Phản Diện – Chương 51

Tác giả: Faithfair

Đúng thật nhìn không ra! “Chả trách… tính tình lại giống nhau đến vậy.” “Ý là anh quen biết chị tôi?” “Không những chỉ có tôi, chú em ạ,” chỉ tay về phía một Nguyễn Ái vẫn đang nhướn mày đầy nghi vấn, anh bật cười ra tiếng. “Ma nữ của chú em đây trước kia đã từng ‘ᴆụng’ cô ta đến nảy lửa. “???” Lần này thì hai đôi mắt đều mở to nhìn anh. “E hèm, chẳng lẽ chưa từng thấy một ngày đẹp trời của sáu năm trước, chị cậu bỗng từ trường về, bưng theo gương mặt sưng tấy mà ấm ức la lối sao?” Trình Đức Ân sáu năm trước vốn vẫn đang theo học nghề tại Pháp, làm gì có ở Việt Nam mà trông với thấy? Song nếu nói về sự kiện động trời thì dường như có một. Lần đó Kim Hoài đã tra tấn cậu em trai của mình gần bốn tiếng đồng hồ, linh tinh về việc bị hai con người biến thái nào đó trong trường chơi khăm đến đau điếng.
Sự việc rõ ràng gây ấn tượng sâu xa với người chị thẳng thắn của anh, đến nỗi mà hơn ba tháng liên tiếp không có ngày nào mà Đức Ân không bị phiền hà bởi những chi tiết đầy kịch tính trong học đường… Tròn mắt, chàng đầu bếp trẻ rốt cục đã ngộ ra chân lý. “Nghĩa là… anh cũng từ Việt Duệ ra?” “Cậu… là em của ‘hiệp nữ’?” Nguyễn Ái dường như la lên cùng lúc. “Sao cô biết biệt danh của chị tôi?” Không hề đáp lại Trình Đức Ân, cô xoay người ngắm nhìn con người trên màn hình 42”. Đây chính là “hiệp nữ” Đỗ Kim Hoài ngày đó đã cùng cô gây ra một màn chấn động toàn Việt Duệ? Chưa hề nghĩ nụ cười tà mị cỡ này lại có thể đem dán lên gương mặt oang oang chính nghĩa ngày đó như vậy… Đúng là thời gian có thể làm thay đổi tất cả.
Cái này không biết nên gọi là oan gia hay duyên phận đây. = = “Chị cậu làm diễn viên?” Tuy vô cùng thắc mắc mối liên hệ giữa Nguyễn Ái và Kim Hoài, song Trình Đức Ân lại hứng thú với việc khoa trương niềm tự hào của mình hơn, do đó hớn hở tiếp lời. “Tôi biết, khó tin mà phải không? Ngày đó cứ nghĩ chị ấy phải theo bước ông nội mình đi vào… à… cái tập đoàn Gia Gia gì đó không nhớ. Ai ngờ tốt nghiệp xong lại ném mình ngay vào ngưỡng cửa nghệ thuật. Lần này lại rất thần bí, nghe nói đang dự định hợp tác cùng Hàn Quốc quay một bộ phim thần tượng tầm cỡ.” “Không phải là Phản Diện đấy chứ?” Văn Thành đột nhiên xen vào, khóe môi cong lên đầy ám dụ khi liếc mắt về phía ma nữ. Chân mày Nguyễn Ái nhíu lại.
Phản Diện? “Đúng, đúng, anh cũng biết quyển tiểu thuyết đó? Cả chị và em gái nhà tôi lúc này đều mê mệt thứ văn học nhăng nhít đó, suốt ngày bám theo kể lể cảm thán.” “À… tôi dĩ nhiên là biết chứ,” mắt Văn Thành ánh lên tia tinh nghịch. “Vì vợ tôi cũng thế.” O__o “Anh có vợ?!” Không hẹn mà cả Nguyễn Ái và Lorenzo – lúc bấy giờ đã quay trở lại bàn với ly cà phê và bánh ngọt trên tay – đồng thanh hỏi lớn. Ra vẻ tổn thương vô cùng, Văn Thành vỗ vỗ lên vai Lorenzo. “Cậu thật là tệ bạc, Nguyễn Ái thì còn có thể nói không biết, nhưng cậu vốn cả gốc rễ của tôi cũng đào lên được, không lẽ cả việc nhỏ nhoi này cũng không hay?” “Mấy năm nay anh có phụ nữ vô số, tôi làm sao biết anh đột nhiên lại sinh ra cái thú lấy vợ. Huống chi,” Lorenzo thần sắc không biến, nhanh chóng nhếch miệng cười đáp lễ, ánh mắt phất lên sự châm chọc không giấu che.
“Trần Ánh Minh vốn đã lấy chồng, và người đó không phải là anh.” Eh? Nguyễn Ái nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông trước mặt mà không khỏi bỡ ngỡ. Từ lúc nào mà Võ Gia Chính Luận biết châm chích người ta thế kia? Sáng nay khi gặp mặt Văn Thành, cô quả thật có phần ngạc nhiên vì thái độ hòa nhã của bạn trai mình. Song nghĩ đi nghĩ lại, đến cả cô anh còn có thể nói cười chiều chuộng thì đừng nói chi đến Văn Thành. Xem ra, đối tượng trả thù lần này không chỉ mỗi mình cô… Nhưng sao cả việc Trần Ánh Minh – queenka một thời của Việt Duệ – có chồng hay không anh cũng hay biết, lẽ nào bản thân lại có quan hệ đến tuyệt đại giai nhân đó? Bắt đầu khó chịu rồi… (=”=) Văn Thành trước sự đề cập đến mối tình xưa không hề có chút dao động, nụ cười trên môi vẫn rạng ngời không tắt.
“Không ngờ cậu cũng thuộc dạng tâm lý kín đáo đấy chứ, nhìn vào cứ ngỡ không quan tâm, không nghĩ cậu lại để ý đến đối tượng yêu thích của tôi đến vậy. Hay nên bảo là cậu tò mò nhỉ? Lại đi điều tra về tình cũ của tôi?” Lorenzo bật cười. “Anh nghĩ tôi rỗi việc sao? Chuyện này vốn là chính miệng chồng của đương sự đem rót vào tai tôi. Cách đây hai năm cái tên Trần Ánh Minh đối với tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng.” “Vậy rốt cục là Trần Ánh Minh lấy ai?” Nguyễn Ái đến cuối cùng chịu không nỗi trò tung hứng của hai gã đàn ông bèn chen vào, nỗi khó chịu ban nãy cũng bay biến đâu mất. “Em đoán xem?” Văn Thành vừa cười vừa hỏi. “Không lẽ là…” “Các người đang nói về Trần Ánh Minh, Miss Asia 2009?” giọng nói hồ hởi của Trình Đức Ân trỗi lên bất chợt, cắt đứt phán đoán mơ hồ của ma nữ. Nguyễn Ái nhướn mày quay sang nhìn chàng đầu bếp trẻ.
Cả việc này hắn cũng biết? Cô là nữ mà còn chẵng hay. Nguyễn Ái ơi là Nguyễn Ái, mấy năm nay đúng thật sống như ẩn sĩ mà… Dường như phát giác ra mình đã phấn khích quá mức, Trình Đức Ân có hơi xấu hổ, hạ giọng gỡ gạc. “Không gì, chẳng là cô ta theo lời đồn chính là vị tiểu thuyết gia ẩn danh viết nên Phản Diện, lại cũng quen biết chị của tôi. Thế giới này quả thật tròn.” “Phản Diện?” Lorenzo tay nâng tách cà phê, đôi mắt không tập trung nhìn vào người đối diện, có vẻ chỉ là thắc mắc bâng quơ. “Anh không biết sao?” sự chú ý hiếm hoi của Lorenzo dường như đã tiếp thêm cho Trình Đức Ân sức mạnh, anh ta vì thế mà tiếp tục huyên thuyên không dứt. “Cách đây một năm, vào ngay đúng thời điểm Trần Ánh Minh đăng quang thì thình lình xuất hiện tác phẩm văn học này.
Ban đầu dĩ nhiên không ai liên hệ nỗi truyện và người, song đến khi Phản Diện bắt đầu thu hút lượng độc giả khổng lồ, người ta mới bất chợt nhận ra câu chuyện vốn được dựng nên dựa theo một câu chuyện có thật xảy ra tại một trường đại học nào đó. Thân phận các nhân vật tuy được giấu kín, hình ảnh và tên tuổi trên các diễn đàn và blog cũng bị xóa đi, nhưng cái tên Việt Duệ – nơi khởi nguồn của câu chuyện – lại không tài nào đem ém nhẹm. Vừa lúc Trần Ánh Minh cũng tình cờ trong một đoạn phỏng vấn có nhắc đến việc hâm mộ nữ chính trong câu chuyện này vì tính cách khá giống nhau, lại cùng xuất thân Việt Duệ. Dân mạng từ đó mà suy già đoán non, bắt gặp rất nhiều điểm tương đồng giữa vị Hoa Hậu Á Châu và nhân vật Hồ Vân trong truyện, tự nhiên tạo thành niềm tin cô gái trẻ này chính là vị tác giả thần bí kia.” “Ánh Minh viết truyện?” Văn Thành suýt nữa đã sặc ra cà phê uống dở.
“Cái con bé đầu gỗ đó mà viết lách nỗi gì? Cũng may thi tốt nghiệp phần lớn là trắc nghiệm, bằng không cũng chẳng đỗ nỗi.” Bỏ ngoài tai lời châm biếm của Văn Thành, Nguyễn Ái thân bất giác chồm đến, hay tay siết chặt ly cà phê đưa lên miệng, hình như là ngợ ra cái gì đó rồi… “Vậy… Phản Diện này nói về cái gì?” “À,” Trình Đức Ân nhún vai. “Đã mang tên ‘Phản Diện’ dĩ nhiên là nói về những kẻ phản diện. Chuyện xoay quanh việc nhân vật nữ chính ςướק đi nhân vật nam chính từ một cô gái khác, con người này lại hoàn toàn trái ngược với lớp nhân vật điển hình trong tiểu thuyết thiếu nữ thời nay. Lạ nỗi là nhân vật nam chính cũng dần dần yêu lại nữ chính, vì thế tàn nhẫn bỏ rơi cả người bạn gái lâu năm của mình. Tính tình tên đàn ông này lại trầm mặc quái gỡ, suốt ngày bày tỏ tình cảm bằng những cách thức ngược ngạo nhất.
Nói tóm lại một từ: biến thái.” Nói đến đây thì cả Nguyễn Ái và Lorenzo cũng đều ho sặc. Văn Thành, dĩ nhiên, bật cười híp mắt, cơ hồ muốn ngã ra khỏi ghế. Tội nghiệp anh chàng Trình Đức Ân ngô nghê giương mắt nhìn quanh, vốn là chẳ hiểu vấn đề kinh động gì đang diễn ra. Một tiểu thuyết tuổi teen lại có thể khiến những con người trưởng thành này bức xúc đến vậy? Bản thân thầm tự hào mình cũng lợi hại lắm, lần đầu tiên nghe nội dung truyện từ nhỏ em hoàn toàn không gây ra phản ứng kích động nào. Được nước làm tới, trong lòng muốn khiến người náo động, Đức Ân nhà ta thế là tiếp tục oang oang phát biểu: “Thật ra mà nói, cho dù được yêu thích thật, bản thân tôi lại thấy tác phẩm này quái đản, không thực tế làm sao. Quái không phải ờ lời văn câu từ, mà là tuyến nhân vật. Nam chính cực kỳ dị hợm, rõ ràng yêu người ta mà cứ thẳng tay ђàภђ ђạ, tính ghen tuông thì đến Hoạn Thư còn phải vái lạy.
Cái tên này đặt vào bối cảnh thời xưa thì được người cho là bá đạo si tình, chứ ở xã hội thời nay thì chỉ có bốn chữ: bệnh hoạn biến thái!” Mặt mày Lorenzo trắng bệch, đuôi mắt khẽ giật liên hồi, nhưng nhìn thế nào cũng không ra bệnh hoạn lại hay biến thái a… Văn Thành đập bàn cười vang. “Đúng, đúng, bệnh–hoạn–biến–thái. Quá chuẩn!” “… Song vẫn chưa quái bằng nữ chính, ban đầu xuất hiện cử ngỡ oai phong lẫm liệt, thuộc dạng nữ cường nhân thời đại; ai ngờ yêu rồi lại hóa ra ủy mị, chẳng qua chỉ là một thanh bê tông ưa ngược đãi.” “Bê–tông–ưa–ngược–đãi…? Lại càng chuẩn!” Văn Thành đến lúc này cười gập cả người, tay không ngừng xoa xoa lên lưng một Nguyễn Ái miệng mồm há hốc. Không nhìn thấy phản ứng của hai kẻ đối diện, Trình Đức Ân miệng thở dài ngán ngẩm. “Vốn chỉ được mỗi nhân vật nam phụ, là bạn thân của nam và nữ chính, tính tình vui vẻ cởi mở, lại cực kỳ nhạy bén, chi tiếc đến cuối phần một lại làm người đọc thất vọng vô cùng…”
“Thất vọng? Vì sao?” ho khan chặn lại tràng cười, Văn Thành có hơi chột dạ. Không lẽ vị tác giả huyền bí này biết cả nội bộ Võ Gia năm đó xảy ra chuyện gì? Xem ra anh phải nghe theo vợ mình đọc quyển sách này mới được… “Đúng vậy. Hóa ra anh ta yêu vai chính.” “Eh? Hắn yêu con bé tên Hồ Vân đó?” Văn Thành yêu Nguyễn Ái? Ai viết vậy trời? “Không, không,” Đức Ân vội vã ra dấu phủ định, đoạn mỉm cười đầy ẩn ý. “Là vai chính còn lại.” Câu chuyện vốn chỉ có nam nữ vai chính. Không phải nữ thì là… (*o*) Không hẹn mà cả Văn Thành và Nguyễn Ái đều nhìn nhau, sau đó đồng loạt hướng về kẻ–mà–ai–cũng–biết–là–ai–rồi–đấy, đôi môi mỏng gợi cảm của anh chàng người Ý lúc bấy giờ lại mím lại thành một đường khó chịu vô cùng.
“A!” Nguyễn Ái tay đưa lên miệng, rõ ràng ra vẻ kiềm chế. Nhưng khi trông thấy cảnh tượng hai gã đàn ông trước mặt mình mặt mày cứ như mắc nghẹn đậu hũ, mắt lấp láy lườm qua liếc lại, không khí mờ mờ ám ám thì… Thánh thần à! Phật à! Chúa ơi! Không kiềm được nữa! Văn Thành ơi là Văn Thành, đây gọi là… cười người phút trước, phút sau người cười đấy ạ…! Lần đầu tiên trông thấy ma nữ cười nghiêng cười ngửa, Trình Đức Ân ngày càng tự tin hơn, trong lòng chỉ đơn thuần nghĩ cô nàng yêu thích khiếu kể chuyện của mình, nào có đâu ngờ phía sau nó là cả một “thiên tình sử” lót dài như gạch bếp… Đang hưng phấn muốn tiếp nối bình phẩm, một giọng nam trấm thấp bỗng trỗi lên, tuy không oang oang bề thế nhưng hiệu uy vô cùng.
Bằng chứng là cá một Nguyễn Ái đang bịt miệng nắc nẻ cũng phải nín bặt “Vậy kết thúc ra sao?” Xung quanh đột nhiên mang nặng chất chì. Câu hỏi của Lorenzo rõ ràng đã phá tan bầu không khi vui nhộn, ngoài Trình Đức Ân ra thì tâm trí ba kẻ còn lại đang cùng mang một gánh nặng nghi vấn. Kết thúc câu chuyện của họ ư? Liệu nó có được như tiểu thuyết hay không…? Dưới ánh mắt của một cá nhân cụ thể, họ nên có một kết cục như thế nào đây? Hạnh phúc hay đau thương đến não lòng? Bị dọa ૮ɦếƭ khi*p vì sự chuyển hướng của tình thế, đặc biệt là ánh mắt đột nhiên trở sắc bén của gã đàn ông ngoại lai, Đức Ân lắp bắp phun ra vài từ. “Ơ… phần cuối vẫn chưa ra, em tôi cũng chẳng kể gì hơn…” Lắc đầu, Nguyễn Ái cảm thấy buồn cười ghê nơi – Đến cả trong thế giới mộng ảo cũng phải chờ đợi…? Mặt bàn chợt rung lên.
“૮ɦếƭ tiệt!” Ngước lên thì thấy gương mặt phó tướng tối sầm, cả người dựng đứng cả lên. Bỡ ngỡ vô cùng. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ái trông thấy gã đàn ông vô lo này phản ứng mạnh mẽ như vậy. Tò mò quá cỡ, cô đảo mắt dõi theo hướng nhìn của anh ta, bắt gặp ngay một gương mặt nhu mì xinh xắn trên màn hình vô tuyến. Khi nụ cười cô gái này nở rộ, đến cả Nguyễn Ái cũng thấy chạnh lòng, thì ra đây là thứ người ta gọi là nét đẹp yếu mềm khiến người mong lao vào bảo vệ. Chưa kịp mở miệng hỏi thì Trình Đức Ân tặng ngay cho cô đáp án. “Hà Ngọc Nghi! Đúng là ૮ɦếƭ tiệt thật! Cứ ngỡ cô ta đã rút chân khỏi vai Hồ Vân. Ai ngờ đến giờ phút này lại nhận lấy! Xem ra chị Kim Hoài sẽ bị đùn đẩy xuống vai nữ thứ chính.”
“Hà Ngọc Nghi?” mắt cô tròn mở, có chút ấn tượng về cái tên, bởi nó liên quan mật thiết đến Hoàng Thạc Hy. Song điều này cũng chẳng thể giải thích được tình trạng kích động của Văn Thành hiện giờ. “Anh quen cô ta?” “Không những là quen,” Văn Thành miệng nở một nụ cười gượng gạo, mắt vẫn còn dán vào màn hình TV, hành động gấp gáp chuần bị rời khỏi. “Mà là rất quen.” “Eh?” “Nhóc đầu bếp, cậu cho tôi biết buổi phân vai này diễn ra ở đâu?” “Ơ…” bị làm cho hết hồn trước sự vồn vã của gã đàn ông, Đức Ân quên khuấy cả việc cảm thấy xúc phạm vì bị gọi bằng ‘nhóc’. “Nghe Kim Hoài nói thì là… Seoul…
Tôi không chắc là ở khách sạn nào…” Chẳng thèm đợi anh chàng đầu bếp nói thêm một lời nào nữa, cũng chẳng để ma nữ có cơ hội hỏi han, cái người trước giờ bình thản ôn hòa vội vàng phóng đi, tay cầm điện thoại dọc đường không ngừng rủa xả, chẳng nhìn đâu ra phong thái ung dung thường ngày nữa. “Gì ấy nhỉ?” Nguyễn Ái nhíu mày. Giọng nói đều đều của Lorenzo lúc bấy giờ mới vang lên, ánh mắt anh khi dõi theo bóng dáng xa dần của Văn Thành đa mang đầy nghĩ ngợi. “Vội vã lao đến bên cạnh một người đàn bà không cùng huyết thống với mình, một là kẻ đó mang nợ sâu nặng, hai là người yêu thương nhất.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc