Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 24

Tác giả: Cổ Nại

“Thế nào? Vừa có thể trả lại ân tình cho tôi, vừa chà xát nhuệ khí của bọn họ, Cố tiểu thư không từ chối chứ?” Thấy Cố Chiêu Ninh rất lâu im lặng, Hứa Cần Dương có thể thấy là cô đã dao động, mới thừa thắng xông lên, tiếp tục cổ động.
“Được!” Cố Chiêu Ninh cảm thấy đã đến lúc kết thúc, cô không muốn tiếp tục từ từ thất vọng, có lẽ mượn Hứa Cần Dương khiến cho Hoắc Thương Châu ghét mình, quan hệ của hai người cũng có thể hoàn toàn kết thúc. Sau một hồi do dự cô đồng ý.
“Tốt lắm, Cố tiểu thư không cần chuẩn bị gì, 10p nữa chờ tôi ở cửa”. Hứa Cần Dương đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cúp điện thoại, anh lập tức đứng dậy rời phòng làm việc. Suốt đường đi, anh cười, nụ cười không phải thâm hiểm xảo trá mà là nụ cười của một người đàn ông dịu dàng.
Cố Chiêu Ninh nhìn thấy xe của Hứa Cần Dương dưới cổng liền đi theo anh tới một trung tâm thiết kế, nhà thiết kế để cô chọn lễ phục, phối giầy và trang sức phù hợp, thợ cũng bắt đầu trang điểm cho cô.
Lúc Cố Chiêu Ninh ra khỏi phòng hóa trang, thấy ánh mắt ca ngợi của Hứa Cần Dương, cô gượng cười với anh.
“Không tệ, thật khiến cho khung cảnh trước mắt sáng lên”, Hứa Cần Dương tự nhiên ngắm nhìn Cố Chiêu Ninh, chiếc váy ôm màu trắng chân trâu càng khiến thân hình săn chắc của cô thêm hấp dẫn, phần tóc mái dày được vấn *** đầu lộ ra vầng trán hoàn mỹ, đuôi tóc cũng làm xoăn nhẹ thả sau gáy, khuôn mặt trái xoan có má lúm đồng tiền đang cười tủm tỉm. Đôi lông mày lá liễu trên khuôn mặt trắng hồng, hai con mắt long lanh đen láy, dưới chiếc mũi dọc dừa là đôi môi đỏ mọng như trái anh đào khiến Hứa Cần Dương thất thần.
“Đi thôi” Cố Chiêu Ninh bị ánh mắt săm soi của anh ta làm mất tự nhiên, lúng túng đứng tại chỗ nói.
“Được!” Lần này ý định muốn chiếm được Cố Chiêu Ninh bằng bất cứ giá nào của Hứa Cần Dương càng thêm chắc chắn.
……………..
Tại buổi đấu giá
Sản phẩm đấu giá hôm nay hoàn toàn là những mẫu thiết kế ngọc trai của các danh gia, phóng viên các đài báo đã ổn định vị trí, nửa trên hoàn toàn là chỗ ngồi của khách quý, nửa phía dưới là chỗ của các ký giả.
Hoắc Thị và Hứa Thị vốn là hai tập đoàn lớn nhất, cũng là khách mời trọng tâm của buổi đấu giá hôm nay.
“Đợi đã…! Tôi không muốn ngồi cùng chỗ với anh ta” Từ trên đi xuống, Cố Chiêu Ninh liếc thấy bóng lưng Hoắc Thương Châu ở hàng ghế đầu tiên, bên cạnh anh còn một người phụ nữ, chỉ cần nhìn mái tóc dài phủ sau lưng cô cũng có thể khẳng định đây không phải là Tiểu Tam mà cô bắt gặp hôm trước, thấy cô ta thì thầm thân mật bên tai Hoắc Thương Châu, Cố Chiêu Ninh cắn cắn môi dừng bước nói với Hứa Cần Dương.
“Được!” Không hiểu sao Hứa Cần Dương lại không muốn tự tuyệt ý muốn của Cố Chiêu Ninh, đứng ở hàng ghế thứ 6, anh nói vào tai người ngồi gần đó nhất.
Thấy người kia gật đầu mỉm cười cung kính đứng dậy mang theo bạn gái tiến lên hàng ghế thứ nhất đang còn trống.
“Ngồi ở đây được không?” Hứa Cần Dương hai tay đút túi mỉm cười với Cố Chiêu Ninh.
Cố Chiêu Ninh gật đầu ngồi xuống, tầm mắt không thể nào rời khỏi hai bóng người trên hàng ghế thứ nhất.
“Chào mừng quý khách đã bớt chút thời gian tới tham dự buổi đấu giá từ thiền tối nay, buổi lễ xin được bắt đầu” , MC vừa tuyên bố xong trên sân khấu, hai cô gái trẻ liền đưa ra sản phẩm đấu giá đầu tiên.
Đó là một bộ trang sức gồm một đôi khuyên tai và một chiếc dây truyền ngọc trai. Nhìn qua cũng biết là đồ xa xỉ. Sản phẩm đấu giá được trưng bày trên sân khấu, người chủ trì cuộc đấu giá cầm Pu'a đứng bên cạnh cúi chào khán giả “Bộ trang sức này có xuất xứ từ bảo tàng Vista, giá khởi điểm là 100 vạn, mỗi bước giá là 5 vạn, xin mời bắt đầu”
Bên dưới, mọi người bắt đầu giơ bảng giá, Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu không có động tĩnh gì, chỉ ngồi yên nhìn.
“Thích không?” Cố Chiêu Ninh thấy Hứa Cần Dương hỏi bên tai.
Cô không có thói quen thân mật với anh ta như thế, dịch ra một chút cô lắc đầu, tại sao lại muốn hỏi cô có thích hay không, cô chẳng qua cũng chỉ đóng giả làm bạn gái anh ta, tự nhiên thấy Hứa Cần Dương hỏi vậy, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Khi buổi đấu giá gần kết thúc, Cố Chiêu Ninh mới phát hiện, cho tới giờ Hoắc Thương Châu vẫn chưa hề giơ bảng, mà người ngồi bên cạnh cô cũng thế, ruốt cuộc bọn họ làm sao, chẳng lẽ nhất định phải đến buổi đấu giá này à?
Nhưng khi sản phẩm đấu giá cuối cùng được mang ra, mọi người đều sáng mắt, Cố Chiêu Ninh không hiểu gì về trang sức, cho nên cũng không ý thức được cái gì, nghe mọi người xung quanh bàn tán cô mới biết đây là một món đồ quý.
“Thưa quý vị, sản phẩm đấu giá cuối cùng trong buổi tối hôm nay là một bộ trang sức của Vương Phi thời La mã cổ đại, là ngọc của một lại trai dưới biển sâu, đây là một loại trai rất hiếm, mỗi năm chỉ có thể tìm được khoảng 5 viên, hiện nay loài này đã tuyệt chủng, chiếc dây chuyền duy nhất trên thế giới này được tạo thành từ 68 viên ngọc quý vừa nói, có tên là Tuyết Ngưng, xin mời bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm là 2000 vạn, bước giá 100 vạn.
Lần này Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu giơ bảng giá.
“Vâng, vị tiên sinh này 2100 vạn”
“Vị này 2200 vạn”
Trên sân khấu, người chủ trì đang đọc các mức giá, bên dưới, Cố Chiêu Ninh nhìn bóng lưng Hoắc Thương Châu ngẩn người. Lúc này cô cảm thấy trên tay mình có thêm thứ gì. Là bảng đấu giá, vài giây nghi ngờ, Cố Chiêu Ninh ngước mắt nhìn Hứa Cần Dương bên cạnh.
Hứa Cần Dương nhếch miệng cười “Phía dưới là tên em”, căn bản không để ý, mức giá đã lên tới 3000 vạn, mà ở đây, anh ta thản nhiên để mình giơ bảng. Ba chục triệu đấy, châu báu có quý đến đâu đi nữa thì cũng mua về làm cái gì? Ai dám đeo ra cửa.
“Giơ đi” Hứa Cần Dương vừa nói vừa cầm tay cô giơ lên.
“Vâng, tiểu thư này trả 3500 vạn” 35 triệu đã là mức ra giá cao nhất kể từ lúc bắt đầu, không ai muốn bỏ ra khoản tiền nhiều hơn để mua nó, cho nên tất cả đều đưa mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh Hứa Cần Dương. Không nghi ngờ gì cô thấy người phụ nữ kia nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, tiếp theo cử động của cô khiến Cố Chiêu Ninh hết hồn.
Cô ta đang kéo Hoắc Thương Châu, anh ta mới đầu không phản ứng gì lúc này cũng quay đầu lại.
Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau, cô thấy trên mặt Hoắc Thương Châu hiện lên sự kinh ngạc, rồi nhanh chóng lạnh lùng quay đầu.
Lúc người chủ trì chuẩn bị gõ Pu'a, Hoắc Thương Châu giơ bảng giá đồng thời trả “4000 vạn”
Toàn hội trường xôn xao, 4000 vạn a, không ai nghĩ được thứ trang sức này có thể lên đến 4000 vạn, người chủ trì trên sân khấu cũng toát cả mồ hôi.
Ngay lập tức, tay cô lại giơ lên “5000 vạn”, là Hứa Cần Dương, lại một lần nữa ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô, chỉ có Hoắc Thương Châu không quay đầu lại, anh giơ một tay “5800 vạn”
Lại một cảnh xôn xao.
Lần này, Cố Chiêu Ninh ghì tay Hứa Cần Dương xuống, cắn môi lắc đầu với anh một cái, cũng kỳ quái, Hứa Cần Dương cũng không trách cứ cô hay là không thèm để ý tới cô tiếp tục giơ bảng giá, anh ta chỉ âm ấm cười một tiếng rồi im lặng nhìn lên phía trước.
“5800 vạn lần cuối cùng!” Cộp cộp! Pu'a đấu giá được gõ xuống. Hoắc Thương Châu đã mua được món đồ này. Cô nhìn thấy cô gái kia đang vui vẻ cười, rồi quay đầu nhìn Cố Chiêu Ninh đang nghĩ miên man với một ánh mắt đắc ý.
Cô không muốn tiếp tục ở lại, vội vã đứng dậy, vở hài kịch này thế là đủ rồi, Hứa Cần Dương bảo cô đến K**h th**h Hoắc Thương Châu, nhưng rõ ràng kết quả là Hoắc Thương Châu xem cô như không tồn tại, chỉ nhìn cô một cái mà thôi. Đã như vậy, cô còn gì mà không thoải mái nữa.
Hứa Cần Dương đi theo cô ra khỏi hội trường, đến ven đường lớn, Cố Chiêu Ninh đột nhiên xoay người “Giám đốc Hứa, cảm ơn anh, tôi về trước đây”. Cảm ơn anh ta, phải, cảm ơn anh đã cho tôi thấy mình nhỏ bé cỡ nào, cảm ơn anh đã khiến cô hiểu mình đã tự tưởng tượng mơ hão biết bao.
Mới đi được mấy bước, cô lại thấy cánh tay mình bị kéo mạnh, cô tưởng Hứa Cần Dương, nhưng khi quay đầu lại là khuôn mặt tức giận của Hoắc Thương Châu, ánh mắt ấy như muốn ăn thịt cô cho hả giận.
Cố Chiêu Ninh kinh ngạc khi thấy người kéo mình không phải Hứa Cần Dương mà là Hoắc Thương Châu, nhìn anh có vẻ tức giận, vô cùng tức giận. Tròng mắt đen thâm thúy nhuốm một màu đỏ. Cô không hiểu, rõ ràng anh ta đã làm chuyện có lỗi với mình, sao lại làm như thể cô mới là dâm phụ bị bắt quả tang.
“Đi về với anh” cánh tay bị Hoắc Thương Châu đau buốt, cứ tưởng anh ta sẽ nói với cô một tràng những lời khó nghe, sau đó mang theo người phụ nữ đằng sau nghênh ngang bỏ đi, thế mà anh ta một câu cũng không hỏi, mạnh mẽ lôi cô đi.
“Đợi đã…! Không thấy cô ấy không muốn sao?” Hứa Cần Dương hét lên với Hoắc Thương Châu, đang định tới giằng lại cô thì bị Lôi Ảnh ngăn lại “Tránh ra!” Hứa Cần Dương cay cú nhìn Lôi Ảnh đang P0'p cổ mình.
Hoắc Thương Châu thấy hơi mất mặt, anh buông tay Cố Chiêu Ninh bước dài đến giật tay Hứa Cần Dương “Ta cho mi biết! Hiện tại không tới lượt mi nói bất kỳ chuyện gì về cô ấy”
Hai người đàn ông giằng co, còn có Lôi Ảnh, Thiên Mộng Tuyết, và cô… nhìn qua mới châm chọc buồn cười cỡ nào, may là các phóng viên còn đang bận phỏng vấn trong hội trường, nếu không cảnh tượng này sẽ lên trang nhất các báo ngày mai.
“Đủ rồi” Cô không nhìn nổi nữa, không muốn châm ngòi mâu thuẫn ở nơi này, dù sao cũng là chuyện riêng giữa cô và Hoắc Thương Châu, cô thấy Thiên Mộng Tuyết kia đang nhìn mình với ánh mắt kình địch, Cố Chiêu Ninh không chút hoang mang lãnh đạm liếc nhìn cô, sau đó đến giữa 3 người đàn ông kéo bọn họ ra, cô nhìn Hoắc Thương Châu một cái rồi xoay người nói với Hứa Cần Dương “Giám đốc Hứa, cảm ơn anh, đây là chuyện riêng giữa tôi với anh ấy, tôi sẽ tự giải quyết”
Cô có thể giải quyết sao? Cô định giải quyết như thế nào? Trong lòng cô cũng không biết, trong cuộc hôn nhân này, cô chỉ đứng ở một vị trí thấp hèn nhất, bản hợp đồng kia khiến cô mất mát không chỉ quyền lợi, nhưng hiện tại cô chỉ muốn chấm dứt… Thật lòng.
“Đi thôi” không biết phải làm sao, cô kéo tay Hoắc Thương Châu, có lẽ… Cô chỉ muốn kéo anh cho cô gái kia nhìn. Cảm thấy tay Hoắc Thương Châu lúc đầu cứng nhắc hạ xuống, sau đó lại siết chặt không có phản kháng.
Anh ta nên phản kháng mới đúng chứ? Cô gái kia sắp khóc rồi, mà anh cũng đang đau lòng nhìn cô ta?
Nhưng Hoắc Thương Châu không hất tay cô để đến bên cô gái kia như cô tưởng tượng, ngược lại nói với Lôi Ảnh “Đưa cô ấy về nhà, hiểu chưa?” Một ánh mắt, Cố Chiêu Ninh nhìn thấy, ánh mắt này không phải là đơn giản đưa cô ấy về nhà, có lẽ chỉ có Lôi Ảnh hiểu được ý của anh.
“Dạ!” Lôi Ảnh giận dữ liếc mắt nhìn Hứa Cần Dương, sau đó đến trước mặt Thiên Mộng Tuyết không biết nói câu gì, Cố Chiêu Ninh thấy cô ấy che miệng nhanh chóng chạy ra khỏi đại sảnh.
“Giám đốc hứa, chào anh” Cảm thấy có lỗi, Cố Chiêu Ninh xấu hổ cười cười với Hứa Cần Dương rồi mặc cho Hoắc Thương Châu kéo mình đi, quay đầu lại, cô thấy trong mắt Hứa Cần Dương toát ra vẻ mất mát.
Suy nghĩ của anh, cô biết, chỉ có điều cô không đáp ứng được, cũng không muốn đáp ứng, trong lòng cô đã tràn ngập tình yêu cùng oán giận, hai thứ này *** cô đến sắp không thể chịu nổi, người đàn ông đang nắm chặt tay cô là một người ưu tú, chói sáng như vậy, chỉ có điều vĩnh viễn không thuộc về mình, còn mình thì đã mang hết tâm trí bán anh ta…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc