Phong Mang - Chương 107

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 107: Gậy ông đập lưng ông
Ngày hôm sau Hàn Đông mới đi tìm Vương Trung Đỉnh.
Kết quả vừa tới cửa, nhìn thấy biển cấm: "Vương tổng đang họp, không được quấy rầy".
Hàn Đông liền một mực đợi bên ngoài, đợi hơn một giờ vẫn không thấy có người đi ra. Sau lại có một vị giám đốc phim truyền hình đi vào tìm Vương Trung Đỉnh kí tên, mới vừa ra cửa đã bị Hàn Đông ngăn lại.
"Người ở bên trong đi chưa?" Hàn Đông hỏi.
Giám đốc vẻ mặt khó hiểu, "Người nào?"
"Người họp với Vương Trung Đỉnh a!"
"Họp cái gì? Bên trong chỉ có mình Vương tổng a."
Hàn Đông sửng sốt, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, đến lúc hắn định nhấn chuông, Vương Trung Đỉnh đã mở cửa ra. Nhìn cũng không liếc hắn lấy một cái, liền lạnh mặt đi vào thang máy.
Hàn Đông muốn cùng đi lên, lại bị hai bảo tiêu bên người Vương Trung Đỉnh trực tiếp vươn tay chặn bên ngoài, trơ mắt nhìn cửa thang máy ở trước mặt mình đóng lại.
Làm cái gì?
Hàn Đông đành phải lại chạy đến một thang máy khác, tới đại sảnh lầu một, thấy Vương Trung Đỉnh ra, vội đuổi theo.
"Tôi không phải tới nói chuyện tào lao, tôi là nói chuyện của đoàn phim."
Vương Trung Đỉnh giọng điệu lạnh lùng trả lời: "Việc này có người làm phim quản, cậu lo cái gì?"
"Tôi không phải thích quản, là trong lòng không cân bằng, bọn họ dựa vào cái gì..."
"Trong lòng không cân bằng thì tìm người có thể làm cho cậu cân bằng mà nói đi." Vương Trung Đỉnh trực tiếp ngắt lời Hàn Đông bước lên xe, nói với lái xe, "Đi tới căn cứ thi công hạng mục Trung Quốc và Phương Tây."
Hàn Đông vội vàng sáp đến, "Còn có dây thừng kia, tôi tìm được rồi, ngày hôm qua như vậy với anh..."
Kết quả lại là nói còn chưa dứt lời, Vương Trung Đỉnh đã kéo cửa kính xe lên. Hàn Đông vỗ mấy cái vào cửa thủy tinh không hề có tác dụng, ô tô trực tiếp nghênh ngang rời đi, để lại Hàn Đông một mặt tro bụi.
"Kháo, không phải chỉ là nghi ngờ anh mấy câu sao, nhỏ mọn đến nỗi như vậy? Làm mặt thối cho ai xem? Nếu không phải vì chuyện của đoàn, ông đây mới là lười tìm đến anh!"
Phun tào xong, Hàn Đông các loại tức giận rời đi.
Tới đoàn phim, tình hình vẫn không thể nào giải quyết.
Lỗ đạo diễn thở dài: "Chúng ta từ đầu đến giờ vẫn luôn thuê trường quay này, cảnh đều là cố định. Nếu đổi, cảnh quay trước kia đều phải xóa bỏ."
Nếu thật sự liên tục xoá bỏ hai lần, tạm thời không nói lãng phí tài chính, chính là thể lực và tinh thần cả đội đều sẽ bị đả kích, nguyên khí cả đoàn phim đều đại thương tổn.
"Chẳng lẽ không thể nghĩ biện pháp cùng quản lý viên thương lượng một chút sao? Không ngại nâng mức tiền lên một chút." Hàn Đông nói.
Lỗ đạo diễn lắc đầu, "Hắn đây là rõ ràng đã cầm tiền thay người làm việc rồi, giờ muốn dùng tiền đã muộn."
Hàn Đông không cam lòng, "Kỳ thật việc này rất dễ dàng giải quyết, chỉ cần Vương Trung Đỉnh có thể ra mặt."
Lỗ đạo diễn căn bản hoàn toàn không trông cậy, "Công ty sản xuất đối với mỗi phòng là độc lập, từng phòng tự tham gia vào hoạt động dự án phim riêng. Nếu không xuất hiện chuyện lớn tổn hại lợi ích công ty, cao tầng e sẽ không nhúng tay quản. Nói thật, Vương tổng có thể quan tâm chuyện kịch bản, còn đến tham ban, tôi thấy đã đủ rồi."
Hàn Đông tức giận bất bình, "Coi như thân là tổng giám đốc không nên nhúng tay, nhìn về mặt tình cảm cũng nên hỗ trợ đi?"
Tình cảm? Lỗ đạo diễn cảm thấy lời này của Hàn Đông quả thực ấu trĩ, "Vương tổng và chúng ta có tình cảm gì?"
Có cũng không phải với cậu? Hình ảnh cậu bắt Vương tổng nướng thịt xiên đến nay còn ám ảnh nhân viên đoàn phim.
Hàn Đông không nói, hắn cho rằng Vương Trung Đỉnh chỉ là bên ngoài mạnh miệng, không ngờ lần này là quyết tâm muốn ngồi yên không can dự.
"Xem ra, tôi chỉ có thể bỏ mặt mũi qua đoàn phim bên kia cầu xin, xóa hết cảnh tôi thật không làm nổi." Lỗ đạo diễn thở dài.
Hàn Đông ngăn lại, "Hay là tôi đi đi." Chuyện này tám phần là do tôi, Hàn Đông ghĩ.
"Cậu đi? Người ta sẽ mua mặt mũi của cậu sao?" Lỗ đạo diễn hoàn toàn không để Hàn Đông vào mắt.
Trên thực tế Hàn Đông cũng không nghĩ tới Lý Thượng sẽ coi trọng hắn như vậy, năm lần bảy lượt, tốn công tốn sức gây trở ngại.
"Lỗ đạo, tin tưởng tôi một lần." Hàn Đông ánh mắt kiên nghị.
Lỗ đạo diễn tuy rằng không hi vọng nhiều, nhưng vẫn là phất tay ý tùy Hàn Đông đi. Tiểu tử này đường ngang ngõ tắt nhiều như vậy, nói không chừng có thể có cách đối phó tiểu nhân.
Hàn Đông kiên trì đi ra, cầu xin Lý Thượng đối với hắn mà nói chính là sỉ nhục! Nhưng không có cách nào khác, chuyện này là do hắn dựng lên, đại trượng phu co được dãn được, vì lợi ích đoàn phim cúi đầu cũng không có gì phải xấu hổ.
Không đầy một lát, điện thoại từ Lỗ đạo diễn liền vang lên. Là giám đốc đài truyền hình bên kia gọi tới, nói cái trường quay kia có thể tiếp tục sử dụng, còn nói một đống thật có lỗi gì đó, thái độ so với lần trước hoàn toàn là hai người khác nhau.
Lỗ đạo diễn kinh ngạc, tiểu tử Hàn Đông này cũng quá tà pháp đi? Lúc này mới ra cửa được có vài phút a?
Lý Thượng đang ở trong phòng Lương Cảnh uống trà nói chuyện phiếm, đề tài là vấn đề tranh chấp sân bãi lần này.
"Cậu nói, Hàn Đông có thể vì chuyện đoàn phim tìm đến chúng ta cầu xin không?" Lương Cảnh hỏi Lý Thượng.
Lý Thượng gật gật đầu, "Sẽ."
"Sao tôi cảm thấy tính cách đó sẽ không dễ dàng cúi đầu trước người khác? Nói thật, nghe nói những chuyện vô liêm sỉ lúc hắn vừa tới công ty, tôi lại sợ thay chính mình. May mắn lúc đầu không phải tìm hắn ký tên, bằng không hiện tại cái chức này đã giữ không được."
Lý Thượng ngược lại không ra vẻ tự tin, "Anh không biết cậu ta, người này bên ngoài cà lơ phất phơ, kỳ thật tương đối biết co biết dãn. Nháo đến thế nào cũng sẽ biết để lại đường lui."
Đây cũng là lí do tạo thành cảm giác đe dọa lớn nhất của Lý Thượng.
Lương Cảnh hơi lộ giọng điệu nghiền ngẫm nói: "Thật sao? Vậy tôi rất mong nhìn thấy hắn cúi đầu trước cậu, bộ dạng yếu thế."
Lý Thượng không nói gì, lại bắt đầu tìm hiểu thái độ Vương Trung Đỉnh, "Đối với việc này, Vương tổng có thái độ gì?"
"Cho tới bây giờ, còn chưa hề đề cập qua chuyện này."
Xem ra Vương Trung Đỉnh đối với Hàn Đông đúng là không hề để tâm... Lý Thượng nghĩ, có lẽ ngày đó hai người cùng ăn cơm trưa chỉ là trùng hợp mà thôi, là ta đánh giá mị lực của Hàn Đông quá cao rồi.
Lương Cảnh nhìn đồng hồ, "Không còn sớm, chúng ta đi thôi. Vạn nhất Hàn Đông đã đến cửa đài truyền hình đợi rồi, đừng bắt người ta chờ lâu quá."
"Xem lời anh nói này." Lý Thượng nhịn không được cười lên một tiếng.
Kết quả, tới cửa công ti, không nghênh đón được Hàn Đông, trái lại nghên đón hai mươi mấy vệ sĩ áo đen, toàn bộ cao lớn khôi ngô, cơ bắp cuốn thân, gương mặt túc sát. Đứng thành hàng ở cầu thang, không chút sứt mẻ, trận thế này người thường thật không dám bước chân vào.
Lý Thượng thấy xung quanh tụ không ít người, đều là đoàn phim của mình, liền qua tìm hiểu tình hình, "Xảy ra chuyện gì?"
"Bọn họ nói có người thuê cả đài truyền hình, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào."
Lương Cảnh kinh ngạc, "Cả đài truyền hình? Làm sao có thể?"
Bên trong chỉ riêng studio cỡ lớn đã có 6, cổ đại, hiện đại, chiến tranh các loại cảnh tượng, đoàn phim gì mà lại chiếm cả?
Vì thế, Lương Cảnh trực tiếp tiến lên xuất ra văn kiện.
"Chúng tôi đã ký hợp đồng, studio số 07 trong 4 tuần đến cuối tháng 5 để quay phim, giấy trắng mực đen rõ ràng, các ngươi nhìn xem."
Đội trưởng đặc vệ cầm liếc mắt một cái, sau đó trước mặt Lương Cảnh, vô thanh vô tức xé nát hợp đồng.
Mọi người ồn ào, có mấy người, đòi xông lên phía trước đánh nhau, kết quả bị lớp người già có kinh nghiệm túm lại.
Đối phương vừa nhìn đã thấy ra không phải là đơn giản.
"Đây là bồi thường, đồng ý thì lăn tay, không đồng ý thì lên tòa." đội trưởng nói.
Lương Cảnh vẫn đứng thẳng bất động không nhúc nhích.
Chung quanh có người xôn xao "Dựa vào cái gì nghe hắn? Ta tới trước, có yêu cầu cũng là chúng ta đưa ra a"
"Tốn thời gian, không cần cùng bọn họ vô nghĩa, trực tiếp kiện."
Lý Thượng ngăn lại, tiến lên thương lượng nói: "Trước hết có thể cho chúng tôi mang đạo cụ và thiết bị ra không."
Mới vừa nói xong, liền có mười mấy tráng hán từ bên trong đi tới, trong tay cầm chính là thiết bị cùng đạo cụ của bọn họ. Bình thường vài người mới có thể nâng được đống máy quay nặng như vậy, mấy người kia còn xách trong tay nhẹ như chơi.
Nhìn cảnh này, những người vừa rồi ồn ào đòi vọt lên trước chỉ điểm hết thảy đều không lên tiếng nữa.
Rầm, toàn bộ thiết bị nằm trên mặt đất.
Tự mình nhặt đi!
Sắc mặt Lương Cảnh đã cực độ khó coi nhưng trước hết không nắm rõ chi tiết tình hình đối phương, hắn không thể làm cứng, chỉ có thể tạm nén giận, gọi xe đem chỗ thiết bị cùng đạo cụ này đi.
Trợ lý Lý Thượng ở một bên tìm hiểu, "Chẳng lẽ sau này chúng ta phải quay về studio lần trước sao? Không được a? Bên kia phương tiện quá tệ."
"Muốn đi cũng không còn." Lý Thượng nói.
"Có ý gì?"
"Ngay cả cả đài truyền hình đều thuê trọn, còn để sót một studio nhỏ như vậy sao?"
Trợ lý không lên tiếng nữa.
Trong lúc đoàn phim bên này còn đau khổ chờ xe viện trợ đến chuyển một đống thiết bị, đột nhiên hơn mười chiếc xe sang trọng từ gần đó lái qua xếp thành một tuyến. Trên chiếc xe xung phong ngang nhiên treo hoành phi "đoàn phim Trộm ảnh", Lỗ đạo diễn đang mặt mày hớn hở cùng lái xe trò chuyện gì đó.
Thấy "Cảnh tượng thê lương" bên này, Lỗ đạo diễn mở kính xe, sảng khoái chào hỏi Lương Cảnh, "Lương đạo, các người cũng ở đây a? Ha ha ha ha..."
Lương Cảnh giận không nói được gì, bên cạnh tiếng mắng chửi liên hồi.
"Bọn họ cũng xứng sao?"
"Không phải chỉ dựa vào một người bao nuôi Tiểu Bạch kia sao?"
"Ra vẻ gì a? Có bản lĩnh làm ra phim hay đi!"
"..."
Đến đây, tranh chấp trậndoanh chân chính hạ màn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc