Phản Diện – Chương 07

Tác giả: Faithfair

Nguyễn Ái chớp mắt, nhưng không hề đẩy ra. Đầu cô nghiêng nghiêng, dường như bộ óc đang vận hành hết cỡ để giải mã trò cười trước mặt — trong khi mọi con mắt đều đổ về cô đầy tò mò, vô cùng ngỡ ngàng là tại sao cô không đẩy Yến Nhi ra.
“Xem ra nhiệt tâm của Yến Nhi khiến Nguyễn Ái cảm động rồi,” có người nói nhỏ.
“Yến Nhi thật tội nghiệp…”
“…”
Không ai để ý. Duy chỉ có Văn Thành là đủ gần để trông thấy nụ cười nhỏ của Nguyễn Ái. Anh bàng hoàng vô cùng.
Nữ phản diện Nguyễn Ái thật sự bị cảm động?
“Đón chào cô bước sang thế giới đen tối, Dương Đoàn Yến Nhi.”
Nguyễn Ái nói rất khẽ. Rất khẽ vào tai Yến Nhi. Giọng nói lạnh như băng đông cuối mùa, nhưng lại nóng bỏng khi chạm tai kẻ tiếp nhận.
Song, Văn Thành vẫn có thể nghe được.
Những móng tay của Yến Nhi đột nhiên lún sâu vào vai Nguyễn Ái.
“Bây giờ mới xứng đáng làm một con người chứ. Cảm giác đối mặt với con quỷ trong bản thân thế nào, chị Yến Nhi?”
Đôi mắt Nguyễn Ái bừng lên dữ dội. Thứ lửa tà ám.
Hệt như của người đó.
Yến Nhi bấn loạn.
Đứa con gái này nhất định là tay sai của quỷ!
Thình lình, Nguyễn Ái đứng dậy, rũ bỏ một Yến Nhi rụng rời không còn sức trên sàn. Cô nói rất nhỏ, đủ chỉ để Yến Nhi nghe thấy.
“Yên tâm, tôi không phải quỷ chuyên quyến dụ người ta làm việc ác đâu. Chỉ là một đứa con gái thoải mái với bản chất xấu xa của mình, thay vì che đậy lại thôi.”
Nói rồi, cô quay sang Thanh Tuấn với một nụ cười trong vắt, hai tay dang rộng ra một cách phóng khoáng.
“Hết phim. Về thôi.”
“Mày—cô nói cái gì? Vẫn chưa xin lỗi Yến Nhi mà?”
“Yên tâm, điều tôi vừa giúp cô ta ngộ ra còn quý hơn lời xin lỗi ấy chứ,” Nguyễn Ái hóm hỉnh đáp lời.
“Cô—KHÔNG THỂ ĐI ĐƯỢC!”
Nắm tay Nguyễn Ái lại, Thanh Tuấn thét lớn. “Cô đã nói gì với Yến Nhi? Tại sao cô ấy lại thành ra như thế?”
“Khó nói lắm…” Nguyễn Ái nhăn mũi, “Người đơn thuần và low IQ như anh có nói ra cũng không hiểu,” đoạn vỗ vai Thanh Tuấn một cách thân thiện. “Anh cứ ‘sáng sủa’ như thế này là ổn rồi.”
“CÁI GÌ?”
“Ấy,” cô cười, chỉ tay về phía Chính Luận, “Đại ca anh đâu có cản tôi, ngay cả Yến Nhi cũng không. Anh cản làm gì?”
“Nhưng ít ra cô cũng phải xin lỗi Yến Nhi, hoặc có một lời giải thích chứ?!”
“…” Nguyễn Ái thở dài, ra chiều chán chường thật sự.”Tôi nói thế này vậy, tôi không có động cơ hại Yến Nhi. Còn mọi người hiểu sao thì hiểu.”
“Sao lại không? Chẳng phải mới tuần trước cô còn hùng hồn tuyên bố muốn ‘ςướק’ Võ Chính Luận từ tay Yến Nhi hay sao? Như thế chưa đủ là động cơ?”
Nguyễn ái chống hai tay lên hông, khuôn mặt nhăn nhó. Cái tên ‘đầu đá’ này thật là làm cô tức ૮ɦếƭ!
“Tôi bảo muốn ‘ςướק’. Có bảo muốn ‘đánh cô ta’ bao giờ? Anh có lý trí thường tình không? Làm sao mà đánh cô ta khiến tôi ςướק được anh Chính Luận nhỉ? Không phải làm thế càng khiến anh Chính Luận ghét tôi thêm sao?”
“Đừng chơi chữ với tôi ở đây. Cho dù cô lý trí đến đâu cũng không thể qua được chữ ‘ghen’. Cô chắc chắn là một phút ghen quá mất khôn rồi ra tay hành hung.”
Mắt Nguyễn Ái đột nhiên sáng lên, mọi người đều kinh ngạc khi cô đột nhiên vỗ tay đôm đốp, trên miệng lại là nụ cười rạng ngời.
“Ô hô! IQ anh tăng lên chút rồi đấy. Biết dùng lời lẽ như thế!”
“Mày—”
“Nhưng tôi có thể nói với anh rằng. Động cơ ‘ghen’ đó không thành lập.”
Nguyễn Ái vênh mặt. Văn Thành lại mím môi nín cười. Duy chỉ có Yến Nhi chứng kiến sự chuyển biến rất nhỏ trong biểu hiện lạnh lùng của Chính Luận.
Cơ mặt anh khẽ giật.
“Tôi ghen thật, đừng hiểu nhầm. Vì tôi thích anh Chính Luận mà,” Nguyễn Ái nhún vai huyên thuyên một cách hồn nhiên, “Nhưng để mà đánh người thì chưa đến đâu. Tôi là con người cực đoan. Nếu tôi đã yêu rồi, khi ghen thì nhất định sẽ…”
Cô ngước lên, cường độ ánh nhìn khiến một người to khỏe như Thanh Tuấn bỗng nhiên rùng mình.
“… Gi*t luôn đối thủ, chứ đánh dằn mặt làm gì mất công tốn sức.”
Cả hội trường trố mắt nhìn cô nàng phản diện. Không phải chứ? Như thế cũng nói ra được?!
Nhưng sự chân thành trên gương mặt cô khó có thể khiến người ta nghi ngờ!
Cảm thấy mình đã lại ‘đóng băng’ mọi người, ngay cả Thanh Tuấn cũng đứng ૮ɦếƭ sững; Nguyễn Ái nhún vai, lè lưỡi với anh chàng đồng minh rồi ngoảnh mặt toan bước đi, miệng lầm bầm chửi rủa.
“…Khỉ thật! Cái nước gì thế này? Không biết tắm bao nhiêu lần mới ra—”

“Không đi được.”
Giọng nói tuy không phải gầm thét thất thanh, nhưng lại mang sức đe dọa khiến người nghe bủn rủn.
Giọng nói cô có thể nhận ra ở bất cứ nơi đâu.
Cô quay lại, khoác lên nụ cười tuyệt vời nhất để chào đón anh. “Anh Chính Luận…”
Nhưng lại thất kinh vì những ngón tay thuôn dài bấu chặt vào cổ.
Cả hội trường kinh hoàng!
Ác Ma đã nổi giận thật sự!
Đôi mắt anh nheo lại, cổ họng cô tắt nghẽn.
‘Devil’…’Devil’…
Lúc trước cô luôn nghĩ, thật buồn cười làm sao khi đem cái biệt danh ngớ ngẩn đó gán vào một con người.
Nhưng rõ ràng, chuyện trên đời luôn có cái lý của nó.
Sắc nâu ấm trong phút chốc đã chuyển sang thẫm đen. Nguyễn Ái chợt thấy mình thật ngốc nghếch khi lập tức liên tưởng đến những câu chuyện huyễn hoặc về loài ác quỷ. Rằng cái cách đôi mắt chúng cũng chuyển sậm mỗi khi vô cùng tức giận như vầy…
Trời ạ! Mình đã thích một người như vậy sao?
Nguyễn Ái dùng hết sức của mình vùng vẫy. Cô có thể cảm nhận được sự náo động vây quanh, có thể nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Văn Thành, ngay cả tiếng òa khóc chói tai của Yến Nhi…
Cô sắp chịu không nỗi rồi!
Anh muốn cô xin lỗi Yến Nhi đến thế sao? Vậy thì cô sẽ làm mà…chỉ cần anh hài lòng…
Nhưng lực Ϧóþ trên cổ cô dần dần nới lỏng…đột nhiên cảm thấy hơi thở một người phả nhẹ vào mặt. Rất gần.
“Cô thật sự không có tấn công Yến Nhi?” Chính Luận gầm gừ, giọng kiềm nén.
“Không,” cô thở hổn hển, mắt đảo qua lại tìm hình bóng Yến Nhi. “Cái con nhỏ trời đánh kia…còn không qua cứu tôi? Chẳng lẽ muốn có án mạng hay…”
Nhưng Yến Nhi lúc này đã đứng nép về một góc. Cô kinh hoàng! Cô chưa bao giờ thấy một Võ Chính Luận như vậy…Tại sao trước giờ cô chưa từng nhận ra sự khát máu trong đôi mắt nồng ấm kia chứ?
Và tại sao chưa bao giờ anh nổi giận như thế với cô?!
Người xung quanh không ai dám lại gần một Võ Chính Luận phát cuồng này. Chỉ có Văn Thành, Thanh Tuấn, Gia Đạt là có gan nhào vào níu giữ Devil, khiến ai ai cũng thầm nể phục.
“Tại sao lại không Gi*t cô ta?” anh gầm lên trong vòng kiềm chế của đám thuộc hạ.
Trong tư thế đổ quỵ xuống đất, Nguyễn Ái ngước lên với đôi mắt mở tròn, miệng vẫn còn thở gấp. Câu hỏi gì thế này?
“Câu hỏi gì thế này? Chẳng lẽ anh muốn bạn gái mình gặp chuyện?!”
Chính Luận nhìn thẳng vào đôi mắt ươn ướt dường như muốn khóc của cô. Nhưng anh biết cô gái này chẳng bao giờ khóc cả. Chẳng bao giờ.
Đôi mắt mà trước đây chứa đầy sự thần tượng, niềm say mê. Bây giờ còn lẫn vào nỗi sợ.
Anh nhắm mắt.
Định thần lại.
“Kể từ ngày mai, một khi tôi quay lưng, tôi muốn Nguyễn Ái của Khoa Thời Trang, năm nhất…”
Mở mắt, sự lạnh lùng đến não nề lại trở về trong ác ma.
“…phải chịu mọi đối đãi cực hình.”
Thế đấy, Phán Quyết của Ác Ma đã được đưa ra.
Phủi thẳng lại chiếc áo phông, anh quay người về hướng đám đông vẫn còn chưa thoát nỗi kinh sợ.
“Tất cả mọi trách nhiệm, nhà họ Hoàng sẽ gánh giúp các người, về bất cứ chuyện gì gây ra trên người con gái ngài bộ trưởng.”
Rồi anh cùng đám thuộc hạ quay lưng rời khỏi hội trường, bỏ lại sau lưng một Nguyễn Ái vô cùng hoang mang.
Cái quái gì vừa xảy ra thế nhỉ?
---
Tin Tức Về Đêm
Trên forum của Học Viện Việt Duệ vào 23:59 ngày 12 tháng 10 có một topic do LuanNhiNo1 lập ra, nội dung ‘nóng’ đến nỗi khiến diễn đàn nghẽn tắc.
Xem ra, nửa đêm 12/10 chẳng có học sinh Việt Duệ nào chịu đi ngủ cả.(^w^”)
Nội dung như thế này:
[LuanNhiNo1] Tin ‘sốc hàng’ đây!!!
“Hồ Ly Phản Diện bị định tội. Hoàng Tử đích thân phán lệnh trãm thủ!”
“Kể từ ngày mai, một khi tôi quay lưng, tôi muốn Nguyễn Ái của Khoa Thời Trang, năm nhất, phải chịu mọi đối đãi cực hình.” — Hoàng Tử đã ra phán quyết cuối cùng! Yay!
Có phải các bạn đều vui như tôi không? Cuối cùng thì Hoàng Tử anh minh của chúng ta đã chịu xử lý con hồ ly đáng ૮ɦếƭ kia rồi, và còn là một án ác nghiệt nữa chứ!…
…Vậy còn chờ gì mà không chuẩn bị cho cô nàng phản diện của chúng ta một, à không, hàng trăm ‘món quà’ độc đáo chứ?…
…và đừng lo lắng bị trả thù vì Hoàng Tử thân yêu đã hứa sẽ che chở cho chúng ta…
…Hồ ly mếu máo, khóc lóc thảm thương cầu xin tha tội trong khi Công Chúa của chúng ta vô cùng khoan hồng…

Chưa đầy nửa tiếng sau, một thread khác lập tức được post lên bởi AIclubmaster.
[AIclubmaster] Hồ Ly thật sự lòi đuôi cáo! Devil nóng quá hóa… khờ.
Chào các fan của Love! Quả thật là đêm rồi mình muốn ngồi ôn bài đợi sáng ra mới hành động, nhưng gặp phải cái topic của bọn u mê kia làm mình nóng máu, nên phải lập tức bất chấp khó khăn lên bảo vệ Tình Yêu của chúng ta.
Đầu tiên là một video clip vô cùng ‘nóng hổi’, sẽ để lộ chân tướng ai mới là hồ ly chính cống! (Clip là do AI này dày bao công sức, nín thở trong toilet quay được. Tài chưa? Hihi…^^)
… Xem xong, không cần mình nói nhiều, các bạn cũng hiểu được ai là hồ ly thật sự nhỉ? Chỉ trách Devil bị ma che mắt, lại đi đày đọa Love. Nhưng Love đừng lo, một khi bọn u mê đó xem được clip này, sẽ không ai dám động đến Love đâu!!!
Nếu không thì… AI dù cực kỳ nhút nhát nhất cũng sẽ ra mặt cho Love!

Vài giây sau khi thread này được post lên, tiêu đề “Hồ Ly Phản Diện bị định tội. Hoàng Tử đích thân phán lệnh trãm thủ!” chớp nhoáng đã mất đi vế đầu.
1 tiếng sau, con số thành viên của AIfanclub đã tăng lên gấp 5.
* * *
“Chậc, dân tình trường này dễ ‘rung rinh’ thật.”
Nguyễn Ái ngước nhìn màn hình với nụ cười hứng thú. Móng tay trang trí cầu kỳ gõ nhẹ lên mousepad, tay kia đưa lên mơn nhẹ một bên tai — thói quen trẻ con của cô mỗi khi chăm chú suy nghĩ.
“Con bé AIclubmaster này là ai nhỉ? Mình, Yến Nhi cùng Thanh Tuấn vô tình ‘nhốt’ nó trong buồng toilet kia lâu như vậy. Kể cũng tội thật.”
Có tiếng gõ cửa. Nguyễn Ái trợn mắt rồi la lớn.
“Không muốn nói chuyện. Đi đi!”
“Chú chỉ muốn chúc con ngủ ngon,” tiếng nói một người đàn ông trung niên từ bên kia vọng lại.
“Khỏi phải chúc chiếc gì mệt lắm! Hành động thiết thực hơn. Ngày mai chuyển tiền vào trương mục cho tôi, và còn giúp tôi thuê khoảng năm bảy người—”
Khoan đã! Nguyễn Ái nghĩ. Nếu bảo rằng muốn thuê vệ sĩ, chắc chắn ông ta sẽ biết có chuyện không ổn. Và theo tính cách của Vương Đăng Khoa, sẽ không để yên và đi đối phó với Võ Gia. Hắc Bạch chọi nhau thì chỉ có nước thê thảm! Phá cho ôi như thế thì mình và anh Chính Luận làm cách nào?
“Con muốn năm bảy người để làm gì?” giọng nói từ sau cửa có phần lo lắng.
“Không gì, năm bảy người đầu bếp mới. Thức ăn dở quá mà, nuốt không vô.”
“Được, được. Chú sẽ làm ngay, không cần đợi đến mai.”
“OK. Vậy đi.”
“À… vậy trường mới lúc này ra sao rồi? Con có thích Việt Duệ không?”
Nguyễn Ái thở dài. Ông ta đúng là dài hơi!
Cô bước xuống giường, sải chân về hướng cửa phòng và thình lình mở ra. Người đàn ông trước mặt cô vẫn như thế, cái điệu bộ oai vệ rất điển hình đã phần nào giúp sức trong sự nghiệp chính trị của ông; đôi mắt quyết đoán, thậm chí có phần lạnh ác — nhưng khi dõi vào cô lại tràn ngập sự yêu thương thối rữa cùng nỗi đau đay nghiến.
[Bạn đang đọc truyện trên Truyen186.Com - Website đọc truyện dành cho Mobile]
“Đấy, nhìn thấy mặt tôi không có vết bầm hay thương tích rồi đấy. Sao còn chưa về phòng của ông đi? Cứ lải nhải thế này tôi ngủ thế nào?” khuôn mặt thuần khiết của Nguyễn Ái giờ đây còn lạnh hơn băng tảng.
Khó có thể tin được đôi mắt ươn ướt hút hồn người ấy lại có thể trở nên buốt giá đến vậy.
“Cám ơn con,” Vương Đăng Khoa nhẹ nhàng đáp, mắt nhìn cô một lúc rồi vội quay đi trong đau khổ. Ôm dợm chân toan rời khỏi.
Nguyễn Ái níu áo ông lại, khi đã mặt đối mặt với ông, cô nở một nụ cười chua chát. “Sao thế? Không nhìn thêm chút nữa? Sợ khuôn mặt này lắm à?”
Vương Đăng Khoa chỉ nhắm mắt, thở dài rồi kéo nhẹ tay lại. Ông quay mặt bước đi thật nhanh.
Ở đằng sau, Nguyễn Ái đợi đến khi bóng lưng ông chuẩn bị khuất sau ngõ rẽ cuối hành lang, mới cay độc nói.
“Thật đáng tiếc. Tôi càng lớn thì nhìn càng giống bà ấy.”
Rồi đóng sập cửa lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc