Phản Diện – Chương 50

Tác giả: Faithfair

Gặp Lại Ba tuần sau. Khi lượn lờ trên đỉnh Pongkan tuyết phủ của buổi sớm rét căm vùng Kachin, Lorenzo Da Costa tuyệt nhiên không nghĩ đến sẽ đi gặp con người đó. Thế mà tâm thù vừa giải, đã không thể kiềm chế nỗi con tim. Vì thế nên, cái vỏ bọc đan kết suốt năm năm, trong vòng tám tiếng đã suýt nữa rách bươm đến thảm hại… * * * Nhà hàng Le Bon Ton. Sài Gòn. (Để tránh việc bạn té nhào vì cái tên nhà hàng, VV xin nóy lun Le Bon Ton là tiếng Pháp, chỉ xã hội thượng lưu thế kỷ 17,18. Đây là nhà hàng cấp cao siêu việt do VV… hoang tưởng ra, VN hok có a =w= )
Trình Đức Ân nhíu mày, bức bối nhìn về phía bóng lưng đứa con gái đang ngây người trước cái tivi 20” cũ kỹ trong phòng nghỉ. Đây đã là lần thứ n cô ả trốn việc vào đây thoải mái! Mới vào làm gần hai tháng mà đã như thế! Không biết ông ngoại nghĩ gì lại đi thuê một ả đàn bà về đây, suốt ngày làm trì trệ nhà bếp của anh như vậy! Không phải Trình Đức Ân đố kỵ vì bị sẻ chia quyền hành. Anh vốn là người thừa kế duy nhất của Le Bon Ton, làm sao có chuyện ghen ghét với nhân viên tương lai của mình, bản thân trước giờ lại là một con người nhìn việc không nhìn người, dĩ nhiên sẵn sàng thừa nhận tài năng của nữ pâtissierie* hiếm có này – thật sự có phần vượt trội hơn lũ bạn Pháp quốc ngày nào bù khú cùng anh trong học viện ẩm thực. (*pâtissierie: đầu bếp phụ trách món ngọt trong nhà hàng Pháp)
Chỉ là… cả đời này, một người con gái như vậy, là lần đầu tiên Trình Đức Ân “bị” gặp. Tuổi lớn hơn anh đến hai, vậy mà bề ngoài còn thua đứa em gái nhí nhố ở nhà. Trông thì cứ nghĩ hiền lành ngây thơ, ai ngờ khi chạm vào mới biết rắn độc. Vừa vào nhà bếp đã đuổi ngay hai bếp phụ, nồi niêu xoong chảo cũng yêu cầu đổi mới, cách bày trí góc đồ ngọt cũng đòi tân trang; nhưng tất cả đều không vì lý do nghề nghiệp! Đuổi hai bếp phụ là vì, họ không vừa mắt cô nàng! Người thì đầu nhiều gàu quá, đuổi. Kẻ thì móng tay dài quá, đuổi. Chảo nồi màu sắc quá buồn, đổi. Cách bày trí tẻ nhạt không chút nữ tính, đổi. Đây rốt cục là thứ lý do nhăng cuội gì?! (>x< Đã thế, cô quyết sẽ không nương tay! Chỉ là… không biết đến cuối cùng, là ai sẽ không nương tay với ai đây…
Oan Gia Ngõ Hẹp “Oan gia ngõ hẹp” – là câu tục ngữ người ta dùng để chỉ những tình huống tình cờ gặp phải những kẻ mình không ưa nhất. Cơ mà… cái ngõ hôm nay nó vốn rất rộng, chỉ là có người cố tình kéo hẹp lại mà thôi… Thương xá Z, bên trong một cửa hàng thời trang cao cấp… “Rất đẹp!” Gã đàn ông điển trai trong y phục thể thao trẻ trung và phong thái dễ dãi nhoẻn miệng cười tươi, mắt híp lại thành một đường vô cùng ưng ý. “Thật?” Nguyễn Ái đáp lại bằng nụ cười muôn phần rạng ngời. “Vừa hay, em cũng rất thích nó. Đã muốn mua từ lâu!” Nói rồi, thiếu nữ xinh đẹp với gương mặt như hoa như ngọc luồn đôi bàn tay vào suối tóc đen tuyền, nhanh chóng vấn 乃úi thành một kiểu tóc vô cùng thanh lịch, đâu đó lõa xõa vài lọn điểm trang cho cái cổ trắng ngần và tấm lưng muốt mượt.
Muốt mượt và trần trụi. Một gã đàn ông khác ngồi gần đó miệng mồm há hốc, con ngươi như muốn trồi ra ngoài trước hình ảnh trước mặt. Chiếc áo liền váy màu trắng không tay bám sát từng đường cong gợi cảm, phía trước nhìn qua có vẻ đơn thuần, sau lưng lại xẻ sâu đến tận eo, chưa kể mép váy xếp tầng chỉ lơ lửng đâu đó giữa eo và đùi, một kẻ mù thời trang như hắn nhìn vào thật không hiểu đó là áo hay đầm. Ai dám nói đã từng sống qua hải ngoại thì tư tưởng thoáng hơn? Hoặc có lẽ trong trường hợp của chàng đầu bếp trẻ này thì… điều đó chỉ áp dụng được với mỹ thực mà thôi… Đứng trước mỹ nhân lại là một câu chuyện hoàn toàn khác! “Cô… như thế này cũng được gọi là có mặc đồ sao?” Trình Đức Ân lắp bắp lên tiếng, mặt đỏ gay, không rõ là do xấu hổ hay tức giận.
“Chừng nào còn vải trên người thì vẫn được gọi là phục trang hoàn chỉnh chứ.” Nguyễn Ái mỉm cười duyên dáng, xoay mình một cái nữa rồi khoan thai bước về phía người đàn ông thứ ba – cũng là cuối cùng, từ đầu đến giờ vẫn lặng thinh nơi cuối ghế, ánh mắt sẫm màu không rõ cảm xúc. “Em lấy cái này,” giọng cô mềm mại như nước khi cúi khẽ người xuống, khóe môi cong lên mời gọi và ánh mắt thu hồn. Đoạn với phong thái một kiều nữ thời thượng, cô giật nhẹ bảng giá sau lưng, kẹp hờ nó giữa hai ngón tay nhỏ nhắn rồi đẩy vào túi áo Âu phục của người đàn ông đối diện. Trình Đức Ân một lần nữa miệng mở thành một chữ “O” to tướng. Anh thật sự chưa từng nghĩ khả năng mị hoặc đàn ông của ma nữ lại cao đến cỡ này; từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng nụ cười đều quyến dụ đến mê hồn. Vốn đã biết Vương Nguyễn Ái là một mỹ nhân, Trình Đức Ân lại chưa hề nghĩ mình đã sót mất từ “đại”.
Cho đến khi tận mắt trông thấy cảnh này. Khó trách cái gã người Ý giờ đây chỉ biết nghệch mặt ra ngắm nhìn sinh vật trước mặt không chớp mắt, trong khi tên đại gia còn lại môi chỉ biết mím chặt nín cười, ngay cả bản thân anh cũng một phen khuấy động thị giác. Ba người đàn ông thuộc hàng thượng phẩm tháp tùng thiếu nữ đã thế, đừng nói chi đến phản ứng của những nam nhân khác – theo cách nói của ác ma ngày ấy thì là – ruồi nhặng bay loạn xạ. Nhưng… đây là cuộc hẹn hò giữa hai người cơ mà?! Sao giờ lại hóa ra… một nữ ba nam rồi? À, chẳng đã nói là… “cái ngõ” đã bị Nguyễn Ái kéo hẹp lại sao? Oan gia theo dự kiến chính là Tổng giám đốc Công ty Vonga tại California, Nguyễn Đỗ Văn Thành, kẻ đã được đích thân ma nữ gọi đến với cái lý do hết sức nhảm: tình cờ. Oan gia ngoài dự kiến là Trình Đức Ân, cái kẻ này cô không hề nằm trong tính toán của cô, là oan gia tình cờ thứ thiệt. Bạn trai của cô dĩ nhiên hậm hực hỏi: “Bọn họ đến đây làm gì?” Oan gia một rằng: “Đến đoàn tụ đồng minh.” Oan gia hai: “Đến bắt về đầu bếp.
Vậy nên… mới ra cái cơ sự rối rắm này đây… “Này, mày đoán xem, trong ba kẻ, ai mới là bạn trai của cô ta?” nhân viên bán hàng A tíu tít hỏi nhỏ, hai má đỏ lừ trước sự hiện diện của quá nhiều mỹ nam cùng một lúc. “Còn phài hỏi sao? Chắc chắn là anh chàng cao ráo như người mẫu, mặt mũi như tạc kia rồi!” nhân viên bán hàng B đáp lại, mắt vẫn còn dán trên đối tượng một cách mơ màng “Tao thấy có khả năng là cái người trẻ trẻ đẹp trai kia cơ.” “Sao thế được? Không thấy kẻ trả tiền là anh người mẫu lai à?” “Nhưng thái độ hờ hững của anh ta lạ quá, không giống người yêu nha, cái anh trẻ kia thì bất mãn rõ rệt trước ‘độ bốc lửa’ của nhỏ đó, rõ ràng ghen mà…” Trình Đức Ân tuy đứng khá xa hai nữ bán hàng, nhưng khổ nỗi trình độ tám của hai kẻ này quá “nông”, làm thế nào mà âm thanh lại vượt được cả hai dãy quần áo vươn đến tai đương sự. Chàng đầu bếp nóng tính dĩ nhiên nổi đóa, song nghĩ kỹ lại không dám hoạnh họe người ta. Anh rõ ràng là có tức giận.
Nhưng lý do thì… không như họ nghĩ. Chính anh cũng chẳng biết lý do là gì nữa! “Biết đâu chỉ là yêu đơn phương…” nàng B thêm vào, không hề nhận thức được tình trạng nguy hiểm của mình. “Tuy dễ thương thật, nhưng không thể đem so với khí khái hai người kia. Thiếu chất đàn ông.” “Ầy, nhưng tao vẫn thích cậu ấy nhất. Hai người kia thì… không thực làm sao, khó với quá. Đặc biệt là anh chàng đại gia mặc Âu phục. Ban đầu vào đây còn mặt mũi tươi tắn, đến giờ thì lạnh còn hơn đá tảng.” Nói rồi cô nàng rùng mình, nhớ lại ánh mắt băng lãnh của đương sự khi chậm rãi móc từ túi áo chìa ra bảng giá cho cô scan. Căn cứ vào đôi mắt tinh tường của dân mua bán hàng hiệu; cô nhận ra từng cái y phục, phụ kiện trên người mỹ nam đều thuộc hàng cực phẩm; không có khả năng khó chịu vì tiếc tiền à nha! “Đá tảng gì?” nàng B khều khều bạn mình khi chỉ tay về hướng những vị khách đang bước ra khỏi shop. “Vẫn cười nói bình thường đấy thôi? Mà thấy chưa!
Tao đã nói rồi, anh ta mới là bạn trai! Thấy bàn tay anh ta đặt trên eo lưng nhỏ đó không?” “…lạ nhỉ? Có lẽ tao nhìn lầm… Nhưng là bạn trai thì hơi lạ… Nếu là bạn trai tao, chắc đã mắng cho xối xả…” “Haiz… Người ta rõ ràng sinh sống ở nước ngoài, tư tưởng dĩ nhiên thoáng hơn rồi…” Nghe đến đây, Trình Đức Ân nhíu mày nhìn theo bóng lưng hai kẻ đi trước. Anh cũng sinh sống ở nước ngoài đã lâu, lại là vùng đất giương cao lá cờ tự do tình dục, sao tâm chẳng thấy thoải mái gì cả trước cái bộ y phục hớ hênh này? Hay cái gã con lai kia căn bản không hề có tình ý với ma nữ…? Trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ… Lorenzo lúc bấy giờ tay vẫn trên eo người đẹp, thong dong bước ra khỏi shop, trước khi rời khỏi không quên ngước đầu quét ngang bản hiệu một cái nhìn khó hiểu.
“Cậu dám cá với tôi không? Cái cửa hiệu này sẽ tồn tại không qua được tháng sau.” “Hả?” Trình Đức Ân giật mình, kéo ánh mắt ra khỏi hai nhân vật đi trước chuyển về gã đàn ông đang bá cổ quàng vai mình một cách thân thiện, cả đời thực chưa hề thấy ai “tỉnh” như kẻ này. “Sao lại thế?” Văn Thành tay sờ sờ cằm, tay lại vỗ vỗ vài cái nữa lên vai chàng thanh niên khờ khạo. “Cái tội sản xuất mặt hàng không vừa mắt.” Rồi, bật cười khanh khách. Nhíu mày, Trình Đức Ân ngày càng mơ hồ, dĩ nhiên chả hiểu nỗi ý tứ trong lời lẽ con người này. Bạn của Vương Nguyễn Ái đều lập dị như thế này cả? Anh nhận ra gã đàn ông này chính là một trong số những kẻ luôn lui đến tìm ma nữ khoảng thời gian trước. Tuy giờ đây khoác lên người bộ quần áo thể thao đơn giản, kính mát che đi đôi mắt thâm sâu, da cũng có phần sậm màu hơn; cái nụ cười lười biếng và phong thái vô tư lự kia tuyệt không nhầm vào đâu được.
Vốn nghĩ hắn mới là đàn ông của Vương Nguyễn Ái, bây giờ lại lòi ra một gã người Ý, hai người đàn ông cư nhiên lại có quen biết. Điểm quan trọng là chẳng ai cư xử như một người bạn trai đúng nghĩa cả… Ả ma nữ này… lại đang chơi trò gì đây? “Rốt cục là chừng nào cô mới trở về được đây? Đêm nay có một hộ khách rất quan trọng, cô biết không? Tuấn Anh vốn dĩ không thể tự lo được.” Trình Đức Ân ngồi phịch xuống ghế đối diện cặp tình nhân, trong lòng bức bối không chỉ vì nguyên nhân trì trễ của ma nữ, mà còn có nhân vật bên cạnh ả và bộ y phục khiến người đỏ mặt kia. “Nếu đã như thế,” Nguyễn Ái cười nhẹ, mắt không chạm đến Đức Ân khi ung dung nhón lấy menu. “Bản thân cậu là bếp trưởng biết đã bận rộn sao không ở lại lo, còn ra đây làm phiền tôi hẹn hò làm gì?” “Hẹn hò?” Đức Ân dường như nhảy dựng lên. “Cô gọi đây là hẹn hò? Có hẹn hò nào mà hai nam một nữ không? Sao không gọi luôn những gã lúc trước ra đi cùng cho đủ bộ?”
Có tiếng ghế kéo ra điếng tai, đảo mắt sang thì thấy gã người Ý đã đứng bật dậy, gương mặt trong một khắc lộ vẻ hung bạo… Nhưng dường như Trình Đức Ân đã lầm, bởi sau đó hắn lại điềm đạm cúi xuống nói khẽ vào tai Nguyễn Ái. “Anh đi lấy cà phê cho em.” Bước chân vừa xa thì tên đại gia kề bên lại ho khan che lại tràng cười, trong khi ma nữ lại chồm lên tặng cho anh một cái nháy mắt tinh ý. “Tốt. Cậu có muốn đi theo bọn tôi cả ngày hôm nay cũng được.” (O_o) Gì? Theo ả và hai tên điên này cả ngày? Đùa à? “Cô–!” “Không nên đâu, phản diện ạ.” Cả hai đều quay sang kẻ phát ngôn, phát hiện ra Văn Thành lúc bấy giờ đã gỡ bỏ kính mát, biểu hiện lần đầu tiên trong ngày lộ vẻ nghiêm túc. “Không?” Nguyễn Ái nhướn mày. “Ừ,” Văn Thành gật nhẹ. “Ép quá sẽ gây ra kết quà không tốt.” “Ý anh là gì?” “Con người đó…” anh dừng lại, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lorenzo vài giây như cân đo tính toán gì đó, sau đó chậm rãi tiếp lời như chưa có chuyện gì xảy ra “…anh không còn nhìn ra có thể làm ra những việc gì tiếp theo nữa.” “Em vẫn không hiểu.”
“Hoàng Công.” Không thấy phản ứng lớn lao từ người thiếu nữ, anh ngạc nhiên hỏi nhỏ. “Em đã biết?” “Làm ơn đi, việc đó và anh ta trở về, không phải quá trùng hợp sao? Có khờ cũng nhận ra việc gì đã xảy ra,” cô cười nhẹ. “Lúc đó anh và Hoàng Thạc Hy vốn có mặt.” “Vậy sao?” “Ừ, và điều anh có thể nói với em là…” ánh mắt Văn Thành phức tạp khi hạ giọng trầm thấp, đầu nhướn đến gần Nguyễn Ái, cố tình không để câu nói tiếp theo lọt vào tầm nghe của Trình Đức Ân. “Đừng bao giờ chọc điên Lorenzo Da Costa.” Nguyễn Ái lặng thinh hồi lâu. Cô biết Văn Thành lo lắng điều gì, bản thân cũng không phải không biết lợi hại, cô đâu phải chưa từng nếm trải qua cơn thịnh nộ của Võ Gia Chính Luận trước đây. Huống chi, biểu hiện u ám trên gương mặt Văn Thành khi nhắc đến tai nạn của Hoàng Công đã nói lên tất cả. Không cần biết Lorenzo của ngày nay cư xử dịu dàng với cô thế nào, đối với kẻ thù tuyệt nhiên muôn phần tàn bạo hơn xưa… Một con người lạnh lùng ra mặt và một kẻ lịch thiệp thân thiện, cho rằng cả hai đều mang thù niệm; hạng người sau dĩ nhiên thâm sâu hiểm ác hơn bội phần. Chỉ là… trước sau gì cũng đến, cô không muốn cứ phải ngồi chờ trong lo sợ.
Trốn tránh gì cũng đã qua năm năm, thật tình không muốn làm con rùa rụt cổ nữa rồi… Trình Đức Ân cảm thấy không khí đột ngột trở nặng nề, cho dù không hiểu đầu đuôi cớ sự, tự nhiên theo bản năng giao tiếp lại muốn thay đổi chủ đề. Phóng mắt sang màn hình TV cỡ lớn ở gian hàng đối diện, hình ảnh của một diễn viên trẻ đẹp vừa hay tạo ra một sự lôi kéo hoàn hảo. “Xem kìa, đó chính là chị gái của tôi đấy!” đáy mắt chàng đầu bếp phất lên sự tự hào hiếm hoi. Đến lúc này Nguyễn Ái và Văn Thành mới chuyển sự chú ý quay về trên mình chàng trai trẻ, không khỏi ngạc nhiên trước nụ cười rạng ngời trên gương mặt của con người gắt gỏng cả buổi sáng hôm nay. “Chị gái cậu là Đỗ Kim Hoài?” Văn Thành bất giác hỏi lớn, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên pha lẫn khôi hài thầm kín. “Cả hai khác họ?” “À, là cùng mẹ khác cha… Nhưng anh biết chị tôi?” Trình Đức Ân ngạc nhiên vô cùng, không ngờ cái gã Việt kiều này cũng theo dõi tin tức giới giải trí trong nước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc