Phó Bang Chủ Cưỡng Tình - Chương 06

Tác giả: Tần Phương Ngọc

Đổng Thiệu Vĩ nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp của thím Phương, liền vội vàng chạy như bay trở về, không ngờ lại nhìn thấy nàng đang đứng chơi vơi trên ban công, tuyệt vọng nói muốn ૮ɦếƭ. Hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập.
“Không! Doanh San, em đừng làm chuyện điên rồ!”
“Vĩ…” Hai mắt Tô Doanh San đẫm lệ mờ mịt nhìn khuôn mặt mà mình yêu thương, chân thành nói.
“Cẩn thận, đừng làm chuyện điên rồ.” Chỉ cần nàng sống sót, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn. Chuyện gì hắn cũng không so đo, bất luận đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, hắn cũng tuyệt đối không truy cứu nữa.
Hắn chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn cả đời.
Nước mắt của nàng rơi như chuỗi hạt trân châu bị đứt “Em mệt mỏi quá, mệt mỏi quá rồi!”
“Ngoan! Không có việc gì đâu, anh ở đây. Đừng sợ!” Đổng Thiệu Vĩ nhẹ giọng an ủi. Cảm xúc của nàng đang cực kỳ không ổn định, hắn nháy mắt ra hiệu cho Tiết Trấn Kỳ thừa cơ cứu người.
Nhân lúc Tô Doanh San quyến luyến nhìn Đổng Thiệu Vĩ, Tiết Trấn Kỳ nhanh chóng đẩy cô ra khỏi chỗ nguy hiểm, ngã vào lòng *** của bạn tốt.
Đổng Thiệu Vĩ ôm lấy cô như bảo vật, dịu dàng vuốt tóc nói: “Tất cả đều đã là quá khứ, em hãy xem như mọi chuyện trước kia chưa từng xảy ra, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Tất cả chuyện trước đây anh sẽ không nhắc lại, sẽ không hỏi, đồng ý với anh nha.”
Nàng tựa vào lòng *** ấm áp quen thuộc, nước mắt tuôn rơi như mưa. Nàng lúc nào mà không mong muốn như thế chứ, nhưng nàng có thể sao? Có thể quên đi quá khứ được sao?
Nước mắt tuôn rơi, lắc đầu trước sự sắp đặt của số mệnh.
Sự thật quá tàn khốc!
“Anh không cần biết người đàn ông kia là ai, chỉ cần là con của em, anh sẽ chăm sóc nó và coi nó như con của mình!” Ba ngày qua, hắn đắm chìm trong men R*ợ*u, càng uống càng tỉnh. Chính hắn cũng hiểu rõ, hắn không thể sống mà không có nàng, cũng tuyệt đối không muốn nàng chịu bất cứ thương tổn nào.
Nghe hắn để cập chuyện đứa bé, Tô Doanh San cảm thấy kinh ngạc, nhanh tay vén ống tay áo của hắn lên, bi thương nhìn hắn, cầu xin: “Đứa bé vô tội, không cần thương tổn nó, không cần tìm nó, không cần…..không cần….”
“Anh sẽ không thương tổn nó, sẽ không đâu.” Đổng Thiệu Vĩ nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt nàng, dịu dàng trấn an trái tim bất an của nàng.
“Không thể thả em đi sao? Em không cần thứ gì cả, em chỉ muốn một mình sống thật bình thản, có được không. “ Nàng không hy vọng xa vời gì cả, chỉ cầu mình có thể sống yên ổn đến hết cuộc đời
“Ngay cả anh, em cũng không cần sao?”
“Xin anh!” Nàng không thể ở lại bên cạnh hắn!
Tiến vào thật sâu trong đôi mắt đẫm lệ của nàng, hắn khó nén đau lòng, nói: “Thật sự không có cơ hội cứu vãn sao?”
Tô Doanh San không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có im lặng cúi đầu.
Lúc này, thím Phương đột nhiên vọt vào trong phòng, hơi thở dồn dập nói: “Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân đã trở về.”
Trong mắt Đổng Thiệu Vĩ chỉ có Tô Doanh San, chỉ đợi lời hứa hẹn của nàng, cho dù là tổng thống đến đây hắn cũng không để ý.
Tiết Trấn Kỳ nghe vậy, nhíu mày nghĩ. Chắc là họ nghe phong phanh chuyện gì nên mới từ Pháp trở về Đài Loan, xem ra mọi chuyện sẽ không đơn giản giải quyết nhanh như vậy.
“Không…..” Tin tức thím Phương vừa báo làm cho Tô Doanh San như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Không! Nàng không thể gặp họ, cũng không muốn gặp họ.
Cảm giác sợ hãi giống như một tấm lưới vô hình vây chặt lấy nàng, làm cho lòng của nàng vất vả lắm mới có thể bình tĩnh, giờ lại hỗn loạn hết cả lên. Ác mộng giống như đôi bàn tay to tàn nhẫn P0'p chặt cổ của nàng, nàng thật sự khó thở, mồ hôi lạnh ứa ra, tựa trong lòng *** hắn, nàng không thể gặp họ
“San!” Tim Đổng Thiệu Vĩ giống như bị dao cắt, ôm chặt lấy nàng. Cảm nhận được sự gầy yếu của nàng, cảm thấy đau lòng không thôi.
Những năm gần đây, thật ra nàng đã chịu bao nhiêu khổ sở rồi?
Nàng chỉ là một cô gái thiện lương, vô tội và nhát gan.
Hoảng loạn không thể giải thích hết lần này đến lần khác nghiến chặt tim hắn, hắn rất sợ nàng sẽ bỏ hắn mà đi.
Không! Hắn phải giữ nàng thật chặt, bảo vệ nàng, không để cho nàng chịu bất kỳ thương tổn nào nữa. Chỉ cần hắn còn một hơi thở sẽ sống ૮ɦếƭ bảo vệ nàng.
Năm đó hắn không làm tròn trách nhiệm. Từ nay về sau hắn sẽ không để cho nàng chịu nửa điểm tủi thân.
Tiếng gọi quen thuộc làm cho trí nhớ của nàng trở nên mê loạn, cực kỳ sợ hãi kêu: “Vĩ! Anh ở đâu?”
Chú ý thấy tinh thần của nàng có chút hoảng loạn, trong lòng Đổng Thiệu Vĩ vang lên tiếng cảnh báo, hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng trấn an: “Anh ở đây, anh đang ở bên cạnh em.”
“Đừng rời xa em, em sợ lắm…..” Tô Doanh San giống như đứa bé bị khiếp sợ, sợ hãi con dã thú năm đó lại đột nhiên xuất hiện.
Cơn ác mộng tàn nhẫn cay nghiệt kia như cái bóng luôn đi theo sát nàng. Chiếc chìa khóa ký ức dường như đang vội vã mở ra cánh cửa cho nàng, tái hiện lại quá khứ nghĩ đến mà đau lòng kia.
“Đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em.”
“Vĩ?” Nàng uất ức đau xót la lên, hai tròng mắt mơ mơ màng màng, tay nhỏ bé bất lực sờ soạng tìm kiếm .
Hắn lòng chua xót đem bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở trên mặt hắn, “Là anh, anh ở đây.”
Tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt quen thuộc, tâm tình của nàng hỗn loạn chậm rãi yên ổn trở lại, trên mặt hé ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp, tựa vào trong *** hắn nói: “Đừng rời khỏi em, đừng cho người xấu mang em đi! Em sợ lắm, rất sợ!”
“Anh sẽ không rời đi, người xấu sẽ không tới đây được.” Người kiên cường nhất lúc này cũng không thể chống đỡ được. Theo như lời của nàng, hắn hiểu được người xấu mà nàng nói kẻ năm đó đã *** nàng.
Nàng nhát gan như thế, sao có thể vượt qua được đau khổ này, làm sao có thể chống đỡ suốt ba năm qua?
Đáng ૮ɦếƭ! Nếu để cho hắn tra ra kẻ nào dám ***ng đến người phụ nữ của hắn, hắn sẽ bầm thây tên kia thành trăm mảnh, trong lòng hắn hung hăng thề.
Tiết Trấn Kỳ lặng lẽ nhìn hai người bọn họ, hiểu được cảm tình của Đổng Thiệu Vĩ đối với Tô Doanh San đã khắc sâu đến mức không thể thu hồi, bi kịch có thể sẽ phát sinh hay không?
Tình cảm của Đổng Thiệu Vĩ đối với Tô Doanh San ngày càng sâu, một khi bị tổn thương nhất định cũng càng sâu.
“Ông chủ, bà chủ.” Thím Phương cung kính chào hỏi hai vợ chồng Đổng thị đang đi vào trong phòng, hiểu được bọn họ nhất định là chờ ở đại sảnh quá lâu mà không thấy thiếu gia, nên mới vội vã đi lên lầu.
Thím Phương cảm thấy vô cùng nghi hoặc, ông chủ với bà chủ khẩn cấp cái gì chứ? Bọn họ từ trước đến nay luôn bình tĩnh, vì sao lần này trở về, lại có chút bất an cùng sợ hãi vậy?
“Hai đứa đang làm cái gì?” Khi Đổng Dịch Trung phát hiện con trai đang ôm chặt một cô gái với động tác dịu dàng che chở, cơn giận lập tức bốc lên hừng hực. Con trai của Đổng Dịch Trung hắn, nên là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không nên vì một người phụ nữ mà tinh thần sa sút, không có chừng mực.
“Cha.” Đổng Thiệu Vĩ nhẹ nhàng gật đầu thăm hỏi, rõ ràng cảm nhận được người ở trong lòng *** đang run rẩy kịch liệt.
Kỳ lạ, nàng dường như cực kỳ sợ hãi cha, thật ra là có chuyện gì?
Lúc Tô Doanh San đang nghe thấy hắn mở miệng gọi “cha”, ký ức tối tăm kia lập tức siết chặt nàng không buông, ánh mắt sợ hãi chậm rãi dời về phía Đổng Dịch Trung.
Khi Đổng Dịch Trung với Trần Châu Kỳ nhìn thấy gương mặt của cô gái đang tựa vào lòng *** của con trai mình, cả hai đếu khiếp sợ lui về phía sau ba bước, kinh hãi hô to: “Tại sao lại là cô?”
Thoáng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, thân thể Tô Doanh San không ngừng run rẩy như chiếc lá rụng bay trong gió, tiếng hét chói tai từ trong miệng của nàng bật ra, “Không! Không! Người xấu! Vĩ, anh ở đâu?”
“Anh ở đây, anh ở đây nè!” Đổng Thiệu Vĩ thấy nàng không ngừng run rẩy, trong lòng hoài nghi càng sâu, dùng ánh mắt nghi vấn bắn về phía cha mẹ.
“Tránh ra! Tránh ra! Tất cả tránh ra!” Chẳng biết sức lực ở đâu ra, nàng dùng sức đẩy Đổng Thiệu Vĩ, bước chân lảo đảo lùi về phía góc, dùng sức túm lấy tóc của mình, dường hồ cho rằng thương tổn chính mình mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
“San! Đừng như vậy, là anh mà!” Đổng Thiệu Vĩ muốn ôm nàng đang sợ hãi quá độ vào trong lòng ***, nhưng nàng lại hoảng hốt đẩy hắn ra.
Tô Doanh San đột nhiên chạy đến trước mặt vợ chồng Đổng gia, dùng sức dập đầu, “Tôi không có gặp anh ấy, tôi không có, tha cho tôi, van xin các người tha cho tôi!”
Đổng Thiệu Vĩ khó hiểu khi nhìn thấy tình huống trước mắt, trong phút chốc một ý tưởng lủi qua trong đầu hắn làm cho hắn khiếp sợ.
Hắn chạy đến bên cạnh nàng, gắt gao ôm nàng vào trong lòng ***, đau lòng nhìn cái trán đã muốn dập đến mức ửng đỏ.
“Hai người rốt cuộc đã làm gì cô ấy?” Hắn quay đầu hướng về phía cha mẹ điên cuồng hét lên, tất cả những chuyện này chẳng lẽ là do cha mẹ hắn làm sao?
Khó trách, Tiết Trấn Kỳ tra ra chân tướng cũng không dám nói rõ với hắn.
Khó trách, nàng một mực van xin muốn rời khỏi.
Khó trách, hắn tra không ra tung tích của nàng.
Trần Châu Kỳ nhìn Tô Doanh San gầy yếu đến mức làm cho người ta đau xót đang nằm trong *** của con trai, sau đó bà lại lo lắng nhìn về phía chồng mình.
Từ trước đến nay bà với con trai không thân thiết, nhưng trông thấy bộ dáng phát cuồng của nó, thì đáy lòng bà hơi nhức nhối đau đớn. Con trai bà cá tính vốn bình tĩnh cao ngạo, tại sao lại bị ép đến nông nổi như vậy?
Tuy rằng quan hệ mẹ con không thân thiết, nhưng dù sao nó cũng là đứa con trai bà mang thai mười tháng sinh ra, thấy dáng vẻ nó như vậy, bà cũng cảm thấy đau lòng lắm!
Ba năm qua, quan hệ mẹ con càng ngày càng xa cách, làm cho bà đau lòng biết bao, hối hận biết bao!
“Ta có thể làm cái gì con bé sao?” Đổng Dịch Trung xụ mặt, lạnh lùng nói.
“Nếu không phải ông, tại sao tôi lại không tìm thấy cô ấy? Nếu không phải ông hạ lệnh, tôi sẽ không thể tìm ra được dấu vết sao? Tôi nên sớm hoài nghi ông chính là người ở giữa gây trở ngại.” Đổng Thiệu Vĩ chua xót lên án .
“Vì một người phụ nữ, mày dám can đảm nói chuyện với cha của mày như vậy ư!” Trong giọng nói Đổng Dịch Trung lộ ra tức giận rõ rệt.
Khóe mắt Đổng Thiệu Vĩ khóe liếc nhìn về phía người bạn thân đang tính toán dời bước đi, “Tiết Trấn Kỳ, đem tất cả sự thật nói cho tôi biết, bằng không, ngày mai cậu đừng hòng thấy ánh mặt trời!”
Tiết Trấn Kỳ bất đắc dĩ dừng chân lại, chuyện đã tới nước này hắn có thể không nói sao? Đổng Thiệu Vĩ gần như đã biết chân tướng, nếu lừa dối thì chỉ mang đến thật nhiều phiền phức.
“Ba mươi triệu kia là do bác Đổng cho người gửi trực tiếp vào tài khoản tiết kiệm của Tô Doanh San, khoảng thời gian mà cô ấy mất tích, là ở trong nhà của bác Đổng.” Giọng điệu của Tiết Trấn Kỳ bình thản, nhưng sự thật tựa như quả bom, hung ác nổ tung trái tim của những người ở đây.
Thoáng chốc Tô Doanh San ngừng khóc và giãy dụa, bình tĩnh giống như pho tượng bê bằng gốm sứ.
Sắc mặt Đổng Dịch Trung với Trần Châu Kỳ biến đổi xanh trắng.
“Các người đã làm gì cô ấy?” Ánh mắt Đổng Thiệu Vĩ cuồng loạn, hung tợn trừng mắt nhìn cha mẹ, dù nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, thì ra kẻ đầu sỏ trong chuyện này chính là cha mẹ của mình.
Đổng Dịch Trung nhìn vẻ mặt tức giận không thể kìm chế của con trai, sau đó nhìn về phía Tô Doanh San im lặng khác thường liếc mắt một cái, sự thật quả thật có thể nói sao?
“Nói! Thật ra các người đã làm gì cô ấy?”
“Huyết thống của Đổng gia không được phép có tạp chất.” Đổng Dịch Trung đặc biệt kiên trì quan niệm môn đăng hộ đối, Đổng gia có địa vị hết sức quan trọng trong Diễm bang, ngàn lần không thể để cho Tô Doanh San phá hủy huyết thống Đổng gia.
“Huyết thống?” Đổng Thiệu Vĩ thấp giọng lẩm bẩm, cười khổ. Nhìn người phụ nữ trong lòng *** mà kiếp này hắn yêu nhất, kinh ngạc khi phát hiện nàng rõ ràng cười ngây thơ với hắn, từ sâu trong đáy lòng lặng lẽ dâng lên một cảm giác tuyệt vọng và khủng hoảng. Không! Không cần đối với hắn tàn nhẫn như vậy.
“San? San. . . . . . San?” Trái tim co thắt lại, ông trời, đừng đối xử với hắn tàn nhẫn, như vậy, hắn nhất định sẽ bù đắp lại cho nàng!
Mọi chuyện trong trời đất bao la này, đều có hắn thay nàng gánh vác!
“Có thể đi chơi đu dây được không?” Tô Doanh San cười ngọt ngào, làm nũng với hắn.
Nghe vậy, Đổng Thiệu Vĩ chỉ cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, trong đầu trống rỗng, nhìn nàng cười hồn nhiên lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, hai tròng mắt hắn hàm chứa hơi nước, nghẹn ngào nói: “Em nói lại lần nữa xem.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc