Phong Mang - Chương 178

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 178: Chạy trời không khỏi nắng

Một lần nữa bố trí lại vị trí thiết bị, điều chỉnh ánh đèn xong, Hàn Đông cùng Từ Trạch Mạn lại quay về chỗ. Để hạn chế tối đa cảm giác không thích hợp, cảnh của Từ Trạch Mạn giảm tiếp tục giảm, đến cuối cùng gần như chỉ còn lại có một cảnh đặc tả ánh mắt.
Nhưng là ánh mắt này vô cùng cân não.
Trong phim Từ Trạch Mạn là muội muội Y Lộ, cũng là một Đại tiểu thư được chiều chuộng. "Tình địch" của tỷ tỷ kinh diễm như thế đi đến trước mặt của cô ta thì sâu thẳm trong nội tâm của cô ta hẳn là ghen tị bất an. Nhưng là tính khí ngạo mạn lại khiến nàng không muốn khuất phục, cho nên tất cả cảm xúc phức tạp đó đều phải điễn tả thông qua ánh mắt.
Từ Trạch Mạn rõ ràng truyền tải được ghen tị và chột dạ, nhưng lại diễn xuất thái quá.
Mức độ diễn xuất chú ý 7 phần, còn lại 3 phần phải để cho khán giả tự bù vào.
Biểu đạt trắng ra như vậy, khiến bản chất nghệ thuật mất đi giá trị.
Nhưng là đối với người mới như Từ Trạch Mạn, không hề có đào tạo căn bản, muốn đạt tới loại cảnh giới này thật sự quá khó khăn.
Calne đành phải tự tiến lên chỉ đạo.
"Cô chú ý ánh mắt của tôi."
Calne nói xong liền chuyển ánh mắt về hướng Hàn Đông, từ thán phục khi mới gặp mỹ nhân, đến tận lực thu liễm, rồi đến không che dấu được ghen tị... trình tự ánh mắt phi thường tươi sáng.
Nhưng mà, Calne cũng không đem thái độ nghiêm túc này quán triệt từ đầu đến cuối. Mục đích còn chưa đạt tới, đã không thể hold. Trình tự cảm xúc mất hết, chỉ còn lại có thán phục, thán phục, tiếp tục thán phục.
"Hàn đại mỹ nhân, để em làm muội muội của chị đi." Calne đạo diễn giả giọng nữ ve vẩy đuôi.
Hàn Đông như trước tiếp tục diễn xuất, "Không phải nói tỷ muội các người tình cảm đặc biệt tốt sao?"
"Dù tốt vẫn kém hai cái chân của chị a."
Lời này nháy mắt đưa tới một mảnh hư thanh.
"Đạo diễn lại thế nữa rồi."
"Thực chịu không nổi anh." Hàn Đông cùng Calne lần lượt cười ha ha, nháy mắt làm dịu đi không khí căng thẳng vừa rồi.
Nhưng kỹ năng biểu diễn của Từ Trạch Mạn vẫn không tiến bộ thêm bao nhiêu.
Một lần lại một lần NG, khiến Từ Trạch Mạn vô cùng mất mặt, lại bắt đầu giận chó đánh mèo.
"Hàn Đông anh trang điểm không thể giảm nhạt thêm một chút sao? Chỉ nhìn lông mi của anh đã không diễn được".
"Xin phép, tôi còn phải ghen tị như thế nào nữa? Hắn là nam nhân nha, một nam nhân có cái gì đáng để tôi ghen tị?"
Cuối cùng Calne không nhượng bước không được, giảm tiêu chuẩn xuống để Từ Trạch Mạn thông qua.
Cho dù như vậy, Từ Trạch Mạn vẫn như trước không hết tức giận, trở lại phòng hóa trang lại bắt đầu ném đồ.
"Không phải là diễn được nữ tính một chút thôi sao? Đến nỗi hết lần này đến lần khác khen ngợi như thế sao?"
"Nhất định là bản chất, bình thường chính là dựa vào chiêu này mua vui cho Vương tổng a?"
"May mắn chủ tịch không Biến th' như vậy."
Bên cạnh, trợ lý cũng thêm mắm thêm muối: "Hắn và Y Lộ còn có vụ tai tiếng T*nh d*c, vẫn là Vương tổng tự mình tới cửa khẩn cầu, nếu không chủ tịch đã sớm phong sát (ép ૮ɦếƭ) hắn."
Từ Trạch Mạn thần tình trào phúng "Quả nhiên là dâm nam sóng nữ, trời sinh một đôi, phải là phong sát cùng nhau mới đúng."
Vương Hải Chí vòng quanh trường quay mấy vòng vẫn không tìm được mỹ nữ, nghĩ đến bản thân là nguyên một chủ tịch, lại vì một nữ nhân mà đại phí trắc trở như vậy thật sự kỳ cục. Liền quyết định sai người đợi ở cạnh xe Hàn Đông, tự mình rời đi trước.
Kết quả, lão vừa muốn đi, lại thấy xe Y Lộ tiến vào từ cổng.
Trợ lý hỏi: "Có cần nhân thể tham ban không? Miễn cho buổi chiều lại phải đến?"
Vương Hải Chí ngẫm lại cũng đúng, nếu Y Lộ tới trước, lão rõ ràng cũng hoàn thành nhiệm vụ này trước.
"Được rồi."
Vì thế, Vương Hải Chí cùng trợ lý đi đến studio chỗ Hàn Đông.
Hàn Đông đang bắt chéo chân ngồi ở trên bàn trang điểm, hồn nhiên vô tư ***.
Hình tượng "Nữ thần" triệt để bị phá hủy, toàn thân hiện ra ba chữ —— tiếp địa khí.
Thẩm Sơ Hoa chụp cho hắn vài kiểu ảnh, tính làm thành túi biểu cảm đưa cho Vương tổng tâm ái.
Nhóm diễn viên đang hưởng thời gian nghỉ ngơi hiếm có, studio đột nhiên truyền đến một trận tiếng động lớn.
Trợ lý Từ Trạch Mạn chạy đi liếc một cái, quay về liền kích động không thôi hướng cô ta nói: "Chủ tịch đến đây."
"Thật không?" Từ Trạch Mạn khó tin.
Trợ lý gật đầu, "Ngàn vạn lần chính xác, tôi đã thấy ông ta và Calne đạo diễn bắt tay rồi."
Từ Trạch Mạn H**g phấn đến nhìn mọi thứ đều đỏ, "Không phải có việc tới không được sao? Sao nói không giữ lời?"
"Nói lời giữ lời còn cho em kinh hỉ thế nào được?" Trợ lý cười nói.
Từ Trạch Mạn vội vàng thúc giục nhân viên hoá trang, "Mau, mau, mau, nhanh chóng bổ trang cho tôi."
Hàn Đông ở ngay phòng hóa trang bên cạnh, tự nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
"Có người đến phải không?" Hàn Đông hỏi.
Tiểu Lương tự nhiên trở thành sứ thần tình báo, bởi vì từ phòng hóa trang đến studio còn có một đoạn dài, tiểu Lương liền trực tiếp túm một người hỏi thăm.
"Ai tới vậy?"
"Vương tổng".
Nghe nói như thế, tiểu Lương cực kỳ hứng thú trở về báo tin.
"Là Vương tổng, Vương tổng đến tham ban rồi."
Hàn Đông vừa nghe lời này, vội vàng chạy ra ngoài.
Từ Trạch Mạn rốt cục trang điểm xong, lúc đứng dậy vẫn chưa yên tâm hỏi trợ lý: "Thế nào?"
"Rất đẹp". Trợ lý nói.
Từ Trạch Mạn lúc này mới đi đến khu quay phim.
Trên đường, trợ lý trộm hướng cô ta nói: "Vừa rồi tôi làm một chuyện xấu."
"Chuyện xấu gì?" Từ Trạch Mạn hỏi.
"Tôi lừa tiểu Lương lắm mồm nói là Vương tổng đến đây."
Từ Trạch Mạn kinh ngạc trừng to mắt, "Đây chẳng phải là?"
Trợ lý cười gật đầu, "Hàn Đông đã lao ra, phỏng chừng hiện tại nhất định đang chạy về."
Lại nói, Hàn đại mỹ nhân quả nhiên đang vận hành cước bộ Phong Hỏa Luân chạy về, diễn cảm kia viết đến thanh thanh sở sở "gặp phải quỷ".
Từ Trạch Mạn và trợ lý cười đến đau bụng không đứng thẳng nổi.
"Xem ra thật sự từng bị chủ tịch chỉnh, nhìn bộ dạng bị hù đến mất hồn kia!" Trợ lý nói.
Từ Trạch Mạn nhịn không được oán hận, "Đều tại chị, bắt em cười, trang điểm đều nhòe rồi."
"Ha ha ha ha ha..."
Hàn Đông trở về liền quở trách tiểu Lương một trận.
"Buôn chuyện cũng nên có chút đạo đức nghề nghiệp được không? Truyền lời mười lần chín lần đều lỗi!"
Tiểu Lương kêu oan, "Có lẽ người kia nói ngọng, \'Đổng\' với \'Tổng\' cũng không phân biệt được, đem Vương đổng nói thành Vương tổng."
"Thôi đi, chính là cái lỗ tai cậu có vấn đề! Nhất định là cậu hay áp vào tường nghe lén nhiều, trong lỗ tai phủ xuống một tầng bụi rồi."
Tiểu Lương không nói gì.
Hàn Đông còn đang sợ hãi thở dốc một hơi, may mắn vừa rồi Vương Hải Chí không nhận ra hắn, bằng không hậu quả khó lường.
Tiểu hồ ly tinh ở đây, lão lưu manh khẳng định không đi trong chốc lát... Hàn Đông nghĩ, chờ đợi ở phòng hóa trang cũng không hẳn an toàn, vạn nhất lão tiến vào thị sát công tác thì sao?
Vì để bảo đảm, hắn hướng tiểu Lương nói: "Tôi đi WC trước tránh một chút, chờ chủ tịch đi rồi cậu gọi điện thoại cho tôi."
"Được." Tiểu Lương gật đầu.
Hàn Đông dùng sức gõ một cái lên ót hắn, "Lần này tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm nữa!"
"Yên tâm đi, tôi nhất định quan sát chặt chẽ hành tung của chủ tịch, không đến khi rời khỏi hoàn toàn tuyệt đối không điện thoại cho cậu."
Vì thế, Hàn Đông trộm lùi vào buồng vệ sinh, trực tiếp ngồi ở trên bồn cầu chờ đợi.
Từ Trạch Mạn không e dè ánh mắt của mọi người, nhiệt tình chào hỏi Vương Hải Chí.
"Chủ tịch hảo."
Tư thái của Vương Hải Chí giữ được tương đối ổn định, nhưng mọi người vẫn đọc được trong ánh mắt lão ý nghĩ khác thường.
"Ngày hôm nay trang phi thường xinh đẹp a!" Vương Hải Chí nhịn không được khen nói.
Từ Trạch Mạn tự nhiên tân hoan giận phóng. (vui quên giận)
Kết quả còn chưa đắc ý được chốc lát, Y Lộ liền đẩy cửa vào.
Y Lộ vốn dĩ tới trước Vương Hải Chí, lại vào trong muộn một bước so với lão. Làm cho người ta nhịn không được hoài nghi hai người có phải là cùng đến, chỉ là để tránh hiềm nghi mới cố tình tạo sự chênh lệch thời gian hay không.
Cảm giác như thế khiến Từ Trạch Mạn dị thường khó chịu.
Sớm không tới trễ không tới. Cố tình vào ngay sau, cố ý muốn chứng minh cái gì sao?
Đều đã có tuổi, còn phải giằng co như vậy.
So sánh với Từ Trạch Mạn cao điệu, Y Lộ lại từ tốn hơn. Chỉ là đơn giản lên tiếng chào hỏi một câu cùng Vương Hải Chí, lập tức đi tìm Calne thảo luận cảnh quay buổi chiều.
Vốn Vương Hải Chí muốn đi dạo một vòng, kết quả Từ Trạch Mạn cố ý quấn quít lấy lão tán gẫu nhiệt tình. Sợ người khác không biết hai người quan hệ không bình thường.
Y Lộ trao đổi với Calne xong, thấy Vương Hải Chí còn đang thao thao bất tuyệt nói, thì bưng đến một chén nước.
Từ Trạch Mạn thấy thế cũng bưng một ly.
Vương Hải Chí bị *** bất đắc dĩ, đành phải uống cạn cả hai chén.
"Được rồi, ta còn có việc, không thể ở lại cùng hai người." Vương Hải Chí đứng dậy.
Từ Trạch Mạn có vẻ hơi thất vọng, "Ngay lập tức là cảnh của em, ngài cũng không có hứng thú thưởng thức sao?"
"Lần sau đi."
Phụ tá của lão lại ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở."Hôm nay có cảnh diễn nữ trang của Hàn Đông, nghe nói rất đặc sắc."
"Một kẻ thế vai có gì mà xem? Huống chi lại là cái tên Xú tiểu tử đó, nghĩ cũng biết trình độ gì."
Nói xong, Vương Hải Chí lập tức bước ra ngoài.
Bên cạnh thang máy chính là WC, vừa rồi Vương Hải Chí uống cạn hai chén nước lớn, nhịn không được buồn tiểu, vì thế hướng trợ lý nói: "Tôi đi WC, cậu đi gọi lái xe trước đi."
"Vâng."
Tiểu Lương trộm nhìn ra ngoài cửa, vừa hay thấy cửa thang máy đóng lại, số trên bảng từ 5 nhảy xuống 4, lúc này mới yên tâm mà gọi điện thoại cho Hàn Đông.
Hàn Đông nhận được điện thoại, rốt cục như trút được gán***, đã ngồi lâu đến cúc hoa phát đau.
Vương Hải Chí vừa lúc đi tới, thấy đại mỹ nữ trước mắt, nháy mắt thất thần.
Hàn Đông vừa ngẩng đầu liền ngây người.
Chỉ thấy đầu Vương Hải Chíchậm rãi chuyển hướng phía sau biển thông báo, trước cửa rõ ràng viết "Nhà vệsinh nam".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc