Phong Mang - Chương 129

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 129: Đến tột cùng là ai đang khoe của?
Khóa huấn luyện kết thúc, Hàn Đông trở lại công ty, vừa hay gặp xe Lý Thượng đứng ở phía dưới đại lầu.
Trên xe còn có 10 nhân viên đi theo, lái xe, trợ lý, xí tuyên, hoá trang sư, nhà tạo mẫu tóc, nhiếp ảnh gia, trang phục sư thêm ba bảo tiêu. Nếu ra ngoài hoạt động còn có thể tăng thêm người, phô trương có thể ngang hàng siêu sao.
Trợ lý đỡ Lý Thượng xuống xe, cùng theo xuống còn có ba bảo tiêu.
Hàn Đông đi qua chào hỏi, "Này, đến làm gì đây?"
"Tìm Vương tổng bàn chút chuyện."
Nhân viên đi theo bên Lý Thượng mỗi người đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Hàn Đông, giống như sợ hắn có cơ hội liền bắt cóc ông chủ của mình.
"Vết thương thế nào rồi?" Lý Thượng hỏi.
Hàn Đông nói: "Đã sớm không việc gì."
"Ngày đó tôi đến ký túc xá cậu, thấy trong nhà cậu còn dùng đồ dùng hơi, sao lại thế? Là Là vì khó khăn kinh tế hay vì gì? Nếu khó khăn kinh tế có thể nói với tôi."
Hàn Đông khinh miêu đạm tả nói: "Thói quen mà thôi, không liên quan đến chuyện tiền nong."
Lý Thượng gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi."
Trong lúc hai người hàn huyên, Lý Thượng nhiều lần giơ tay lên xem đồng hồ, Hàn Đông liền hỏi: "Cậu có phải vội không? Sốt ruột vào gặp Vương tổng trước đi."
"Không vội, Vương tổng đang tham gia họp báo hội nghị thẩm định quốc tế, ít nhất phải nửa giờ nữa mới có thể ra ngoài."
Hàn Đông oán thầm: Vậy ngươi không có việc gì xem đồng hồ làm gì? Cố ý khoe khoang sao? Ta đây thật muốn nhìn một cái!
Vì thế, Hàn đông chủ động mở miệng nói: "Đồng hồ này của cậu thật đẹp, mua ở đâu vậy?"
Lý Thượng ở trước mặt người khác đều nói là Vương Trung Đỉnh tặng, nhưng là ở Hàn mặt đông trước lại nói là mua ở Thụy Sĩ.
"Bao nhiêu tiền a?"
Lý Thượng khiêm tốn cười cười, "Không có bao nhiêu, hơn bảy mươi vạn mà thôi."
"Ta đi mẹ ngươi! Hơn bảy mươi vạn còn nói "mà thôi"? Cũng có thể mua một chiếc xe rồi?" Hàn Đông thổn thức, trách không được muốn khoe khoang.
Lý Thượng lại quay sang Hàn Đông nói: "Cậu không phải cũng đeo một cái sao?"
Hàn Đông hiện tại vô cùng hối hận không nhận cái lúc trước Vương Trung Đỉnh đưa, ngược lại chọn một cái không hề có giá trị. So sánh với cái kia, so với đồng hồ bằng vàng, của mình inox quả thực quá thấp kém.
"Cậu cũng cho tôi xem một chút." Lý Thượng cố ý nói.
Hàn Đông càng khiêm tốn, "Đừng, tôi đây hàng vỉa hè hàng, thật sự không dám đưa ra."
"Cấp bậc và giá cảđ ồng hồ không có vấn đề gì, chỉ cần hợp với mình là tốt rồi." Lý Thượng an ủi Hàn Đông.
Hàn Đông biết rõ Lý Thượng là vì tìm cảm giác lấn át người khác, vẫn đưa tay lên.
Lý Thượng ngay từ đầu thật là có loại suy tính này, nhưng vừa nhìn thấy, thái độ liền kinh thiên nghịch chuyển.
"Cái này từ đâu ra?" Lý Thượng hỏi.
Hàn Đông đưa cái mặt sưng lên, "Tự mình mua."
"Không thể nào."
Lý Thượng ngữ khí quyết đoán đến không để cho Hàn Đông cơ hội phản bác.
Vì thế, Hàn Đông nín một bụng ấm ức trở lại ký túc xá.
"Mẹ kiếp! Đồng hồ mấy chục vạn giỏi lắm a! Ngươi nha lúc trước không trả lão tử tiền thuê nhà sao không đề cập tới a?"
"Thế nhưng một mực chắc chắn đồng hồ này không phải ta mua! Coi như thật đúng là không phải ta mua, lão tử cũng đã bỏ ra mấy ngàn rồi?"
Du Minh hỏi: "Vậy sao cậu không chọn cái tốt một chút mà đeo?"
"Tôi không phải sợ lúc mộng du đem bán sao? Liền chọn một cái bình thường nhất, ai biết hôm nay sẽ chạm mặt hắn a!"
Du Minh nói: "Cho tôi xem đồng hồ của cậu đi."
Hàn Đông đưa tay qua, sau khi Du Minh nhìn thấy lập tức rút tay trở về.
"Rốt cuộc là ai khoe của a?"
Hàn Đông bị lời này nói sửng sốt, "Có ý gì?"
"Đây là đồng hồ hoàng gia chỉ có một cái, báo giá cụ thể cậu có thể lên mạng điều tra thêm."
Sau khi Hàn Đông tra xét, quả nhiên sợ ngây người.
"Tám... Hơn tám mươi vạn, chẳng phải là so với cái kia của hắn còn đắt hơn mười vạn? Ai u ta thiên, cậu mau đỡ tôi."
Du Minh sâu kín, "Cậu tạm thời ít mang một chút"
"... Gì?"
"Cậu tạm thời ít đeo đi."
Hàn Đông lúc ấy hơi kém không đánh đã sợ, hơn tám trăm vạn... Đây là cái khái niệm gì? Cái của Lý Thượng kia có thể mua một chiếc xe, cái này của hắn có thể mua một căn nhà rồi!
Du Minh hỏi: "Cậu bây giờ là có phải cảm giác mình còn giả tạo hơn không?"
"Đừng nói chuyện với tôi, để cho tôi tỉnh táo một chút."
Du Minh hừ nói, "Xem cậu chút ít tiền đồ này."
Hàn Đông ngơ ngác nhìn trần nhà, hai mắt trống rỗng.
"Cuộc đời của tôi thật không hề có ý nghĩa, có nhiều tiền rồi, một chút tình cảm mãnh liệt cũng không có."
Du Minh, "..."
Một lát sau, Hàn Đông lại nói: "Tôi vốn cho là muốn mang tài cán làm đồng hồ cho Vương Trung Đỉnh tạo ra một cống hiến bất hủ, hiện tại mới phát hiện chính là ôm chân sau!"
Du Minh nói: "Kỳ thật đồng hồ gỗ hoàng hoa lê cũng rất đáng giá, nhất là lại tinh khiết làm bằng tay, bình thường đều có thể bán đi giá cao. Hơn nữa loại đồng hồ này mùa đông mang không lạnh tay, mùa hè không sợ mồ hôi, độ hòa hợp với làn da rất cao. Chủ yếu, tôi cảm thấy loại này đồng hồ đại khí đoan trang, đại diện cho văn hóa nội hàm Trung Quốc, không hề thua đồng hồ nổi danh trên thế giới."
Được Du Minh khích lệ như vậy, Hàn Đông quyết định thức đêm đẩy nhanh tiến độ.
Vương Trung Đỉnh liên tiếp vài ngày cũng chưa bắt được bóng dáng Hàn Đông, ban ngày Hàn Đông huấn luyện, y cũng phải làm chuyện của mình. Buổi tối y rảnh rỗi, Hàn Đông bên kia vẫn bận việc.
Ai nấy đều thấy, Vương tổng này mấy ngày này tâm tình không tốt.
Thật sự không nhẫn nại được, Vương Trung Đỉnh gọi một cú điện thoại cho huấn luyện viên hỏi thăm tình hình.
"Cậu ta mấy ngày nay luôn ngủ, kêu cũng kêu không tỉnh. Cho dù đánh thức được cũng không mở mắt, báo cái lại tiếp tục ngủ."
Vương Trung Đỉnh rốt cuộc tìm một bậc thang, ra vẻ một giọng điệu tức giận, "Tôi ngày mai đã qua xem!"
Kết quả, y mới vừa tắt điện thoại, huấn luyện viên đã đem việc này nói cho Phùng Tuấn.
Phùng Tuấn chán nản, "Làm sao ông lúc này lại nói chuyện Hàn Đông ra? Không phải thêm dầu vào lửa sao!"
"A? Vậy làm sao bây giờ? Vương tổng còn nói ngày mai muốn tới thị sát, ngộ nhỡ Hàn Đông biểu hiện không tốt làm sao đây?"
"Còn biểu hiện cái gì a? Trực tiếp bảo cậu ta đừng đến nữa!"
Hàn Đông liền lợi dụng một ngày nghỉ quý giá này đẩy nhanh tốc độ hoàn thành đồng hồ, sau đó cực kỳ hứng thú tới nhà Vương Trung Đỉnh.
"Em tới làm gì?" Vương Trung Đỉnh vẻ mặt bình tĩnh.
Hàn Đông ra vẻ thần bí, "Đến tặng cho anh tặng một kinh hỉ."
Ánh mắt Vương Trung Đỉnh trực tiếp dán lên nửa người dưới Hàn Đông, "Cái gì kinh hỉ?"
Hàn Đông đưa một cái hộp tới trước mắt y.
"Cái này, mở ra nhìn xem."
Ánh mắt Vương Trung Đỉnh ẩn chứa một tia ảm đạm, bất quá theo nắp hộp mở ra liền rất nhanh biến mất.
Đồng hồ chỉ dùng gỗ Hải Nam hoàng hoa lê mặt quỷ chế thành, mặt quỷ là chỉ đường vân của đầu gỗ. Cả đồng hồ chỉ có một cây đinh không phải chất liệu gỗ, còn lại mấy linh liện toàn bộ làm bằng tay.
Tài nghệ không tính, nhưng tâm ý tuyệt đối rất nặng.
Vương Trung Đỉnh cả người đều ngây dại, hơn nửa ngày mới khó khăn mở miệng.
"Đây là em làm?"
"Đúng vậy." Hàn Đông chỉ chỉ vào chữ kí tên mặt sau đồng hồ", Cool-East-e."
Vương Trung Đỉnh lần đầu vui vẻ không tiếc cảm động cùng tán thưởng, cười tươi quay sang Hàn Đông nói: "Em vất vả rồi".
Hàn Đông âm thầm đắc ý, không thế có thể lừa được anh sao?
Buổi tối, Vương Trung Đỉnh đem hết tất cả vốn liếng cung phụng các loại sủng ái đối với Hàn Đông. Thậm chí hạ thấp mặt mũi đi ngậm ngón tay Hàn Đông, tận tình phóng thích nhu tình cùng cảm động dồn nén dưới đáy lòng.
Hàn Đông cảm thấy đây chính là thời cơ, hiện tại trên mặt Vương Trung Đỉnh rõ ràng viết "Cầu được ước thấy" rồi.
Vì thế, hắn rốt cục mở miệng.
"Tôi muốn cầu anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Tôi muốn diễn vai nam chính kia, nhưng không muốn diễn phần giả nữ, có thể xóa này đoạn hay không?"
Một thời gian rất dài trầm mặc...
Tim Hàn Đông muốn nhảy đến cổ họng.
Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi sẽ xem xét, nhưng em nhất định phải cho tôi một lý do."
Hàn Đông giống như vô cùng không muốn mở miệng, "Kỳ thật tôi ngay từ đầu nói những lý do kia đều là lừa gạt anh, nguyên nhân chân chính là tôi giả dạng thành nữ nhân rất xấu. Tôi từng thử qua một lần, nhìn đến bây giờ còn ám ảnh."
"Có lẽ là kỹ thuật hoá trang của em không tốt."
Hàn Đông lắc đầu, "Còn kỹ thuật hoá trang gì chưa dùng, đã muốn xấu đến cực hạn rồi."
"Chỉ là cảnh quay nửa người dưới cũng không được sao?" Vương Trung Đỉnh còn chưa hết hi vọng.
Hàn Đông đầu chui vào chăn, nức nở khóc: "Van cầu anh, đừng chế giễu tôi."
Vương Trung Đỉnh cuối cùng là thở dài, "Em đã không muốn, vậy bỏ đi."
Hàn Đông dùng hết toàn bộ kỹ xảo biểu diễn mới ngăn chặn được may mắn và mừng thầm trên mặt.
Rất nhanh, Hàn Đông thỏa mãn ngủ.
Vương Trung Đỉnh lại không hề vui vẻ, một mình lặng lẽ đi lên ban công ***. Bất tri bất giác nửa giờ đã qua, Vương Trung Đỉnh rốt cục vê diệt cái tàn thuốc cuối cùng, xoay người trở lại phòng ngủ.
Kết quả, Hàn Đông nhưng lạikhông thấy bóng dáng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc