Phản Diện – Chương 46

Tác giả: Faithfair

Yêu Dại Khờ Vào đúng 31 phút sau, trong đầu Đoàn Văn Minh chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Kẻ yêu người theo cách dại khờ nhất thiên hạ, chính là Nguyễn Ái. Không phải hiển nhiên quá sao? Họng S***g đó chẳng phải đang chỉa thẳng vào trán cô? Và, con người cuồng loạn với đôi mắt nâu nhạt ánh màu hổ phách huy hoàng kia, chính là nguồn gốc của mọi khờ dại tột cùng trong người thiếu nữ nọ. Lễ cưới đáng lẽ nên diễn ra êm thấm. Mọi việc đã được sắp đặt đâu vào đấy. Nghe theo Nguyễn Ái, Đoàn Văn Minh đã dời buổi lễ của họ về sau dự kiến ban đầu, đồng thời cũng để lộ ra tin tức về cuộc tráo đổi nhằm đánh lạc hướng Võ Gia Chính Luận – song lại không nói rõ địa điểm thật là nơi đâu, khiến hắn phải tỏa ra tìm kiếm, không đời nào ngờ đến họ vốn chẳng hề dời chỗ. Vì thể theo cầu xin của cô ban đầu, anh tuyệt đối không được đá động đến cảnh sát hay bất cứ điều gì có khả năng gây hại cho hắn. Lúc đó vì quá yêu cô, nhất thời mềm lòng mà nương nhẹ tay chân với con người nguy hiểm này. Để bây giờ phải trả giá cho hành động cảm tính ngày ấy.
Như ma xui quỷ khiến, Võ Gia Chính Luận không những không bị mắc lừa, mà còn đoán ra nơi họ hành lễ không hề thay đổi. “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất,” cái lý lẽ này xem ra, khi đã vào tay Nguyễn Ái và thiếu gia Võ Gia, bỗng nhiên trở thành một quả cầu có gai được tung qua ném lại một cách tinh tế. Trong trò chơi này, rõ ràng người thắng không phải là Nguyễn Ái thông minh sắc sảo của thường ngày nữa rồi… Hoặc… anh đã lầm. Lời tuyên thệ vừa nói xong, cánh cửa bề thế của nhà thờ đã tung mở, đoàn người áo đen túa vào mà không gặp phải bất cứ ngăn trở nào. Số khách khứa ít ỏi sau đó bị dọa đến ૮ɦếƭ khiếp đều bỏ chạy, vệ sĩ do Đoàn Hoa thuê mướn không hiểu sao lại tự dưng bốc hơi, ngay cả các chú bác bên cạnh anh dù cố trụ lại nhưng cũng bị bọn người mới đến kéo xệch ra khỏi hiện trường. Lúc bấy giờ còn lại trước giáo đường chỉ còn một số ít người, bao gồm cả cặp tân nhân và con người mang đầy hận thù trong đáy mắt. Một cái nhìn về hướng gã đàn ông dẫn đầu trong lễ phục đen tuyền, tay nắm chặt thứ VK ૮ɦếƭ người, đã giải thích cho tất cả sự hỗn loạn này. Võ Gia Chính Luận, tên si cuồng điên rồ này, thật sự đến đây để giết họ? Đoàn Văn Minh cố giữ điềm tĩnh. Anh không thể hoảng loạn, anh còn người vợ mới cưới để bảo vệ, cho dù cô chưa hề có ý định làm vợ anh. Song anh không tài nào không nghĩ đến cô như một người vợ. Yêu thương cô quá lâu đã khiến anh mất dần đi cả sự logic thấm nhuần trong xương máu. Bấy giờ đang quay lưng về phía giáo đường, anh luồn tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô dâu xinh đẹp bên cạnh mình, bất chợt nhận ra vài điều không ổn.
Từ lúc hoảng loạn xảy ra đến giờ, cô vẫn chưa một lần quay đầu lại. Và, bàn tay cô không hề run rẩy. Nó lạnh buốt. Lùi xuống, anh chuyển mắt lên gương mặt của cô. Dù có bị ẩn che sau lớp voan trắng muốt, Đoàn Văn Minh vẫn nhận ra sự bình thản đến rợn người – loại biểu cảm vốn vài giây trước đây đọc được trên một người khác. Của Võ Gia Chính Luận. Là biểu hiện của những kẻ tự cho mình nắm rõ tình thế trong lòng bàn tay. Đôi mắt anh mở to, bàn tay siết chặt tay cô, trong một giây chợt nhận ra sự thật sau những đường nét mỹ miều động lòng người kia. “Em đã biết–?!” Móng tay cô bấu chặt vào tay anh đau nhói, đôi mắt như có lửa xuyên suốt linh hồn, hàm ý bảo anh yên lặng. Đoàn Văn Minh thất kinh, đứa con gái này quả thật đã mất trí! Biết rõ con người kia đến đây để tổn hại mình, vậy mà vẫn thản nhiên đón nhận, thậm chí dùng biết bao tâm kế để dẫn dụ hắn đến đây. Nếu đã thế sao lại còn đề ra phương án đánh lạc hướng làm gì? Chẳng phải cứ yên vị tiến hành lễ cưới như dự tính, chờ Võ Gia Chính Luận hiên ngang tiến vào là được? Với đầu óc nhạy bén của mình, Đoàn Văn Minh không mất nhiều thời gian để tháo gỡ được gúc mắc phức tạp này.
Tám năm nắm trong tay một tập đoàn hùng mạnh vốn chẳng phải chuyện đùa với chàng trai xứ nắng. Hắn báo trước cho cô biết mình sẽ đến, cô cố tình để hắn nghĩ mình tránh né, hắn lại đoán ra được sự tránh né của cô. Song đến cuối cùng, tất cả những mắc xích đó đều một tay cô dàn dựng. Ngay cả anh, chẳng qua chỉ là một con cờ trong bàn cờ to lớn do cô thao túng. Cần gì lại phải mưu mô chồng đè lên nhau thế này? Trừ khi. Trừ khi cô muốn hắn thật sự tin tưởng mình có ý phản bội. Bàn tay anh càng siết chặt hơn, mặc kệ cho móng tay cô lún vào nhức nhối. Ánh mắt anh phẫn nộ, sầu não, kinh ngạc, xoáy vào cô như kim châm vào thớ thịt. Vì sao? Vì sao hả Nguyễn Ái? Làm bấy nhiêu chuyện, sử dụng biết bao người – trong đó có cả anh – rốt cục chỉ để dẫn đường cho kẻ này đến đây… …Đem lại ૮ɦếƭ chóc? Bởi vì, họng S***g của hắn giờ đây, chẳng phải đang chỉa thẳng vào cô sao? “Tôi cho em một cơ hội cuối,” Võ Gia Chính Luận âm trầm lên tiếng, thần sắc không biến nhưng lại khiến người kinh sợ. “Có đi hay không?” Vỗ nhẹ nhàng lên tay Đoàn Văn Minh, Nguyễn Ái đưa mắt ngầm ý đừng can thiệp, cô chậm rãi quay người, tay đưa lên vén nhẹ tấm voan lụa, khuôn mặt trong chớp mắt đã vỡ òa vẻ xót thương vô hạn. “Không, em không thể.” Chính Luận khẽ hất cằm, đôi mắt toát ý cuồng bạo, họng S***g càng gí sát trán cô. “Tôi không hiểu. Rõ ràng biết sẽ bị tôi giết, vẫn không chịu đi? Em chẳng phải vì sợ ૮ɦếƭ mới chui rúc vào nương tựa tên này? Rốt cục mục đích em là gì?” Mắt Nguyễn Ái cụp xuống, hai hàng lệ chảy dài. Vẻ quyết đoán trước khi quay đầu đã hoàn toàn sụp đổ. Nước mắt nửa thật nửa giả đua nhau rơi xuống… “Em không thể. Em xin lỗi.” Giọng nói thâm trầm bỗng cất lên đầy quyết ý.
“Được.” Âm thanh lên S***g vang vọng cả không gian căng giãn, tiếng nổ tiếp theo khiến tất cả những con người có mặt kinh hoàng. Việc xảy ra còn nhanh hơn tốc độ suy nghĩ của bộ óc nhạy cảm nhất. Võ Gia Chính Luận đã nổ S***g. Nhưng mục tiêu lại không phải là nhân vật hiển nhiên trong bộ cánh trắng thiên thần. Dưới lực công phá của hai phát đạn liên tiếp, chú rể trong y phục đen thẫm đổ nhoài ra phía sau, thân ngã sõng xoài ra sàn nhà thờ. Gương mặt Nguyễn Ái không còn chút máu, mắt chỉ biết mở to sửng sốt nhìn thẳng vào con người lãnh khốc trước mặt, tai ù đi vì luồng âm thanh dồn dập từ thứ VK ૮ɦếƭ người chỉ cách má vài phân. Chứ không phải đối diện. Trong một giây liền ý thức được việc vừa xảy ra. Quay mình, cô toan lao về phía Đoàn Văn Minh, nhưng rồi bị một bàn tay siết chặt eo hông lôi lại. “Thả ra!” cô thét, mắt vẫn hướng về thân hình khụy ngã trên sàn.
Tại sao Văn Minh không cử động? Chẳng phải anh đã mặc sẵn áo chống đạn? Lúc đó vốn chỉ là đề phòng trường hợp hy hữu, cô nào có ngờ Võ Gia Chính Luận có thể bất ngờ nổ S***g liên tiếp vào anh ấy. Trọng điểm của cơn giận chính là cô, tại sao Chính Luận lại bất thình lình đổi hướng? Khoảng cách gần thế này, hai viên đạn đó lẽ nào đã xuyên qua lớp áo chống đạn…? “Thế nào?” bàn tay vẫn vòng qua khóa lại mọi đối kháng, nhân vật vừa xuống tay áp sát miệng vào tai cô, giọng nói toát ra quỷ dị bất thường. “Con người cuối cùng em có thể nương nhờ đã không còn nữa. Còn có lý do gì để không đi cùng tôi?” Cả thân người Nguyễn Ái đông cứng.
Cô biết người mà mình yêu bá đạo, biết anh chiếm hữu. Nhưng lại không hề ngờ đến hai chữ “tàn nhẫn”. Lần đầu tiên sau nhiều tháng bên nhau, cô chợt nhận ra người đàn ông vẫn luôn ở bên mình… quả thật đã sinh trưởng và lớn lên trong môi trường nhuốm đầy máu và thuốc S***g. Anh có lúc dịu dàng thế kia, nụ cười nồng ấm thế kia… vậy mà… không lẽ sự ghen ghét có sức mạnh lớn lao dường này? Hoặc chính là… con người Võ Gia Chính Luận vốn là thế…? Còn hỏi nữa sao? Chính cô là kẻ biến anh ra thế này. “Anh…” cô dõi mắt vào anh, giọng nghẹn lại nơi cổ, “…sao lại giết anh ấy?! Không phải mục tiêu là em sao?” “Giết em? Hà,” khóe miệng Chính Luận cong lên một nụ cười mỉa mai, gương mặt thân thương trong phút chốc bỗng trở nên xa lạ. “Không phải tôi đã nói, nếu em ૮ɦếƭ đi tôi cũng không mang lòng cầu sinh nữa sao?” Rồi, từ mỉa mai chuyển sang bạo tàn khinh ngạo. “Nhưng, tôi vẫn chưa muốn ૮ɦếƭ sớm như vậy.” Sống lưng cô lạnh toát. “Anh có điên không?!” vùng vẫy, cô dùng hết sức để thét vào mặt con người cuồng dại này.
“*** bừa bãi như thế này? Một Võ Gia bám sát theo chân vẫn còn chưa đủ? Có phải anh muốn cả thế giới truy đuổi mình thì mới vừa lòng?!” Vậy mà, gã đàn ông lại có gan cười! Là cười thật sự! “Đến tận thời điểm này, em vẫn thà lo lắng cho sự an nguy của tôi còn hơn cái ૮ɦếƭ của gã đàn ông kia. Rõ ràng em đối với tôi không thể buông tay, tại sao vẫn còn cứng đầu như vậy?!” Cường độ ánh nhìn khiến mặt đất dưới chân cô chao đảo. Đau. Đau lòng quá. Cô lại muốn bất chấp tất cả để về với anh rồi… Bốp, bốp, bốp. “Náo nhiệt lắm!” Kéo theo sau tiếng vỗ tay vang vọng là nhóm người bủa ra từ mọi ngõ ngách nhà thờ. Nguyễn Ái choàng tỉnh. ૮ɦếƭ tiệt! Nếu bảo thiếu gia Võ Gia lụy tình, cô cũng chẳng thua kém anh là bao. Trong vòng một ngày, đã có đến ba lần dao động, suýt nữa đã quên mất kẻ đợi chờ tín hiệu của mình vẫn ẩn nấp trên kia! S***g giương lên ở khắp nơi, tình thế vừa chớp mắt đã xoay chuyễn đến mức chóng mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay