Phản Diện – Chương 43

Tác giả: Faithfair

Chất Vấn
“Nguyễn Ái đâu?”
Võ Gia Chính Luận đứng giữa bãi đất trống, mái tóc đen gợn sóng tung bay trong bầu trời tối mịt. Dù âm thanh dường như bị át hẳn bởi tiếng gió và phi cơ khởi động, Đặng An Thi cũng không khỏi cảm thấy e sợ trước giọng điệu thâm trầm của vị chủ nhân. Cô vốn là người can đảm, vậy mà đứng trước những gì sắp xảy ra cũng không khỏi cảm thấy lá gan bé đi vài phần.
“Thiếu gia à, chúng ta đi thôi… Nguyễn Ái… sẽ không đến.”
Đôi mắt nâu nheo lại. Không gian trong phút chốc nhuốm màu âm u. An Thi bất giác lùi lại một bước.
“Vì sao?” vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, Chính Luận đều đều lên giọng chất vấn. Sự bình thản này cơ hồ còn khiến kẻ xung quanh hãi sợ muôn phần.
Hít vào một hơi, An Thi tự nhủ bản thân phải dạn dĩ lên. Chẳng phải nguyện vọng của cô là trở thành một con người mạnh mẽ như Nguyễn Ái? Đây chính là thử thách đầu tiên.
“Chị ấy nhờ em chuyển lời lại với anh: Không thể mạo hiểm cùng anh dấn thân vào lửa. Chị bảo Hoàng Công nhất định sẽ không tha cho chị nếu vẫn còn gắng gượng ở lại bên anh. Cho đến cuối cùng, mạng sống vẫn là quan trọng nhất.”
“Còn gì nữa?” ánh mắt thiếu gia vẫn lạnh lẽo, cứ như anh đã đoán trước việc này sẽ xày ra.
“Còn… còn…” An Thi cắn môi. Nguyễn Ái ơi, tại sao chị lại bắt em làm một việc khó khăn như thế này?
“Chị bảo… sẽ kết hôn cùng người khác. Chỉ có thế, bản thân và Vương Đăng Khoa mới có thể thoát khỏi tầm ngắm của Hoàng Công.”
“Kết hôn cùng người khác?” Đặng Phương Ân bên cạnh dường như hét lên. “Con có nhầm không? Thiếu phu nhân là người đã có chồng. Làm thế nào kết hôn với người khác?!”
An Thi rụt rè ngẩng đầu nhìn vào Chính Luận, bóng tối đổ lên nửa phần khuôn mặt của thiếu gia khiến cô không tài nào đoán ra sắc diện, chỉ biết đôi môi hoàn hảo kia đang mím chặt tạo thành một đường thẳng đanh chắc khó chịu vô cùng. Nhắm mắt, cô cắn răng thốt ra những thông điệp cuối cùng, lòng hiểu rõ bão táp đang từ từ giăng phủ.
“Nguyễn Ái bảo rằng hôn lễ đó vốn không hợp pháp, đã cùng Đoàn Văn Minh đến tận tòa án để chứng thực chữ ký ngày đó… không phải do chị ta tự nguyện…”
Nói chưa hết câu thì con người uy nghi kia đã đi lướt qua cô, chân sải nhanh về chiếc xe đậu sẵn gần đó, không quên ném lại phía sau một tràng mệnh lệnh.
“Không đi nữa. Cho đến khi có mặt Nguyễn Ái, không ai được khởi hành.”
Kỳ lạ thay, cái kẻ lắm điều lý sự như Gia Đạt hay càm ràm lo xa như ba cô cũng im thít, chỉ biết gật đầu tuân lệnh mà không hề mở miệng can ngăn như trước. Kể từ lúc nào mà thiếu gia trở nên đáng sợ với họ như vậy? Không lẽ ở Macau đã xảy ra chuyện gì động trời còn hơn cái ૮ɦếƭ của ngài Chủ tịch? Ngay cả ở bản thân thiếu gia, An Thi cũng cảm thấy ít nhiều thay đổi. Phải nói sao nhỉ…? Chút khí chất ôn nhu toát qua từ những ngày bên cạnh Nguyễn Ái dường như đã bị phong bế hoàn toàn. Thậm chí khi nghe đến tin vợ mình phản bội, anh cũng chẳng chút mảy may nổi giận. Nếu là Ác Ma của ngày trước, có khi đã đập vỡ cả mặt đường rồi cũng nên…
Có lẽ nào… là sự phản bội của Văn Thành đã khiến anh trở nên băng lãnh như thế này…?
Phản bội…
Nguyễn Ái à, chị lại châm ra ngòi *** gì rồi…? — An Thi tất tả chạy theo đám người thủ phục phía sau Võ Gia Chính Luận, trong lòng rối rắm không yên. Cô rốt cục là đang dấn thân vào vở kịch bi ai gì đây? Ánh đèn vàng vọt chiếu rọi tứ phía, Nguyễn Ái đứng trước hàng áo cưới trắng muốt được các nhân viên niềm nở dâng lên, cảm giác trong lòng còn đen đúa hơn cả đêm ba mươi.
Nếu là thường ngày, cô có lẽ đã giậm chân, quay một nước bước khỏi nơi đây.
Song Nguyễn Ái thật thà ngày nào, hôm nay đột nhiên phải biến mình thành một diễn viên xuất chúng.
Và, khán giả là cả thế giới.
Có phần phẫn uất. Rất nhiều nóng giận.
Hoàng Công khốn nạn! — cô rủa thầm khi chỉ bừa vào một chiếc váy hở vai, hậm hực tước nó ra khỏi tay người bán hàng và bước thẳng vào phòng thử, chẳng buồn nhờ vả ai đi theo giúp đỡ, lại càng không màng đến người đàn ông tháp tùng mình đến đây, hiện đang ngồi thừ ra nơi ghế chờ, mắt nhìn về một điểm vô định trên sàn gạch bóng loáng — Nếu không phải vì đóng kịch cho ông xem, tôi và anh Minh có cần phải làm mấy việc kệch cỡm hớ hênh như thế này không?
(Ài… == lúc trước ko có áo cưới thì than, lần này có thì quăng cho câu kệch cỡm hớ hênh… đúng là phân biệt đối xử mà=w=)
Loay hoay đến gần năm phút, cô mới kéo được chiếc váy lên đến eo.
“Tên điên rồ nào đã thiết kế ra cái áo cưới phiền phức này? Tại sao đã buộc trước rồi còn phải thắt sau? Có phải là thiếu vải quá hay không? Hay sức sáng tạo và tầm thực dụng vốn không thể dung hòa nỗi trong bộ óc bé xíu kia?!” Nguyễn Ái không dằn nỗi mà lầm bầm cảm thán. Thật ra thì, lỗi không phải do cái váy cưới, lại càng không do kẻ thiết kế nó. Chỉ là… có ai đó đang hết sức bực mình, nhìn thứ gì cũng không vừa mắt, chạm vào gì cũng chẳng vừa tay…
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hay lắm! Cuối cùng thì cũng có kẻ biết tự giác chạy vào giúp cô rồi đấy! Để thêm vài phút nữa thì chắc cô sẽ thẳng tay xé toạc mớ vải này ra rồi!
“Còn gõ gì nữa? Vào đi,” cô hằn học nói, tay xoay nhẹ khóa cửa. “Còn chờ nữa thì tôi chắc sẽ tức vỡ mật vì cái thứ ren rúa lùi nhùi này quá!”
Cửa mở. Cô không thèm quan tâm, cúi xuống phủi mạnh trên phần váy nãy giờ đã bị cô nhàu cho nhăn nhúm, sẵn tay giật phăng cái áo *** có dây ra ném xuống mớ đồ ngổn ngang trên sàn. “Có đem vào cho tôi thứ muốt để đi chung với áo ống hay không—”
Lời chưa dứt thì eo hông đã bị một bàn tay choàng qua lôi kéo khiến cho bí thở. Chưa kịp định thần thì thân trước đã bị ép phẳng lì vào một ***g *** ấm áp, mặt gương lạnh tanh áp chặt vào tấm lưng trần, nhất thời khiến cô rùng mình vì cái lạnh buốt da.
Tương phản hoàn toàn với bàn tay nóng ấm đang *** trên ***.
Môi đan trên môi một cách ***. Nụ hôn ập đến quá nhanh, quá cường bạo, quá quyết liệt… đến nỗi cô vốn định mở miệng toan la lối, chữ chưa thoát ra thì đã bị phong bế toàn phần. Sức tấn công của môi răng kẻ này khiến đầu cô va vào sau đau điếng, mắt nhắm nghiền mà không hiểu nguyên do.
Sự *** bá đạo của đôi tay mạnh mẽ này…
Mùi vị cay nhẫn, mằn mặn của gió biển phảng phất này…
Cách hôn dồn dập, quyết liệt mà cô chắc rằng khi rời đi… sẽ đọng lại ít nhiều vị máu trên đầu lưỡi này…
Trên thế gian này chỉ có một người duy nhất.
Đôi tay Nguyễn Ái choàng qua cổ người đó, bất giác siết chặt.
(Ặc, đúng là yêu bằng xúc giác a, chả thèm nhìn cũng biết là ai =w=)
Bụng dạ cồn cào như kẻ đói khát nhiều ngày, ngón tay cô bắt đầu miết mạnh trên ***, đan luồn vào tóc ai kia một cách vô thức mà ghì, mà lôi – đáp lại sự nồng nhiệt được khởi điểm bởi đối phương vài giây trước đây. Càng quấn lấy nhau, lòng cô càng đau như xát muối, mũi đột nhiên nồng cay, nước mắt kiềm nén bao tháng nay tuôn tràn không kiểm soát.
Cô khóc. Là khóc trong nụ hôn nồng nàn.
Bàn tay đang di chuyển trên thân cô bỗng mất hẳn sức lực, nụ hôn cũng thôi không vồ vập, mà chuyển dần sang dịu dàng, mềm mỏng… Kẻ này môi tiếp tục *** nhẹ thớ thịt đỏ mọng đang run lên theo từng tiếng tức tưởi, thỉnh thoảng lại di chuyển trên gò má và mi mắt ướt đẫm nước mắt… không khỏi khiến trái tim vắt kiệt của người đang khóc than… trong một giây bỗng nhiên vun đầy. Niềm hạnh phúc lần đầu tiên trong đời mang vị ngọt mặn của nước mắt, nhẫn đắng của nhớ thương.
Họ cứ đứng như thế, rất lâu. Kẻ thì hôn, người lại khóc. Chẳng ai nói với ai một lời… để mặc cảm xúc thao túng hành động.
Đến cuối cùng, dường như không chịu nỗi sự thân mật xé lòng này, đôi tay nhỏ nhắn bèn chống vào *** đẩy anh ra. Nhưng “bức tường” trước mặt nào có dịch chuyển, ngược lại còn chèn ép cô hơn, vòng tay quen thuộc thình lình choàng qua tấm lưng trần trụi siết chặt lại, sự nhớ nhung tràn ra ồ ạt từ đối phương suýt nữa đã khiến cô ngất đi vì đuối sức.
Nỗi nhớ là gì mà khiến con người ta khổ lụy dường này…? Ngay cả khi đang ở trong vòng tay của nhau, cũng không khỏi nhớ thương đối phương vô hạn…
“Chúng ta đi thôi,” anh nói khẽ, thật khẽ… bàn tay vuốt nhẹ trên gò má bầu bĩnh, đôi mắt nâu ấm lên thứ lửa nồng đượm khi mặt chỉ cách nhau một hơi thở.
Tại sao lại dịu dàng như vậy? Tại sao lại nhìn cô bằng đôi mắt thiết tha van nài đó? Lẽ nào An Thi chưa nói với anh những tội lỗi của cô? Lẽ nào anh không biết cô đến đây làm gì? Làm ơn… đừng nhìn cô như thế! Nó khiến cơn đau quặn trong bụng cô dâng trào, chỉ còn một chút nữa là dẫn đến dợm mửa…
“Em không đi,” cô cắn chặt răng, cố để lời nói thoát ra dứt khoát.
“Em sẽ đi.”
“Em sẽ không.”
Mắt dùi sâu vào cô, anh thở ra hậm hực, tâm thái trong phút chốc đã chuyển hướng nóng nảy. “Em yêu anh! Nếu không đi cùng anh thì còn phải làm gì?”
Bị khóa chặt bởi ánh nhìn gắt gao, cô biết mình không cách nào phủ nhận những gì anh vừa nói — rằng mình yêu anh— bản thân cũng không muốn phủ nhận. Có ích sao? Nó hiển nhiên còn hơn việc màu tóc của cô vốn đen, da dẻ của cô vốn vàng. Tất cả đều phơi lộ ra cả bên ngoài, muốn giấu cũng không thể.
“Em yêu anh,” cô thừa nhận, mắt cụp xuống đầy tội lỗi. “Nhưng em yêu bản thân mình hơn.”
Điều này, ít ra cô không dối trá. Vì thế khi nhìn vào mắt anh, cô kiên cường hơn bao giờ hết.
Không phải sao? Nếu không vì yêu bản thân mình hơn, cô có chọn trốn tránh? Biết rõ anh sẽ bị nhấn chìm trong đau khổ, cô vẫn cứ quyết ý mà làm. Thành thực mà nói, sau sự việc chấn động ở Macau, khi cơn lo lắng cho mạng sống của anh qua đi, đập vào đầu là những bất định về một tương lai mờ mịt, không khỏi khiến cô có đôi chút nản chí. Nếu cô yêu thương anh hết lòng, chẳng phải sẽ không bận tâm đến những điều đó? Đằng này, cô không thể không nghĩ đến cơn giận của Hoàng Công nếu họ ở bên nhau, không thể không nghĩ đến an nguy của người cha bệnh tật, không thể không nghĩ đến cái nhìn khinh bỉ của anh khi phát hiện ra khiếm khuyết của bản thân mình…
Tất cả… đều là vì cô vẫn chưa thể nào đặt anh lên hàng đầu.
“Em xin lỗi, Luận,” cô cắn môi, nước mắt lăn dài trên gò má. “Đến cuối cùng em vẫn không thể thực hiện được lời hứa ngày ấy. Em không thể yêu anh còn hơn cả bản thân…”
“Anh biết.”
Anh biết? – cô ngẩn ngơ ngước lên nhìn con người trước mặt – Anh biết?
Lời nói toát ra lạnh còn hơn băng đá, nhưng sóng mắt nâu ấm kia lại long lên dữ dội.
Có phần chấp nhận, có phần cam chịu. Rất nhiều vụn vỡ.
“Nhưng không có nghĩa là tương lai không thể,” anh tiếp lời, ánh mắt xoáy vào cô tia nhìn dằn vặt. “Chúng ta có cả đời để đánh cược, Ái à. Hãy theo anh sang Ý, chúng ta có thể làm lại từ đầu nơi đó. Có em bên cạnh, Võ Gia Chính Luận có thể làm bất cứ điều gì. Em sẽ không phải lo về an toàn của bản thân, anh hứa.”
Anh đang khẩn nài cô sao? Một Võ Gia Chính Luận khinh đời ngạo mạn là thế, vậy mà giờ đây đứng trước người vợ đã nhẫn tâm bỏ rơi mình để đi theo một gã đàn ông khác, lại có thái độ bi lụy như thế này…? Nguyễn Ái à Nguyễn Ái, mày đúng là tội lỗi tày trời, tại sao đến giờ phút này mà còn mang ý định giẫm đạp lên tình yêu của anh như vậy?
Nhưng nếu không làm thế, liệu cô và anh có còn sống nổi đến ngày gặp lại nhau…?
“Em không muốn đánh cược luôn cả mạng sống của mình,” cô dằn lòng, bắt đầu đoạn hội thoại đã thuộc nằm lòng. “Hoàng Công… đến ngay cả Võ Gia Hùng còn có thể giết, thì anh và em có hề hấn gì? Qua đến được Ý thì sao? Có điều gì đảm bảo Da Costa sẽ chịu che chở cho chúng ta? Huống chi, anh hiện giờ là tội phạm truy nã quốc tế, em theo anh làm sao có ngày yên ổn? Em không muốn chuỗi ngày sau này của mình sẽ phải lận đận, rày đây mai đó, trốn chui trốn nhủi… em đã chịu đủ mọi khổ đau khi còn bé, không muốn nửa đời sau của mình cũng gian nan như thế.”
Bàn tay anh ghì chặt vai cô, đau buốt. “Anh đã nói sẽ bảo vệ cho em, sẽ không bắt em chịu khổ!”
“Vô ích thôi, cho dù thế, Hoàng Công cũng sẽ không buông tha cho em. Em lại chưa muốn ૮ɦếƭ sớm như vậy… Vương Đăng Khoa lại đang trong tình trạng này, còn có ai để—”
Toàn thân thình lình bị ấn về sau, xương sống bị va vào gương đến đau nhói, ngón tay anh giờ đây đang lún sâu vào thớ thịt mềm mại nơi cổ cô. Siết mạnh vào.
Đôi mắt nâu nhạt màu trong nháy mắt đã chuyển sắc thâm đen u ám. Của loài ma quỷ.
“Vậy em nghĩ tôi sẽ buông tha cho em sao?”
Lực siết ngày càng mạnh, tay cô quờ quạng, chân phải nhón lên để chống đỡ sức nặng của bản thân.
“Em sợ ૮ɦếƭ như thế,” hơi thở anh phủ nhẹ lên môi cô vị ૮ɦếƭ chóc gắt nồng. “Có bao giờ nghĩ sẽ bị chính tay tôi giết?”
Cố sức lắc đầu, nước mắt cô giờ đây lại ứa ra, mặt mũi ngày càng trắng bệch. Lại khóc, nhưng không phải do sợ, mà vì nỗi đau toát ra từ khuôn mặt thân thương đối diện mình. Sự dày xéo khổ sở hằn sâu trên những đường nét đó, cả đời cô không thể nào quên được.
Cô nhắm lại, để nước mắt ngập đọng nơi khóe mắt đua nhau đổ lăn trên gò má trắng toát, làm ướt đẫm cả bàn tay đang ra sức P0'p nghẹt sự sống nơi cô.
Cho đến lúc cô tưởng mình đã buông lơi thì những ngón tay hung hãn cũng nới lỏng. Có vòng tay choàng qua ôm cô xốc lên, đầu bị ghì sát, môi áp chặt vào môi dày vò đến đau rát… Những lời tiếp theo tuôn ra rạn vỡ, đứt quãng bởi những nụ hôn trừng phạt tới tấp.
“Nếu để em thuộc về một người đàn ông khác… thì thà tôi tự tay *** em đi.”
“Em xin lỗi…” cô nức nở, hơi thở gấp gáp hòa quyện chất giọng nát tan, hai tay phải bấu chặt vào váy áo để chống lại khao khát choàng qua ôm chầm lấy anh. “Thật sự xin lỗi…”
Bất chợt đẩy mạnh cô ra, sự băng giá trong anh dần dần đông cứng mọi biểu cảm. Võ Gia Chính Luận cười mà cũng như không cười, anh cởi chiếc áo khoác của mình để choàng lấy nửa thân trên trần trụi của cô.
“Khi nào thì thành hôn?”
Bần thần vì sự thay đổi choáng ngợp của anh, cô nhất thời ú ớ, nói không thành lời.
“…là…hai tuần nữa…”
“Được,” anh nắm lấy tay cô *** túi áo khoác, bên trong là một chìa khóa duy nhất. “Tôi cho em 13 ngày suy nghĩ, vào trước ngày thành hôn, phải đến phòng số 208 của khách sạn X. Chúng ta sau đó sẽ rời khỏi Việt Nam.”
“Em đã nói là sẽ không—”
“Tôi đã nói là cho em thời gian suy nghĩ!” anh kích động quát lớn, mắt xoáy vào cô sự cuồng si cực hạn. Mi khép lại trấn tĩnh, giọng nói anh sau đó trầm xuống rõ rệt, một lần nữa mang sự đe dọa khiến người ta run rẩy:
“Nếu trước 12h đêm đó em không có mặt, thì đừng trách tôi lễ cưới vì sao lại hóa đám tang.”
Rồi, anh quay người rời khỏi.
(Luận ca giang hồ quá cỡ, haha…)
Cửa vừa đóng sập thì thân hình cô đã đổ sụp. Vốn biết chuyện sẽ tiến triển đến nước này… nhưng cô lại căm ghét vô cùng những gì phải làm tiếp theo… Chúa à! Con phải làm sao đây? Con không muốn khiến anh ấy đau. Nhưng nếu không làm thế… không làm thế thì…
Cửa mở toạc, Đoàn Văn Minh xông vào dáo dác nhìn quanh, trông thấy thân người khụy ngã của cô nơi góc phòng thì vô cùng kinh hoàng, vội vã nhào đến. “Em không sao chứ? Hắn đã làm gì? Nếu không phải vì bị bọn thuộc hạ của hắn kiềm kẹp, anh đã xông vào từ lâu!”
Cô lắc đầu, gạt tay anh ra rồi chậm rãi đứng lên, vẻ mặt trong chốc lát đã tỉnh táo đến bất ngờ. Tai lắng nghe tiếng nhốn nháo bên ngoài, cô quay sang anh, ánh mắt nửa cương quyết, nửa dò xét;.
“Không có ai trong số họ gọi cho cảnh sát chứ?”
“Không,” Đoàn Văn Minh miễn cưỡng trả lời, tay nắm chặt để ghìm lại cơn nóng giận. Đến giờ này cô vẫn còn lo lắng cho tên bạo ngược đó? “Như thỏa thuận, mọi chuyện liên quan đến Võ Gia Chính Luận sẽ không đá động đến cảnh giới.”
Cô gật đầu. “Vậy tốt, em không muốn cả Võ Gia đều biết anh ấy đang bám theo em.”
“Nhưng con người này quá nguy hiểm!” Văn Minh ghì chặt bả vai Nguyễn Ái, chất giọng giọng cực kỳ kích động khi trông thấy dấu vết đỏ mờ trên cổ cô. “Giữa ban ngày ban mặt mà còn vác S***g và một đám thuộc hạ trực tiếp khủng pố như thế này, còn có chuyện gì mà không làm ra nỗi?!”
Cô im lặng không phản ứng, đến cuối cùng chỉ thờ hắt ra rồi bước đi ung dung về hướng cửa ra. Thật tình không còn tâm trí để bàn luận về tính khí cuồng loạn của thiếu gia Võ Gia…
“Em mệt. Em về đây.”
“Nguyễn Ái à, em rõ ràng đang đùa với lửa. Sao lại đem cả tính mạng mình ra đặt cược như thế?”
“Em là con người ghê tởm như vậy đó,” cô cười lạnh, tay sờ nhẹ lên cổ. “Không những tính mạng của bản thân, mà ngay cả của anh, em cũng đã đem ra đặt cược.”
“Ý em là gì?”
Đầu hơi quay lại, cô mím chặt môi, mắt không hề chạm đến anh.
“Nếu em không lầm, thì vào đúng lễ cưới hai tuần sau; Võ Gia Chính Luận sẽ có mặt để giết hai chúng ta.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc