Phản Diện – Chương 42

Tác giả: Faithfair

Bạn hay Thù?
Trời luôn lớn lao hơn người.
Song có một số chuyện trên đời này, vốn là người vẫn hơn trời tính.
(Chân lý ngược, haha…^w^)
Bản tin vào 5:00 sáng hôm ấy, đã gây chấn động hơn nửa Châu Á.
Nạn nhân chứng thực là Võ Gia Hùng, 52 tuổi, Chủ tịch tập đoàn Võ Gia — tổ chức nắm giữ gần 1/3 kinh tế Châu Á. Cuối cùng sau hơn ba mươi năm ẩn mặt, nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn lao của Châu Á đã lộ diện, nhưng lại đã là người đã mất.
Hiện trường và lời khai cho thấy đây là một cuộc mưu sát mang tính bộc phát. Võ Gia Chính Luận, con trai duy nhất của Võ Gia Hùng, là nhân vật khả nghi nhất trong vụ việc — hiện vẫn chưa được bắt giữ. Ngoài hung khí được tìm thấy tại hiện trường ra, còn có một số thông tin nội bộ cho rằng cha con ngài Võ Gia vốn bất hòa từ lâu, lần này ngài Chủ tịch hạ cố quay về Macau cũng là do dàn xếp ép buộc của kẻ tình nghi. Lời khai của một vài thành viên đầu đàn trong tổ chức cũng mang tính chỉ trích lớn lao, cộng thêm bản di chúc đề cập đến chuyện chuyển nhượng toàn bộ tài sản sang tên Võ Gia Chính Luận đã được tìm thấy tại hiện trường hung án, nghi ngờ là do kẻ tình nghi đã dùng đến để ép buộc cha mình ký tên.
Gavin Chan, nhân viên khách sạn phục vụ riêng cho Võ Gia Chính Luận cho biết: “Anh ta thường ngày rất trầm tính, nhưng cũng đó đôi lúc kích động đến bất bình thường… cứ như người bị ảnh hưởng bởi thuốc kích thích…”
Cảnh sát đã tìm thấy một lượng lớn PCP trong phòng của Võ Gia Chính Luận, một loại bột tinh thể màu trắng có tác dụng gây mê tĩnh mạch, song dùng nhiều sẽ gây ảo giác và trong đa số trường hợp — phát triển theo xu hướng bạo lực. Cho đến nay vẫn chưa xác định rõ kẻ tình nghi có dùng chúng hay không. Nhưng phía cảnh sát cho rằng khả năng này rất cao.
Hiện nhân vật tình nghi số một của vụ việc vẫn biệt dạng, có khả năng đã vượt khỏi biên giới Trung Quốc. Phía nội bộ Võ Gia do Tổng giám đốc Công ty điện tử Vonga, ngài Hoàng Công, tạm thời thay mặt phát biểu. Ông cho biết sẽ đứng ra dàn xếp ổn thỏa mọi rối loạn trong Võ Gia, vì thế cam kết với hơn ba mươi ngàn nhân viên rải rác xuyên các lục địa rằng sẽ không có bất cứ khủng hoảng nào xảy ra trong thời gian tới…
Tít.
Màn hình đang hiện lên ảnh chân dung của Võ Gia Chính Luận bỗng bị tắt ngấm. Nguyễn Đỗ Văn Thành ngã người ra ghế, song mắt vẫn cứ dõi về bề mặt đen bóng, dường như cố lòng tìm kiếm bình yên trong sự tĩnh lặng bất ngờ của không gian.
Cánh cửa bật mở, một dáng người thanh nhã, cao ráo hiên ngang bước vào. Kẻ này nụ cười rộ nở trên môi, tay dang rộng như đón chào người bạn cũ lâu ngày không gặp.
“Văn Thành!” Hoàng Công vui vẻ lên giọng, ôm chầm lấy kẻ đối diện và vỗ vào lưng một cách thân thiện. “Rốt cục cậu đã về!
[Bạn đang đọc truyện trên Truyen186.Com - Website đọc truyện dành cho Mobile]
“Tổng giám đốc,” Văn Thành cười nói xởi lởi, vui mừng không kém. “Lâu năm không gặp, ngài vẫn dễ dãi như xưa. Ngồi xuống, ngồi xuống đã.” Cả hai ngồi xuống sofa đối diện nhau, Văn Thành sẵn tay rót hai ly rượu, nụ cười trên miệng vẫn không tắt.
“Chúc mừng kế hoạch lần này thành công nào, Tổng giám đốc,” anh nâng cốc, mắt ánh lên một tia tinh ý. “À, phải gọi là Chủ tịch tương lai chứ nhỉ?”
“Haha… Cậu đúng là vẫn dẻo miệng như xưa, Văn Thành ạ.” Hoàng Công cười khà khà, tay đung đưa ly rượu.
Ly chạm vào nhau, Văn Thành hớp nhẹ chất rượu chát chúa, đoạn tựa người ra ghế, mắt nheo lại ánh nhìn đa mang.
“Tuy là… có một số điều ngoài dự đoán. Đáng tiếc lại để Võ Gia Chính Luận trốn thoát. Không ngờ Hoàng Thạc Dã đến giờ phút cuối vẫn ủng hộ tên hoàng tử thất thế này.”
“Không sao. Như thế này càng vui.” Hoàng Công nhếch miệng cười. “Có con mèo nào lại không thích vờn chuột. Đối với chàng thanh niên này, tôi vẫn còn một vài thứ cần tính toán với hắn.”
Chất giọng Tổng giám đốc Hoàng cất lên bông đùa, nhưng Văn Thành thừa biết hàm ý nằm bên dưới hoàn toàn cay nghiệt. Tình yêu hóa thù hận quả nhiên khiến con người ta trở nên đáng sợ. Xem ra, Hoàng Công vẫn còn muốn ђàภђ ђạ Võ Gia Chính Luận một cách triệt để, trước khi thẳng tay trừ diệt…
“Ngài có xong việc với hắn hay không, thì hắn vẫn có thể vong mạng bất cứ lúc nào. Đừng nói là bên cảnh sát vẫn đang truy lùng, ngay cả người trong Võ Gia chúng ta cũng đang ra sức tìm kiếm. Nếu lọt vào tay cảnh sát e rằng còn có cơ may sống sót. Song, đâu phải ngài không biết mấy tên trưởng lão đầu gỗ kia tính khí hủ lậu khắc nghiệt như thế nào. Võ Gia Chính Luận mà rơi vào tay bọn họ, chỉ có một chữ: ૮ɦếƭ.”
“Tôi biết chứ, haha… Nhưng Văn Thành à, cậu thử nghĩ. Một khi Võ Gia Chính Luận đã sang được Ý, liệu có một kẻ nào dám ᴆụng đến hắn nữa không?”
Đuôi mắt Văn Thành khẽ giật, nhưng chỉ là thoáng qua.
“Tại sao ngài nghĩ hắn còn dám sang đó? Nhà Da Costa từ lâu đã không công nhận dòng huyết thống lai tạp này rồi.”
“Hà…” hớp thêm một ngụm rượu, Hoàng Công hít vào thật sâu, mày nhíu lại ra chiều suy nghĩ. “Không nghe câu ‘máu nồng hơn nước’ à? Huống chi, cái tin tức Võ Gia Chính Luận chính tay ám sát cha mình, ít nhiều sẽ khiến lão bất tử Rodrigo đó hết sức hài lòng, biết đâu sẽ dang tay nhận lại thằng cháu tạp chủng của mình?”
Bàn tay cầm ly rượu của Văn Thành khẽ siết chặt, tuy nụ cười bông đùa vẫn dán trên môi. “Xem ra, ngài đã ổn thỏa đâu vào đó cả rồi. Bọn người Chính Luận sợ rằng đến biên giới nước Ý còn chưa cán mức thì đã bị bắt trọn ổ.”
“Có lẽ,” một bên chân mày Hoàng Công nhướn lên, vẻ mặt bất cần.
Văn Thành có vẻ hứng thú thật sự, bàn tay lúc bấy giờ đã nới lỏng phần nào. “‘Có lẽ’? Ngài không nghĩ bọn chúng sẽ đến thẳng Rome?”
Vị tổng giám cười lên ngạo nghễ, mắt tràn ngập ý cuồng loạn, nhất thời khiến Văn Thành rợn cả sống lưng.
“Làm sao mà đi được, trong khi người vợ xinh đẹp của mình vẫn còn nằm trong vòng vây nguy hiểm?”
“Ngài nói đúng,” Văn Thành ngửa đầu lên uống cạn ly rượu, cố tình che giấu ánh mắt phức tạp vốn khó lòng kiểm soát.
“À, Văn Thành này, về chuyện tôi hứa với cậu…”
“Có chuyện gì không ổn sao, Tổng giám đốc?” anh lo lắng hỏi.
“Không, chỉ là…” Hoàng Công thở dài. “Gianna không muốn gặp cậu.”
Lặng đi vài giây, một bên khóe miệng anh khẽ cong lên. “Tôi hiểu rồi. Rốt cục thì bà ấy vẫn còn hận tôi, không muốn gặp mặt tôi.”
“Xin lỗi, Văn Thành. Tôi biết đã hứa với cậu sẽ tìm ra và đưa bà ta đến cho cậu, nhưng…”
Văn Thành lắc đầu, lần đầu tiên tỏ vẻ khổ sở. “Tôi hiểu, ngài không cần nói. Gianna từ đầu đến cuối vẫn không thể tha thứ cho tôi. Cũng đúng, khi chính tôi là kẻ đẩy đứa con ruột của bà ta vào chỗ ૮ɦếƭ.”
“Đã biết thế sao lại cứ vướng bận, Văn Thành? Đối với người đàn bà đó, cậu chẳng qua chỉ là một trong hàng chục đứa bé được bà ta cấp dưỡng tại cô nhi viện. Có đáng cho cậu bán mạng như thế không?”
Nâng chai rót đầy lại hai ly rượu, Văn Thành thở dài.
“Ngài không biết đâu, Tổng giám đốc. Đối với những đứa trẻ mồ côi như tôi đây, tình cảm gia đình quan trọng như thế nào. Dì Gianna chính là gia đình duy nhất của tôi — dù không cùng huyết thống, đồng thời lại là ân nhân cứu mạng từ lúc nhỏ. Không có bà ta, tôi đã đói ૮ɦếƭ dưới gầm cầu từ lâu.”
Hoàng Công gật gù. “Đó cũng là điểm tôi thưởng thức ở cậu. Có ơn tất trả.”
“Vậy…” Văn Thành rụt rè mở lời. “Bà ấy hiện giờ nơi đâu?”
“Có lẽ là Ai Cập, hoặc Ý, hoặc chính Việt Nam cũng nên. Con cái đang gặp nạn, bản thân là mẹ, cho dù có hèn nhát đến đâu, cũng có lúc nên quay về đối mặt rồi.”
“Chắc chắn là Ý,” Văn Thành quả quyết.
“Sao cậu dám chắc?”
“Gianna vốn là một người phụ nữ yếu đuối, tuyệt nhiên không có khả năng giúp đỡ con mình, dĩ nhiên phải quay về Ý nương nhờ thế lực người cha ruột. Bà ta dù gì cũng là đứa con gái rượu của Rodrigo Da Costa, huống chi bao nhiêu năm biệt tích. Rodrigo có giận cỡ nào thì cũng phải nhận lại giọt máu duy nhất của mình…”
Đoạn, anh cười lớn. “À, và cả thằng cháu lai tạp nữa chứ!”
“Đúng, cả người cháu nữa,” Hoàng Công nâng rượu, miệng nhoẻn cười lạnh lẽo.
“Đó là nếu như Võ Gia Chính Luận còn mạng đến được nước Ý.”
Con người quyền thế đã rời khỏi hơn một tiếng, Văn Thành vẫn ngồi thừ ra đấy, trên gương mặt luôn ngự trị vẻ khôi hài dễ dãi thường ngày nay lại ngập tràn sự vô cảm đến tĩnh mịch.
XOẢNG.
Chai rượu uống dở trên bàn bị hất văng xuống sàn, nước bắn ra tung tóe, nhuộm đỏ cả một góc phòng.
“‘Có ơn tất trả’, huh?” sự mỉa mai tuôn trào trong từng chữ đanh chắc, anh mỉm cười, mắt ánh lên sự trào phúng âm u. “Đúng vậy, ngài Tổng tài à, Văn Thành này ‘có ơn tất cả’…”
“…Nhưng quan trọng là: ‘Có thù tất báo’!”
Tay chạm khẽ lên khung ảnh trên bàn, hình ảnh một cậu bé khoảng 5, 6 tuổi đang cười toe bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc mật, đôi mắt nâu hiền hòa chứa chan sự dịu dàng đến khắc khoải; Văn Thành nghiến răng, mắt lộ ra sự cương quyết hiếm hoi.
“Gianna, dì đừng lo,” anh thổn thức. “Cháu nhất định sẽ thực hiện được lời hứa lúc lâm chung của dì. Nhất định.”
Mất gần mười phút trầm mình trong dòng nhạc cổ điển để định an tâm trí, Văn Thành bỗng thở ra nhè nhẹ.
Khi mi mắt phất lên, thì cũng là lúc sự hài hước quay về trên lớp vỏ ngụy trang không biết lúc nào đã trở nên gần gũi như da thịt.
Anh cười, nói thật khẽ vào điện thoại vừa được nhấn số.
“Chào em, phản diện.”
Bên kia im ắng hồi lâu, kẻ nọ nhiều lần toan mở miệng song đều thình lình ngưng bặt, chỉ lưu lại những hơi thở hậm hực, đứt quãng.
Đến cuối cùng, giọng nói trong trẻo cất lên lại điềm hòa đến khó tin. “Anh muốn gì?”
“Hà, em ngày càng học hỏi được nhiều ở chồng mình. Khả năng kiểm soát cảm xúc cũng thật đáng nể.”
“Anh muốn gì?” bên kia lặp lại, hoàn toàn phớt lờ mọi châm chọc.
“Ok, ok,” Văn Thành cười xuề xòa, lúc này thì không nên đùa nữa… “Văn kiện anh gửi hẳn đã đến tay em?”
“Nếu không, anh nghĩ tôi còn có chuyện muốn nói với anh, sau những gì anh đã làm?”
“Thôi nào, phản diện, đây không phải là lúc chúng ta châm chọc lẫn nhau,” ngừng lại một giây, anh tự tin tiếp lời. “Đã đến lúc em hồi báo anh rồi đấy.”
“Hồi báo?”
“Không vì anh an bày, chồng em sao có thể thoát thân khỏi Macau này?” anh cười châm biếm. “Không lẽ em thực sự nghĩ tên Hoàng Thạc Dã đó đến giờ phút này còn dám giúp đỡ thiếu gia hay sao?”
“Là anh giúp?” giọng cô toát lên đầy nghi hoặc.
“Nếu không anh làm sao biết nửa đường đi, thiếu gia đã tự động đổi hướng quay về Việt Nam?”
“…”
“Anh cần một đồng minh để vào vai phản diện. Và em là một ứng cử viên tuyệt vời.”
Bên kia vọng lại tiếng cười khan. “Đồng minh? Tôi mặc kệ thân phận của anh là gì, hay anh có liên hệ ra sao với mẹ của Chính Luận. Chỉ việc anh quay ngược mũi súng cũng đã đủ để tôi phán anh tội tử rồi, đừng nói đến chuyện làm việc cho anh.”
“Nếu không làm thế, e rằng kẻ mất mạng không phải là Võ Gia Hùng, mà là chồng em. Như bây giờ không phải tốt hơn sao? Dù phải trốn chạy nhưng ít ra vẫn còn giữ được mạng. Song, trước khi sang được đến Rome, Chính Luận vẫn cứ như một con chuột bị vờn trong tay bọn Võ Gia. Và em thừa biết, không có em, cậu ta sẽ không bao giờ chịu rời đi một mình.”
“Vậy thì tôi sẽ đi với anh ấy.”
Anh ngửa đầu, bật cười ha hả. “Em có biết thế nào là nhe răng cười trước một con sư tử đang lên cơn cuồng loạn không? Em tuy không hề mang ý khiêu khích, nhưng con sư tử đó vẫn sẽ nhào đến tấn công em. Em muốn khiến cuộc vờn đuổi của Hoàng Công biến thành truy sát đích thực hay sao?”
“…”
“Thế nào?” anh nhướn mày, cảm thấy được sự kháng cự từ đối phương đã yếu dần. “Có hứng thú cứu mạng chồng em hay không?” “Anh cần gì nơi tôi?”
“Anh cần của em một năm. Sau đó nhất định sẽ hoàn trả cậu ấy cho em.”
“…Dựa vào đâu tôi phải tin anh sẽ không làm hại chúng tôi?”
“Dựa vào điều mà em tin nhất trên đời này.”
“Ý anh là gì?”
Đầu gật gù theo điệu nhạc cổ điển, Văn Thành đưa đồng hồ ngang tầm mắt, miệng nhếch cười thỏa mãn. “Cũng đến giờ rồi đấy.”
“Hả?…”
Bên kia ngắt quãng một lúc, có tiếng người trao đổi qua lại, sau đó lại là âm thanh sột soạt của giấy tờ được lật nhanh. Văn Thành tiếp tục an nhàn ngã người ra ghế thưởng thức âm nhạc. Vài phút trôi qua trong sự chờ đợi, giọng nói từ đầu dây kia cuối cùng đã quay lại: Run rẩy, âm điệu có phần tăng cao. Có vẻ như hồ ly phản diện đang hết sức kinh ngạc.
“Anh—? Lẽ nào—?”
“Đúng vậy,” chân gác xuống nền, Văn Thành cười nhẹ, ánh mắt dịu lại rõ rệt.
“Vậy… mục đích của anh là…”
“Là Võ Gia, cô bé thông minh ạ.”
Một phút trôi qua căng thẳng, Văn Thành hồi hộp đợi chờ quyết định của cô nàng đồng minh. Sự việc lần này khó khăn nhất vẫn là cái ải của Nguyễn Ái. Bởi anh biết rõ sự ích kỷ của cô. Việc cô có chấp nhận làm theo kế hoạch của anh hay không thì vẫn còn là đánh cá liều lĩnh nhất của Văn Thành.
Song, xem ra trận này, anh đã thắng.
“Được, tôi chấp nhận. Anh cần tôi làm thế nào?”
“Anh chỉ có thể đưa ra mục tiêu, việc làm thế nào toàn quyền em quyết định.”
“Mục tiêu là gì?”
“Bỏ rơi Chính Luận, khiến cậu ta phải hận em sâu sắc, có động lực tìm đến Rome phấn đấu một mình.”
“…Tại sao?”
“Ngoài tình yêu ra, không có điều gì có thể đẩy mạnh sự quyết tâm của một người lên mức có thể nhất cả.”
“Anh muốn… Chính Luận quay về với nhà Da Costa?”
“Đúng.”
“Vì sao?”
“Việc này em không cần biết. Chỉ cần biết rằng, Văn Thành này có làm gì đi nữa, tuyệt đối sẽ không hãm hại Võ Gia Chính Luận.”
“Tôi không hiểu…”
Văn Thành ngắt ngang, tay gõ gõ xuống bàn một cách bất nhẫn. “Em không cần hiểu. Chỉ cần biết làm như thế, chính bản thân em và ngài cựu bộ trưởng cũng thoát được vòng càn quét của Hoàng Công. Hoàng Công hận nhất là tình yêu giữa hai người. Nếu nó tan vỡ, ông ta không có lý do gì để hủy diệt em nữa.” Ngừng một giây, anh hạ giọng tiếp lời. ”Vả lại, điều này sẽ đem đến hy vọng cho hắn. Vì thế, trong quãng thời gian đó, xem như tính mạng của Chính Luận cũng được bảo toàn.”
“Anh làm tất cả những điều này là vì Chính Luận?” “Không. Là vì bản thân.”
“Được. Tôi làm.”
Văn Thành nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên trước sự đồng ý chóng vánh của Nguyễn Ái. Anh những tưởng thuyết phục cô buông tay — dù chỉ trong một năm ngắn ngủi — là vô cùng khó khăn, dựa vào bản tính ích kỷ tư lợi của cô nàng hồ ly. Ngỡ đâu sự việc có thể suông sẻ đến mức không ngờ. Sự đối kháng của Nguyễn Ái có vẻ mờ nhạt — nếu không phải nói là vô cùng yếu ớt.
[Bạn đang đọc truyện trên Truyen186.Com - Website đọc truyện dành cho Mobile]
Rốt cục là anh đã tính sai sao? Nguyễn Ái không phải đã yêu Võ Gia Chính Luận sâu sắc?
“Nguyễn Ái,” trầm giọng, nét mặt anh đột nhiên trở nghiêm trọng. “Còn nhớ những gì anh nói với em trong bệnh viện chứ? Rằng mãi mãi không bỏ rơi Chính Luận.”
“Nhớ.”
“Thời hạn chỉ có một năm. Sau một năm đó, em nhất định phải quay về bên cạnh Chính Luận, hiểu không?”
“…Hiểu.”
Văn thành ước gì mình có thể trông thấy gương mặt cô lúc này. Chữ “hiểu” của cô tuy mạnh mẽ, nhưng lại thoát ra chần chừ, như thể cô đang tự nghi vấn chính bản thân mình…
“Hứa với anh, Nguyễn Ái,” Văn Thành hít một hơi dài, tay siết chặt ống nghe, lòng không kiềm được mà dấy lên dự cảm bất an. “Em chắc chắn không bỏ rơi Chính Luận.”
“Em hứa.”
Song, thời điểm đó… có lẽ là lúc Nguyễn Ái không chắc chắn nhất.
Dù gì đi nữa, đây cũng đâu phải là lần đầu cô phá vỡ một lời hứa?
Bỏ đi, Ái à, sự việc đành theo trời định vậy…
Đó là nếu một năm sau, tâm trí mày vẫn còn minh mẫn…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay