Phong Mang - Chương 147

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 147: Ngọt ngào
"Anh đừng làm tôi sợ, tôi đây đặc biệt dễ tin người." Hàn Đông nghiêm trang nói.
Người phục vụ nhịn không được cười nói, "Tôi không dọa ngài, vốn dĩ đảo chủ bởi vì vấn đề kinh tế cần chuyển nhượng, Vương tổng liền mua làm quà cho ngài."
"Gì???? Tặng cho tôi????"
Nếu Hàn Đông mới vừa rồi còn bán tính bán nghi, lúc này chính là thật sự bị dọa ૮ɦếƭ.
Người phục vụ rất nghiêm túc nói: "Đúng, đây là một hòn đảo nhỏ hình trái tim, ngài hiện tại chính là đảo chủ."
"Vẫn là hình cái ௱ôЛƓ?????" Hàn Đông tê liệt ngồi trên ghế.
"Hòn đảo này là trạng thái bán khai phá, trên đảo có bãi biển nguyên thủy cùng thảm thực vật phong phú, còn có sinh vật biển đủ loại hình dạng màu sắc. Ngài có thể xem tài liệu ngay tại chỗ, kiến trúc nhà, hầm rượu, trang viện, tùy ý quy hoạch và quản lý khu vực này."
Đối với một người thích mân mê mà nói, sở hữu một nơi có thể muốn làm gì thì làm quả thực là giấc mơ cuối cùng.
"Đừng nói nữa." Hàn Đông một bộ dạng thở không nổi.
Người phục vụ nói tiếp: "Đảo tư nhân có đủ tính bí mật, đặc biệt thích hợp với thân phận này của ngài đến đây nghỉ phép. Mặt khác ngài còn có thể cho thi công thành thắng cảnh, lúc ngài không ở có thể cho người khác thuê để thu lợi nhuận."
Còn có thể kiếm tiền????
Hàn Đông hai mắt trắng dã, khóe miệng co giật, một bộ dạng bất tỉnh nhân sự.
Người phục vụ bị dọa, dùng sức lay người Hàn Đông, "Tiên sinh? Tiên sinh?"
Hàn Đông đột nhiên nhảy lên, phát ra tiếng cười phóng túng thiếu đánh.
Người phục vụ bất đắc dĩ, "Mau dùng bữa sáng của ngài đi."
Hàn Đông thế nào còn nuốt trôi được? Cả người đều bị vây bởi trạng thái không thể khống chế, điên cuồng liều mạng chạy khắp đảo, trong lòng hưng phấn kích động đến độ khó có thể dùng lời nói mà hình dung được. Thiên đường! Đây tuyệt đối là Thiên đường a! Người nào cản trở ta nhất định sẽ Gi*t!
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...
Vương Trung Đỉnh đứng cách thật xa liền thấy một cơn gió xoáy đang quét đến hướng mình, mặc dù y đã chuẩn bị nghênh đón thật tốt, nhưng vẫn bị lực xung thật lớn làm cho lùi về sau hai bước.
Hàn Đông nhảy lên trên người Vương Trung Đỉnh, không có trình tự gì mà kích hôn y. Vương Trung Đỉnh nhanh chóng bị nhiệt tình của Hàn Đông nướng chín, hơn nửa ngày mới khiến hắn ổn định lại được.
"Vì sao tặng em hòn đảo này?" Hàn Đông hỏi.
Kỳ thật sau khi 《 trộm ảnh 》 đại bán, Vương Trung Đỉnh đã muốn tặng Hàn Đông một món quà lớn làm phần thưởng. Lúc ấy chưa nghĩ ra tặng cái gì, sau lại nghe được Hàn Đông trong lúc mơ ngủ lầu bầu muốn đi chơi, lại oán giận Vương Trung Đỉnh không cùng hắn chơi, mới quyết định mua một thánh địa giải trí như vậy.
Đương nhiên, Calne cũng là chất xúc tác, nếu như không có hắn kích thích, Vương Trung Đỉnh có lẽ sẽ không thể lập tức hạ quyết tâm dứt bỏ công tác hảo hảo dẫn Hàn Đông chơi vài ngày.
"Sao anh lại hiểu em như vậy? Sao anh lại yêu em như vậy? Bị em hoàn toàn thu hút như vậy? Không tiếc bất kì giá nào chỉ vì muốn em cười một cái như vậy?"
Cho dù lời Hàn Đông nói đều hoàn toàn là thật, nhưng Vương Trung Đỉnh suy nghĩ: Lời này như thế nào cũng không nên là từ miệng em nói ra đi?
Nháo loạn đủ rồi, Hàn Đông đột nhiên lại héo rũ, đầu cúi trên vai Vương Trung Đỉnh, bày ra một bộ dạng mềm yếu.
"Anh như vậy sẽ làm em lo lắng."
Vương Trung Đỉnh đưa tay đến trên иgự¢ Hàn Đông... Cái rắm! Tim vẫn đập chậm ổn định như vậy, vừa thấy đã biết là không hề để tâm.
"Hắc hắc..." Hàn Đông đê tiện cười đánh tay Vương Trung Đỉnh, "Đừng gấp gáp như vậy đi ~ "
Vương Trung Đỉnh đương nhiên không nóng vội, y còn rất nhiều nợ còn chưa tính xong với hàng này đâu.
Thấy mặt Vương Trung Đỉnh chợt lạnh xuống, Hàn Đông cố ý túm tay y quay lại иgự¢ mình, sủng nịch cười.
"Anh sờ đi, cho anh sờ được không..."
Vương Trung Đỉnh đông cứng giật trở về, "Đây không phải vấn đề sờ hay không sờ..."
"Vậy anh sờ đây!" Hàn Đông lạ cố ý túm tay Vương Trung Đỉnh đặt lên ௱ôЛƓ của mình.
Vương Trung Đỉnh đột nhiên nhớ tới chuyện Hàn Đông bị lão sư kéo quần, sắc mặt lại càng trầm.
"Em có phải với ai cũng tùy tiện như vậy?"
Hàn Đông vẫn lớn giọng: "Em chỉ tùy tiện với đàn ông, trước mặt tiểu cô nương luôn luôn quy củ."
Vương Trung Đỉnh chán nản, "Em quy củ với Tiểu cô nương có cái tác dụng thỉ gì? Tiểu cô nương nào lại nhớ đến cái ௱ôЛƓ của một người đàn ông?"
Hàn Đông lập tức tiếp một câu, "Có mà nam nhân nào lại nhớ cái ௱ôЛƓ đàn ông của em thì có?"
Vì thế, một nam nhân nhớ thương cái ௱ôЛƓ đó liền như vậy trừng trừng nhìn hắn, không nói được lời nào.
"Nhầm rồi, nhầm rồi, không hề có ý vũ nhục anh đâu a..." Hàn Đông lại bắt đầu tự mình đa tình trấn an Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh phát hiện tiếp tục cùng Hàn Đông quanh co lòng vòng như thế này quả thực chính là tự ngược, còn không bằng trực tiếp mạnh bạo. Thử cho ngươi chút "sắc" xem, từ sau sẽ phải nhớ mãi.
Kết quả, Vương Trung Đỉnh còn chưa có bắt đầu, Hàn Đông đã cho y "mang sắc" trước.
"Trên đảo này nếu chỉ có hai người chúng ta, chẳng phải muốn "làm" như thế nào là làm như thế sao? Trên bờ cát, trên nóc phòng, rừng cây nhỏ, trong sơn động, thật sự cảm thấy chưa đủ kích thích còn có thể sửa soạn đường cái, làm ở giữa đường cái..."
Sự thật chứng minh, lấy sắc trị sắc là thủ đoạn phòng ngự tốt nhất, Vương Trung Đỉnh nghe xong quả nhiên chỉ thấy đen mặt không thấy lên tiếng nữa.
Hàn Đông lại ở một bên càu nhàu, "Anh có thể đừng mãi làm cái mặt lạnh không, em hiện tại đã không ở trong công ty, anh không cần phải tạo uy tín với ai nữa, cũng nên cười một cái chứ?"
"Tôi cười không cười không liên quan là ở đâu, chỉ là khi đối mặt với người nào." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông lập tức nhảy lên trước mặt Vương Trung Đỉnh, muốn đuổi theo hỏi: "Anh nhìn em như thế nào lại cười không nổi đây? Ân? Vị bằng hữu này không vui? Ân?"
"Được rồi, đừng làm rộn." Vương Trung Đỉnh cố ý dời ánh mắt.
Hàn Đông không để ý, mặt dày đuổi theo Vương Trung Đỉnh, ra vẻ đáng yêu đùa giỡn, đùa thú làm quái, lấy khiếu hài hước tấn công mạnh mẽ từng bước bức bách, rốt cục công phá thành công phòng tuyến của Vương Trung Đỉnh.
"Em thật đúng là..." Vương Trung Đỉnh rốt cục bất đắc dĩ cười một cái.
"Em thật là làm sao?" Hàn Đông truy vấn.
Vương Trung Đỉnh đem từ "Đáng yêu" thay đổi thành một cách nói khác.
"Thật nhị."
(Nhị trong từ 2B: Ngu ngốc, ngớ ngẩn)
Hàn Đông không quan tâm, lại đắc ý xoay hai vòng, bị Vương Trung Đỉnh quét một cái tát lên ௱ôЛƓ.
"Đi ăn điểm tâm trước đi, cũng hai ngày chưa ăn cơm rồi."
"Hai ngày sao?" Hàn Đông kinh ngạc.
Vương Trung Đỉnh nói: "Vô nghĩa, em cũng không nhìn xem chúng ta hiện tại đang ở đâu, mất bao nhiêu công giằng co cả một đêm mới đến?"
Hàn Đông đột nhiên nghĩ đến mình bỗng nhiên vô thanh vô tức rời đi như vậy, Du Minh nhất định sẽ lo lắng, vì thế quay sang Vương Trung Đỉnh hỏi: "Có mang điện thoại di động của em đến không?"
"Không có." Ngữ khí Vương Trung Đỉnh bất tri bất giác lại cứng lại.
Hàn Đông nói: "Vậy cho em mượn điện thoại củng anh dùng chút, em phải gọi điện thoại."
"Không cần." Vương Trung Đỉnh nói thẳng, "Tôi đã gọi điện thoại cho Calne, nói cho anh ta biết em không đi."
Hàn Đông mơ hồ, "Calne? Calne muốn em đi đâu?"
Vương Trung Đỉnh lúc này mới ý thức được Hàn Đông căn bản nghe Calne nói không hề hiểu gì, náo loạn cả nửa ngày hôm qua ăn dấm chua không phải trả tiền rồi.
"Em là gọi điện thoại cho Minh nhi." Hàn Đông nói.
Lúc này Vương Trung Đỉnh mới lấy điện thoại đưa cho hắn.
Hàn Đông mở điện thoại Vương Trung Đỉnh ra, mắt nhìn đúng vào ảnh lớn của mình. Nếu như là ảnh chân dung lãnh diễm của hắn cũng thôi, không ngờ là một tấm hình ngốc nghếch nhất. Đặt ở trên điện thoại quý giá như thế, có vẻ cực kì không nhịp nhàng.
"Thì ra anh thích con người thật của em a?" Hàn Đông quả nhiên lại nổi hứng vạch trần Vương tổng.
Vương Trung Đỉnh ra vẻ muốn giành lại, "Em còn cần dùng nữa không?"
"Dùng, dùng, dùng..." Hàn Đông vội vàng thu hồi vẻ mặt không đứng đắn.
Không đầy một lát, tiếng của Hàn Đông lần thứ hai vang lên.
"Alo? Minh nhi, còn chưa có rời giường a?"
"Tôi a? Tôi hiện tại ở trên một hòn đảo, trên danh nghĩa là đảo tư nhân của tôi, hắc hắc..."
Không biết từ lúc nào bắt đầu, nghe được người nào đó khoác lác lại trở thành một chuyện khiến Vương Trung Đỉnh vui vẻ.
...
Giữa trưa, Hàn Đông thay một cái quần bơi, chỏng vó bốn chi nằm ở trên bờ cát tắm nắng. Muốn thừa dịp nghỉ phép mấy ngày nay, đem làn da nhuộm thành màu đen bóng khỏe mạnh.
Đang tận tình hưởng thụ ánh mặt trời âu yếm, Hàn Đông đột nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân. Quay đầu nhìn lên, "Tiểu quái vật" đang từ cách đó không xa rẽ cát đi ra ngoài.
"Tiểu quái vật" này cũng đeo kính râm, mặc quần nhỏ khêu gợi, vểnh tiểu chân nằm kia phơi nắng.
"Sao cháu lại tới đây?" Hàn Đông cố ý dùng giọng điệu tự cho mình là chủ nhân.
Không ngờ, Tây Tây so với hắn còn hợp tình hợp lý hơn, "Đây là đảo của cháu, sao cháu lại không thể đến đây?"
"Của cháu? Cháu có chứng cớ gì nói là của cháu."
Tây Tây dùng ngón tay đẩy kính dâm, nghiêm trang: "Hòn đảo này có hình dạng giống như cái ௱ôЛƓ của cháu."
Hàn Đông thổi phù một tiếng vui vẻ, "Rõ ràng là hình trái tim, cái ௱ôЛƓ của cháu có tròn như vậy sao..."
Tây Tây không giải thích, trực tiếp lật người úp lên trên bờ cát, cái ௱ôЛƓ tròn ngạo kiều vểnh cao lên.
Kỳ thật Hàn Đông sớm đã đoán được Tây Tây sẽ đến, Vương Trung Đỉnh đi nhiều ngày như vậy, khẳng định lo lắng cho con trai ở nhà.
Hắn chỉ là buồn bực: "Làm sao giờ cháu mới xuất hiện? Vừa rồi cháu đi đâu?"
"Đảo sai giờ." Tây Tây miễn cưỡng nói.
Hàn Đông hừ cười một tiếng, "Ở đây kém Bắc Kinh có một giờ, có lý sao?"
Trên khuôn mặt Tây Tây lộ ra khinh thường, "Một giờ đối với chú mà nói là một giờ, với cháu mà nói chính là sáu mươi phút, ba nghìn sáu trăm giây, không nên đem quan niệm thời gian của chú áp đặt lên thái độ chặt chẽ cẩn thận trong cuộc sống của cháu, được chứ?"
Hàn Đông không chút lưu tình trực tiếp vạch trần Tây Tây giống như đã vạch trần cha của nó, "Cháu cứ trực tiếp thừa nhận mình ngủ nướng không phải được rồi sao? Còn đổ tại cái gì sai giờ."
Quả nhiên, trên mặt nhịn không được Tây Tây dùng sức huy động tứ chi, bới tung cái hố cát.
Hàn Đông lại trêu chọc nó, "Cháu muốn phơi nắng làm gì? Hấp thu can xi a?"
Tây Tây gằng giọng nói: "Đừng tầm thường như vậy được chứ? Cháu là muốn đem làn da phơi thành màu đồng cổ."
Hàn Đông nhìn trời, quả nhiên so với mình có tiền đồ hơn.
Buổi tối, chơi một ngày Tây Tây rất nhanh liền nặng trĩu ngủ.
Vương Trung Đỉnh cùng Hàn Đông tản bộ trên bờ cát, Hàn Đông đang đi đột nhiên nằm bò ra trên cát quyết không nhúc nhích.
"Đứng lên!"
Vương Trung Đỉnh dùng chân xoa nắn lên ௱ôЛƓ Hàn Đông, quát lớn: "Buổi tối ăn nhiều như vậy, tiếp tục đứng dậy đi bộ."
Hàn Đông giống một con tằm lớn ở trên bờ cát mấp máy, dáng vẻ lười biếng kia thoạt nhìn tuyệt đối nị oai người.
Vương Trung Đỉnh thấy hắn không dậy nổi, liền đi tới mép biển, dùng chân nhẹ nhàng đá, bọt nước đánh tới trên mặt Hàn Đông.
Hàn Đông thuộc loại cực dễ kích động, Vương Trung Đỉnh chỉ cần hơi cùng hắn nháo một chút, hắn lập tức có thể High, cùng Vương Trung Đỉnh ở trên bờ cát thỏa sức đuổi bắt.
Nháo loạn một hồi, Hàn Đông đột nhiên cảm giác có người từ phía sau ôm lấy hông của hắn, vốn tưởng rằng sẽ bị ném vào trong nước, không nghĩ tới lại bị ôm ngã ngồi xuống ở trong lòng một người.
Đây là lần đầu tiên Vương Trung Đỉnh chủ động thân mật cùng Hàn Đông, nói không khoa trương chút nào, Hàn Đông lúc ấy hạnh phúc đến một thân nổi da gà.
"Em muốn ở đây vài ngày được không?" Hàn Đông hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói: "Sáu ngày."
"Tính theo của đồng hồ của anh được không?" Ánh mắt Hàn Đông trông mong hỏi.
Tính theo giờ trong đồng hồ chậm chạp mà Hàn Đông tặng cho Vương Trung Đỉnh, sáu ngày liền biến thành bảy ngày.
Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "Em phát tao trước mặt nhiều người như vậy, tôi dựa vào cái gì phải khoan dung một ngày?"
"Ai phát tao?" Hàn Đông không thừa nhận.
Vương Trung Đỉnh trực tiếp chọc vào chỗ máu buồn của Hàn Đông, "Em nói xem ai phát tao? Hả?"
Hàn Đông lăn lộn cầu xin tha thứ, "Ha ha ha... Em phát tao... Em phát tao... Em..."
(phát tao: lẳng lơ)
Vương Trung Đỉnh mới vừa buông tay, Hàn Đông đã xé rách áo của y. Động tác nhanh chóng cùng hô hấp gấp gáp khiến andrenalin của Vương Trung Đỉnh nhanh chóng tăng vọt lên, gần như không còn lực chống đỡ, suy nghĩ đều bị Hàn Đông làm mờ đi.
(andrenalin: hóc môn kích thích)
Hai người hoàn toàn trần trụi, thân hình khêu gợi triền miên quay cuồng trên bờ cát.
Hàn Đông đùa nghịch một đường từ môi đến ҨЦầЛ ŁóŤ của Vương Trung Đỉnh, cuối cùng nắm lấy đại điểu, đến đây lại một bài "Muốn như thế nào liếm liền như thế nào liếm", làm cho Vương Trung Đỉnh gầm lên liên tục.
Tiếp theo, Hàn Đông lại dùng tiểu tao đầu lưỡi đảo qua hai quả cầu thịt, ý đồ cố gắng thâm nhập sâu hơn, kết quả bị Vương Trung Đỉnh ngăn cản.
"Liếm chỗ này siêu cấp thích ~" Hàn Đông đưa ra ý định hấp dẫn.
Vương Trung Đỉnh không chỉ có không "Mắc mưu", trái lại đè Hàn Đông lại ở dưới thân, ngón tay thăm dò vào khe ௱ôЛƓ, mạnh mẽ chà xát vài cái ở tiểu cúc hoa, hỏi: "Thực sự thích như vậy?"
Hàn Đông khó nhằn phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ, hai cánh ௱ôЛƓ tròn đi theo rất nhịp nhàng.
"Ân... Sướng ૮ɦếƭ..."
Vương Trung Đỉnh trực giác được một luồng khí nóng tràn tới yết hầu, bắt cho y khẩn cấp dời miệng tới.
Hàn Đông lúc tiểu điểu bị ngậm ʍúŧ còn trầm thấp kêu rên, cho đến khi đầu lưỡi Vương Trung Đỉnh xâm nhập trong khe ௱ôЛƓ, rốt cục không thể khống chế tiếng ՐêՈ Րỉ phóng đãng.
"A a... Thật sướng... Dùng sức liếm..."
Vương Trung Đỉnh lại lật cả người Hàn Đông xuống, vật cứng đè xuống dưới bờ cát, ௱ôЛƓ cao cao nhô lên. Hai cái đại chân dài tách ra, tùy ý duỗi sang hai bên thân, mảnh đất tư mật ở giữa lộ ra.
Tư thế mê người như thế bày ra trước mặt, Vương Trung Đỉnh chỉ nhìn cũng đã chịu không nổi rồi.
Chướng ngại tâm lý cùng nhận thức mấu chốt bắt đầu sụp đổ.
Y úp sấp trên người Hàn Đông, vật cứng dưới thân ở liên tục cọ xát trong khe ௱ôЛƓ. Đột nhiên thực muốn hung hăng cắm vào mà làm, hơn nữa trong khi Hàn Đông kia đang lắc ௱ôЛƓ đón nhận, Dụς ∀ọηg này càng phát ra mãnh liệt.
"Đừng cọ xát... Ngứa ૮ɦếƭ... Ân..."
Vương Trung Đỉnh không những không ngừng, còn từ cọ xát biến thành va chạm, điểm đầu nhạy cảm ướƭ áƭ thỉnh thoảng lại xâm phạm lên khu trung ương mẫn cảm.
"Trung Trung... Em muốn bắn... A a a a..."
Cái ௱ôЛƓ gợi cảm đầy mồ hôi lẫn với nước của sóng biển đánh lên kịch liệt run rẩy run rẩy, quả thực là mê đắm liêu nhân, khiến chút ý chí cuối cùng của Vương Trung Đỉnh toàn bộ bốc hơi.
Hàn gia lại thể hiện bản lĩnh bắn nhị liên phát, còn áp miệng vào bên tai Vương Trung Đỉnh châm ngòi thổi gió.
"Ta làm một lần đến thật đi..."
Hai người lấy tốc độ tia chớp chuyển đến phòng tắm, lúc rửa sạch cát trên người đều là một bộ dạng quá mức nôn nóng.
Rốt cục quay cuồng tới trên giường lớn, Hàn Đông ôm cổ Vương Trung Đỉnh, khuôn mặt tươi cười dịu dàng.
"Không nghĩ tới anh nhanh như vậy đã đồng ý."
Vương Trung Đỉnh không nhìn ra là Hàn Đông không an phận, chỉ nghĩ là hắn không thể chờ đợi được mình làm, lúc ấy lòng đều nhanh bốc hỏa.
Vì thế, Hàn Đông bắt đầu ra sức mà chuẩn bị diễn trước dạo đầu, các loại khiêu khích các loại trêu trọc, "chủ động" đến khiến cho người ta căm phẫn.
Kết quả trong lúc nặn gel bôi trơn, lại bị Vương Trung Đỉnh một phen ςướק mất.
"Tôi tự làm."
Hàn Đông đặc biệt ôn nhu nói: "Đừng đừng đừng, lần đầu tiên, loại chuyện này cần phải để em làm."
Ánh mắt Vương Trung Đỉnh nóng cháy dán thẳng lên Hàn Đông: em dám tiếp tục lẳng lơ nữa không?
Bất quá, Vương Trung Đỉnh cuối cùng vẫn là không để Hàn Đông tự làm. Chiếu theo lời Hàn Đông đã nói, dù sao cũng là lần đầu tiên, loại sự tình này cần phải do Vương Trung Đỉnh làm. Một mặt sợ Hàn Đông tự xuống tay không chuẩn, mặt khác cũng sợ hắn ủy khuất.
Gel bôi trơn trong tay Hàn Đông đã bị ςướק, bất quá nghĩ đến thuộc tính giữ mặt mũi của Vương Trung Đỉnh, cũng liền mặc y đi.
Kết quả, nhất trứ bất thận.(nước cờ then chốt đi sai, cả bàn cờ sẽ thua)
Gel bôi trơn vẫn cứ như vậy không hề báo trước mà lau tới khe ௱ôЛƓ hắn, trong lúc hắn chưa kịp phản ứng nửa ngón tay đã đi vào.
"Này, chuyện gì đây?" Hàn Đông đè lại cổ tay Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh cũng làm vẻ mặt khó hiểu, "Làm sao vậy? Làm đau sao?" Y tự cảm thấy độ mạnh yếu vừa đủ.
Hàn Đông một bộ biểu tình buồn cười, "Anh không phải là muốn làm em đi?"
Sự thật chứng minh, đáng cười chính là hắn.
"Chẳng lẽ còn có khả năng khác sao?" Ngón tay Vương Trung Đỉnh lại đưa tới.
Chân Hàn Đông mềm nhũn, vội vàng ngăn đón.
"Em nghĩ có lẽ anh lầm rồi, em làm TOP." Nghiêm trang nói.
"Tôi cũng vậy." Vương Trung Đỉnh tìm được một vị trí đặc biệt.
Hàn Đông biểu tình như gặp phải sói đuổi, "Không phải đâu? Hai người đều ở trên thì như thế nào cùng làm a? Đây không phải là anh đang đùa sao?"
Vương Trung Đỉnh lại hung hăng chọc xuống đúng chỗ, chứng minh cho Hàn Đông mình không phải là đùa giỡn.
Quả nhiên, Hàn Đông một giây liền tê liệt.
"... Được... Ông đây không tính toán với anh nữa... coi như làm... làm mẫu cho anh... A a a... đừng đâm..."
Cho tới nay, Hàn Đông vẫn không biết là thói quen "con số khống" của Vương Trung Đỉnh thực chất có tác dụng gì, ngày hôm nay ở trên giường, hắn rốt cục lĩnh hội được tinh chuẩn y mang đến không chỉ là hưởng thụ bình thường.
Trước tiên là về khuếch trương, bất luận là góc độ, mạnh yếu hay là tốc độ ngón tay, thoải mái đạt đến độ nghịch thiên. Hàn Đông toàn bộ quá trình không hề cảm thấy đau, gần như là thích liền hoàn thành một thử thách yêu cầu cao độ.
Dù là trong khoảnh khắc thâm nhập kia, Hàn Đông cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Ngược lại là Vương Trung Đỉnh, lần đầu tiên thích đến không thể nén xuống, trước mặt Hàn Đông phát ra tiếng gầm.
Quy luật vận động tiếp theo mới thật là làm cho Hàn Đông thỏa mãn đến lật người.
Vương Trung Đỉnh từ nhanh đến chậm, khi mờ khi tỏ, khi vừa đủ khi sáp nhập cực độ, tinh chuẩn kia đến làm cho người ta cam tâm tình nguyện quỳ liếm cho y, tần suất sáp nhập kia không nhanh không chậm... Khiến Hàn Đông sướng đến gào khóc, vò kéo tóc Vương Trung Đỉnh nói hết đủ loại dâm ngôn đãng ngữ.
"Anh quá lợi hại... Trung Trung... Em chịu không nổi... Thao em... A a a... cứ như vậy... không được ngừng thống vào trong chỗ sâu... Thoải mái ૮ɦếƭ... nha nha nha..."
Theo độ thích ứng dâng lên, Vương Trung Đỉnh lại bắt đầu điều chỉnh tần suất cùng độ mạnh yếu, cho Hàn Đông "đau" đến tận cùng, bắt tình yêu của Hàn Đông đối với mìnhnháy mắt thăng hoa.
"Như thế nào lại thoải mái như vậy... Thao ૮ɦếƭ em đi..."
Mê luyến Vương Trung Đỉnh đối với Hàn Đông cũng tuyệt đối lên tới độ cao mới, lại lãng lại thấp lại nhanh, đã muốn vượt qua giới hạn chịu đựng của y, khiến cho y từng bước một mà bại lộ chính mình.
Từ tư thế bảo thủ nhất lúc đầu, đến Hàn Đông quỳ sấp ở phía trước, Vương Trung Đỉnh nhấc một cái chân của hắn, bộ phận ɠเασ ɦợρ bại lộ trong đáy mắt, vừa thao vừa thưởng thức hình ảnh phun ra nuốt vào dâm mỹ.
Từ thần thái ẩn nhẫn lúc đầu, càng về sau gương mặt càng tiêu hồn đến vặn vẹo.
Từ tiếng gầm nhẹ lúc đầu, càng về sau càng liều lĩnh thô tục.
...
Sau Hàn Đông lại ghé vào trên người Vương Trung Đỉnh, hai người nhìn thẳng vào đối phương.
Hai tay Vương Trung Đỉnh Ϧóþ lên cánh ௱ôЛƓ Hàn Đông, từ dưới lên phía trên mà thao, Hàn Đông thì ngậm chặt đầu иgự¢ Vương Trung Đỉnh, phía dưới lắc ௱ôЛƓ phối hợp nhịp nhàng.
"Thích không?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
"Ân... thích ૮ɦếƭ..."
"Sau này còn để tôi thao không?"
"Có, có,..."
Vương Trung Đỉnh đột nhiên làm mạnh hơn, níu chặt lấy ௱ôЛƓ Hàn Đông một phen mãnh liệt mà làm, "Còn dám lẳng lơ với người khác không?!!"
Hàn Đông sướng gào khóc cầu xin tha thứ.
"Không... Không... Để cho anh thao thôi..."
Vương Trung Đỉnh chỉ cảm thấy một dòng nhiệt lưu bạo tạc ở bụng tản ra, như sóng lớn thổi quét hai người, ôm chặt cứng thân thể cùng nhau chấn động.
Một khắc này, hai người đều có cảm giác sau này sẽ không thể sống nổi nếu thiếu đối phương nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc