bên bàn châm một điếu thuốc.
Nhìn xuyên qua bức màn, bóng dáng anh cùng với khói thuốc lờ mờ sáng tối, nước mắt liền vô thanh vô tức chảy ra, không dám lên tiếng, tiếng nấc cứ mắc nghẹn ở cổ họng, vừa ủy khuất lại cùng thương tâm.
Ngày hôm sau, tôi và cô ấy chia tay.
32.
Lên năm thứ hai Đaị học, chúng tôi không cùng học chung một lớp nên cơ hội gặp mặt cũng ít đi, tình cờ gặp được ở căn-tin, cũng chỉ nói với nhau được hai câu, ba chữ “Anh xin lỗi” kia vẫn giữ trong lòng chưa thể thốt ra được.
Cô ấy thay bạn trai như thay áo, bạn bè đều nói việc như vậy đều là do bị tôi thương tổn. Sợ rằng sự thật đúng là như vậy, cũng không khỏi tự cười chính mình lại có thể đa tình thế kia.!.
Không ngờ sau khi tốt nghiệp, rất nhanh đã gặp lại cô ấy, còn đúng lúc cô ấy mới tìm được một công việc tốt ở Quảng Đông, tôi giúp cô ấy thu xếp đồ đạc, đóng gói hành lí chuyển đi, dường như đang cố bù đắp lại sai lầm trước đây.
Ông xã bảo chúng tôi như vậy là vì tình cũ chưa dứt, tôi trừng mắt lườm anh sắc lẻm, chẳng lẽ anh lại không nghĩ xem tất cả lỗi lầm kia đều là từ anh mà ra!?
Hơn nữa, ba năm sau mới ghen, thời gian đã trôi qua từ lâu lắm, tôi đã không còn muốn nghĩ lại chuyện xưa ấy nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc