Phu Quân, Xin Chào! - Chương 02

Tác giả: Lý Hảo

Lý Tử Du dùng nửa ngày mới hoàn thành tốt việc khâu vết thương lại. Nàng lại tìm một ít thảo dược đắp đơn giản lên trên miệng vết thương, hy vọng không bị nhiễm trùng, bây giờ không có thuốc, nàng lại không mang người này đi đâu được nên đành chấp nhận vậy thôi.
Loại châm này của sư phụ thật sự dùng tốt lắm, khâu lại nhanh, nhớ lại ban đầu khi sư phụ dạy nàng dùng nó, Lý Tử Du nhìn con thỏ máu chảy đầm đìa, thiếu chút nữa nôn ra. Nhưng thời gian trôi qua lâu nàng cũng ૮ɦếƭ lặng, thành công khâu miệng vết thương cho con thỏ nhỏ.
“Tử Du, không cần coi khinh tay nghề của ta, về sau dù sớm hay muộn con cũng phải cảm tạ ta thôi.” Sư phụ đã nói với nàng như thế.
Đây gọi là cảm tạ sao? Cứu một người không quen biết, cũng chẳng thể giải quyết cơn khát lại còn phải ở lại chỗ này? Bụng lại đói, hay là quên chuyện này rồi chính mình rời đi nhỉ? Chỉ là làm vậy cũng thật là không có đạo đức, ít nhất cũng phải chờ người này tỉnh rồi nói sau, nàng cũng phải tự mình nhìn thấy thành quả của mình chứ.
Ngay tại thời điểm Lý Tử Du muốn ngủ, hắc y nhân kia rốt cục cũng tỉnh. Bất quá khi thấy Lý Tử Du, ánh mắt người này liền trở nên hung ác, đứng lên muốn chế trụ Lý Tử Du nhưng lại khẽ động miệng vết thương, ngã xuống.
“Ngươi không cần lộn xộn, miệng vết thương của ngươi rất sâu, động tác nhanh như thế sẽ làm cho vết thương nứt ra, ta cũng không hi vọng mình lại bận rộn thêm nửa ngày nữa đâu.” Lý Tử Du lạnh lùng nói với người nam nhân trước mắt.
Nam nhân kia có lẽ do bị đau, nửa ngày cũng chẳng nói chuyện, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào?”
“Ta là ai ngươi không cần biết, chỉ cần nhớ kĩ là ta cứu ngươi đến đây. Về phần nơi này là chỗ nào, chỉ là một cái thâm sơn rừng già mà thôi.”
“Mang ta đi ra ngoài, ta cần dưỡng thương.” Nam nhân kia nói
Thật là kì quái, chẳng lẽ ngươi nói cái gì ta phải làm cái đó sao? Hơn nữa lại nói với giọng điệu ra lệnh như thế. Lý Tử Du vốn là rất tức giận, nhưng đảo mắt nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Đưa ta thù lao đi*.”
(* bản cv là ưu việt, mình không biết diễn tả thế nào nên đành để như thế)
Không làm việc gì không có lợi, sư phụ đã nói thế.
Nam nhân kia không ngờ Lý Tử Du sẽ nói trắng ra như vậy. Người đối diện chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, mặt đen như than, chỉ có điều khuôn mặt thoạt nhìn có đôi chút xuất sắc, giảo hoạt lại quyến rũ. Quyến rũ? Hắn sao có thể nghĩ đến từ đó chứ? Bất quá chỉ là một đứa trẻ nông thôn mà thôi. Hắn nhìn cổ của người này rồi đột nhiên nở nụ cười: “Thù lao? Ngươi một nữ hài tử nếu đã không sợ hư danh tiết vậy nói ra mong muốn của ngươi đi.”
Thật là một kẻ lợi hại, người này lại lập tức nhận ra nàng là nữ tử. Lý Tử Du tự nhận bản thân ngụy trang rất tốt, thế nhưng vừa rồi hắn liếc cổ mình một cái nàng mới biết nàng đã sơ sót rồi. Hôm này nàng không mặc trang phục có cổ cao, nữ tử như nàng không có hầu kết* như nam tử, người này cũng nhờ điểm đó mới nhận ra. Đáng tiếc a, hắn cũng quá coi thường nàng rồi.
(*: trái khế nơi cổ họng của con trai)
“Danh tiết là gì vậy? Ta không biết đấy. Hơn nữa ngươi biết ta là ai sao? Gọi là gì sao? Nếu muốn tổn hại danh tiết của một người, ít nhất cũng phải đem tên người đó nói ra không phải à? Bằng không ngươi như thế nào mở miệng được hả? Vả lại, ta chỉ là một đứa bé nông thôn cứu một người nam tử mà thôi, ở chỗ chúng ta căn bản là mọi người cũng chẳng để ý cái gì. Nói cách khác, ở nông thôn này nữ tử cũng không dám xuất đầu lộ diện, ngươi xem ta đây nói đúng không?”
Người này khẳng định là xuất thân từ nhà giàu có, bằng không làm sao biết cái gì mà tổn hại danh tiết? Trước kia khi còn ở kinh thành, nàng nhớ rõ thuở bé một cô cô trong tộc bởi vì không cẩn thận bị người ta bế một chút lại nhất định phải gả cho người kia. Việc này ảnh hưởng rất mạnh đến Lý Tử Du, vị cô cô kia vốn đã có đối tượng đính hôn, nhưng vì chuyện này lại bị hủy hôn chỉ có thể đi theo cái người không tốt lắm ấy.
Người nọ nghe Lý Tử Du nói vậy, sửng sốt một chút, nghĩ mình còn có việc trọng yếu phải làm, không thể ở chỗ này đấu khẩu. Lần này bị thương thật nghiêm trọng, cũng không biết nữ hài tử này dùng cách gì trị cho hắn nhưng chỉ cần cứu được mình là tốt rồi, vì thế hắn nói với nàng: “Hiện tại trên người ta không có gì đáng giá, nhưng ngươi yên tâm, ta có thể viết giấy vay nợ cho ngươi, đến lúc đó ta sẽ cho người đưa lại đây.”
Nhìn Lý Tử Du còn có vẻ không hài lòng, hắn nói thêm: “Nếu ngươi muốn trả công, ta chỉ có thể làm thế, trên người ta quả thật không có gì đáng giá đâu.”
Được rồi, Lý Tử Du thừa nhận hắn nói rất đúng, lúc hắn còn chưa tỉnh lại nàng đã xem qua, trên người hắn quả thật không có tiền, xem ra chỉ có thể làm thế thôi. Ít nhất không thể để hắn chạy không. Nghĩ đến Lý mẫu còn chờ mình, sắc trời cũng không còn sớm, nàng nói: “Tuy nói vậy nhưng ta đã cho ngươi uống độc dược, nếu ngươi giở trò thì phải biết tự gánh lấy hậu quả.” Nhớ ngày trước từng nghe sư phụ kể chuyện xưa, Lý Tử Du liền nghĩ đến cách này chứ nàng làm gì có độc dược gì đó chứ.
Người ta khi nhìn thấy mỹ nam đã muốn lập tức chữa khỏi cho hắn, tốt nhất là khiến mỹ nam đó thích mình nhưng Lý Tử Du lại nghĩ rằng người này chắc chắn mang theo một đống phiền toái theo người nếu không thì cũng chẳng bị thương. Nàng còn cứu hắn một mạng, có khi nào cũng tự rước lấy phiền phức hay không đây? Nàng có nên tống khứ hắn đi chăng?
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Lý Tử Du, người nọ tiếp tục nói: “Ngươi chữa khỏi cho ta tất nhiên sẽ được trả công, nhưng nếu ngươi nghĩ trốn khỏi đây thì dù chỉ còn một hơi thì ta cũng sẽ giết ngươi diệt khẩu. Hãy từ từ suy nghĩ kĩ một chút rốt cuộc ngươi nên làm thế nào.”
Tốt thật đấy, thì ra nàng lại đi cứu một con rắn, hiện tại thì không cứu không được nữa rồi. Người này thật đủ giảo hoạt mà. Lý Tử Du không muốn lập tức bị người ta diệt khẩu, đành phải đưa người này về nhà mình một cách không tình nguyện.
Cũng may nhà nàng cách xa thôn, lại đang chập tối, căn bản là không có ai phát hiện được. Bất quá Lý mẫu vẫn đang chờ trước sân nhà, trong mắt bà chỉ có Lý Tử Du: “Cô nương của ta ơi, sao bây giờ cô mới trở về vậy? Cô khiến nô tỳ lo lắng gần ૮ɦếƭ.”
“Lý mẫu à, không phải ta đây không có việc gì sao? Ta đói bụng rồi.” Lý Tử Du đáp.
“A, nô tỳ đã chuẩn bị cơm rồi, cô nương nhanh vào gột rửa rồi chúng ta liền ăn cơm. Ơ mà người kia là ai vậy? Cô nương, người như thế nào lại có thể giúp đỡ một đại nam nhân như thế? Lão gia, phu nhân a, nô tỳ thực xin lỗi hai người. Nô tỳ đã không để ý kỹ cô nương a.
“Lý mẫu à, người bình tĩnh, bình tĩnh đi, nơi này là thôn Lý đấy, nhớ kỹ a.” Lý mẫu này thật ồn ào quá rồi, chẳng phải càng làm cho nam nhân này nghi ngờ sao. Chính mình vừa rồi còn nói với hắn là một đứa bé nông thôn đấy. Nam nhân này giảo hoạt như thế khẳng định sẽ hoài nghi, cái này sẽ thành nhược điểm mất thôi. Lý Tử Du liếc nhìn sang bên kia, quả nhiên nam nhân đáng giận ấy lại có vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu*.
(* như cười như không)
“Nhưng là… nhưng là… người này…” Lý mẫu không muốn để cho người này vào nhà đâu.
“Lý mẫu à, hôm nay ta đi hái sơn cô, trên đường gặp cạm bẫy, người này đã cứu ta nhưng hắn lại bị thương. Người xem, ta có thể không quản được sao?” Lý mẫu tuy là có chút cổ hủ nhưng vẫn biết có ân cứu mạng là phải đền đáp, cho nên nàng đành phải đổi trắng thay đen, đem người này thành ân nhân cứu mạng để cho bà không phản đối nữa. Lý Tử Du cảm thấy thật không dễ chịu, rõ ràng nàng mới là ân nhân cứu mạng của hắn nhưng hiện tại lại chẳng thể nói vậy được.
Quả nhiên Lý mẫu vừa nghe Lý Tử Du nói như thế, thái độ liền thay đổi một trăm tám mươi độ, lập tức ân cần đưa người này vào phòng. Tất nhiên là không phải phòng của cô nương nhà mình, tuy là ân nhân cứu mạng nhưng nam nữ vẫn cần phải ở phòng khác nhau.
Cứ như vậy, người này ở lại trong nhà của Lý Tử Du để dưỡng thương. Hơn nữa lại được Lý Tử Du tìm thảo dược để điều dưỡng thân thể nên hắn khôi phục rất nhanh.
Vào buổi tối, Lý mẫu canh giữ cô nương nhà mình ở trong phòng, bà nói: “Cô nương, tuy rằng hắn là ân nhân cứu mạng nhưng cô nương không cần quan tâm quá, nếu bị người khác biết, danh tiết của cô sẽ bị hao tổn. Về sau cô nương còn phải hồi kinh nữa mà.”
“Ta biết rồi Lý mẫu à.” Ai, Lý mẫu luôn muốn để nàng trở lại kinh thành nhưng Lý Tử Du lại nghĩ cho dù có hồi kinh đi nữa, nàng cũng không muốn trở về cái nhà kia. Phụ mẫu nàng đều đem mọi chuyện kể cho nàng nghe, nếu trở về cái nhà vô tình đó nàng sẽ sống tốt được sao? Nhưng nếu không về chẳng phải tiện nghi cho những người đó quá sao?
Nàng cố gắng học tập từ sư phụ nhiều như thế chính là để đòi lại công đạo cho phụ mẫu. Đồ cưới của nương cũng không thể rơi vào tay những kẻ đó được, cho dù có cho chó cũng không cho bọn họ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gầy quá, gầy quá, mau mau vỗ béo thôi~~~
Này tài năng văn học vừa nảy mầm~~~
“Cô nương, nô tỳ biết ngài không muốn về lại cái nhà kia, nhưng mà cô nương đang ngày một lớn lên, chẳng lẽ cô thật sự nghĩ mình sẽ ở lại nông thôn sao? Nếu lãi thái gia ở dưới cửu tuyền biết được, người chắc chắn sẽ không yên tâm đâu.”
Lý mẫu nói lão thái gia là ý chỉ ngoại tổ phụ của Lý Tử Du, Trần lão tướng quân. Ông rất thương Lý Tử Du nhưng bảy năm trước, toàn gia của ngoại tổ phụ lại bị Hoàng thượng xử trảm cũng vì ông nắm binh quyền trong tay, bị kẻ gian vu cáo. Lý Tử Du luôn nghĩ rằng lão hoàng đế kia khẳng định là muốn đối phó với ngoại tổ phụ nàng từ lâu. Bấy giờ được kẻ khác đúng lúc cho một cái lí do, y ngại gì không dùng chứ.
Tình người ấm lạnh, cả nhà ngoại tổ phụ nàng từ thiên đường rớt xuống địa ngục thế mà đám người nhà tổ mẫu lại buộc phụ thân hưu mẫu thân nàng vì sợ làm liên lụy đến gia đình bọn họ. Trước kia các bá mẫu, thẩm thẩm đều ra vẻ đối xử tốt với mẫu thân nàng nhưng trong ánh mắt lại đầy sự khinh thường. Phụ thân nàng đứng hàng đệ tam, do tổ mẫu sinh ra nhưng cũng vì khi sinh phụ thân nàng thì bà gặp khó sinh nên tổ mẫu đối với phụ thân vẫn không phải thật thích. Hơn nữa, chuyện thành thân của phụ mẫu nàng là do một mình tổ phụ đã mất quyết định nên tổ mẫu vẫn luôn không vừa mắt mẫu thân. Từ khi gả sang Lý phủ, mẫu thân cũng chỉ sinh được một nữ nhi là nàng, tổ mẫu muốn phụ thân nàng nạp thiếp lại bị phụ thân cự tuyệt. Chính vì thế tổ mẫu mới càng ngày càng không thích phụ mẫu nàng, đối với cháu gái ruột là nàng đây cũng không xem là gì cả.
Bởi vậy khi ấy có sẵn lý do như thế tội gì mà đám người đó không nhanh chóng đuổi mẫu thân nàng đi chứ. Chính là phụ thân nàng lại một lần nữa khiến cho Tử Du thêm kính nể. Phụ thân sống ૮ɦếƭ không chịu hưu thê vì thế mà khiến cho tổ mẫu giận giữ, tuyên bố nếu người không chịu hưu thê liền bị trục xuất khỏi gia môn. Phụ thân cứ thế thật sự mang theo mẫu thân cùng nàng, còn có Lý mẫu rời khỏi cái gia tộc phồn hoa kia.
Nhưng mẫu thân nàng vì buồn thương gia sự, bị tổ mẫu làm ầm ĩ ép buộc sinh nam tử nhưng lại không thể hoài thai như mong muốn, nay còn phải chuyển đến nơi sơn thôn nên thân thể dần trở nên yếu ớt, không tốt lên được. Chỉ sau hai, ba năm người liền hương tiêu ngọc vẫn.
Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân nàng luôn buồn bực không vui. Qua hai năm người cũng ly khai nhân thế, chỉ còn lại Lý Tử Du và Lý mẫu nương tựa lẫn nhau.
“Cô nương vốn nên có được cẩm y ngọc thực nhưng hiện tại lại thành ra như thế, nô tỳ nhìn đến đau lòng. Bản thân nô tỳ không có bản lĩnh gì cả lại còn khiến cô phải lo lắng nuôi sống nô tỳ. Nô tỳ về sau xuống dưới cửu tuyền làm còn mặt mũi nào gặp lại Tam lão gia cùng phu nhân đây.”
“Lý mẫu đừng nói như thế nữa. Thật ra ta cảm thấy như thế này cũng rất ổn mà. Nếu ta thật sự trở về có khi bọn họ còn cho rằng ta muốn tranh giành gia sản của bọn họ nữa kìa. Người cũng đã chăm sóc ta rất nhiều mà. Hai người chúng ta sống như thế này cũng rất tốt nha.” Người thân gần gũi nhất trên đời này của nàng cũng chỉ còn lại Lý mẫu mà thôi. Nàng có thể tốt với ai ngoài bà nữa đây?
Lý mẫu nói: “Cô nương là nữ hài tử, bọn họ sẽ không nghĩ vậy đâu, chỉ cần cô nương về sau có nơi chốn tốt, nô tỳ cái gì cũng đều yên tâm.”
“Lý mẫu à, người cảm thấy người như tổ mẫu ta sẽ tìm cho ta một nơi chốn tốt sao?” Lý Tử Du hỏi.
Tổ mẫu Lý gia Kim thị là người luôn đặt lợi ích lên trên hết. Chỉ cần có lợi cho Lý gia, dù cho có là con trai, là tôn tử thì đều có thể dùng đám hỏi để đạt được mưu đồ, cháu gái thì lại càng không cần phải nói. Huống chi Lý Tử Du còn là kẻ không được yêu thích ở Lý gia. Trở về rồi chẳng phải nàng sẽ trở thành thịt nằm trên thớt sao? Lý Tử Du tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào tình cảnh đó. Nàng nhất định phải nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Lý mẫu trầm mặc, Thái phu nhân quả thật là một người như thế. Năm đó nếu không phải gia thế của Tam phu nhân hiển hách thì bà ta tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Tam phu nhân gả vào Lý gia bởi vì hôn sự này không phải do bà ta làm chủ. Sau đó còn bắt Tam lão gia hưu thê, có thể thấy được bà ta là người không để ý đến tình cảm. Nếu cô nương trở về đó, thật sự sẽ có kết quả tốt sao? Nhưng nếu không đi, năm nay cô nương cũng đã mười hai tuổi rồi, thêm vài năm nữa chẳng lẽ thật sự muốn kết duyên với một tên tiểu tử nông thôn sao? Người như vậy làm sao xứng với dung mạo của cô nương chứ? Đáng tiếc gia đình bên ngoại của cô nương đã không còn ai, nếu không có thể về bên đó.
Cô nương của bà sao lại mệnh khổ như vậy chứ? Người giỏi giang lại hiếu thuận như nàng, ngay cả với một hạ nhân như bà cũng đối xử như người thân, vì sao lại không có kết quả tốt?
Lý mẫu càng nghĩ càng thương tâm, cảm thấy lão thiên gia thật không công bằng. Cô nương tuổi còn nhỏ như thế lại phải sống ở nơi này, nếu không phải bà liên lụy nàng thì nàng cũng không cần phải vất vả đến thế. Mỗi ngày làm cho chính mình chẳng khác gì than đen. Rõ ràng nàng là một thiên kim tiểu thư nũng nịu lại không thể không che giấu bản thân mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc