Phản Diện – Chương 33

Tác giả: Faithfair

Vô Sỉ Vô Cùng Tận!
Đến hết hôm đó, Nguyễn Ái lại nghiệm ra một điều đáng ghét nữa về người chồng mới cưới của mình: Vô-sỉ- vô-cùng-tận! (>..o< “Ai lại… làm chuyện này vào buổi sáng cơ chứ…?!” mặt cô đỏ lên gay gắt, miệng lắp ba lắp bắp. “Anh… không ít nhất chờ được… đến tối sao?!” Mắt nâu ấm khóa chặt vào màu đen tuyền lay láy, người nào đó đáp lời hết sức dứt khoát: “Hơn cả tháng rồi. Còn chờ nữa à?” (*o*) “…” (Vậy là cả tháng toàn nhớ chuyện này hả cha? =..=”) Vậy là, hùm ta thừa lúc hồ ly vẫn còn ú ớ không phản ứng được, một nước kéo cô vào phòng và nhấn ngồi xuống giường. Cả đời hồ ly tuy đã được nghe nhiều, xem cũng không ít, nhưng cũng không khỏi ૮ɦếƭ trân trước cảnh tượng trước mặt. Anh đang… ***! Thật sự đang cởi bỏ áo!!! Trời ạ! Đây là phim cấp gì đây?! (*o*) Cô nhắm tịt mắt lại khi ***g *** rắn chắc lộ ra. Dù rất muốn nhìn nhưng tình huống hiện tại quá… quá… Biến th' đi! Tâm trí không cách nào tập trung vào “cảnh đẹp” trước mắt! Tiếp theo sẽ thế nào đây? Như lần trước, đè cô xuống và vồ vập tới tấp? Hay… Ý, sao lại âm ấm nhỉ? Mắt hé mở, cô ngạc nhiên vô cùng khi trông thấy ai kia không hề… lao đến như mình e sợ. Mà… hiện giờ đang thủ phục dưới chân cô như một vị hoàng tử cầu thân! Cái cảm giác âm ấm chính là… từ đôi tay đang vuốt ve bàn chân của cô một cách dịu dàng. Khi bề mặt thô ráp tiếp xúc với làn da nhạy cảm, dù không hề mang chút ý ***, nhưng lại khiến gò má cô bỏng rát kinh khủng. Giữa gian phòng tràn ngập ánh đèn ௱ô** lung, cái kẻ giờ đã là chồng người ta… lại đang cẩn thận tỉ mỉ tháo gỡ giày cho cô, cử chỉ nhẹ nhàng nâng nhiu hết sức — hệt như anh có thể đem cả thế giới đặt dưới chân cô vậy… “Đỡ rồi chứ?” anh khẽ hỏi, tay xoay nắn nhẹ cổ chân của cô. “Sau này đừng mang cao gót nữa. 

Cho dù có là vờ ngã ra ngất, cũng rất đau.” Ý. Hóa ra anh… đến cả điều đó cũng có chú ý sao…? Cô sững người ra. Một lần nữa, sự xúc động đã nuốt trọn mọi khả năng phản ứng. Anh chuyển từ chân này sang chân kia, khi tay vô tình chạm vào vết thương nơi mắt cá kéo dài lên bắp chân, hơi thở dường như dừng lại. Tay anh đông cứng trong giây lát, rồi lại tiếp tục vân vê trên vết thương khá sâu — dù giờ đây đã lành sẹo. Mắt nâu sẫm ngước lên nhìn vào cô, chứa chan niềm khổ sở thầm kín. “Đau không?” Sự xót xa trong chất giọng trầm ấm như mật ong buổi sớm đó, suýt nữa đã khiến trái tim cô ngừng đập. Không hiểu bất cứ điều quái đản gì đã khiến cô lại gật đầu lia lịa. Đáng ra… phải nên lắc đầu chối bay biến chứ…?! Ánh nhìn của anh nồng ấm, có phần mòn mỏi, khẩn nài: “Lần sau, đừng bao giờ bỏ đi một mình như vầy nữa.” Cô gật đầu, song lại khẽ lên giọng nũng nịu. “Nhưng có đi ‘hai mình’ thì tai nạn vẫn xảy ra thôi… Không khéo lại ૮ɦếƭ cả hai à…” “Như thế…” khóe môi người ta khẽ cong, ánh mắt đượm buồn xoáy vào cô, sâu thăm thẳm. “…vẫn còn tốt hơn một mình tôi ở lại.” Cô cắn môi để chặn xuống cơn sóng bất chợt trong lòng, xong lại rụt rè gật đầu. Thế rồi, anh cúi xuống, hôn nhẹ lên gối cô. Mắt bỗng dưng cay cay. Tại sao… người ta vốn không hề nói những câu tình tứ bay bướm, cũng chẳng phải thề non hẹn biển, thế mà vẫn khiến lòng cô bão tố cuồn cuộn thế này? 

Chợt, bao nhiêu hụt hẫng vài phút trước về một lễ cưới không như ý — cứ như ngọn lửa gặp gió — phụt tắt hoàn toàn. Bánh cưới có đủ năm tầng hay không, áo cưới có phải thiết kế riêng hay không, giáo đường có phải thơ mộng hay không… không còn quan trọng. Chừng nào mà, trong lễ cưới đó có sự hiện diện của con người này, vậy là quá đủ. Nguyễn Ái có một thói quen rất lạ, mỗi khi gặp phải tình huống cảm động cực điểm, đôi lúc sẽ đờ ra không biết làm gì. Lần này đây cũng không ngoại lệ, vậy nên… ai đó vì quá mãi mê chìm đắm trong cảm xúc thăng hoa của chính mình, nào có chú ý gì đến chàng hoàng tử tận tâm ban nãy giờ đây đang… …tận tình giúp cô Th** y! Đến khi hơi lạnh ập vào bao trùm ***, kẻ bị người ta ấn lún xuống đệm mới chợt tỉnh giấc, trong một khắc toàn thân lại trở về trạng thái ấm áp — nếu không phải muốn nói là… nóng bỏng vô cùng – khi nằm trọn trong “vòng phủ sóng” của anh. Vậy rồi, chẳng cần báo trước, những nụ hôn lại ập đến kịch liệt, khiến cô không thể trở tay đã đành, đằng này đến thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn. Vậy ra… dịu dàng xoa chân người ta như thế, ân cần hôn gối người ta như thế… là có mục đích đường hoàng! Ai kia… rõ ràng là muốn vỗ béo ngỗng trước khi ăn gan* mà! >_< (*gan ngỗng vỗ béo: ép uổng ngỗng ăn nhiều vào, cốt chỉ để sau này làm thịt gan ăn được ngậy hơn ^.^ Trong trường hợp này thì… hồ ly nhà ta cho rằng anh Luận cố tình tình cảm sướt mướt để em… thả lỏng hơn ý mà ^w^V) Anh thật là… vô sỉ quá đi! Hận một nỗi không gào to những từ ấy được, bởi môi miệng giờ đây đã bị anh… nuốt chửng mất rồi! Q>0”__”.>
Đại não: Đúng là rate MA theo kiểu ám thị… =w=
VV: Gud gud, bọn bây quả không hổ danh thuộc về VV o^w^V
Người qua đường: *tránh tránh* đi xa ra con, con nhỏ này hông bình thường…=.=)
Tất Cả Là Vì Em
Chẳng biết là trưa hay chiều hôm sau, người nào đó tỉnh giấc vì mùi thức ăn thơm lừng. Cái bao tử tội nghiệp nhanh chóng phản bội lại cơn buồn ngủ kinh người, lồm cồm ngồi dậy, loáng thoáng nhớ lại lần cuối cùng trông thấy thức ăn chính là đĩa gà rán chiều qua.
À… mà có phải chiều qua không nhỉ? Sao có cảm giác như đã ngủ hết ba ngày ba đêm rồi vậy…?
Khịt khịt… cái gì vậy ha? À, chua chua, ngậy ngậy, chắc chắn là spaghetti rồi. Làm bụng cô sôi sùng sục đây…
Cửa mở, Nguyễn Ái cố nhướn mi mắt, trông thấy ngay ai kia tay bê một bàn nhỏ thức ăn đi vào (cái kiểu bàn lùn + khay để ăn trên giường á), tóc tai vẫn còn ẩm, rũ nhẹ lên gương mặt như tạc; toàn thân lại khoác áo choàng tắm trắng muốt, cổ chữ V kéo sâu xuống tận eo; chất nam tính toát ra khiến hơi thở cô ngừng bặt, trong một giây hoàn toàn quên béng cơn đói bụng cồn cào (chắc vì đang bị tấn công bởi “cơn đói” khác đấy mà ^w^). Cô nghệch ra vài giây, ngắm nhìn tạo vật kỳ diệu đang từ từ đóng cửa mà không khỏi cảm thấy mơ hồ.
Mới sáng ra sao lại thấy anh thế nhỉ? — cô nhíu mày, dụi dụi mắt —Có phải là… nhớ nhiều quá nên điên rồi không…?
Thì ra là… có ai đó vì ngủ quá nhiều mà mụ mị… nhất thời ký ức chưa thể phục hồi… =w=
(Tội quá, bị hổ “dần” đến trí nhớ bay biến ^w^)
Quay mặt lại, Chính Luận trông thấy người vợ trẻ của mình tròn mắt ngây ra mà không khỏi thắc mắc, đột nhiên đứng khựng nơi ngưỡng cửa ngắm nhìn. Nguyễn Ái nom dáng vẻ nghiêng đầu, mày hơi chau của anh liền theo phản xạ nghĩ ngay đến tâm thái thất thường của người nào đó, lo sợ ảo ảnh biến mất, vội vã ném bỏ chăn và lao xuống giường hòng tóm được anh…
Chân vừa chạm xuống đất, thì—
—A?
(O_o)
Sao…
Sao tự nhiên lại… ngồi bệt ra sàn thế này…?!
Bốn mắt nhìn nhau. Cái người đứng nơi ngưỡng cửa kia dường như cũng bất ngờ không kém. Đặt vội bàn thức ăn xuống sàn, anh sà đến bên cô…
“Sao vậy?”
Cô chớp mắt, cảm thấy thảm thương ghê gớm, miệng líu ríu.
“Đứng… không nổi… O_o”
Đôi tay vươn ra toan đỡ lấy cô chợt dừng lại giữa không trung, sinh vật tuyệt mỹ vốn đang thế ngồi xổm, liền ngẩn ra nhìn cô vài giây rồi khẽ cúi xuống lắc lắc đầu, môi nhếch lên nụ cười nửa miệng hiếm hoi — từ lúc biết cô bỗng trở thành một thói quen thường trực…
(Đúng là đểu, ăn mất xương người ta rồi mà còn… nhổ ra cười nhạo ==)
Trong một giây, bị K**h th**h bởi sự nhạo cười lộ liễu của ai đó, người mất ký ức kia lập tức phục hồi trí nhớ.
Ơ…
Sao lại…
Cái này…!
(>oo< Đêm đầu tiên đã thế… giờ thì buổi sáng trăng mật cũng thế! À mà… mật mã mèo gà gì ở đây? Vốn đâu có ai bảo họ dự định đi đâu! Chưa oán thán thỏa dạ thì chồng người ta đã luồn tay vào xốc bổng cô lên như một đứa trẻ. Toàn thân ai kia giờ đây nhũn nhoài, mắt chỉ biết trân trân ngó thẳng vào anh mà câm nín. Mạnh như thế này… chả trách…! (>”wo< “Ý em là,” cô cười cười, vội vã lấp *** bằng lời bỡn cợt, “anh có vẻ thích ‘việc này’ quá nhỉ, haha…?” Ai mà ngờ, con người kia lại một lần nữa đối đáp tỉnh bơ: “Ừ.” “A?” (o__O) “Có người đàn ông khỏe mạnh nào trên thế giới, lại không thích làm việc này với người đàn bà của mình?” ai kia bình thản hỏi lại. (Đúng chuẩn không cần chỉnh, đỉnh giới BT siêu cấp, việc mình dê cũng nhận nốt ^w^V) Ơ thì… cũng đúng đó — Hồ Ly thầm nghĩ. Nếu không, cô đã không ở yên, mặc sức cho anh “kéo mây nổi sóng” hết cả đêm qua. Nhưng mà… dù sao cũng thấy… lỗ lã ghê nơi! >.<
“Không công bẳng mà…” cô vừa lầm bầm vừa gặm gặm chiếc nĩa lúc bấy giờ vẫn còn trên tay.
“Có người thì có hết, có kẻ chẳng có gì…”
“Sao lại không?” anh hỏi, thuận tay giật chiếc nĩa khỏi miệng cô ném đi. “Kẻ-chẳng-có-gì chẳng phải đã có người-có-hết rồi sao?”
“Nhưng người-có-hết lại bá đạo quá sức,” cô cong môi cảm khái, “làm sao cam tâm bị sở hữu bởi kẻ-chẳng-có-gì?”
Ánh mắt anh trong một khắc bỗng dịu xuống, lại là tia nhìn khiến tâm hồn cô tan chảy. “Không bá đạo, thì kẻ-chẳng-có-gì kia đã bị vuột mất, khiến người-có-hết bỗng trở nên trắng tay rồi…”
A…
Trắng tay a…?
Lại xúc động. Lại nghẹn ngào. Thế có khác nào ám chỉ cô là tất cả của anh…?
“Anh đúng thật ác ma hành người,” cô bất thần nói khẽ, tay vỗ vỗ nhẹ nhàng vào má anh, giọng nũng nịu trách cứ. “Cứ cái đà này, thôi thì thà em tự tay móc tim mình đem dâng lên anh cho rồi, đỡ hơn là để nó nổi loạn như vậy… “
Lời vừa chạm đích thì vợ người ta lại bị chồng đè sõng soài ra sàn. (ai bảo lại ăn nói bừa bãi haha… ^^) Nặng thật nặng… nhưng không biết Biến th' kiểu gì lại khiến cô dễ chịu vô cùng. Là sức nặng của sự an toàn, của vòng tay bảo vệ.
Anh vuốt ngược mái tóc lòa xòa của cô lên, hôn nhẹ xuống vết sẹo mờ trên trán. “Thật ngoan quá.”
Cô nhoẻn cười, tay luồn qua ôm lấy lưng anh. “Vậy có thưởng hông?”
(Không muốn bị mần thịt mà cứ phát ngôn dại dột ==”)
“Ừm…” anh nheo mắt, ra vẻ suy nghĩ, đoạn nở một nụ cười uể oải. “Vậy… một chiếc váy cưới thiết kế riêng của Oscar de la Renta thì thế nào?”
“…!”
“Hay… bánh cưới Gâteux 5 tầng?”
“…!!”
“Còn thêm Thánh đường St. Peter tại Thành Phố Vatican?”
“Anh…?!!”
(O_o)
“Có ai đó đánh rơi vật tùy thân,” khóe môi anh khẽ cong khi hai Ng'n t kẹp chặt một mảnh giấy đưa lên. “Nếu đây là những điều vợ thích, lẽ nào Võ Gia Chính Luận này không đáp ứng được?”
Chợt cảm thấy ngượng ngịu ghê gớm, còn pha lẫn niềm hạnh phúc nồng nàn mà suýt nữa đã vỡ òa — nếu không phải vì mấy chữ có phần không ổn vừa đâm chọt vào tâm trí cô.
“…Võ Gia Chính Luận?” cô tròn mắt hỏi lớn. Không phải đó giờ anh vẫn luôn xưng là Võ Chính Luận hay sao? Ác Ma Việt Duệ rất ghét người ta thốt ra cái họ Võ Gia, huống chi là bản thân tự động gắn hai chữ này vào tên mình.
“Ừ,” anh điềm đạm đáp, giọng trầm xuống thấy rõ.
“Từ ngày hôm qua, Võ Chính Luận đã chính thức quay về Võ Gia.”
“Tại sao…? Không phải anh ghét họ lắm sao? Sao lại còn quay về nơi… đáng nguyền rủa đó chứ?”
Cô cảm thấy khó chịu dữ dội. Võ Gia là quá khứ đau thương của anh. Cô thật sự không muốn anh trở lại nơi đó chút nào, để tránh trường hợp người cô yêu lại sa lầy, bị quá khứ dằn vặt đến khốn đốn… như sự việc sau quán ăn Nhật ngày đó vậy: Tấm thân cao rộng tưởng chừng bất bại đột nhiên run lên bần bật, tâm trí dao động bất ngờ khiến người hốt hoảng, nỗi đau tuôn trào làm lòng cô đau xót…
Võ Chính Luận của ngày đó, đã hãi sợ quá khứ của mình như vậy đấy.
Nhưng kẻ mang họ Võ Gia giờ đây trước mặt cô, lại bình thản trên cả sự ngạc nhiên; hơi thở đều đặn, cử chỉ dịu dàng, toàn thân thả lỏng. Duy chỉ có ánh mắt là toát ra chất quyết đoán của những bậc vua chúa khi dõi thẳng vào người vợ bé nhỏ.
“Vì chỉ có Võ Gia Chính Luận, mới có đủ quyền lực để bảo vệ được em.”
Đúng vậy. Tất cả là vì em.
Lời lẽ không cần thoát ra miệng, cũng vang dội giữa không gian ngưng đọng.
Trên căn hộ cách mặt đất gần 70 mét đó, có một kẻ đang ngập ngụa trong cảm xúc nói không nên lời…
Thôi thì… cho dù có là kẻ-không-có-gì, chừng nào vẫn thuộc về người-có-hết, thì vẫn hoàn hảo lắm lắm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc