Phong Mang - Chương 166

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 166: Nghĩ hay vậy!
Trước kia Hạ Hoằng Uy mang Du Minh ra ngoài chơi, bình thường đều là tự an bài thay cậu. Tính tình hai người hoàn toàn bất đồng. Hạ Hoằng Uy thích xã giao, Du Minh thích yên tĩnh, những gì Hạ Hoằng Uy sắp xếp Du Minh luôn không thích, cuối cùng đều là ra về trong không vui.
Hiện tại lại trực tiếp hỏi Du Minh: "Muốn đi đâu?"
Du Minh nói: "Vốn hôm nay có một màn vũ kịch clacket, nhưng là vé đã hết sạch rồi."
(clacket: điệu nhảy dùng bàn chân gõ nhịp)
Hạ Hoằng Uy biết Du Minh rất muốn xem tiết mục kia, cho nên đã đặt trước ba vé. Nhưng hắn không mang vé ở trên người, mà là có sắp xếp khác.
"Đi xem đi, nói không chừng có cò vé."
Hạ Hoằng Uy nói xong, liền lái xe về hướng rạp hát lớn quốc gia.
Sau khi đến, cò vé mà Hạ Hoằng Uy trước đó đã an bài xuất hiện trong tầm mắt ba người.
Hàn Đông vỗ vỗ vai Du Minh, "Cậu chờ, tôi đi hỏi, nếu có anh em mời cậu xem."
Nói xong, Hàn Đông đã chạy qua hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Dưới một vạn không bán."
Hàn Đông kinh ngạc, "Cái vé gì mà một vạn a?"
"Xem trọng, đây chính là nhạc kịch kinh điển quốc tế, hơn nữa là tân duệ vũ vương dẫn đoàn, vé bình thường đều đã hơn một ngàn, càng khỏi nói vé VIP."
Hàn Đông hỏi: "Vậy cậu có vé bình thường không?"
"Không, chỉ có vé VIP."
"Bớt một chút đi, chỉ còn mười mấy phút nữa là bắt đầu rồi, cậu không bán được chính là tự bẻ tay mình còn gì!"
"Anh yên tâm, không có khả năng bán không được."
"Vậy cũng linh động chút."
"..."
Cảm giác kiên nhẫn của Du Minh đã sắp không còn, Hạ Hoằng Uy trực tiếp tiến lên phía trước, "Lấy ba vé".
Sau đó trả tiền lấy vé, quay đầu đi mất.
Cả quá trình không đầy 5 giây.
Một người mài mài chít chít, một người tốc độ sét đánh, như thế nào có thể chênh lệch nhau đến như vậy?!
Sau khi đi vào, ba người ngồi một hàng.
Du Minh ngồi ở giữa, Hàn Đông cùng Hạ Hoằng Uy chia ra ngồi ở hai bên phải trái của cậu.
Buổi công diễn này chọn dùng những công nghệ tiên tiến nhất thế giới, thiết bị cùng ý tưởng chế tác đều là hàng đầu, tạo nên sân khấu tiên cảnh đẹp đến khiến cho người ta cơ hồ hít thở không thông.
Du Minh thích khiêu vũ, tự nhiên sẽ thấy như si như say.
Hàn Đông đối với thứ này một chút cũng không có hứng thú, nhưng vì quan tâm đến tâm tình Du Minh, hắn tận lực bày ra một bộ dáng thích thú nồng hậu.
"Vũ vương này đã chín lần đạt quán quân thế giới, tôi là fan cuồng của anh ta." Du Minh không kìm lòng được quay sang bên trái nói.
Hàn Đông không phản ứng chút nào.
Du Minh ngước đầu lên nhìn, nhìn Hàn Đông với tư thế cổ động còn biểu cảm thì đang ngủ...
Đúng lúc này, phía bên phải bỗng nhiên vang lên một thanh âm.
"Ellott, tam đại vũ đoàn hàng đầu thế giới, từng biểu diễn qua 《Carmen》, 《Magicians of Love》, 《 Vũ hội ૮ɦếƭ 》, đúng không?"
Du Minh có chút kinh ngạc Hạ Hoằng Uy lại biết được rõ ràng như vậy, nhưng cậu kiên nhẫn không đáp lại. Sau lại càng xem càng phấn khởi, càng phấn khởi miệng lại càng ngứa muốn chia sẻ cùng người ta.
Rốt cục, Du Minh nhịn không được mở miệng, "Anh đã xem qua tác phẩm mới của đoàn này rồi sao?"
Hạ Hoằng Uy biết Du Minh đang hỏi mình, nhưng hắn không trả lời, cố ý bắt Du Minh trước tiên nhìn tư thế ngủ đến không đành lòng nhìn thẳng của Hàn Đông kia trước, rồi lại bất đắc dĩ phải đưa mắt sang nhìn mình.
"Xem qua rồi, ngoài điệu nhảy clacket tiêu chuẩn Ireland, flamenco, clacket kiểu Mỹ, còn dung hợp yếu tố nghệ thuật Latin, Châu Phi, Phương Đông."
Phải biết rằng, mới hai tuần trước đối với vấn đề này Hạ Hoằng Uy hoàn toàn dốt đặc cán mai.
Xem ca kịch xong, ba người lại đi dạo chợ đêm.
Du Minh rất ưng một cái kính râm, muốn hỏi ý kiến Hàn Đông một chút, kết quả quay đầu phát hiện Hàn Đông lại mất tích.
Cố sức lia mắt tìm, rốt cục tại khu vực có mấy cô gái cách đó hơn trăm thước phát hiện thân ảnh Hàn Đông đang xem náo nhiệt.
Một đoạn đường này, Hàn Đông không biết đã tụt lại phía sau bao nhiêu lần.
Lúc đầu nói muốn bồi Du Minh, kết quả ba bước lại tụt lại một lần, năm bước bắt chuyện một người. Phàm là người nhận ra hắn, kí tên chụp ảnh chung tuyệt đối không cự tuyệt, phải gọi là một người vô cùng tiếp địa khí.
Tuy rằng Hạ Hoằng Uy ở ngay bên cạnh Du Minh, nhưng tiêu chuẩn vung tiền của người ta đều là đo bằng đơn vị vạn. Trước kia thấy Du Minh dùng lọ nước hoa mấy ngàn đều trực tiếp vứt đi, kính râm mấy trăm này sao có thể đặt vào mắt của hắn?
Du Minh vừa muốn thả xuống, chợt nghe Hạ Hoằng Uy ở bên cạnh nói: "Kiểu dáng không tồi, thử đeo lên tôi nhìn xem."
Du Minh thất thần không động đậy.
Hạ Hoằng Uy một tay tháo kính râm trên mặt Du Minh xuống, bàn tay kia thì che mặt cậu, nhanh chóng thay cái mới, tránh bị người khác nhận ra.
"Rất phong nhã, lấy cái này đi" Hạ Hoằng Uy nói.
Điều càng làm cho Du Minh vui vẻ hơn chính là, cả quá trình đều là cậu bỏ tiền, Hạ Hoằng Uy không hề nhúng tay.
Hai người lại đi dạo trong chốc lát, Hạ Hoằng Uy bỗng nhận được một cuộc điện thoại, vì thế quay sang Du Minh nói: "Có một người bạn đang đợi tôi ở đầu phố bên kia, tôi đi đưa cho hắn một thứ."
Du Minh gật gật đầu.
Sau khi Hạ Hoằng Uy đi rồi, Du Minh chỉ còn một mình.
Cậu rất ít khi ra ngoài, cho nên hoàn toàn mù đường. Hơn nữa khu vực này được quy hoạch hơi phức tạp, đường phân nhánh đặc biệt nhiều, Du Minh đi qua đi lại liền không nhớ đường quay về nữa.
Bởi vì thân phận đặc biệt, Du Minh không dám tùy tiện hỏi đường.
Kỳ thật Hạ Hoằng Uy đã ở phía sau Du Minh, nhìn cậu không đầu không đuôi chạy loạn xung quanh, chỉ là một mực không lên tiếng.
Rốt cục, Du Minh cầm di động lên.
Cậu kỳ thật là nghĩ gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Uy, nhưng là vẫn là ôm hi vọng thử gọi cho Hàn Đông trước.
"Tôi phi, loại phố này cậu còn có thể đi lạc? Cũng quá phế vật đi, ha ha ha..."
Du Minh mặt lạnh, "Cậu có đến không?"
"Đến đến đến, lập tức tới ngay".
Mười phút đã qua, ngay cả cái bóng cũng không có.
Quả nhiên không trông cậy được gì... Du Minh đành phải bấm số Hạ Hoằng Uy, còn chưa có gọi chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
"Sao em lại chạy đến đây?"
Du Minh thấy Hạ Hoằng Uy, các cơ trên mặt đột nhiên liền giãn ra.
Như thế này, cậu ngay cả điện thoại cũng không cần gọi, lại càng không lo phải mất mặt nữa.
Vì thế, Du Minh trực tiếp đi theo Hạ Hoằng Uy.
Hơn mười phút sau Hàn Đông mới đuổi tới, kết quả sau khi tới không thấy Du Minh, nhưng lại thấy Vương Trung Đỉnh.
"Lên xe, tôi đưa em về." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông ra vẻ lạnh lùng, "Không cần, tôi ngồi xe Hạ Hoằng Uy về."
Vương Trung Đỉnh chán nản, "Bị người ta đùa giỡn như vậy còn chưa đủ ngại sao? Còn muốn làm vật so sánh cho người ta bao lâu nữa?"
"Tôi vui lòng, không mượn anh xen vào."
Nói xong, Hàn Đông nghĩa vô phản cố mà đi hiến thân tiếp, để mặc Vương Trung Đỉnh sốt ruột một mình.
...
Vài ngày sau đó, Vương Trung Đỉnh vẫn luôn ở trong hoàn cảnh này.
Hàn Đông bị đá nhiều lần như vậy, khó khăn lắm mới bắt được một nhược điểm của Vương Trung Đỉnh, không hảo hảo gây sức ép một chút như thế nào có thể bỏ qua?
Cho nên, Vương Trung Đỉnh tiến thoái lưỡng nan.
Tiến không biết phải tiến như nào, lui lại lui không được.
Bắt y đi theo người khác lãnh giáo giống như Hạ Hoằng Uy, y lại kéo không hạ mặt mũi. Thực sự không phải là bản thân mình đi xin lĩnh giáo sẽ xấu hổ, mà là Vương Trung Đỉnh tự nhận không ai có thể hiểu rõ Hàn Đông hơn y.
Lại qua hai ngày, Vương Trung Đỉnh không làm cho tức giận của Hàn Đông giảm xuống, ngược lại còn kéo một quảng cáo lớn cho hắn.
Cảnh quảng cáo là một hệ liệt thu đông, Hàn Đông mặc một thân hắc y đi giữa khung cảnh hoang tàn, thông qua sắc thái đối lập giữa trang phục và bối cảnh, hai cái chân giống như hai cột sáng trong bóng đêm, lộ ra sự cám dỗ khó có thể che giấu.
Hơn nữa đối với Vương Trung Đỉnh đang phải ăn chay mà nói, chính là bốn chữ —— hoạt sắc sinh hương.
Sau khi xem xong, Vương Trung Đỉnh không còn lựa chọn nào khác, đành phải mở miệng.
"Nhị Lôi, tôi hỏi cậu một vấn đề."
Nhị Lôi thấy sắc mặt Vương Trung Đỉnh ngưng trọng, tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện đại sự, nháy mắt đã chỉnh đến cảnh giới khuyên giải cao nhất.
Kết quả, Vương Trung Đỉnh nín nửa ngày mới hỏi: "Cậu nói xem làm như thế nào để dỗ một người?"
"Á... Anh cần dỗ ai?"
Vương Trung Đỉnh không nói gì.
Nhị Lôi nháy mắt hiểu ra, "Hàn Đông hẳn là rất dễ dụ đi."
"Dễ dụ, vậy cậu nói một chút xem dỗ kiểu gì?"
Nhị Lôi nói: "Tôi cảm thấy bất luận hai người có hiểu lầm sâu đậm gì, chỉ cần anh nói anh cho cậu ấy hơn mười triệu bảo hiểm, cậu ấy lập tức sẽ tha thứ cho anh."
Quả nhiên nhất châm kiến huyết!
(nhất châm kiến huyết: một lời nói trúng tâm sự)
Nhưng Vương Trung lập tức bác bỏ, "Nếu thật là như vậy, tôi lại càng không thể nói cho cậu ấy biết."
Nhị Lôi thở dài, "Chiêu này không thể dùng, cũng chỉ còn một chiêu cuối cùng."
Vương Trung Đỉnh vội hỏi: "Cái gì?"
"Bốc thuốc theo bệnh."
Nói như chưa nói, mấu chốt là bốc thuốc như thế nào?
Nhị Lôi nói không nhanh không chậm: "Nguồn gốc tạo thành hiểu lầm của hai người là anh không tin cậu ấy, nếu anh muốn được tha thứ, phải cho cậu ấy nhìn ra lòng tin của anh."
"Cho nên?" Vương Trung Đỉnh nhìn Nhị Lôi
Nhị Lôi hít sâu một hơi, nói: "Cho nên anh hẳn là tự mình đi tìm Diệp Thành Lâm đến cho Hàn Đông."
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đều tái rồi.
"Nghĩ hay vậy!"
Nhị Lôi xấu hổ lau mồ hôi,"Vậy không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục kéo dài như vậy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc