Phong Mang - Chương 233

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 233: Bảo hộ
Lý Thượng mỗi ngày xem dân mạng trào phúng cùng thoá mạ Hàn Đông, cùng với các loại hình bôi nhọ của hắn, ngay cả thuốc cũng không cần uống, chứng hậm hực liền hoàn toàn trị khỏi.
Đương nhiên, hắn vui sướng khi người gặp họa trắng trợn như vậy, còn có mục đích khác —— chọc giận Vương Trung Đỉnh.
Chỉ cần chọc giận Vương Trung Đỉnh, y liền nghĩ hết thảy biện pháp giúp Lý Thượng tuyên truyền phim điện ảnh. Đổi dời lực chú ý của công chúng, để Lý Thượng làm bêu danh thay Hàn Đông.
Vì thế, 《 Hắc Độc 》 của Lý Thượng đang ở thời kì thời kì chiếu phim đặc biệt. Vốn dĩ chỉ là đốm lửa nhỏ, nhưng sau khi mượn một cỗ gió "Đông" này, nháy mắt hình thành thế liêu nguyên. (đốt cháy cả thảo nguyên)
Cuối cùng, doanh thu phòng vé《 Hắc Độc 》 vừa phá vỡ hạng 7, trở thành một hắc mã thực sự.
Lý Thượng lại được gán lên danh xứng "Thần dược phòng vé", hơn nữa so với thời kỳ 《 xé rách 》 còn kiên cường hơn.
Tạm thời không luận kỹ năng diễn xuất, chỉ xem áp phích tuyên truyền.
Trong bầu không khí mờ mịt khói, thân ảnh Lý Thượng thất thần chiếm cứ giữa hình ảnh. Cánh tay mạch máu nổi lên dữ tợn, ánh mắt như bén nhọn hung hiểm như một cái đinh. Không có cảm giác nhức mắt như Hàn Đông, có chính là cực đoan, tà ác, *** dày đặc.
Khiến người xem cảm nhận được người này giống như thay da đổi thịt.
Có thể nói như vậy, nếu cái vai kia để Hàn Đông đón diễn, Lý Thượng sẽ thấy không còn chỗ để trở mình nữa.
Đủ thấy ý nghĩa của bộ phim bộ phim điện ảnh này đối với Lý Thượng.
Nó không chỉ là tác phẩm chuyển hình của Lý Thượng, cũng là cho Lý Thượng một tấm vé vào. Sau bộ phim này, nền điện ảnh nội địa liền có một vị trí nhỏ thuộc về hắn.
Hơn nữa, điều Vương Trung Đỉnh bi ai nhất không phải là bưng hồng phim của tình địch, mà là bưng hồng phim của tình địch xong, Hàn quỷ thế nhưng vẫn không bị áp xuống.
Thiệp đen cũng đã xóa, báo cũng đã cấm, thậm chí cả lệnh phong sát cũng hạ rồi, uy lực Hàn quỷ vẫn như trước không giảm.
Trên mạng thậm chí còn thành lập đệ nhất tà giáo —— Hàn ma ma giáo. Thành viên giáo hội càng ngày càng tăng, bọn họ mỗi ngày dán lên ảnh đại diện "Dung ma ma quỳ" chạy khắp nơi gây sóng gió.
...
Hàn Đông ૮ɦếƭ cũng không nghĩ ra, hắn ra roi thúc ngựa chạy về nước, không phải vì nhiều ngày mất liên lạc với Vương Trung Đỉnh, mà là vì cái vai diễn người bị bệnh chó dại đã trốn tránh nhiều ngày kia.
Hắn thật sự cùng đường rồi.
Ở tình thế trước mặt, chỉ có nhân vật cực độ bi thảm, vạn người đồng tình này, mới có thể tẩy đi cừu hận của người xem đối với hắn.
Không kịp ôn tồn cùng Vương Trung Đỉnh chia cách nhiều ngày, không kịp tham gia lễ hơ khô thẻ tre 《Phong Mang》, không kịp tính ra tình địch cuối cùng kia, Hàn Đông liền vùi đầu vào quay phim mới.
Vì diễn tốt vai diễn kia, Hàn Đông đến trung tâm trị liệu bệnh chó dại, tận mắt nhìn thấy người mang bệnh chó dại là phát bệnh và giãy dụa như thế nào.
Này so với Lý Thượng ở sở cai nghiện còn dày vò hơn.
Nhóm người ở sở cai nghiện kia tốt xấu còn có đường sống, tốt xấu còn có ngày ra khỏi đó.
Bệnh chó dại tỉ lệ tử vong là trăm phần trăm, từ khi phát tác đến tử vong bất quá chỉ vài ngày. Từ lúc người bệnh được đưa tới, liền nhất định chỉ có táng thân.
Hàn Đông mấy ngày nay đã thấy nhiều tình cảnh bi thảm của người bị bệnh, đã có bóng ma tâm lý rồi. Ngày hôm nay sợ nước, ngày mai e ngại gió, ngày mốt gào thét một trận, hiển nhiên là chứng sợ hãi chó điên.
Hơn nữa buổi tối, đang ngủ yên lành, đột nhiên gục lên người Vương Trung Đỉnh cắn một ngụm.
Đáng sợ nhất chính là ngày nào đó, nửa đêm, Vương Trung Đỉnh tỉnh lại phát hiện Hàn Đông ngồi ở bên cạnh mình, mang một đầu tóc quăn, thò ra một cái đầu lưỡi dài, hừ hừ thở phì phò.
Vương Trung Đỉnh lúc ấy liền mất hồn.
Ta nói đại Đông tử, em phải diễn chính là người bị bệnh chó dại, không phải chó dại kia a!
Có phải em muốn một mình phân hai vai không?!
Vì không để Hàn Đông nhập diễn quá sâu, Vương Trung Đỉnh ngày hôm sau liền mang Hàn Đông đến tạm biệt viện trưởng.
"Không cần khách khí, lúc quay phim cứ tùy thời tìm chúng tôi." Viện trưởng rất nhiệt tình.
Hàn Đông nhịn không được cảm khái nói: "Ngài giữ vững ở đây nhiều năm như vậy, thật sự là không dễ dàng."
"Ai... Kỳ thật nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là cái bệnh viện này sớm đóng cửa. Một người bác sĩ nói lời này có thể có chút không thật, nhưng phát ra từ nội tâm chúng tôi là không muốn có người bị nhiễm bệnh nữa."
"Tôi có thể hiểu được tâm tình của ngài."
Đang nói, đột nhiên một tiếng hét thảm truyền đến, Hàn Đông theo tiếng nhìn lại, nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Một gã bệnh nhân bị phát bệnh, lúc người nhà đưa đến bệnh viện thì đột nhiên không khống chế được, phát điên rống lên, gặp người liền cắn, trong hành lang tiếng kêu sợ hãi không ngớt.
Sau, người bị bệnh bay thẳng đến chỗ Hàn Đông.
Tình huống phát sinh được quá đột ngột, cửa bên cạnh đều đóng chặt, Hàn Đông nháy mắt dọa mơ hồ.
Chờ hắn kịp phản ứng, Vương Trung Đỉnh đã nâng Hàn Đông dậy rồi.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đông chứng kiến Vương Trung Đỉnh bị người bứt tóc, xé quần áo đến cùng thảm, lúc ấy nước mắt liền cứ thế rơi xuống.
Hắn có thể chịu được Vương Trung Đỉnh bị người đánh, nhưng hắn nhìn không nổi Vương Trung Đỉnh chật vật.
Vương Trung Đỉnh nghĩ Hàn Đông là sợ hãi, liền vươn tay đặt sau đầu của hắn, hung hăng giữ chặt trên vai mình.
Sau đó, rất nhiều nhân viên cảnh vệ đuổi tới, mới chế phục được người bệnh này.
Vương Trung Đỉnh bị thương nhiều chỗ, vì để bảo đảm, y vẫn phải tiêm vắc-xin phòng bệnh.
Hàn Đông lần này là thực sự bị K**h th**h, lại có thể thành lập một cái quỹ từ thiện bảo hộ động vật. Còn đảm nhiệm vị trí đại sứ, chạy khắp nơi tuyên truyền kiến thức phòng bệnh chó dại.
Tin tức này một khi lan ra, đưa tới nghị luận nhiệt liệt của dân mạng.
Rất nhiều dân mạng trêuchọc, "Hàn ma ma, người đây là lại muốn xuống tay với tiểu động vật sao?"
Có một vấn đề nghiêm trọng là mình không tìm được raw
Lý Thượng mỗi ngày xem dân mạng trào phúng cùng thoá mạ Hàn Đông, cùng với các loại hình bôi nhọ của hắn, ngay cả thuốc cũng không cần uống, chứng hậm hực liền hoàn toàn trị khỏi.
Đương nhiên, hắn vui sướng khi người gặp họa trắng trợn như vậy, còn có mục đích khác —— chọc giận Vương Trung Đỉnh.
Chỉ cần chọc giận Vương Trung Đỉnh, y liền nghĩ hết thảy biện pháp giúp Lý Thượng tuyên truyền phim điện ảnh. Đổi dời lực chú ý của công chúng, để Lý Thượng làm bêu danh thay Hàn Đông.
Vì thế, 《 Hắc Độc 》 của Lý Thượng đang ở thời kì thời kì chiếu phim đặc biệt. Vốn dĩ chỉ là đốm lửa nhỏ, nhưng sau khi mượn một cỗ gió "Đông" này, nháy mắt hình thành thế liêu nguyên. (đốt cháy cả thảo nguyên)
Cuối cùng, doanh thu phòng vé《 Hắc Độc 》 vừa phá vỡ hạng 7, trở thành một hắc mã thực sự.
Lý Thượng lại được gán lên danh xứng "Thần dược phòng vé", hơn nữa so với thời kỳ 《 xé rách 》 còn kiên cường hơn.
Tạm thời không luận kỹ năng diễn xuất, chỉ xem áp phích tuyên truyền.
Trong bầu không khí mờ mịt khói, thân ảnh Lý Thượng thất thần chiếm cứ giữa hình ảnh. Cánh tay mạch máu nổi lên dữ tợn, ánh mắt như bén nhọn hung hiểm như một cái đinh. Không có cảm giác nhức mắt như Hàn Đông, có chính là cực đoan, tà ác, *** dày đặc.
Khiến người xem cảm nhận được người này giống như thay da đổi thịt.
Có thể nói như vậy, nếu cái vai kia để Hàn Đông đón diễn, Lý Thượng sẽ thấy không còn chỗ để trở mình nữa.
Đủ thấy ý nghĩa của bộ phim bộ phim điện ảnh này đối với Lý Thượng.
Nó không chỉ là tác phẩm chuyển hình của Lý Thượng, cũng là cho Lý Thượng một tấm vé vào. Sau bộ phim này, nền điện ảnh nội địa liền có một vị trí nhỏ thuộc về hắn.
Hơn nữa, điều Vương Trung Đỉnh bi ai nhất không phải là bưng hồng phim của tình địch, mà là bưng hồng phim của tình địch xong, Hàn quỷ thế nhưng vẫn không bị áp xuống.
Thiệp đen cũng đã xóa, báo cũng đã cấm, thậm chí cả lệnh phong sát cũng hạ rồi, uy lực Hàn quỷ vẫn như trước không giảm.
Trên mạng thậm chí còn thành lập đệ nhất tà giáo —— Hàn ma ma giáo. Thành viên giáo hội càng ngày càng tăng, bọn họ mỗi ngày dán lên ảnh đại diện "Dung ma ma quỳ" chạy khắp nơi gây sóng gió.
...
Hàn Đông ૮ɦếƭ cũng không nghĩ ra, hắn ra roi thúc ngựa chạy về nước, không phải vì nhiều ngày mất liên lạc với Vương Trung Đỉnh, mà là vì cái vai diễn người bị bệnh chó dại đã trốn tránh nhiều ngày kia.
Hắn thật sự cùng đường rồi.
Ở tình thế trước mặt, chỉ có nhân vật cực độ bi thảm, vạn người đồng tình này, mới có thể tẩy đi cừu hận của người xem đối với hắn.
Không kịp ôn tồn cùng Vương Trung Đỉnh chia cách nhiều ngày, không kịp tham gia lễ hơ khô thẻ tre 《Phong Mang》, không kịp tính ra tình địch cuối cùng kia, Hàn Đông liền vùi đầu vào quay phim mới.
Vì diễn tốt vai diễn kia, Hàn Đông đến trung tâm trị liệu bệnh chó dại, tận mắt nhìn thấy người mang bệnh chó dại là phát bệnh và giãy dụa như thế nào.
Này so với Lý Thượng ở sở cai nghiện còn dày vò hơn.
Nhóm người ở sở cai nghiện kia tốt xấu còn có đường sống, tốt xấu còn có ngày ra khỏi đó.
Bệnh chó dại tỉ lệ tử vong là trăm phần trăm, từ khi phát tác đến tử vong bất quá chỉ vài ngày. Từ lúc người bệnh được đưa tới, liền nhất định chỉ có táng thân.
Hàn Đông mấy ngày nay đã thấy nhiều tình cảnh bi thảm của người bị bệnh, đã có bóng ma tâm lý rồi. Ngày hôm nay sợ nước, ngày mai e ngại gió, ngày mốt gào thét một trận, hiển nhiên là chứng sợ hãi chó điên.
Hơn nữa buổi tối, đang ngủ yên lành, đột nhiên gục lên người Vương Trung Đỉnh cắn một ngụm.
Đáng sợ nhất chính là ngày nào đó, nửa đêm, Vương Trung Đỉnh tỉnh lại phát hiện Hàn Đông ngồi ở bên cạnh mình, mang một đầu tóc quăn, thò ra một cái đầu lưỡi dài, hừ hừ thở phì phò.
Vương Trung Đỉnh lúc ấy liền mất hồn.
Ta nói đại Đông tử, em phải diễn chính là người bị bệnh chó dại, không phải chó dại kia a!
Có phải em muốn một mình phân hai vai không?!
Vì không để Hàn Đông nhập diễn quá sâu, Vương Trung Đỉnh ngày hôm sau liền mang Hàn Đông đến tạm biệt viện trưởng.
"Không cần khách khí, lúc quay phim cứ tùy thời tìm chúng tôi." Viện trưởng rất nhiệt tình.
Hàn Đông nhịn không được cảm khái nói: "Ngài giữ vững ở đây nhiều năm như vậy, thật sự là không dễ dàng."
"Ai... Kỳ thật nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là cái bệnh viện này sớm đóng cửa. Một người bác sĩ nói lời này có thể có chút không thật, nhưng phát ra từ nội tâm chúng tôi là không muốn có người bị nhiễm bệnh nữa."
"Tôi có thể hiểu được tâm tình của ngài."
Đang nói, đột nhiên một tiếng hét thảm truyền đến, Hàn Đông theo tiếng nhìn lại, nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Một gã bệnh nhân bị phát bệnh, lúc người nhà đưa đến bệnh viện thì đột nhiên không khống chế được, phát điên rống lên, gặp người liền cắn, trong hành lang tiếng kêu sợ hãi không ngớt.
Sau, người bị bệnh bay thẳng đến chỗ Hàn Đông.
Tình huống phát sinh được quá đột ngột, cửa bên cạnh đều đóng chặt, Hàn Đông nháy mắt dọa mơ hồ.
Chờ hắn kịp phản ứng, Vương Trung Đỉnh đã nâng Hàn Đông dậy rồi.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đông chứng kiến Vương Trung Đỉnh bị người bứt tóc, xé quần áo đến cùng thảm, lúc ấy nước mắt liền cứ thế rơi xuống.
Hắn có thể chịu được Vương Trung Đỉnh bị người đánh, nhưng hắn nhìn không nổi Vương Trung Đỉnh chật vật.
Vương Trung Đỉnh nghĩ Hàn Đông là sợ hãi, liền vươn tay đặt sau đầu của hắn, hung hăng giữ chặt trên vai mình.
Sau đó, rất nhiều nhân viên cảnh vệ đuổi tới, mới chế phục được người bệnh này.
Vương Trung Đỉnh bị thương nhiều chỗ, vì để bảo đảm, y vẫn phải tiêm vắc-xin phòng bệnh.
Hàn Đông lần này là thực sự bị K**h th**h, lại có thể thành lập một cái quỹ từ thiện bảo hộ động vật. Còn đảm nhiệm vị trí đại sứ, chạy khắp nơi tuyên truyền kiến thức phòng bệnh chó dại.
Tin tức này một khi lan ra, đưa tới nghị luận nhiệt liệt của dân mạng.
Rất nhiều dân mạng trêuchọc, "Hàn ma ma, người đây là lại muốn xuống tay với tiểu động vật sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc