Phong Mang - Chương 226

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 226: Nên nói anh thật tốt
Hàn Đông chút không nhìn ra vấn đề ở chỗ nào, còn ưỡn mặt đi đến gần chít chít méo mó.
(Chít chít méo mó: ý là vặn vẹo làm nũng, mình thích mấy cái từ này lắm, nghe dễ thương, nên để nguyên vậy:)))
"Được rồi ~ em biết anh tốt với em, để tâm đến em. Biết anh không muốn thiếu nợ gã, sợ ngày sau dây dưa không rõ, sợ em bởi vậy mà chịu ủy khuất."
"Em có phải lại muốn trở lại giường không?" Vương Trung Đỉnh lẳng lặng hỏi.
Hàn Đông vẫn cợt nhả, "Nhìn xem, nói như vậy anh còn ngại ngùng..."
Vương Trung Đỉnh cọ một cái đứng lên.
Hàn Đông lúc này mới phát hiện có gì không thích hợp, vội vàng thối lui ba thước có hơn. Cùng lúc đó, hắn phát hiện trên sống mũi Vương Trung Đỉnh có một mảnh tụ máu, mắt trái cũng có chút sưng đỏ.
"Mặt của anh là làm sao đây?" Hàn Đông hỏi.
Vương Trung Đỉnh âm mặt không trả lời.
Hàn Đông đột nhiên sửng sốt, "Anh không phải... Sẽ không bị gã "gì kia" rồi chứ?"
"Xem ra em thật sự là chưa có ngủ đủ."
Vương Trung Đỉnh bước nhanh đến phía trước, một tay bắt lấy Hàn Đông, bắt chéo hai tay sau lưng, giải đến trên giường hung hăng giáo huấn một trận.
"A a a... Đừng... Như vậy... Có chuyện hảo hảo nói... Đừng kích... Kích động... A..."
Sau đó, Hàn Đông rúc vào trong chăn, như trước khăng khăng hỏi: "Gã rốt cuộc làm gì anh rồi?"
Vương Trung Đỉnh rốt cục đem lời đã nín hồi lâu nói ra.
"Em tính ra tên súc sinh kia trên đù* có bớt, rốt cuộc là thật hay giả?"
Thần sắc Hàn Đông ngưng trọng.
Lần trước Vương Trung Đỉnh nói lão gia tử có bớt, hắn liền hoài nghi Vương Trung Đỉnh đã biết rồi, hiện tại xem ra, quả nhiên...
"Anh sao lại biết?" Hàn Đông cười ngượng ngùng.
"Em không cần quan tâm tôi là làm sao mà biết được, chỉ cần nói cho tôi biết có phải thật vậy hay không?"
Hàn Đông yếu ớt trả lời: "Phải a."
Tuy rằng sớm đã chấp nhận cái thực tế này, nhưng biết được từ trong miệng Hàn Đông lúc thanh tỉnh, Vương Trung Đỉnh vẫn như trước giận không kiềm được.
"Sau đó thì sao? Những cái khác thì sao? Tuổi! Tướng mạo! Thân phận! Địa chỉ... Cái này cũng không rõ sao?"
Hàn Đông Đại Tiên Nhi dởm giờ phút này lại cúi gằm đầu, nhìn mình chằm chằm bàn chân hừ nói: "Chỉ biết đù* có một khối bớt."
"Sau này chuyện không khuôn phép đừng nói với tôi!" Vương Trung Đỉnh lần thứ hai quát lớn.
Hàn Đông không rên một tiếng.
Cơn giận của Vương Trung Đỉnh không giảm mà lại tăng, bàn tay cầm TL run run một hồi mới ổn định.
Hàn Đông tự mình cân nhắc một trận, đột nhiên hỏi: "Cái đó và anh bị đánh có quan hệ gì?""Em đừng lên tiếng, tôi bây giờ nghe em nói chuyện nói liền muốn đánh người!"
Hàn Đông lại nói: "Cái đó và Hoàng Thác lại có liên quan gì?"
Vương Trung Đỉnh vừa định đứng dậy, Hàn Đông vội vàng chống tay, "Em đi, em đi được rồi a?"
Sau khi ra ngoài, điện thoại Hàn Đông đột nhiên vang lên, vừa hay là Hoàng Thác gọi tới.
"Uy?"
"Tôi muốn nói với cậu mấy câu."
"Nói đi."
Hoàng Thác dừng một chút, mở miệng nói: "Vương Trung Đỉnh đối với cậu không phải thật tâm, cậu sớm rời khỏi y đi."
Hàn Đông giận, "Đừng tưởng rằng giúp Vương Trung Đỉnh một lần, tôi sẽ có thể dung túng cho anh xen vào tình cảm của chúng tôi!"
"Tôi chỉ nói sự thật, cậu bị y lừa, y chỉ là ở đùa bỡn tình cảm của cậu."
"Tôi nói, anh người này có thôi hay không a? Y coi như quăng tôi đi, cũng không thể nhìn trúng anh!"
Hoàng Thác hừ cười một tiếng, "Y vốn không nhìn trúng tôi, là tôi coi trọng cậu."
"Trước đợi lát." Hàn Đông mơ hồ, "Anh nói ai nhìn trúng ai?"
Hoàng Thác lặp lại một lần, "Tôi nhìn trúng cậu." Hàn Đông nháy mắt ngây người.
"Bất quá cũng phải cảm tạ Vương Trung Đỉnh khẳng khái nhường cho, tôi mới có cơ hội quen kẻ dở hơi như cậu."
"Vương Trung Đỉnh nhường cho?"
Hàn Đông đang hỏi, Vương Trung Đỉnh đột nhiên đoạt điện thoại của hắn, hung hăng vứt sang một bên.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Hàn Đông sốt ruột.
Vương Trung Đỉnh trừng mắt nhìn hắn, "Em nói sao lại thế này? Còn không phải cái bớt gây ra họa!!"
Hàn Đông giật mình, "Chẳng lẽ trên đù* gã có bớt?"
Trái tim Vương Trung Đỉnh lần thứ hai bị tổn thương... Nếu quả thật có, lão tử còn đến nỗi phải ồn ào như vậy?
Hàn Đông chứng kiến biểu tình căm thù đến tận xương tuỷ của Vương Trung Đỉnh, cho là y chấp nhận ý nghĩ này của mình. Lại liên tưởng đến đủ chuyện phát sinh trong nhiều ngày qua, đột nhiên ý thức được cái gì.
"Chẳng lẽ anh nói gã thích anh, là để cho em đối nghịch với gã? Từ đó chặn lại đoạn nghiệt duyên này?"
Hàn Đông nhìn mặt Vương Trung Đỉnh, chỉ biết mình đã đoán đúng, vì thế tiếp tục xát muối lên vết thương, "Kết quả bọn em đánh nhau xong mới thành bằng hữu, gã trái lại nhìn trúng em?"
Vương Trung Đỉnh thà rằng đau ૮ɦếƭ, cũng không nguyện ý đem chuyện điên rồ kia của mình lộ ra.
Nhưng là Hàn Đông nói một chút liền nhận ra không thích hợp.
"Trên người quân nhân không phải không cho phép có bớt sao?"
Vương Trung Đỉnh miễn cưỡng chống đỡ "Gã đến từ quân nhân thế gia, một cái bớt có là cái gì?"Không ngờ, Hàn đại Tiên nhi đột nhiên đại phát công lực.
"Em mới vừa tính qua, trên người của gã không thể nào có bớt, nhất định là anh lầm rồi."
Áp suất không khí cả phòng bị hạ xuống.
Vương Trung Đỉnh lẳng lặng hỏi: "Khoe khoang con mắt kia của em rất tốt a?"
Hàn Đông cười ngây ngô, "Vừa rồi anh chê em trừ bỏ bớt cái gì cũng tính không ra, bây giờ nếu không phát lực, hình tượng cao nhân của em liền hoàn toàn mất đi không trở lại rồi!"
"Lúc nên phát lực không phát lực! Lúc không nên phát lực lại phát lực vớ vẩn!!"
Hàn Đông cứng đờ, "Anh đã biết trên đù* gã không có bớt a? Vậy anh như thế nào còn..."
Vương Trung Đỉnh đã không muốn tiếp tục giải thích vấn đề này nữa, trực tiếp bước nhanh trở về phòng của mình.
Không ngờ, Hàn Đông lại đuổi vào theo hỏi: "Anh không phải là nhìn lầm rồi đi?"
"Đi ra ngoài." Vương Trung Đỉnh bình tĩnh trả về một câu.
Hàn Đông không ngừng, đột nhiên chợt cười ra tiếng.
"Ha ha ha ha ha... Không được rồi... Ha ha ha ha ha... Anh... Cười ૮ɦếƭ mất..."
Vương Trung Đỉnh lấy khí thế hoành tảo thiên quân tiến lên, đập một trận lên ௱o^ЛƓ Hàn Đông.
Hàn Đông gào khóc đồng thời vẫn ngăn không được cười.
"Đừng đánh... Ha ha ha ha... Van cầu... Ôi... Ha ha ha..."
Vương Trung Đỉnh phải gọi là nổi điên a! Hơi kém đem ௱o^ЛƓ Hàn Đông tỉa thành mười bông hoa. Nếu không phải Hàn Đông bằng vào lí trí sót lại kiên quyết ngừng cười, Vương Trung Đỉnh còn chưa ngừng tay.
Đánh xong, Hàn Đông hỏi: "Có muốn cùng đi tắm không?"
"Ai con mẹ nó tắm chung với em? Tự mình tẩy đi!"
Hàn Đông phẫn nộ đi vào phòng tắm.
Kết quả không đầy một lát, tay lại chống vách tường, cười đến không đứng thẳng dậy nổi.
Tây Tây một đường chạy đến phòng Vương Trung Đỉnh.
"Ba ba, đuôi sam thúc thúc ở phòng tắm vụng trộm cười."
Vì thế, hai giây sau, tiếng bạch bạch đinh tai nhức óc lại lần nữa vang lên.
...
Tố cáo xong, Tây Tây lại đi phòng tắm tranh với Hàn Đông, lọt trúng tiếng Hàn Đông tức giận mắng không dứt.
"Cách ta xa một chút! Thiếu vào đây nị oai! Cháu nghĩ rằng ta không biết là cháu tố cáo sao? Biến nhanh, ta đếm tới ba, nếu không đi, có tin ta đem cháu vào trong cù ૮ɦếƭ?"
"Chú thổi a."
"Này! Còn dám khiêu khích ta?"
"Cháu cứ khiêu khích, thế nào?"
...
Vương Trung Đỉnh mới đầu mắt điếc tai ngơ.
Dù sao bớt không lo cái nào hay cái đó, mặc cho bọn họ đi, thích đánh thì đánh...
Sau lại thật sự không yên lòng, vẫn là kiên trì đẩy cửa phòng tắm ra.
Kết quả, một màn trước mắt khiến cho huyết áp thăng vọt.
Hai kẻ mới vừa rồi còn ầm ĩ đến khó thể kết thúc, lúc này lại đang ôm đang ngủ. Hàn Đông nằm ngửa, Tây Tây ghé vào trên người của hắn, hai đầu tóc quăn kể ra chuyện thân tử nồng đậm.
Vương Trung Đỉnh thân là người ngoài cuộc, có thể nào không tức giận?
"Đều cút về phòng ngủ cho tôi!"
Vì thế, hai hàng trong phòng tắm tất cả đều nhanh nhẹn đứng dậy. Một lớn một nhỏ, một kẻ nhắm mắt, kẻ híp mắt, nện bước chỉnh tề ở hai bên người Vương Trung Đỉnh mà qua.
Một người đi về phía đông, một người đi về phía tây, cuối cùng còn lại một cái cửa trung gian đang mở tung kia.
Nửa đêm, Vương Trung Đỉnh trộm nghe thấy tiếng cửa phòng mở.
Hàn Đông rón ra rón rén đi đến.
Vương Trung Đỉnh ngay cả mắt cũng lười mở, trực tiếp chờ một vật nặng áp đến trên người các loại "làm phiền".
Bất quá ngoài dự liệu của y là, giường không có động tĩnh gì, ngược lại trên mặt lại có cảm giác thanh lương thoải mái.
Một ngón tay không quá thô ráp cũng không quá nhẵn mịn dính thuốc mỡ bôi lên vết thương của y.
Trừ bỏ mùi thuốc thoang thoảng kia, Vương Trung Đỉnh còn ngửi thấy được mùi nước rửa tay. Tri kỷ như thế, lại cẩn thận như thế, hẳn là Hàn Đông mộng du lúc không thể nghi ngờ.
Nhưng mà, khi y mở mắt ra, nhìn qua lại là ánh mắt sâu thẳm của Hàn Đông cùng hổ thẹn và đau lòng hiếm thấy.
Một bụng biệt khuất nháy mắt vô tung vô ảnh.
Hàn Đông cũng cong miệng cười, "Nên nói anh thật tốt."
Vương Trung Đỉnh nhìn nụ cười không có xu thế thu lại kia, liền một tay kéo đầu hắn áp lên ***.
Dù vậy, vẫn không thể nào ngăn cản cảm xúc đang dào dạt của Hàn Đông.
Tiếng cười nháy mắt ở trong*** Vương Trung Đỉnh khuếch tán ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc