Phong Mang - Chương 200

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 200: Một cái cũng không thể thiếu!
Mặc dù có *** che, nhưng là bằng vào độ xinh đẹp của hai cái đại chân dài trần trụi, liền đủ để đạt tới cấp bậc *** rồi.
Tất cả mọi người tự giác đưa ánh mắt tránh đi.
Chỉ riêng Thái Bằng, tầm mắt trắng trợn giống như hai cái móc bắt tại trên đù* Hàn Đông. Cứ trắng trợn như vậy, không hề có nửa điểm che giấu. Thế nhưng lại khiến người bên ngoài cho là gã đang làm việc thiện bình thường, đoan đoan chính chính mới có thể quang minh lỗi lạc như thế.
Hàn Đông dù sao cũng là một các ông, không có cách nào trước mặt mọi người làm trò giận chó đánh mèo với gã.
Thái Bằng càng thêm không kiêng sợ, bàn tay to quơ lấy cả người lẫn chăn, không nhiều lời đem Hàn Đông ôm vào trong lòng, tay nâng cái ௱ô** của hắn "Chăm sóc" đến vui vẻ không dứt.
Hàn Đông cả người vô lực, chỉ có hai con ngươi vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm lên mặt mọi người.
Các người mẹ kiếp có phải đều mù không a?
Coi như nhìn không ra ý xấu của gã, cũng biết ta là người của Vương tổng đi? Có thể tùy tiện để cho người khác ôm sao?
Nhưng mà mọi người lại nghĩ: ai ôm thì người đó phải gánh vác mạo hiểm, rõ ràng nên để cho anh hùng vô danh này đem chuyện tốt làm đến cùng đi!
Xe đang chạy trên đường, có người hỏi: "Có cần đưa đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"
Thái Bằng thay mặt nhân viên y tế trả lời: "Không cần? Bệnh viện gần đây điều kiện rất tệ, còn không bằng trực tiếp mang về khách sạn chăm sóc."
Những người khác cũng đồng ý, "Bác sĩ Văn và bác sĩ Triệu đều ở khách sạn, bọn họ kinh nghiệm rất phong phú."
Vì thế, đoàn người chợt nghe theo Thái Bằng đề nghị, đem Hàn Đông về khách sạn rồi.
Khi đến nơi, lại là một tay Thái Bằng bế Hàn Đông xuống xe, hơn nữa là bọc thảm ôm kiểu công chúa.
Hàn Đông trong lòng cách ứng a!
Thái Bằng còn cố tình vừa đi vừa cúi đầu nhìn vào hắn trìu mến, trong mắt lộ ý trêu chọc.
Nhìn cả nhà ngươi! Trong lòng Hàn Đông ác mắng.
Thái Bằng tựa như nghe thấy được, khóe miệng hơi cong lên, tâm tính bất lương liền lộ rõ.
Trong quá trình đưa Hàn Đông trở về phòng này, Thẩm Sơ Hoa không chỉ có không ngăn cản, ngược lại tự mình mở cửa cho Thái Bằng.
Về phần tiểu Lương sao...
Đã trộm gọi điện thoại Vương Trung Đỉnh rồi a. =))))
Mấy ngày hôm trước là Hàn Đông đặc biệt dặn dò, không cho hắn nói sự vất vả gian nan trong lúc quay phim, sợ tạo thành áp lực tâm lý cho Vương Trung Đỉnh lý, tiểu Lương mới thủ khẩu như bình.Nhưng ngày hôm nay thật sự nhịn không nổi nữa.
Vạn nhất Vương Trung Đỉnh đã biết việc này, nhất định sẽ trách cứ mình thông báo trễ.
Cho nên, tiểu Lương chính là việc nghĩa không thể chùn bước cầm lên điện thoại.
Vương Trung Đỉnh sau khi nghe quả nhiên tức giận.
"Tình hình bây giờ thế nào? Đưa đến bệnh viện chưa?" Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
"Phòng bệnh ở bệnh viện rất ẩm ướt, hơn nữa không có điều hòa, chúng tôi sợ mang qua nhiễm lạnh càng nghiêm trọng."
"Cậu trước tiên hảo hảo trông coi ở bên đó, có tình huống gì kịp thời nói cho tôi biết, tôi sẽ mau chóng đuổi qua."
Cúp điện thoại, Vương Trung Đỉnh vội vàng trở về phòng bệnh.
Vương lão nương đã ngủ rồi, Vương Trung Đỉnh chỉ có thể nói với người chăm sóc: "Hôm nay tôi có chút việc gấp, không cách nào bồi tiếp ở đây nữa, phiền dì phí thêm một chút tâm."
Dì liên tục gật đầu, "Ngài yên tâm mà đi làm chuyện của mình đi, bên này có tôi chăm sóc là được, có tình huống đặc biệt gì tôi liền gọi điện thoại cho ngài."
Vương Trung Đỉnh cuối cùng áy náy nhìn mẫu thân một cái, liền bước nhanh khỏi phòng bệnh.
Hàn Đông bên này còn đang "Một mình chiến đấu hăng hái" a.
Tuy rằng trong quá trình quay phim gặp nạn, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến hiệu quả cuối cùng, đoàn phim như trước viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, đồng nghĩa ngày mai sẽ toàn bộ rút khỏi đây rồi.
Cho nên tất cả các vị lãnh đạo đều bận rộn trù bị các loại thủ tục cho chuyến trở về ngày mai.
Mà người bên cạnh Hàn Đông đều vội vàng tìm bác sĩ, lại cho Thái Bằng một thời cơ lợi dụng.
"Làm sao anh lại ở hiện trường quay phim?" Hàn Đông còn đang rối rắm chuyện này.
"Từ cảnh diễn đầu tiên của cậu đến hiện tại, tôi vẫn luôn ở đó."
"Anh cũng quá rảnh rỗi đi? Chiếu công việc kinh doanh của anh, công ty còn có đường sống sao?"
Thái Bằng không cho là đúng, "Tôi vẫn luôn khổ tâm kinh doanh, dốc sức bắt lấy cậu, chính là con đường kinh doanh của tôi."
"Anh nên ૮ɦếƭ tâm đi, tôi là không có khả năng đón bộ phim kia của anh." Hàn Đông ngữ khí quyết đoán.
Thái Bằng không những buồn bực, ngược lại trêu chọc nói: "Những người trong giới này cũng biết mọi việc đều phải cấp cho chính mình một đường lui, sao cậu dám đem lời nói đến quyết đoán như vậy? Chẳng lẽ... Cậu tính ra cái gì?"
Hàn Đông bị người chọc trúng tâm tư, lại vẫn làm bộ như không có việc gì phản bác nói: "Tôi có thể nhìn ra cái gì? Anh có cái gì có thể cho tôi xem ra?"
Thái Bằng nhưng chỉ cười không nói.
Hàn Đông trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, "Được rồi, cám ơn anh hôm nay ra tay cứu giúp, tôi sẽ nói chuyện với người đại diện tạ ơn...""Cậu còn thích khẩu vị này?" Thái Bằng đột nhiên ngắt lời.
Hàn Đông nhìn thấy thứ trong tay gã, nhất thời sắc mặt đại biến, như có thần trợ ngồi bật dậy, một phen ςướק lại đây.
"Ai cho anh lộn xộn đồ vật của tôi?"
"Tôi không lộn xộn, tôi chỉ là dịch chuyển một vị trí ngồi một chút, là tự nó vướng đến tôi." Thái Bằng cười như không cười.
"Anh có thể đi rồi." Hàn Đông sắc mặt âm u.
Thái Bằng đứng dậy là đứng dậy, nhưng không có ngoan ngoãn đi ra, mà là chậm rãi mở một cái ngăn kéo.
"Này! Anh muốn làm gì?"
Đến lúc Hàn Đông kịp ồn ào đã muốn chậm, toàn bộ "gia sản" đều bị Thái Bằng thu hết vào tầm mắt rồi.
Thái Bằng kinh ngạc...
Gã cho là mình đã "Dã thú" rồi, không nghĩ tới có người so với gã còn "hoang dã" hơn.
"Không thấy ra a ~ cậu có thú vui như vậy?" Thái Bằng cố ý nhìn chằm chằm Hàn Đông.
"Lão tử bạn tình nhiều được chưa? Mỹ nữ sắp xếp thành đội trên giường của ta được chưa?" Hàn Đông nhe răng.
Thái Bằng lại lôi ra một cái gậy mát xa hậu đình đùa nghịch, "Đây cũng là cho bạn tình nữ dùng sao?"
Hàn Đông mặt dày mắng: "Lão tử chuyên thích \'Đi cửa sau\', ngươi quản được sao?"
" \'Cửa sau\' bạn tình của cậu cũng \'cấu hình\' tuyến tiền liệt a?" Thái Bằng quơ quơ bản mô phỏng.
Thái Bằng sau đó quả thật cút, hơn nữa còn ôm \'hảo đồng bọn\' của Hàn Đông cùng cút, vừa phất tay vừa nói: "Chuyện tạ ơn tôi coi như xong, hẳn rồi"
Hàn Đông cực kỳ hoảng sợ, "Này! Này! Anh đừng lấy đi a! Đứng lại! Đứng lại..."
Chờ hắn đuổi theo, Thái Bằng đã sớm không thấy bóng, thay vào đó chính là Thẩm Sơ Hoa cùng đoàn nhân viên y tế nghiêm chỉnh theo phía sau nàng.
"Làm sao anh đã ra rồi? Mau trở lại phòng!" Thẩm sơ Hoa tha thân hình suy nhược của Hàn Đông trở về.
Cánh tay Hàn Đông chưa từ bỏ ý định hướng về thang máy quơ quơ, trả lại cho ta! Một cái cũng không thể thiếu a! Nếu không Vương Trung Đỉnh sẽ đòi mạng...
Mấy bác sĩ cũng giúp đỡ Thẩm Sơ Hoa, "Sinh bệnh còn mặc ít quần áo như thế này chạy ra bên ngoài? Nhanh chóng trở về."
Hàn Đông thân thể nhiễm lạnh lại thêm trái tim băng giá, kết quả cuối cùng chính là sốt cao không lùi. Ánh mắt đều nhanh mờ mịt, còn bưng lên một cỗ ngoan cường tìm tòi trên mạng.
"Đây không phải, đây không phải, đây cũng không phải..."
Hàn Đông gần như suy sụp rồi, rốt cuộc là mua ở đâu?
Rốt cục... cố gắng không ngừng của Hàn Đông đã cảm động ông trời, cho hắn trên một trang mạng lớn tìm được vật phẩm phỏng chế cao cấp. Bàn bạc cùng điếm chủ xong, đồng ý vận chuyển nhanh trong 24h.
Hàn Đông giống như cạn kiêt sức lực đem thân hình cứng ngắc ném xuống một bên.
Cuối cùng có thể báo cáo kết quả công tác rồi.
Chỉ cần Vương Trung Đỉnh ngày mai không bất ngờ đến đây là được... Hàn Đông nghĩ, hẳn không thể nào a? Tiểu Lương cũng đã thủ khẩu như bình nhiều ngày như vậy rồi, chắc cũng không kém một ngày cuối cùng này.
Vì thế, Hàn Đông phóng tâm mà ngủ.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên cảm giác có người đưa tay thử trán của mình. Bàn tay người nọ lành lạnh, dán trên cái trán nóng rực dị thường thoải mái.
"Tình hình bây giờ thế nào?" Thanh âm Nhị Lôi.
Nhị Lôi cũng tới xem ta... Hàn Đông nghĩ.
Vương Trung Đỉnh vẻ mặt vẻ sầu lo, "Vẫn sốt đến rất lợi hại, phỏng chừng phải tới sáng mai mới có thể lui."
Quả nhiên ~ nơi nào có Nhị Lôi ẩn hiện sẽ có thân ảnh Trung Trung... Hàn Đông lại nghĩ.
Đại khái qua một phút, Hàn Đông bừng tỉnh, ánh mắt hoảng sợ vụt ném về phía mặt Vương Trung Đỉnh.
A ——
Kẻ nào ngứa miệng đã lén báo cáo?? Lão tử muốn giết hắn!!!!
Vương Trung Đỉnh thấy Hàn Đông tỉnh, vội sáp lại thân thiết hỏi: "Rất khó chịu sao?"
Hàn Đông đau lòng nghĩ: vì cái gì mỗi một lần ôn nhu như vậy người ta đều không có phúc tiêu thụ đây?
"Tôi đi ra ngoài trước." Nhị Lôi thức thời đi rồi.
Vương Trung Đỉnh bình tĩnh nhìn Hàn Đông một trận, đột nhiên đưa tay với vào ổ chăn, nhéo một cái ở trên miếng thịt dày nhất.
"Mới vài ngày không theo sát em, đã tìm việc cho tôi lo?"
Hàn Đông biết Vương Trung Đỉnh chính là đau lòng, không có ý trách cứ gì, cho nên không bài bác.
"Ân?" Vương Trung Đỉnh lại nhéo xuống.
Hàn Đông rốt cục nhếch miệng cười, móng vuốt nóng rực vươn lên với vào trong lớp áo của Vương Trung Đỉnh, tận tình lợi dụng.
"Thực lạnh... Vuốt quá sướng..." Hàn Đông nói.
Vương Trung Đỉnh cũng bị bàn tay Hàn Đông mò trong lòng đến nóng rực.
Hàn Đông còn nói: "Anh nằm vào ổ chăn, nhanh lên một chút, em muốn càng nhiều mát mẻ."
Vương Trung Đỉnh thuận theo cởi y phục xuống nằm lên giường, đem cả một thân nóng bỏng của Hàn Đông kéo vào trong lòng.
Hàn Đông trong phút chốc thấu tâm lạnh, tâm bay lên.
Nếu sau khi biết một cái*** bị người ta lấy đi rồi, còn có thể mát mẻ như vậy, thật là tốt baonhiêu? Hàn Đông mặt dán mặt cùng Vương Trung Đỉnh nhịn không được lại nghĩ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc