Phong Mang - Chương 149

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 149: Anh lợi hại anh làm lão đại
Ăn cơm tối xong, Hàn Đông một mình đứng ở dưới lầu bồi hồi thật lâu, cuối cùng vẫn là nhấc điện thoại công cộng lên, quyết định dù thêm một lần bị kinh sợ cũng phải đòi lại công đạo cho Du Minh.
Chuông vang lên một hồi, Hạ Hoằng Uy mới tiếp.
"Alo?"
Nghe được thanh âm thâm trầm của Hạ Hoằng Uy, Hàn Đông lại không tự chủ được mà căng thẳng.
"Cái kia... Tôi là Hàn Đông."
Hạ Hoằng Uy lãnh đạm hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
Hàn Đông nín nửa ngày mới cả gan chất vấn nói: "Tôi biết hai người cãi nhau, nhưng anh cũng không cần phải thao túng thủ hạ công kích Du Minh đi?"
"Ai thao túng?"
"Vậy tại sao sau khi hai người cãi nhau, trên mạng lại có nhiều tin tức bất lợi với Du Minh như vậy?"
"Trước kia cũng có, chỉ là bị *** nên không dám đăng, hoặc là đăng rồi sau đó bị tôi áp xuống. Cậu không thể bởi vì người nào đó luôn luôn tặng cậu bánh quy, đột nhiên có một ngày không tặng, liền quở trách người ta vô lương tâm đi?"
Hạ Hoằng Uy vừa nói như thế, Hàn Đông hoàn toàn không còn lực phản bác.
"Đúng, tôi thừa nhận chuyện này trách nhiệm không phải tại anh, nhưng bây giờ Du Minh thảm như vậy, anh không thể ngồi xem không để ý tới đi? Những người đó sở dĩ nói không kiêng nể, nói đến cùng vẫn là vì thái độ của anh."
Hạ Hoằng Uy động tâm một chút, "Cậu ta thảm như thế nào?"
Nghe nói như thế, Hàn Đông nhất thời cảm thấy được có thể xoay chuyển được đây, vội đem tình trạng của Du Minh thêm mắm dặm muối tường thuật lại một phen.
"Suốt ngày chạy khắp nơi tìm kế mưu sinh, còn phải chịu bị người khác châm chọc, không ngủ được cơm cũng ăn không ngon, cả người đã gầy đi một vòng lớn."
Không ngờ, Hạ Hoằng Uy nghe xong lạnh lùng trả lời: "Đó là câu ta xứng đáng nhận."
"Chính là, cậu ấy..."
Hàn Đông nói còn chưa xong, Hạ Hoằng Uy đã dập máy.
Ta sát, Hàn Đông âm thầm nghiến răng.
Giờ khắc này hắn mới ý thức được Vương Trung Đỉnh tốt bao nhiêu, tuy rằng suốt ngày làm cao, nhưng lại chưa bao giờ quá đáng với mình.
Nghĩ vậy, Hàn Đông lập tức bồi thường cho Vương Trung Đỉnh vẫn luôn bị vây trong trạng thái bị bận rộn một trận an ủi.
"Anh thật tốt."
Vương Trung Đỉnh vừa lật văn kiện vừa hỏi: "Tôi tốt như thế nào?"
"Nói không nên lời, dù sao chính là tốt."
Vương Trung Đỉnh ngưng một chút, "Tôi đây đang bận, không rảnh nói chuyện tào lao với em."
Điện thoại bị ngắt không hề do dự, nhưng nụ cười vẫn bám trên khóe miệng, kéo dài một lúc mới nhạt đi.
Hàn Đông bước đi lên lầu nặng trịch như trước.
Du Minh thấy Hàn Đông trở về, thần kinh C*ng c*ng tự nhiên mà giãn ra.
"Tôi còn tưởng cậu đi tìm Vương tổng rồi."
"Không, chỉ đi xuống dưới lầu tiêu thực một chút thôi." Hàn Đông nói.
Du Minh a một tiếng.
Hàn Đông cố ý hỏi: "Sao vậy? Sợ tôi đi a?"
Du Minh lại là làm một biểu cảm chán ghét, "Cậu làm ầm ĩ như vậy, tôi còn sợ cậu đi? Tôi chỉ ước gì mỗi ngày cậu đừng về."
"Cậu rốt cuộc có thật là thích tôi không a?" Hàn Đông thập phần hoài nghi.
"Tôi thích cậu, nhưng tôi càng thích chính mình, tôi không thể bởi vì thích cậu mà gây trở ngại cho chính mình đi?"
Hàn Đông, "..."
Du Minh đẩy Hàn Đông khỏi cửa phòng, trên mặt ẩn giấu nụ cười không dễ dàng phát giác.
Hàn Đông đã rất nhiều ngày không sờ đến đàn ghi-ta rồi, trong lòng thật ngứa, muốn đàn lại sợ Du Minh sẽ phiền, cho nên chỉ dùng ngón tay gảy gảy dây đàn một chút, lại phẫn nộ cất về.
Không ngờ, Du Minh nghe được tiếng đàn, cư nhiên ở cách vách hướng sang Hàn Đông nói: "Muốn đàn thì đàn đi."
Hàn Đông bày ra diễn cảm ẩn nhẫn kinh điển của Vương Trung Đỉnh, "Không muốn đàn."
"Tôi muốn nghe." Du Minh đột nhiên nói.
Hàn Đông nháy mắt vỗ mạnh tay, "Cậu chờ, hôm nay anh em nhất định cho cậu high một phen."
Ban đầu Du Minh nghe được tạp âm đã thiếu vắng lâu ngày kia, quả thật có cảm giác thân thiết, nhưng sau khi Hàn Đông một khúc lại thêm một khúc, tư thế người không mắng chửi không thể ngừng, tạp âm lại khôi phục là tạp âm, thậm chí so với trước kia càng khó nghe! Không khí trước kia tốt xấu còn hát hai câu tình ca từ tốn, hiện tại hoàn toàn biến thành gào thét.
Không biết có phải là trên đảo bị làm đến quá sung sướng hay không...
Du Minh thật vất vả chịu đựng được loại tạp âm quang minh chính đại kia, giờ lại phải chịu tạp âm lén lút.
Hàn Đại Dâm Hàng mới vừa quay về ký túc xá đã không chịu được cô đơn, lại bắt đầu ở trong phòng tự "làm". Từ lúc biết Du Minh thích mình, Hàn Đông liền từ làm công khai đổi thành làm vụng trộm. Tiếng thở gấp ẩn nhẫn, nghẹn khuất xoay người, thật lâu không thể phóng ra liền nghiến răng thành tiếng... Truyền đến tai Du Minh lại càng dày vò.
Cậu rốt cục đã hiểu.
Người Hàn Đông chỉ thích hợp nhớ, không thích hợp sớm chiều ở chung.
Có thể tiếp nhận hắn, đầu tiên nhất định phải thuần gia môn nhân, thứ hai nhất định phải thực sự rất yêu.
(thuần gia môn nhân: người đàn ông mạnh mẽ nam tính, tinh khiết, vượt trội so với những người bình thường, được người khác ngưỡng mộ)
Vì thế nửa đêm, Du Minh lại từ trên giường ngồi dậy.
Bởi vì Hàn Đông trở về mà miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ, hiện tại lại hư không rồi.
Vương Trung Đỉnh xử lý xong công việc đọng lại mấy ngày nay đã đến hơn hai giờ sáng, vốn định trực tiếp ngủ lại văn phòng, nhưng trong đầu luôn lặp lại câu "Anh thật tốt " kia, cuối cùng là lòng không kìm được lại đi đến ký túc xá Hàn Đông.
Hàn Đông tự phóng thích xong liền ngủ mất, Đại Điểu loã lồ phơi ra bên ngoài, trên mu bàn tay còn một bãi màu trắng sền sệt.
Chuyện này nếu là ở lúc tỉnh, Vương Trung Đỉnh khẳng định sẽ mắng.
"Xem ít tiền đồ này của em!"
Nhưng là lúc ngủ liền khác biệt hoàn toàn, hơn nữa mới vừa nghe câu "Anh thật tốt" kia xong lúc sau nhìn thấy Hàn Đông trong bộ dạng không tiền đồ này, khẳng định rất dễ hiểu lầm thành Hàn Đông đột nhiên cảm động đối với phương diện nào đó của mình.
Người đàn ông nào cảm nhận được loại cảm giác thành tựu này lại không phấn chấn?
Nhất là loại người ngoài mặt cao quý thận trọng, trong lòng lại thô tục hơn bất kì ai Vương tiên sinh.
Sau đó, Vương Trung Đỉnh lau tay cho Hàn Đông, lại lau điểu cho hắn, ân cần hầu hạ một trận.
Cho đến cuối cùng chăn đã đắp kín, nhưng vẫn nhịn không được thò tay vào, sờ soạng đến no ở trên miếng thịt ௱o^ЛƓ của hắn. Không biết vì sao ở trên đảo mây mưa dị thường nhiều như vậy, nhiệt tình trong lòng có vẻ như là vẫn chưa dứt.
Cuối cùng cũng không thể thành công đi ra khỏi phòng.
Đường đường một tổng giám đốc công ty giải trí lại không sợ tị hiềm, cứ như vậy ở lại ký túc xá nghệ sĩ.
Hàn Đông lúc ban ngày lưu manh chưa đủ, buổi tối lại nói mớ, bắt đầu lẳng lơ cùng Vương Trung Đỉnh tán gẫu chuyện vợ chồng.
"Làm với anh, đặc biệt sướng." Trộm ghé vào bên tai Vương Trung Đỉnh nói.
Vương Trung Đỉnh quyết đoán hỏi: "Phương pháp nào sướng?"
"Trước kia em tưởng làm điểu thích là sướng, hiện tại phát hiện được trước sau giáp kích mới là thật sướng."
Vương Trung Đỉnh khẽ cắn vành tai Hàn Đông hỏi: "Bây giờ còn có ý nghĩ thượng tôi không?"
"Tạm thời không có." Hàn Dâm Ô biểu cảm mê người, "Bởi vì anh thống rất chuẩn, anh lợi hại anh làm lão Đại."
Vương Trung Đỉnh cười thành tiếng, "Tôi thống chuẩn như thế nào?"
"Tôi trong lòng muốn như thế nào, anh đều có thể làm như thế."
"Em là muốn như vậy sao?"
"Ân...ân.."
.....
Du Minh nói không sai, người như Hàn Đông chỉ thích hợp nhớ không thích hợp sớm chiều ở chung. Hắn quả thật sẽ trong nháy mắt mê hoặc ngươi, khiến ngươi không thể kềm chế. Nhưng đến khi trở về hiện thực, trừ bỏ phiền toái vẫn chính là phiền toái!!!
Ví như Vương Trung Đỉnh phóng thích một phen xong, lại tắm rửa chà xát sạch sẽ cho Hàn Đông, sau đó cảm thấy giường đệm có chút bẩn, bỏ cũ thay mới xong lại phát hiện cả phòng đều là bẩn...
Nghĩ đến tình trạng hiện tại này của Du Minh, Hàn Đông rất có thể sẽ ở lại ký túc xá cùng cậu một thời gian, Vương Trung Đỉnh không đành lòng để Hàn Đông ở tại cái "ổ chó " này, cho nên quyết định giúp hắn dọn dẹp một chút.
Kết quả có thể nghĩ...
Bẩn đến quả thực không đành lòng nhìn thẳng!
Vương Trung Đỉnh từ lau sạch phòng tới xử lý đống rác so ra còn nhiều hơn cả tòa cao ốc.
Vốn dĩ là một đêm rất tươi đẹp, phóng thích xong là có thể ôm người yêu thỏa mãn mà ngủ, cũng bởi vì Vương Trung Đỉnh một người tay chân không yên vị, khiến cho mấy giờ sau của y toàn bộ đều bị chôn vùi.
Mãi cho đến hừng đông, căn phòng mới được Vương Trung Đỉnh quét dọn miễn cưỡng ra hồn.
Du Minh đã rời giường, hai mắt vô thần nhìn thấy Vương Trung Đỉnh đi ra từ phòng Hàn Đông.
Vương Trung Đỉnh không hề rụt rè, trực tiếp mở miệng hướng Du Minh nói: "Bên Hầu sản xuất muốn làm một bộ phim đô thị, tôi thấy một nhân vật rất thích hợp với cậu, hai ngày nữa đến thử xem."
Không ngờ, Du Minh không những không nhận, hơn nữa ngữ khí từ chối rất kiên quyết.
"Tôi không đi!"
Vương Trung Đỉnh vẫn bình tĩnh, "Tôi là người quản lý của cậu, tôi sắp xếp công việc cho cậu là chuyện đương nhiên. Cậu không chỉ có nghĩa vụ kiếm cơm cho mình, cũng có nghĩa vụ thay tôi kiếm tiền."
"Tôi không muốn thực hiện nghĩa vụ này, anh không hài lòng có thể hủy bỏ hợp đồng của tôi."
Nói xong, Du Minh phịch một tiếng đóng sầm cửa.
Lúc ấy mặt Vương Trung Đỉnh đã chuyển đen, nếu không phải suy xét đến tình trạng hiện giờ của Du Minh, y chắc chắn sẽ không lo nghĩ như vậy. Không tính toán việc Du Minh công khai chống đối mình, chủ yếu chính là y không biết loại đối địch này của Du Minh từ đâu mà ra!
Trong một khắc, Vương Trung Đỉnh nghĩ đến Hàn Đông toàn bộ bất mãn vốn có lại hoàn toàn tiêu biến.
Y đột nhiên phát hiện Hàng Nhị Hàng của mình đáng yêu như thế, thế cho nên đã nhấc chân hướng cửa đi rồi, lai vòng quay về phòng Hàn Đông, hôn một cái mới vừa lòng rời đi.
Hàn Đông sau khi tỉnh lại liền hít một hơi khí lạnh.
Sao cúc hoa vẫn chưa có chuyển biến khá lên vậy?
Xem ra ông trời cũng khoan dung không muốn ta bị làm nữa a!
Hàn Đông thở dài, vừa ra cửa bắt gặp Du Minh xách túi đi ra ngoài.
"Này, cậu đi đâu thế?" Hàn Đông hỏi.
Du Minh lạnh lùng nói: "Đến đoàn phim."
"Không phải tôi nói này, cậu sao lại khiến cho mình thảm như vậy a? Kỳ thật xem cậu hiện tại..."
Hàn Đông còn chưa nói xong,Du Minh liền dâng lên một thân hàn khí đi ra cửa rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc