Phong Mang - Chương 176

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 176: Yêu thiêu thân
(Yêu thiêu thân: chỉ gian trá, lừa đảo, một ý tưởng xấu, không bình thường)
Vương Trung Đỉnh cẩn thận nhớ lại tình hình thực tế đêm hôm đó, từ lúc thu thập tóc xong đến lúc rời giường, y tổng cộng rời phòng hai lần. Trong đó một lần là đi toilet, trong thời gian ngắn như vậy không có khả năng hoàn thành quá trình đánh tráo, còn có một lần chính là khi ra ban công nghe điện thoại.
Nghĩ vậy, trong đầu Vương Trung Đỉnh đột nhiên hiện lên số điện thoại khả nghi kia...
"Nhị Lôi, cho gọi Chu tài vụ tới."
Năm phút sau, quản lý tài vụ vào văn phòng.
"Cậu còn lưu nhật ký cuộc gọi rạng sáng hôm đó không?"Vương Trung Đỉnh hỏi.
Quản lý tài vụ gật đầu, còn ở đây.
"Lấy ra cho tôi xem."
Quản lý tài vụ lấy điện thoại đưa cho Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh xem lại, vẫn không nghĩ ra người sử dụng số điện thoại kia.
"Hay để tôi đến phòng kỹ thuật? Xem bọn họ có thể tìm ra không." Quản lý tài vụ nói.
"Không cần, chốc nữa tan tầm cậu theo tôi một chuyến đến văn phòng doanh nghiệp (hình như là bộ phận tư vấn hỗ trợ khách hàng) là được." Vương Trung Đỉnh nói.
"Được, không vấn đề." Vương Trung Đỉnh cùng quản lý tài vụ vừa rời đi, Hàn Đông trở về công ty. Dì lao công thấy Hàn Đông mang theo một túi vải đi tới, thuận miệng nhắc nhở: "Trong phòng Vương tổng có rất nhiều hoa quả, đều là mới mua."
Hàn Đông nói: "Anh ấy thích ăn vải."
"Tôi nhớ Vương tổng không thích ăn vải a!"
Hàn Đông oán thầm: không thích ăn cũng phải ăn, ăn vải bổ thận, vẫn là phải hảo hảo điều dưỡng, gần đây số lần không làm càng ngày càng nhiều.
Sau khi đi vào, Hàn Đông phát hiện Vương Trung Đỉnh đi vắng, liền vừa nghịch di động vừa chờ y.
"Chờ đã? Vô địch biến dị Vương (tên phần mềm)... Cái này mình cài đặt khi nào?" Sau khi mở phần mềm ra, Hàn Đông lại phát hiện cái này rất thú vị. Không những biến được ra số điện thoại tùy ý, mà còn có thể giả tiếng. Hắn nghe xong mấy thanh âm có sẵn, thấy có một cái đặc biệt giống Thẩm Sơ Hoa.
Vì thế, ý niệm tà ác lại bắt đầu ửng lên trong óc.
Hắn biên tập số điện thoại Thẩm Sơ Hoa gọi cho Du Minh, phải biết rằng Du Minh chính là thành viên lâu năm của hiệp hội bề ngoài (tín ngưỡng cái đẹp).
"Uy", giọng Du Minh vang lên.
Hàn Đông lập tức nói: "Em là Thẩm Sơ Hoa "
" Ân, tìm tôi chuyện gì?" Du Minh không hề phát hiện.
Hàn Đông giả bộ giọng điệu xấu hổ," Có một câu không biết có nên nói hay không."
"Nói đi"
Hàn Đông vận khẩu khí, "Em luôn luôn rất thích anh, không biết anh có cảm giác gì với em không?"
Du Minh bên kia quả nhiên lặng đi.
Hàn Đông chỉ cần nghe tiếng thở dốc, có thể tưởng tượng ra gương mặt kinh sợ của Du Minh.
"Tôi nghĩ tôi không thể tiếp nhận cô", Du Minh nói.
Hàn Đông cố ý hỏi: "Vì cái gì? Anh cảm thấy em không đủ xinh đẹp sao?" Ta phi! Đây cũng quá trắng trợn rồi a!
Hàn Đông lại nói: "Nhưng mà tâm hồn em rất đẹp."
"Vô dụng thôi." Nói xong, Du Minh cúp điện thoại.
Hàn Đông cười đến không ngồi thẳng được, tiểu tử này mẹ nó quá đáng yêu! Trở về nhất định phải nhéo mặt cậu ta vài cái.
...
Vương Trung Đỉnh cùng quản lý tài vụ chạy đến mấy văn phòng doanh nghiệp, vẫn không thu được kết quả.
Bằng vào thủ đoạn bình thường căn bản không thể tra ra dãy số này, muốn xâm nhập điều tra được phải nhờ đến cảnh sát phối hợp.
Vương Trung Đỉnh đã chắc chắn đến mười phần rồi, sao có thể vì chút việc nhà kinh động đến cảnh sát?
Hiện tại y cần chỉ là một cái bằng chứng mà thôi.
Đang nghĩ ngợi, di động liền vang lên!
Vương Trung Đỉnh vừa nhìn qua, đặc biệt giống số điện thoại của mình, chính là phía trước thêm một số không mà thôi.
Quản lý tài vụ cũng liếc mắt một cái, lập tức xác nhận: "Đúng rồi, chính là số điện thoại này, cư nhiên còn dám gọi đến?"
Vương Trung Đỉnh tiếp điện thoại. "Uy!"
Bên kia Hàn Đông dùng thanh âm trầm thấp nói: "Ta là Vương Trung Đỉnh."
Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt mây đen dày đặc.
Quả nhiên...!
"Ta là một người khác ngươi, càng chân thật hơn ngươi."! Hàn Đông còn đang tự quyên tự nhạc.
Vương Trung Đỉnh không nói được một lời, muốn nghe xem Hàn Đông còn có thể chỉnh ra cái yêu thiêu thân gì.
"Ta phi thường muộn tao, lại mang một vỏ bọc lạnh lùng. Ta nghe điện chuyên thích ra ban công, trong tủ chuyên thích giấu gel bôi trơn. Thời gian họp chuyên thích YY ௱ô** lớn của tình nhân, đêm hôm khuya khoắt chuyên thích chụp ảnh nude của tình nhân..." Vương Trung Đỉnh ngay lập tức giống như bị lột một lớp da, mặt trực tiếp chuyển sang màu đỏ tím.
"Ha ha ha ha! Ta là Hàn Đông, người có thể hóa giải mâu thuẫn xóa bỏ tức giận của y, trong đầu chỉ còn lại ngu ngốc."
Vì thế, Vương Trung Đỉnh cứ như vậy đeo bộ mặt than đi vào văn phòng.
"Em mua vải cho anh", Hàn Đông nói.
Vương Trung Đỉnh nói thẳng, "Tôi không ăn".
Hàn Đông mặc kệ y có ăn hay không, trực tiếp lột vỏ nhét vào miệng."Ya, ăn!"
Vương Trung Đỉnh không biết làm sao lại đem miệng há ra!
Buổi tối trước khi ngủ, Hàn Đông lại chọc chọc Vương Trung Đỉnh, "Em nói anh đây vải cũng đã ăn, tính ra nên làm chút chính sự đi?"
Vương Trung Đỉnh dụi tắt ***, đè Hàn Đông Dưới ***, trực tiếp làm cho hắn ngay cả khí lực xuống giường cũng không còn.
Sau đó trộm lấy *** của hắn làm mẫu vật, phái người đưa đến bệnh viện.
Lúc này chắc không thể nhầm nữa đi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc