Phong Mang - Chương 130

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 130: Hàn đại mỹ nhân
Vương Trung Đỉnh vội vàng chạy đi tìm.
Kết quả, lầu trên lầu dưới ba tầng, mười mấy phòng toàn bộ đều không phát hiện thân ảnh Hàn Đông.
Vương Trung Đỉnh hỏi cảnh vệ trực đêm, cảnh vệ trình bày không thấy có người đi ra. Chứng tỏ Hàn Đông vẫn còn ở bên trong biệt thự, nói không chừng đang trốn đâu đó.
Vương Trung Đỉnh đầu tiên nghĩ đến phòng quần áo, bởi vì trong phòng rất nhiều ngăn tủ lớn, chỗ có thể ẩn nấp cũng nhiều.
Kết quả sau khi đi vào không phát hiện Hàn Đông, lại phát hiện nơi này từng bị người lục qua, rất nhiều quần áo đã bị thay đổi vị trí. Hơn nữa Vương Trung Đỉnh còn phát hiện, đồ nữ trang lúc trước y khóa ở trong tủ treo quần áo đã biến mất.
Chẳng lẽ là sợ bản thân đổi ý, mới trong lúc mộng du đem mấy thứ này trộm ném đi?
Nhưng điều kiện tiên quyết là Hàn Đông làm sao biết ở đây có?
Vương Trung Đỉnh đang buồn bực, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng vang, như là tiếng giày cao gót.
Đã trễ thế này sao có thể có phụ nữ thâm nhập?
Mang vài phần tò mò, Vương Trung Đỉnh đi ra ngoài.
Lúc trước Hàn Đông thực ra ở phòng bảo mẫu hóa trang, bởi vì phòng bảo mẫu Vương Trung Đỉnh sẽ không vào, cho nên y mới không phát hiện Hàn Đông. Mà hiện tại Vương Trung Đỉnh theo tiếng mở cửa, vừa hay thoáng gặp một bóng lưng hạm lệ, nháy mắt ngẩn ngơ.
Một khắc này, Vương Trung Đỉnh căn bản không dám nghĩ đến người đó là Hàn Đông.
Cho dù vị "mỹ nữ" này có dáng người siêu mẫu kinh diễm, hai chân tuyệt mỹ độc nhất vô nhị, thậm chí còn mặc quần áo quen thuộc của Vương Trung Đỉnh... Nhưng bởi vì toàn thân "Nàng" phát ra mỵ lực phong tao, khiến "Điện tử nhãn" của Vương Trung Đỉnh nháy mắt không còn nhạy, thà rằng tin đây là nữ quỷ cũng không muốn nghĩ đây là nam nhân.
Hàn Đông lãnh diễm nện bước vào phòng Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh giữ im lặng theo sát phía sau, đẩy cửa vào, phòng không có một bóng người.
Ngay lúc Vương Trung Đỉnh nghĩ hết thảy vừa rồi nhìn qua là ảo giác, đột nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên.
"Họ Vương."
Vương Trung Đỉnh nghiêng đầu sang một hướng, phát hiện cửa buồng vệ sinh hiện lên một bóng người. Trong nháy mắt "Nàng" quay mặt lại, khái niệm tên là "giới tính" ở trong lòng Vương Trung Đỉnh liền hoàn toàn sụp đổ rồi.
Nếu Hàn Đông chụp được biểu tình Vương Trung Đỉnh giờ khắc này, cũng đủ cho hắn đắc ý cả đời.
Trừ bỏ số liệu thân thể, Vương Trung Đỉnh căn bản nhìn không ra bất cứ dấu vết gì của Hàn Đông. Nếu Hàn Đông không mở miệng, Vương Trung Đỉnh thiếu chút nữa đã cho là mình vừa động tâm với một người khác.
Hàn đại Tiên nhi đáng thương, cứ tính Vương Trung Đỉnh sẽ đối với hắn nhất kiến chung tình, lại là tính sai lầm rồi.
Quả nhiên trên thế gian này có tồn tại quả báo, mười năm trước Hàn Đông giả dạng nữ nhân "gài" một vị thanh niên tốt, mười năm sau Hàn Đông tiếp tục giả dạng nữ nhân "gài" cả đời mình.
Đến đây, Vương Trung Đỉnh đã ૮ɦếƭ tâm. Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Từ nay về sau không còn có bất cứ người nào có thể nhập vào mắt của y.
Vương Trung Đỉnh ôm ngang Hàn Đông, vững bước đi đến giường lớn của mình.
Hàn Đông là một diễn viên trời sinh, mặc dù là ở trong mộng du, chỉ cần vừa hóa trang lên, liền lập tức nhập diễn.
Vương Trung Đỉnh hôn lấy đôi môi đỏ mọng của Hàn Đông, hương diễm nữ nhân cùng khí tức nam nhân tạp nhu cùng một chỗ, khoái cảm thác loạn gần như đem toàn bộ quan niệm đạo đức của y phá hủy.
Hai chân bị quần tất vây buộc thành một đường cong tuyệt mỹ, giấu ở mặt Dưới v'y ngắn là hai cái cánh ௱ôЛƓ tạo một vòng cung đầy đặn, hoàn mỹ mà chứng tỏ cái gì tên là đỉnh phong gợi cảm.
Mặt Vương Trung Đỉnh chôn vào sâu trong khe rãnh khát vọng kia lúc lâu, mơ mơ màng màng.
Hàn Đông phóng đãng run rẩy, hừ ngâm liêu nhân kéo dài không dứt. Đã tê rần lỗ tai, ***g *** ngứa ngáy, cơn say kia sớm đã chuyển đến hạ vật hùng hồn dưới bụng.
Mà lãnh địa thần bí kia, cuối cùng vẫn là được bảo lưu hoàn hảo, đợi cho mỹ nhân tỉnh lại sẽ tiếp tục.
Sau khi hết thảy đều bình ổn, trang dung trên mặt Hàn Đông gần như đều đã nhòe, y phục trên người cũng bị bức xé rách. Nhất là cái quần tất kia, chỗ hạ bộ bị không khoan nhượng xé mở một cái lỗ lớn.
Vương Trung Đỉnh một người khiết nghiện như vậy, đối mặt tình cảnh này lại có thể thờ ơ.
(khiết nghiện: quá quy củ sạch sẽ)
Bởi vì một khi y đem y phục trên người Hàn Đông cởi ra, đồng nghĩa với xé nát toàn bộ lãnh diễm cùng xinh đẹp. Lần thứ hai khôi phục bản chất nhị hàng, chỏng vó lăn lộn ở trên giường.
Cho nên, Vương Trung Đỉnh thừa dịp tận dụng thời gian quý giá cùng Hàn đại mỹ nhân hảo hảo giao lưu trao đổi.
"Vì cái gì gạt tôi nói em giả nữ xấu xí?"
Người đẹp cười nói: "Bởi vì sợ anh phát hiện khi tôi giả nữ nhân ứng phó quá tự nhiên, mà hoài nghi tôi nghiện giả nữ hoặc là có ham mê biến thái, do đó chán ghét tôi."
Nương pháo bình thường miêu mi họa mắt Vương Trung Đỉnh đương nhiên chán ghét, nhưng bình thường không lộ dấu vết, thuần gia môn nhi hóa trang lên lại có thể kinh diễm hết thảy mọi người y không chỉ có không chán ghét, còn phi thường phi thường thích.
(Thuần gia môn nhi: nam tính, đàn ông...)
(nương pháo: chỉ đàn ông ẻo lả yếu đuối, phong thái nữ tính)
(miêu mi hoạ mắt: chỉ trang điểm điệu đà)
"Vậy em vì sao lại giả nữ cho tôi xem?" Vương Trung Đỉnh lại hỏi.
Hàn đại mỹ nhân đưa tay vuốt ve Vương Trung Đỉnh, sâu kín nói: "Bởi vì tôi biết anh muốn nhìn".
Vương Trung Đỉnh nắm lấy ngón tay Hàn Đông thưởng thức, quả nhiên thật sự Hàn đại mỹ nhân đã chạm niềm vui của y.
Quá trình này không biết tiếp tục bao lâu, thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, Vương Trung Đỉnh mới lưu luyến đem bàn tay rời khỏi quần áo Hàn Đông, tính toán trở về hiện thực.
Kết quả, Hàn Đông lại ở một khắc này nắm lấy tay Vương Trung Đỉnh.
"Tôi còn có một việc chưa có nói cho anh biết."
Vương Trung Đỉnh ánh mắt nhu tình nhìn hắn, chờ kết thúc ngọt ngào.
"Kỳ thật, tôi đứng phố kéo khách."
Ý cười trên mặt Vương Trung Đỉnh chậm rãi, chậm rãi lạnh xuống.
"Em quả thật nên khôi phục nguyên hình."
Hàn Đông sau khi thức dậy, đầu tiên là bị đuổi đánh khắp nhà, rồi sau đó lại thu được một tin tức càng bi thảm, phần diễn giả nữ không chỉ có sẽ không xóa, ngược lại sẽ tăng thêm.
Tại một phòng kín hội sở, Lý Thượng đang pha cà phê cho Y Lộ.
"Đồng hồ trên tay Hàn Đông chính là Vương Trung Đỉnh tặng." Y Lộ thực khẳng định.
Động tác khuấy của Lý Thượng dừng một chút, không nói chuyện.
"Tình cảm của bọn họ phát triển tới mức độ nào tôi không biết, nhưng tôi nói cho cậu biết, Vương tổng người này đối với người hoặc vật xác định đều phi thường lưu luyến si mê. Nếu không phải bởi vì vấn đề tính cách, anh ta yêu Hàn Đông là hoàn toàn có khả năng."
Lý Thượng đem cà phê bưng cho nàng, "Uống đi."
Y Lộ nếm một ngụm, độ ngọt vừa đủ.
"Tôi đã nói với cậu rồi, hảo cảm của Vương Trung Đỉnh thật sự không thể ép đến, mà là tự phát. Cậu cố tình không tin, hại tôi vì nâng hình tượng cho cậu còn giả làm nhà giàu mới nổi."
Lý Thượng gật gật đầu, "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xuống tay."
"Cái này đúng rồi, ôm ảo tưởng với ai cũng không nên đối với Vương Trung Đỉnh. Lãng phí thời gian trên người anh ta, còn không bằng dùng lực lượng hiện hữu trong tay mình."
Lý Thượng hỏi Y Lộ: "Cô cảm thấy tôi còn có khả năng lật lại sao?"
"Nếu phim thất bại thảm hại, cậu ta ngay cả cơ hội xuất hiện cũng không có, cho dù cậu không kháng nghị, lãnh đạo công ty cũng sẽ không mặc kệ. Vương Trung Đỉnh không thể tự mình kiếm tiền, cũng kiếm tiền nhờ đám người kia, anh ta sẽ không hồ đồ như vậy."
Lý Thượng hít sâu một hơi, "Xem ra tôi chỉ có thể cầu nguyện bộ phim kia thảm bại."
"Chúc cậu may mắn."
Lý Thượng gật gật đầu, vừa muốn xoay người đi khỏi, Y Lộ lại nói.
"Sớm bỏ Lương Cảnh đi, cậu theo hắn đi không xa."
Lý Thượng không nói gì, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đảo mắt đã tới cuối tháng bảy, hậu kỳ phim đã hoàn thành, còn chỉ còn chờ thẩm định.
Phùng Tuấn đem đĩa phim giao cho Vương Trung Đỉnh, "Anh xem đi, tôi mới vừa xem qua cũng không tệ lắm."
Vương Trung Đỉnh trong lòng căng thẳng khó hiểu, "Để đây đi, tôi còn phải tham gia một buổi lễ." Nói xong liền theo quán tính nhìn xuống đồng hồ gỗ hoàng hoa lê của mình.
Phùng Tuấn trêu ghẹo: "Nếu đã không đúng, anh xem nó làm gì?"
"Bây giờ là chuẩn." Vương Trung Đỉnh nói.
Phùng Tuấn hỏi: "Anh sửa rồi?"
"Không có, nó mỗi ngày chậm hai giờ, hôm nay vừa hay là ngày thứ bảy, lại khôi phục bình thường chút."
Phùng Tuấn cười nhẹ một tiếng, "Anh làm gì mà không đổi cái đồng hồ khác?"
Vương Trung Đỉnh không giải thích, y chỉ thích cái đồng hồ chậm chạp này, đeo nó tựa như đem Hàn Đông kia đặt lên tay.
Kết quả, y không có ghét bỏ đồng hồ của Hàn Đông, Hàn Đông ngược lại ghét bỏ đồng hồ của y, hung hăng xông vào văn phòng, tháo xuống trực tiếp ném tới trước mặt Vương Trung Đỉnh.
"Trả lại cho anh, tôi từ bỏ."
Vương Trung Đỉnh khó hiểu, "Vì cái gì?"
"Vì cái gì? Từ lúc tôi đeo cái này, đêm ngủ không ngon, cả ngày lo lắng mình mộng du đem nó bán. Anh nhanh chóng đem đi đi, đừng nữa bắt tôi động tâm nữa."
Vương Trung Đỉnh trách mắng, "Xem ít tiền đồ này của em."
"Tôi chính là có một ít tiền đồ vậy." Hàn Đông đã mẻ lại sứt.
Nhị Lôi ở một bên trêu ghẹo: "Nếu ngày nào đó cậu kí một cái bảo hiểm, xảy ra chuyện liền được bồi thường vài triệu, cậu có phải thực sẽ trong thời gian mộng du đem cắt chân không?"
Hàn Đông thực tự tin nói, "Nếu như là vài triệu, lúc mộng du nhất định tôi sẽ cắt".
"Vậy nếu là vài tỷ?" Nhị Lôi lại hỏi.
Hàn Đông nói: "Tôi liền tại đây cắt ngay lập tức."
Gương mặt của Vương Trung Đỉnh đã "đẹp" đến không đành lòng nhìn thẳng.
"Vương tổng, nên đi rồi." Phùng Tuấn nhắc nhở.
Vương Trung Đỉnh vừa muốn đi ra ngoài, Hàn Đông một phen kéo lại, hỏi: "Phim khi nào thì thẩm định?"
"Ngày kia." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông gật gật đầu.
Trên đường, Phùng Tuấn khó hiểu hỏi Vương Trung Đỉnh: "Không phải ngày mai sao?"
"Là ngày mai."
"Vậy sao anh nói cho cậu ta là ngày kia?"
Vương Trung Đỉnh không nói gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc