Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Chương 92

Tác giả: Chấp Loạn

Từ Chức

Nhiếp Nghiêu nhìn Chu Duệ Trạch, im lặng thật lâu, anh không biết nên nói gì.
Trước kia, Chu Duệ Trạch đã trải qua một số chuyện, khiến cho tính cách của cậu ấy xuất hiện nhiều chỗ thiếu sót, có thể nói, chính vì tính cách như vậy, mới khiến Chu Duệ Trạch đi vào con đường như thế.
Anh có thể nói gì?
Nếu như Hà Quyên có thể cảm nhận được tình yêu của Chu Duệ Trạch, cho dù là biết được sự thật, cũng sẽ không tức giận….. Ôi, hẳn là như vậy chứ?
"Cậu tính cho cô ấy tới đây làm chức vụ gì?" Nhiếp Nghiêu lựa chọn nói sang chuyện khác, anh không hy vọng Chu Duệ Trạch vẫn đắm chìm trong suy nghĩ.
"Trợ lý?" Chu Duệ Trạch hỏi Nhiếp Nghiêu
Nhiếp Nghiêu im lặng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, cái gì cũng không nói, cứ như vậy ngẩn ngơ nhìn Chu Duệ Trạch, cho đến khi khiến Chu Duệ Trạch cảm thấy xấu hổ, lo lắng gãi đầu: "Không được sao?"
"Được, dĩ nhiên được, người là ông chủ, người nói được là được." Nhiếp Nghiêu "nịnh nọt" mà cười cười, nhìn sắc mặt này khiến người ta buồn nôn.
"Bằng không cậu muốn tớ cho Quyên Tử làm việc gì?" Chu Duệ Trạch bất mãn trợn mắt nhìn Nhiếp Nghiêu, "Công ty có chức vụ khác hoàn toàn không thích hợp với Quyên Tử, huống chi, nếu làm ở những ngành khác, tớ không nhìn thấy được cô ấy."
Một câu nói cuối cùng mới chính là mấu chốt?
Nhiếp Nghiêu oán thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng không nói.
"Cậu có thể tùy ý sắp xếp công việc, nhưng mà, cô ấy sẽ không cảm thấy kỳ lạ sao?" Nhiếp Nghiêu hoàn toàn không quan tâm chức vụ của Hà Quyên là gì, thật sự nếu như vào làm việc, có lẽ sẽ phát hiện việc Chu Duệ Trạch giấu giếm, ngược lại từ từ tiếp nhận, cũng rất tốt.
Tránh cho Chu Duệ Trạch đỡ phải lo lắng.
"Sẽ không." Chu Duệ Trạch cực kỳ khẳng định nói.
Nhiếp Nghiêu đột nhiên có một loại dự cảm xấu, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Nếu như cậu lấy việc bạn trai trước ép tớ, Quyên Tử nhất định sẽ tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, canh giữ ở bên cạnh tớ. Đúng, không sai." Vì gia tăng độ tin cậy, Chu Duệ Trạch còn nặng nề gật đầu.
Nhiếp Nghiêu đầu đầy hắc tuyến nhìn Chu Duệ Trạch, bất đắc dĩ hô nhỏ: "Tớ đây là một kẻ xấu tên tuổi đã đi xuống, đúng không?"
Chu Duệ Trạch nhìn Nhiếp Nghiêu cười sáng lạn: "Chờ sau khi sự thật phơi bày, tớ sẽ giúp cậu giải quyết mọi chuyện."
"Hừ hừ...." Đối với việc Chu Duệ Trạch cam đoan, Nhiếp Nghiêu hoàn toàn không tin, đến lúc đó cậu ta không bỏ đá xuống giếng* đã tốt lắm rồi.
*Bỏ đá xuống giếng: Tương tự như câu đổ thêm dầu vào lửa.
"Cậu tùy tiện đi, nhớ thù lao của tớ là tốt rồi." Cuối cùng, Nhiếp Nghiêu cũng vì mình tranh thủ chút lợi ích.
"Ừ, tớ sẽ nhớ." Chu Duệ Trạch tùy ý gật đầu, Nhiếp Nghiêu vừa nhìn, cũng biết cậu ta hoàn toàn không có ở đây, lắc đầu một cái.
Hiện tại, đoán chừng cậu ta còn đang buồn phiền về chuyện của Hà Quyên.
Số mệnh Chu Duệ Trạch thật khổ mà.
Thời gian một buổi chiều Chu Duệ Trạch cũng không biết làm cái gì, vẫn kéo dài tới giờ tan việc, mới chịu về nhà.
Thấp thỏm mở cửa phòng ra, thận trọng ghé đầu vào, vừa hay nhìn thấy Hà Quyên từ phòng bếp đi ra, cười hỏi: "Về tới nhà anh làm gì mà phải lén lút?"
"Anh. . . . . ." Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên cười như ánh nắng mặt trời rực rỡ, không biết nói cái gì cho phải.
"Đi rửa tay, thay quần áo, lập tức có thể ăn cơm." Hà Quyên cầm lấy cặp trong tay Chu Duệ Trạch, đưa cho anh đôi dép, xoay người đi vào phòng bếp.
Chu Duệ Trạch nhìn bóng lưng Hà Quyên hồi lâu, lúc này mới đi vào phòng ngủ.
Sau khi đi vào phòng ngủ, nhanh chóng đổi một bộ quần áo, chỉnh đốn lại tâm lý, đi vào phòng bếp: "Vợ à, anh phải làm việc gì?"
"Cầm chén đũa đi ra." Hà Quyên tùy ý nói, một chút cũng không thấy được sự tức giận của ban ngày.
Hà Quyên càng không có phản ứng, Chu Duệ Trạch càng lo lắng, chuyện rốt cuộc phát triển như thế nào, nhưng trong lòng anh không có một chút niềm tin nào.
Cầm chén đũa để xuống, Chu Duệ Trạch đi tới giúp đỡ, nhưng lại không biết phải giúp gì, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm bát đũa, không nhúc nhích.
Hà Quyên bưng món ăn đi ra, lập tức ngây ngẩn cả người.
Người kia cứ như vậy ngồi ở trên ghế, yên lặng, hơi cúi đầu, sợi tóc có chút lung tung, thoạt nhìn như vô dụng.
Trái tim đột nhiên đau xót, trong mũi cô chua xót, bưng món ăn đi tới, cười nói: "Đến đây, ăn cơm thôi."
Vội vàng đi vào phòng bếp bưng tất cả thức ăn ra ngoài, lúc này Chu Duệ Trạch mới hơi ngẩng đầu, trố mắt nhìn Hà Quyên.
Hà Quyên không nhịn được cười nói: "Nghĩ gì thế?"
"Vợ à, chuyện ngày hôm nay. . . . . ." Chu Duệ Trạch mở miệng, không biết phải nói như thế nào.
"Em đã từ chức." Hà Quyên cắt đứt lời nói của Chu Duệ Trạch.
"Hả?" Chu Duệ Trạch hoàn toàn không nghĩ đến Hà Quyên sẽ dứt khoát như vậy.
Hà Quyên cười cười: "Không ngờ sếp của chúng ta dễ nói chuyện như thế, lập tức đồng ý, còn thanh toán hết tiền lương cho em."
Đương nhiên là dễ nói chuyện, đã sớm chào hỏi.
Chu Duệ Trạch lập tức quên đi suy nghĩ trong đầu, cái này không phải vấn đề quan trọng.
"Công ty của các anh có chức vụ nào trống không?" Hà Quyên hỏi.
Chu Duệ Trạch sửng sốt một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại: "Em thật muốn đi?"
"Dĩ nhiên, cái tên kia ở cùng một chỗ với anh, nếu em ở bên cạnh, anh ta cũng không dám nói cái gì." Hà Quyên nói chuyện đương nhiên, hừ lạnh một tiếng, "Trừ phi anh ta muốn mọi người đều biết."
"Không có chuyện gì, anh ta có địa vị hơn chúng ta, anh ta có thể vì tương lai sau này mà cùng vợ anh ta kết hôn, đã nói lên anh ta là một người coi trọng sĩ diện của mình. Anh ta tuyệt đối không muốn cùng anh vạch trần sự thật." Hà Quyên phân tích đạo lý rõ ràng.
"Em là muốn là đi theo anh, anh ta chỉ biết thu lại, đợi đến lúc anh đồng ý thời gian vừa đúng lúc, chúng ta liền rời khỏi, tức ૮ɦếƭ anh ta."
Hà Quyên nghĩ thật bình tĩnh, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Hà Quyên rất bình tĩnh, nhưng Chu Duệ Trạch lại dễ nổi nóng.
"Vợ à, thật ra thì cái giao ước về thời gian kia. . . . .”
"Không có chuyện gì, mặc kệ là chuyện gì, đó là do anh đồng ý hứa hẹn. Em sẽ giúp anh hoàn thành, không để cho anh ta xuống tay với anh." Hà Quyên không cho Chu Duệ Trạch giải thích, cô hoàn toàn tin tưởng anh.
Huống chi, cô không biết chuyện trước kia của Chu Duệ Trạch, cô không có lý do gì đi can thiệp.
Phương pháp duy nhất chính là cùng với Chu Duệ Trạch quên đi quá khứ, giảm tổn thương của anh xuống đến mức thấp nhất.
Chu Duệ Trạch ngưng mắt bình tĩnh nhìn Hà Quyên, thấy ở Hà Quyên có chút gì đó không giải thích được, nhất là cảm thấy trong ánh mắt của anh có quá nhiều tâm tình phức tạp, cô hoàn toàn nhìn không hiểu, chỉ cảm thấy trong lòng bị anh nhìn thấy phải hò hét loạn lên.
"Vợ à, có thể lấy được em, anh ૮ɦếƭ cũng đáng giá." Chu Duệ Trạch nói ra một câu nói, lập tức bị Hà Quyên vỗ lên trên đầu, "Câm miệng, nói hưu nói vượn cái gì chứ? Phi phi phi. . . . . ."
"Về sau chớ nói năng lung tung." Hà Quyên không nhịn được trợn mắt nhìn Chu Duệ Trạch một cái, "Ăn cơm trước, đừng để nguội lạnh."
"Được." Chu Duệ Trạch bắt đầu ăn cơm, ăn một lát lại nói, "Ngày mai anh sẽ đi sắp xếp công việc, để cho em nhanh chóng được đi làm."
"Vậy không còn gì tốt hơn rồi." Hà Quyên cười gật đầu, như vậy, người đàn ông cặn bã Nhiếp Nghiêu đó có thể cách xa Chu Duệ Trạch một chút rồi.
Nhìn bộ dạng Chu Duệ Trạch có chút không vui, Hà Quyên khí phách vỗ bả vai Chu Duệ Trạch: "Không có việc gì, đừng nghĩ nhiều như vậy. Anh cho rằng trên đường đi đều là bảo vật à? Đương nhiên là cứt chó nhiều chứ sao."
Hà Quyên ví dụ như vậy khiến Chu Duệ Trạch nhịn không được cười lên, bất đắc dĩ lắc đầu: "Vợ à, ăn cơm thôi. . . . . ."
"A, a! Em không phải cố ý." Hà Quyên le lưỡi xin lỗi, làm bộ đáng thương nhìn Chu Duệ Trạch, "Em sẽ không ăn kiêng chứ?"
"Dĩ nhiên là không." Bị Hà Quyên náo loạn như vậy, những lo âu trong lòng Chu Duệ Trạch cũng biến mất, đợi đến khi mọi chuyện được giải quyết xong, anh sẽ chủ động thẳng thắn với Hà Quyên.
Thấy Chu Duệ Trạch rốt cuộc cũng an tâm, Hà Quyên vội vàng gắp không ít món ăn cho anh, cũng không thể để một người không có chút quan hệ ảnh hưởng tới khẩu vị của bọn họ?
Sau khi hai người ăn cơm xong, Chu Duệ Trạch và Hà Quyên nói qua chuyện phòng ốc, có khách tới hỏi thăm, về việc tiền bạc, nếu muốn bán, hai ngày nữa có thể đi làm thủ tục.
Còn chủ sở hữu của căn nhà này người bạn kia bày tỏ giá tiền không có vấn đề.
"Có thể đưa tiền bán căn nhà kia cho bạn của anh được không?" Hà Quyên suy nghĩ rồi nói ra, "Đổi chủ sở hữu căn nhà này thành tên của dì, như thế dì cũng có thể yên tâm mà ở.”
Khi nghe Hà Quyên nói như vậy, hoàn toàn không có suy tính đến việc có tiền hay không, chỉ là theo ý của Phương Thục Tú mà làm.
"Dì nhất định sẽ không cần. . . . . ." Chu Duệ Trạch suy nghĩ rồi nói, "Không bằng dùng tên của em và dì thêm vào, như vậy dì cũng sẽ không từ chối, em và dì đều yên tâm, như thế nào?"
"Được." Hà Quyên vui vẻ cười nhốt chặt cổ Chu Duệ Trạch, hôn lên mặt anh, "Vẫn là chồng em thông minh."
"Thông minh như thế mà cho phần thưởng ít như vậy sao?" Trong ánh mắt Chu Duệ Trạch hiện lên nụ cười, xấu bụng đến gần.
"Này. . . . . ." Hà Quyên bất đắc dĩ giật giật, hoàn toàn tránh không được, "Anh làm việc cả ngày không mệt mỏi sao?"
"Không mệt." Làm chuyện này, anh càng không mệt.
Ánh mắt Chu Duệ Trạch tối sầm lại, ở bên tai Hà Quyên thấp giọng nói: "Vợ, anh ôm em đi tắm."
"Tự em sẽ. . . . . ." Hà Quyên dựa vào Chu Duệ Trạch nhiệt độ cơ thể bắt đầu nóng lên không biết làm sao mới phải.
"Không có việc gì, anh giúp em đấm lưng, xoa P0'p, sưởi ấm. . . . . ." Chu Duệ Trạch nói ra tất cả những chỗ tốt của mình, không ăn được thề không bỏ qua.
"Tự em đi tắm!" Lúc Hà Quyên tiến vào phòng tắm, rầm một cái đóng cửa lại, để Chu Duệ Trạch ở bên ngoài phòng tắm.
Đùa gì thế, bọn họ là gì của nhau rồi, nhưng là, ở trong phòng tắm gì gì, cô vẫn còn mắc cỡ.
Nhanh chóng tắm xong, Hà Quyên làm tổ trên giường, giũ chăn một cái, quấn hết tất cả lên người mình, tựa như con nhộng.
Chu Duệ Trạch dùng năm phút đồng hồ, tắm như chiến đấu, lúc đi ra, nửa *** chỉ vây quanh một cái khăn tắm, thấy người trên giường, nhịn không được bật cười, ngồi vào bên giường.
Sau đó nhìn người nào đó tròn như một cái bánh xe nằm trên giường, xoay mặt đến chỗ khác.
"Vợ, em cuốn hết chăn rồi." Chu Duệ Trạch bắt đầu oán trách.
"Anh lấy thêm một cái chăn nữa đi." Hà Quyên kiên quyết không thỏa hiệp.
"Làm việc cả ngày, không còn hơi sức rồi." Chu Duệ Trạch tìm cớ nói, khiến Hà Quyên thiếu chút nữa hộc máu.
Điều này cũng có thể trở thành lý do sao?
Không có sức lấy chăn mà có sức làm chuyện đó sao?
Quá vô sỉ.
"Không còn hơi sức thì đi ngủ đi, đừng lăn qua lăn lại." Hà Quyên ở trong chăn buồn bực, chỉ lộ ra hai con mắt đen lúng liếng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, chính là không cho anh đắp chung chăn.
Chu Duệ Trạch phủi môi một chút, lập tức nhảy lên trên giường, duỗi cánh tay dài, trực tiếp ôm lấy cả người Hà Quyên và chăn vào sát trong *** .
"Vậy thì cứ như vậy ngủ đi." Chu Duệ Trạch ôm một chút cũng không thấy mệt mỏi, nhưng mà Hà Quyên bị ôm vào trong *** thì cảm thấy không thoải mái.
Cô đang bọc chăn, nhưng mà lúc này chăn hoàn toàn không dày, bị Chu Duệ Trạch ôm vào trong ***, cô thấy không thoải mái nha.
"Vợ, vợ. . . . . ." Chu Duệ Trạch kêu một tiếng, ở trên mặt Hà Quyên hôn một cái, anh hôn không ngừng.
"Anh, đàng hoàng một chút. . . . . ." Hà Quyên giật giật, quấn chăn thành một đoàn, cô hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể vừa nhúc nhích vừa tránh né móng vuốt tác oai tác quái của Chu Duệ Trạch.
Rõ ràng cách chăn rồi, thế nào mà cảm giác vẫn rõ ràng như thế?
Hà Quyên giật giật, móng vuốt của Chu Duệ Trạch quả nhiên ngừng lại, nói nhỏ: "Vợ à, em tốt nhất đừng nhúc nhích."
"Cái gì đừng nhúc nhích, cái người này sao ôm em, em có thể không nhúc nhích sao? Anh. . . . . ." Hà Quyên bỗng nhiên nhúc nhích, lập tức dừng lại tất cả động tác, đáng ૮ɦếƭ, mới có như vậy anh thế nào lại lên tinh thần rồi hả?
"Vợ à, anh đây là phản ứng của người bình thường. . . . . ." Chu Duệ Trạch khàn giọng, ở bên tai Hà Quyên nói thật nhỏ, làm thấp khí nóng chậm rãi đưa vào trong tai Hà Quyên, chọc cho cô không khỏi rùng mình một cái.
Cùng Chu Duệ Trạch dính nhau nhiệt độ bắt đầu lên cao, trên mặt nóng lên.
"Vợ à. . . . . ." Chu Duệ Trạch bắt đầu cọ xát lấy Hà Quyên, trên mặt là bộ dáng ủy khuất, khiến Hà Quyên có cảm giác giống như mình làm chuyện gì quá đáng, tại sao có thể khi dễ người đáng thương như anh?
Chậm rãi giật giật, Hà Quyên rũ mắt: "Anh ôm chặt như vậy, làm sao lấy chăn ra được chứ?"
Hà Quyên ngượng ngùng lẩm bẩm, một giây kế tiếp, Chu Duệ Trạch lập tức hoan hô một tiếng, soàn soạt soàn soạt hai cái liền trực tiếp ném chăn qua một bên.
Hà Quyên kinh ngạc nhìn vào một bên chăn, trong đầu chất đầy dấu chấm hỏi, anh làm sao làm được?
Nhanh như vậy?
Phát hiện Hà Quyên phân tâm, Chu Duệ Trạch hết sức bất mãn, trực tiếp hôn lên mặt cô, hôn người trong *** đến đầu óc choáng váng, thở hồng hộc, mới vừa lòng buông ra: "Không cho phép không chuyên tâm."
Lời nói bá đạo, khiến cho Hà Quyên không nhịn được liếc mắt nhìn Chu Duệ Trạch, tố cáo anh chuyên chế.
Cô nào biết rằng lúc này trong mắt cô phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, hai gò má ửng hồng, cái nhìn kia không có chút xíu lực sát thương nào hơn nữa còn khiến lực chiến đấu của Chu Duệ Trạch tăng lên gấp mấy lần.
Bởi vì hai người dán vào nhau quá chặt, cho nên có thể biết được biến hoá của Chu Duệ Trạch một cách rõ ràng, Hà Quyên nũng nịu một tiếng: "Cầm thú."
Chu Duệ Trạch hơi sững sờ, ngay sau đó xấu bụng cười lên: "Như em mong muốn."
Này. . . . . . Cái gì như cô mong muốn?
Anh đây là cố ý bẻ cong ý nghĩa lời nói của cô!
Hà Quyên muốn tố cáo cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng, bị Chu Duệ Trạch hoàn toàn "Chèn ép", quên mất thời gian, quên mất tất cả, chỉ có thể không kiềm hãm được đắm chìm bên trong dòng nước xoáy do anh tạo ra, không ngừng trầm luân, hạnh phúc dâng trào.
Người nào đó càng thêm quý trọng cơ hội như vậy, trong trong ngoài ngoài ăn từ đầu đến chân, sạch sẽ, tuân theo nguyên tắc tuyệt đối không lãng phí, nhất định phải hành động tới cùng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc