Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 60

Tác giả: Cổ Nại

“Lôi Ảnh… tôi chuẩn bị đưa Ninh Ninh ra nước ngoài nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này mọi việc giao cho anh.” Hoắc Thương Châu ra khỏi phòng bệnh vỗ vỗ vai Lôi Ảnh, anh tin tưởng, đồng thời mong rằng Lôi Ảnh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ để tự phá hủy mình.
Lôi Ảnh chần chừ hồi lâu, anh biết ý của Hoắc Thương Châu, nhưng thù sâu oán nặng không thể vì một hai câu nói mà có thể xóa sạch, anh có thể được như bây giờ chính là nhờ quyết tâm báo thù cho cha mẹ, lúc này không gì có thể ngăn cản, những chuyện khác, sau này hãy nói, nếu anh có thể bình an sống tiếp, anh nhất định sẽ báo đáp ân tình của Hoắc gia.
“Tôi biết… Anh có nhiều việc không thể bỏ được, nhưng hãy chờ tôi về nước rồi nói tiếp được không?” Hoắc Thương Châu thấy anh không nói gì, đành phải nói để anh yên tâm, tính cách của Lôi Ảnh anh biết rõ, mặc dù bình thường ít nói nhưng một khi đã bị chọc giận thì không ai ngăn nổi.
“Được… Tôi biết rồi.” Anh đã đồng ý với Hứa Cần Dương đám hàng kia sẽ chờ thêm hai ngày, anh chắc chắn không thể để hắn được toại nguyện, đành phải xin lỗi Hoắc Thương Châu ở trong lòng. Hoắc Thương Châu mang Cố Chiêu Ninh ra nước ngoài cũng tốt, nếu không chẳng may lúc đó lại bị cuốn vào việc này, anh sẽ rất ân hận. Vậy thì… hai ngày này anh sẽ tự sắp xếp.
Lôi Ảnh cười với Hoắc Thương Châu, như thể quay lại nhiều năm trước, không phân biệt trên dưới, chỉ có tình anh em.
Hoắc Thương Châu thấy anh đã đồng ý, gật đầu nói: “Mua giúp tôi hai vé ngày mai.” Cơ thể Cố Chiêu Ninh hiện vẫn chưa khỏe hẳn, anh không muốn cô ở lại đây cảm thấy tủi thân, đưa ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt, hi vọng sẽ giúp cô quên đi chuyện buồn này.
“Tôi biết rồi… Chuyện Thiên Mộng Tuyết, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cô ta chạy thoát.” Anh biết cái nhíu mày của Hoắc Thương Châu là vì Thiên Mộng Tuyết, chuyện này cũng là việc cuối cùng anh muốn làm cho Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh.
Anh em với nhau, sự ăn ý như thế còn có gì hơn? Hai người đàn ông hai bóng cao lớn trên hành lang dài, tung vài cú đấm cũng là một cách biểu đạt sự tin tưởng lẫn nhau, họ cùng cười, trở về những ngày xưa vui vẻ.
Hoắc Thanh Lăng hết giờ làm đến giúp Cố Chiêu Ninh thu dọn đồ đạc, anh trai cô xem chị dâu như bảo bối, cô cũng rất thích Cố Chiêu Ninh, cũng không biết vì sao, mặc dù mới nói với nhau vài câu nhưng cô cảm thấy Cố Chiêu Ninh rất hợp với anh trai mình.
Cố Chiêu Ninh đã thay xong quần áo, Hoắc Thương Châu nói buổi trưa tới đón cô, cho cô một sự bất ngờ, cô còn có gì có thể vui bây giờ? Khoảng thời gian này nhiều chuyện vui, cô có chút chưa tiêu hóa được.
“Thanh Lăng, em có biết anh trai em định cho chị điều bất ngờ gì không?” Cô nhìn Hoắc Thanh Lăng đang dọn đồ giúp mình.
Hoắc Thanh Lăng cười không nói, tới bên cạnh Cố Chiêu Ninh đang tựa bên cửa sổ kéo cô ngồi xuống ghế salon: “Chị dâu… Em không thể tiết lộ, sự bất ngờ của anh trai dành cho chị làm sao em biết được? Mồm em rất rộng, nên anh ấy không bao giờ nói cho em biết cái gì cả.” Hoắc Thanh Lăng cười cười, tiếp tục quay lại giường thu dọn đồ.
Lúc này, cửa được đẩy ra, Lôi Ảnh và Mạc Nhan cùng đi vào, Hoắc Thanh Lăng hơi ngẩn người, sau đó tiếp tục cắm đầu vào thu dọn đồ, Cố Chiêu Ninh khẽ mỉm cười với hai người: “Hôm nay tôi ra viện rồi, hai người tới làm gì?”
Mạc Nhan biết hôm nay Hoắc Thương Châu muốn dẫn Cố Chiêu Ninh đi, Lôi Ảnh nói vậy, mặc dù lúc này đang rất căm ghét anh, nhưng nghe thấy tin đó không nhịn được phải hỏi vài câu, cô và Cố Chiêu Ninh đã xa cách lâu như vậy, khó khăn lắm mới lại có thể ở gần nhau, chưa được vài tháng lại muốn đi nữa, Mạc Nhan cảm thấy không nỡ, nhưng Lôi Ảnh đã nói tạm thời đừng nói với Cố Chiêu Ninh nên cô đành nhịn.
Đến ngồi cạnh bên Cố Chiêu Ninh, cô tựa vào bả vai ôm lấy cô ấy cười nhẹ: “Mình nhớ cậu… Hôm nay phải đi công tác, sắp tới sẽ không được gặp cậu nên tới từ biệt.” Cô nói thật, công ty có một khoá học nhưng không ai muốn đi, tận ở miền Tây xa xôi, nhưng Mạc Nhan không muốn tiếp tục ở đây chờ đợi, muốn mượn cơ hội này ra ngoài giải sầu.
Lôi Ảnh nghe thấy vậy, rõ ràng ngẩn ra, sau đó liếc mắt nhìn cô, nét mặt hiện rõ sự mất mát, cô ấy phải đi công tác? Vậy phải mất bao lâu, cũng có nghĩa là anh sẽ không gặp được cô?
Một cảm giác đau lòng lan tỏa, Lôi Ảnh sợ mình không nhịn được sẽ muốn giữ Mạc Nhan lại, vội vã nói với Cố Chiêu Ninh: “Thiếu gia sắp tới rồi, tôi đi ra ngoài xem thế nào.” Nói xong liền xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Hoắc Thanh Lăng tạm ngừng lại liếc nhìn bóng lưng Lôi Ảnh đang dần biến mất, cắn chặt môi, sự lãnh đạm cuả anh khiến cô không thể chấp nhận, nhìn thấy cô không khác gì thấy một người xa lạ, cô thấy thật không cam lòng, liếc Mạc Nhan một cái rồi nói: “Chị dâu, em thu dọn xong rồi, em đi thay quần áo để về đây.” Cô không muốn tiếp tục ở cùng với Mạc Nhan, nhìn thật không vừa mắt.
“Nó sao thế? Cậu làm gì nó à?” Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thanh Lăng liếc Mạc Nhan một cái, nghi ngờ hỏi Mạc Nhan.
Mạc Nhan dĩ nhiên biết Hoắc Thanh Lăng vì sao lại như vậy, hôm đó trên hành lang cô cũng biết cả rồi, nhưng cô không tức giận, cười cười với Cố Chiêu Ninh: “Cô nhóc này đang yêu”
Cố Chiêu Ninh nghĩ đi nghĩ lại một hồi mới hiểu được, trợn mắt nhìn Mạc Nhan: “Hả? Nó… thích… Lôi Ảnh?” Thấy Mạc Nhan gật đầu, Cố Chiêu Ninh cười suýt sặc, cô không ngờ đến điều này, cứ tưởng cô nhóc kia hoạt bát như vậy, sẽ không thích người như Lôi Ảnh, ai dè…
“Đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi được chưa?” Hai người đang dở khóc dở cười thì Hoắc Thương Châu đẩy cửa phòng đi vào, Lôi Ảnh theo sau, Cố Chiêu Ninh thấy họ mỉm cười nói:“Xong rồi.”
“Được… Vậy chúng ta đi thôi.” Hoắc Thương Châu đến bên cạnh, âu yếm ôm Cố Chiêu Ninh.
Mạc Nhan đang định xách đồ cho Cố Chiêu Ninh, thì bị Lôi Ảnh lấy lại: “Để anh”
Hai người có vẻ lúng túng, Mạc Nhan không nói gì, đưa các thứ cho anh rồi xoay người đi. Lôi Ảnh theo sau cô, nhìn bóng lưng này không biết trong lòng dâng lên thứ cảm xúc gì.
Đến cổng bệnh viện, Lôi Ảnh để đồ lên xe ngồi vào ghế lái, Mạc Nhan ôm Cố Chiêu Ninh: “Mình đi đây, hãy bảo trọng, lúc quay lại mình không muốn nhìn thấy cậu vẫn gầy thế này.” Cô vén mấy sợi tóc Cố Chiêu Ninh bị gió làm rối, dặn dò như chị gái.
“Không đâu, mình nhất định sẽ ăn cho mập ra, chỉ sợ lúc đấy cậu lại sợ.” Cố Chiêu Ninh nở một nụ cười vui vẻ.
“Đi thôi.” Hoắc Thương Châu gật đầu với mạc Nhan, sau đó ôm Cố Chiêu Ninh lên xe, Mạc Nhan liếc nhìn Lôi Ảnh, anh cũng đang nhìn cô, chỉ mấy giây cũng thấy rõ tình cảm nồng nàn, cô không hiểu nổi, ánh mắt của Lôi Ảnh rất lưu luyến, lại không muốn thừa nhận tình cảm của mình, rốt cuộc là có chuyện gì?
Đi được nửa đường, Cố Chiêu Ninh tỉnh ngủ, nhìn ra cửa sổ, cô hơi nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?” Cô nhìn thấy cột mốc đường, xe đã ra khỏi thành phố.
Hoắc Thương Châu vuốt mái tóc cô: “Còn mệt không? Ngủ thêm chút nữa, sắp đến rồi.” Lúc Cố Chiêu Ninh ra viện vẫn còn tác dụng của thuốc nên dọc đường đi đều ngủ rất say, anh thích cảm giác này, được ôm chặt lấy cô, thấy cô yên tĩnh say ngủ trong lòng mình.
“Vâng… không mệt nữa, đi đâu thế?” Cô hỏi lại.
“Đi Anh… thăm bà nội.” Anh âu yếm nói với cô, cũng không nói thật là muốn đưa cô đi giải sầu, sợ động vào nỗi đau của cô.
Bà nội? Đúng rồi, đã 5 năm chưa gặp bà nội Hoắc, cô cũng rất nhớ, khẽ mỉm cười: “Vâng, em biết rồi.” Sau đó lại tựa vào vai anh nhắm mắt lại.
Xe nhanh chóng đến sân bay, Lôi Ảnh xách hành lý vào gửi hàng, Hoắc Thương Châu dẫn Cố Chiêu Ninh vào cửa xuất cảnh. Thấy Lôi Ảnh bước đến, Hoắc Thương Châu vỗ vai anh: “Ở đây giao lại cho anh, mọi việc chờ tôi trở lại hãy nói.” Anh vẫn rất lo lắng, tuy muốn giao công ty cho Lôi Ảnh để giữ anh ấy, nhưng nhìn tâm tình anh gần đây rất tệ, trong lòng cũng căng thẳng.
"Được… hãy bảo trọng.” Lôi Ảnh xưa nay chưa từng vỗ vai Hoắc Thương Châu, quan hệ của họ chính thức trở thành cấp trên cấp dưới, sau này nếu được sẽ trở về quan hệ anh em như xưa, không biết anh có đợi được không.
“Lôi Ảnh… tôi hông biết anh và Nhan Nhan xảy ra chuyện gì, tôi chỉ muốn nói… cô ấy là một cô gái tốt, hãy đối xử tốt với cô ấy.”Cố Chiêu Ninh cũng đi lên bất lực nói với Lôi Ảnh, mấy ngày qua, cô cũng nhận ra, Mạc Nhan và Lôi Ảnh cũng giống hệt cô và Hoắc Thương Châu lúc đầu, cô không muốn bạn thân của mình lại đi vào con đường đó, Lôi Ảnh cố ý tránh Mạc Nhan, cô lại không chịu hỏi có chuyện gì, Cố Chiêu Ninh rất lo lắng cho họ, sợ hai người yêu nhau mà không thể đến với nhau.
“Tôi biết rồi.” Anh có thể nói được gì khác? Anh cũng không thể nói không được. Đành nhắm mắt đồng ý.
Tiếng loa thúc giục đến giờ lên máy bay truyền đến, ba người mới tạm biệt nhau xong, Hoắc Thương Châu dẫn Cố Chiêu Ninh về phía cửa boading, quay đầu lại nhìn Lôi Ảnh đang cười với mình.
Chờ hai người đi vào hẳn bên trong, Lôi Ảnh mới rời đi, ra đến cửa sân bay, anh lấy điện thoại ra gọi: “Alo… Bên kia thế nào? Đã tìm thấy chưa?” Lôi Ảnh chừng nào chưa tìm thấy Thiên Mộng Tuyết thì chưa thể yên tâm, cô gái này không biết đi đâu, anh có linh cảm cô sẽ tìm Hứa Cần Dương báo thù. Nếu thế có thể làm hỏng kế hoạch của anh: “Tìm nhanh lên!” Anh cau mày, bên kia vẫn chưa tìm được dấu vết gì, Thiên Mộng Tuyết như thể đã bốc hơi khỏi trần gian.
Sau hai ngày cải trang, Thiên Mộng Tuyết biến mình thành một người đàn ông, cô cắt bộ tóc dài đã nuôi hơn chục năm, để một kiểu tóc ngắn cá tính. Đột nhiên một cơn đau bụng dữ dội, cô biết bệnh lại phát, thời gian qua cô không ngày nào không phải chịu đựng sự đau đớn này, đau tưởng như có thể ૮ɦếƭ, nếu không động thủ thì không còn kịp, vì vậy… Hôm nay cô phải đi tìm Hứa Cần Dương. Núp sau một bức tường cạnh biệt thự của hắn, cô nghe thấy hắn nói vài câu với thuộc hạ, ngày mai tại địa bàn Hắc Ảnh, tại một kho hàng bỏ hoang có một giao dịch, hàng hóa là một lượng lớn νũ кнí.
Thiên Mộng Tuyết chỉ mong ngày mai đến thật nhanh, cô muốn trả lại cho Hứa Cần Dương sự đau khổ mà hắn đã mang tới cho cô.
Rất nhanh… đã đến ngày thứ hai.
Ban đêm, gió hiu hiu thổi, hôm nay nhiệt độ giảm đột ngột không kịp ứng phó.
Mấy tên xã hội đen khiêng một chiếc rương có mật mã màu đen nhìn xung quanh một hồi mới đi về hướng kho hàng bỏ trống, trước cửa cỏ dại mọc um tùm, tiếng bước chân dồn dập, trong nhà kho tối tắm, sau khi đã xem xét một lượt đèn pin được bật lên.
Một chiếc xe màu đen xuất hiện, cửa mở ra, hai người đàn ông, Hứa Cần Dương và Lôi Ảnh một trước một sau đi xuống.
“Anh khẳng định nơi này an toàn chứ?” Hứa Cần Dương nhìn qua một lượt, hồ nghi hỏi Lôi Ảnh, lần này hắn muốn mượn địa bàn của Hoắc Thương Châu, đầu tiên là để tự vệ, nếu bị phát hiện, hắn có thể đổ mọi tội lỗi lên đầu Hoắc Thương Châu, nhân chứng vật chứng rõ ràng, Hoắc Thương Châu khó mà thoát khỏi có liên quan, thứ hai là tiện cho việc giao dịch, chỗ này vắng vẻ, dễ bề chạy thoát thân.
Không thể phủ nhận Hứa Cần Dương là một tên giảo hoạt.
“Tổng giám đốc Hứa, yên tâm, tôi sẽ không khiến mình phải mạo hiểm.” Lôi Ảnh đã chuẩn bị kỹ càng, hôm nay hai người sẽ có một cuộc đọ sức một mất một còn.
Hứa Cần Dương có vẻ yên tâm, gật đầu với Lôi Ảnh sau đó cùng đi vào.
Mấy tên xã hội đen ngồi trong nhà kho chờ đợi vụ mua bán νũ кнí. Không lâu sau đã có tiếng xe chạy tới, Hứa Cần Dương gật đầu với mấy tên thuộc hạ, hai bên cửa giơ sẵn súng mai phục, làm những vụ buôn bán nguy hiểm này không thể không đề phòng, nhưng dù là nguy hiểm, món lợi kếch sù vẫn khiến cho mấy kẻ tham lam bí quá hóa liều phải mạo hiểm.
Một người đàn ông trung niên hơi mập, bên cạnh là hai tên xã hội đen cùng một nhóm người đứng ở cửa, Lôi Ảnh vừa đi tới , điện được bật lên, tuy ánh sáng yếu ớt nhưng cũng đủ để nhìn rõ.
Đây chính là kẻ buôn bán νũ кнí lớn nhất Châu Á, không ai biết tên hắn, mọi người đều gọi hắn là Bàn ca, chỉ biết hắn hơi mập nhưng chưa ai từng thấy bộ dạng thật của hắn, hôm nay hắn lại tự thân đến đây, Hứa Cần Dương hơi ngạc nhiên, nhưng hắn quá tự tin vào bản thân, sau này nghĩ lại mới thấy hối hận.
Hứa Cần Dương tiến lên tươi cười vươn tay: “Anh hẳn là Bàn ca? Xin chào…”
Bị gọi là Bàn ca, người đàn ông hơi sững sờ, sau đó một lúc mới vươn tay: “Xin chào… Hứa tiên sinh, ngưỡng mộ danh tiếng của anh đã lâu.” Hắn nói lưu loát một đoạn bằng tiếng phổ thông.
Hứa Cần Dương trong phút chốc cảm thấy có gì kỳ lạ, cảnh giác nhìn lại đằng sau, một người vóc dáng gầy gò thu hút sự chú ý của hắn, người rất thấp, mắt đeo kính, nhìn thế nào cũng không thấy giống đàn ông, nhưng khiến hắn nghi ngờ không phải là điều này… Phải…
“Đừng động đậy!” Hắn còn chưa kịp nhớ ra, đã bị Lôi Ảnh dí súng vào gáy, hai thuộc hạ mai phục ở cửa cũng nhanh chóng bị thuộc hạ của Bàn ca khống chế.
“Lôi Ảnh? Anh bán đứng tôi?” Phản ứng đầu tiên của hăn chính là vô cùng tức giận vì bị Lôi Ảnh lừa. Hắn không dám động đậy, súng ống không có mắt, lúc nào cũng có thể bị mất mạng, hắn không hiểu, Lôi Ảnh có thể lừa gạt, nhưng còn Bàn ca?
Bọn họ là bạn buôn bán đã lâu, sao lại có thể về một phe với Lôi Ảnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc