Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 19

Tác giả: Cổ Nại

Ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Chiêu Ninh hít sâu một hơi, tự nói với mình: Sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, không cần phải khẩn trương. Cố Chiêu Ninh không quen mang giày cao gót, cho nên bước đi cũng không được tự nhiên, cô nện từng bước nhỏ định đi về phía Bạch Hiên Dật, cô muốn về nhà, thêm một giây nữa cũng không đợi được.
“Á…” Trong phút chốc, Cố Chiêu Ninh có cảm giác mình bị giật lại, nhanh chóng bị lôi vào một căn phòng tối tăm, chưa kịp phản ứng, cô lại thấy có người hôn mình. Đôi tay bị kẹp trên vách tường, Cố Chiêu Ninh ra sức giãy giụa nhưng bất lực, người đàn ông kia hôn càng ngày càng ngang ngược, cô thấy đau môi, rên lên một tiếng. Lúc này, cô lại cảm thấy người kia hôn ngày càng dịu dàng, đến khi đèn trong phòng sáng, người kia mới rời khỏi môi mình. Hoắc Thương Châu! Tròng mắt lạnh lùng của anh ta đang nhìn mình chằm chằm, con ngươi thâm thúy phát ra tia sắc lạnh khiến Cố Chiêu Ninh rung mình.
“Anh làm gì thế! Buông em ra!” Cố Chiêu Ninh rất bối rối nhưng cố che giấu, rốt cuộc ai mới là người gây chuyện, sao lúc này nhìn cô như thể đang xin lỗi anh vậy. Sao anh ta lại nhìn mình bằng ánh mắt đó.
“Thả cô ra ư? Để cô thân mật chàng chàng thi*p thi*p với kẻ khác?” Bàn tay ghì tay Cố Chiêu Ninh càng chặt, khiến cô không khỏi nhíu mày. Thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô, Hoắc Thương Châu thương tình giảm bớt một chút.
“Anh thì tốt hơn chỗ nào? Muốn đùa cợt đi tìm bạn gái của anh! Chiêu này không có tác dụng với tôi” Cố Chiêu Ninh đã tức giận lắm rồi, lại bị Thương Châu cắn thêm một cái, cô vốn định giải thích lại nuốt vào, gào lên với anh.
Hoắc Thương Châu không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh hồi lâu, thời gian lúc này như ngừng lại, hai người cũng không nói gì. Sau một hồi lâu, Hoắc Thương Châu buông tay Cố Chiêu Ninh, kéo cửa phòng ra, đang đi ra anh bỗng chốc dừng bước, đang tựa trên tường thấy Hoắc Thương Châu dừng lại, theo bản năng Cố Chiêu Ninh cảm thấy căng thẳng, cô tưởng Hoắc Thương Châu lại chuẩn bị làm gì mình.
“Tự giải quyết cho tốt” Không quay đầu lại, Hoắc Thương Châu ném ra mấy chữ rồi đi ra khỏi phòng.
Cố Chiêu Ninh đang suy nghĩ những lời này có ý gì, nhưng không nghĩ ra, xoay xoay cổ tay ra khỏi phòng.
Lúc cô đi đến hội trường chính, Hoắc Thương Châu đang ôm hông cô gái kia nói chuyện xã giao với khách. Hoắc Thương Châu rốt cuộc anh là hạng người gì? Tại sao rõ ràng thân mật với người phụ nữ khác như vậy, vừa rồi lại cùng tôi làm chuyện như thế, anh chẳng qua là ghen tị với Bạch Hiên Dật, tự ái vì người vợ trên danh nghĩa của mình lại ở cùng với một tên đàn ông khác?
“Sao lại đi lâu như vậy” Lời nói dịu dàng của Bạch Hiên Dật cắt đứt suy nghĩ của Cố Chiêu Ninh, cô miễn cưỡng cười với anh nói “Em không được khỏe, đi về trước”
Bạch Hiên Dật thấy sắc mặt Chiêu Ninh không tốt, khẽ gật đầu “Để anh đưa em về”. Nói xong, anh nắm tay cô đi về phía Hoắc Thương Châu.
“Thương Châu, bọn mình về trước” Bạch Hiên Dật lên tiếng chào hỏi Hoắc Thương Châu, dù sao tối nay cũng là anh mời đến, không nói tiếng nào bỏ đi thì không hay.
“Ừ…” Hoắc Thương Châu đầu tiên sửng sốt, sau đó đưa mắt nhìn Cố Chiêu Ninh, bình thản đáp lời Bạch Hiên Dật.
Cố Chiêu Ninh từ đầu đến cuối không ngẩng đầu, cô không muốn thấy bọn họ thân mật, với mình đó là cả một sự châm chọc.
Định đưa Cố Chiêu Ninh về nhà, nhưng được nửa đường cô lại nói nhao nhao muốn tự mình về, bất lực trước sự cố chấp của cô, Bạch Hiên Dật đành chặn một chiếc taxi.
Về đến nhà, Cố Chiêu Ninh giận dữ vứt túi xách trên ghế salon, quăng giầy thở phì phò lên trên tầng, về phòng ngủ, phi ngay vào phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm, Cố Chiêu Ninh thổi phồng bọt xà phòng, cô có cảm giác mình vừa nằm mơ, cô vẫn nhớ mình từng nói sẽ không yêu đơn phương ai cả, có yêu ai thì cũng là hai người yêu nhau, nhưng bây giờ, cô lại nuốt lời… Cô hoàn toàn đã yêu cái tên không nên yêu, mọi kế hoạch tốt đẹp trước mắt đã vỡ tan tành.
Đúng là trò chơi tình ái, người ta cứ tiến thì mình giật lùi, người ta lùi thì mình lại tiến, rốt cuộc ai mới là kẻ chiến thắng? Không có đáp án…
…………………..
Hắc bang
Cái tên được gọi là Thất ca đã bị tóm, mấy ngày trước tên A Cường được thả lần trước đã gửi một tin nhắn cho Lôi Ảnh.
Lúc thuộc hạ của Lôi Ảnh ùa vào phòng, tên Thất ca đang hăng hái cùng một mụ đàn bà XXOO. Chưa kịp phản ứng lấy súng dưới gối ra đã bị thuộc hạ của Lôi Ảnh nhanh hơn một bước dí súng vào gáy.
Hoắc Thương Châu ngồi trong chỗ tối, trầm giọng lạnh lùng với kẻ đã bị đánh gần chét “Còn không định mở mồm sao?”
“Phì!” Tên thất ca có vẻ cứng xưa, dùng sức tàn hướng về phía Hoắc Thương Châu nhổ một bãi nước bọt, chỉ có điều không làm sao tới được người hắn, tận cùng hung ác nhìn chằm chằm về phía bóng tối, như muốn nhìn rõ bộ dạng người đàn ông kia.
Bốp, một đả thủ giáng cho hắn một cái tát nặng nề, khóe miệng hắn tóe máu “Muốn ૮ɦếƭ sao? Hả?” Đả thủ Ϧóþ chặt cằm hắn.
“Tao có ૮ɦếƭ cũng sẽ không nói” Hắn vốn là đầu trộm đuôi ςướק, đắc tội với không ít người, nhưng trộm cũng có chí khí, huống chi là xã hội đen, cái bọn chúng coi trọng nhất là chí khí cùng sự trung thành, nếu hôm nay hắn khai ra ông chủ của mình, cũng có nghĩa từ nay về sau không có cách nào sống yên ổn, quan trọng hơn còn liên lụy tới người thân.
“À? Vậy mày có muốn nghe vợ con ngươi nói một chút không?” Trong bóng tối, Hoắc Thương Châu mang theo một ý đùa giỡn.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Sao muốn động vào người thân của ta!” Thất ca nháy mắt mất đi lý trí, vùng vẫy như giãy ૮ɦếƭ, cặp mắt đỏ ngầu.
Quả nhiên, Lôi Ảnh đã điều tra, tên Thất ca này bình thường làm nhiều việc ác, tuy nhiên lại hết sức bảo vệ gia đình, đối với vợ con càng yêu thương. Vừa rồi Hoắc Thương Châu còn thấy trong mắt hắn chứa đựng nước mắt.
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho ngươi một khoản tiền, mang theo vợ con đến một nơi không ai biết làm lại cuộc sống.” Lần này Hoắc Thương Châu hạ một đòn cuối, gần đây, luôn có người cầm súng đi theo anh, không tìm được kẻ núp trong bóng tối, sớm muộn cũng sẽ xảy ra đại loạn.
“Ta cho ngươi một phút để nghĩ, trước đó nghe một chút cái này” thấy thái độ của tên này có chút giãn ra, Hoắc Thương Châu nắm lấy thời cơ, ấn nút máy ghi âm.
“A Thất! Anh hãy khai ra hết đi… Sau này chúng ta mang theo con cao chạy xa bay, chẳng lẽ anh muốn mẹ con em cả ngày vì anh lo lắng đề phòng? Con còn nhỏ, anh thật muốn sau này nó mỗi ngày đều sống trong sợ hãi ư?”
“Ba… huhuhu”
Ghi âm kết thúc, Hoắc Thương Châu thu hồi máy lại.
“Ngươi đã làm gì với họ! Đã làm gì!” Nghe xong đoạn ghi âm, Thất ca không kìm được vừa trào nước mắt vừa gào thét.
“Ta chưa làm gì cả, chỉ cần ngươi phối hợp cho tốt, ta sẽ thực hiện lời hứa của mình” Hoắc Thương Châu thản nhiên nói, không khó để nghe được anh chắc chắn đến cỡ nào.
Một giây trôi qua, A Thất bị trói trên giá gỗ hình chữ thập cúi đầu như đang phải đưa ra một quyết định khó khăn. Hết một phút, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nước, sự giận dữ vừa rồi đã biến mắt, hắn bình tĩnh nhìn nơi bóng tối cắn răng hít thật sâu “Ta nói!”…
“Tra được chưa?” Hứa Cần Dương đứng bên cửa sổ, ngón tay kẹp một điếu thuốc vừa châm, chân mày khóa chặt như đang suy nghĩ.
“Rồi… đây là địa chỉ” A Đông đưa cho Hứa Cần Dương một tờ giấy.
Nhìn thấy mảnh giấy, chân mày Hứa Cần Dương dãn ra, một nụ cười tà ác nở trên khuôn mặt tuấn tú. Hoắc Thương Châu, dám đối nghịch với ta, xem ta cho ngươi tan xương nát thịt.
Hứa Cần Dương dập điếu thuốc, không chớp mắt nhìn A Đông “Chuyện này đừng để lộ, ta tự có tính toán”
“Dạ” A Đông gật đầu.
Hoắc Thương Châu … người phụ nữ của ngươi, ta muốn đoạt! Hứa Cần Dương cười càng gian tà hơn, nét mặt còn mang theo nét độc ác, đôi con người màu nâu mê người trở nên đen tối.
Thù hận, căm thù là ma quỷ, xui khiến con người đi vào ngõ cụt. Đáng sợ hơn, mọi người lại không ý thức được sự tồn tại của nó, quay đi quẩn lại, cuối cùng sẽ nuốt mất linh hồn ai?
………………..
Cố Chiêu Ninh đến nhà mới đốc thúc việc lắp đặt thiết bị, lúc về đến nhà phát hiện giầy của Hoắc Thương Châu để ngoài cửa, còn có một đôi giày cao gót của phụ nữ, cô nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Cô bỏ giầy nhìn xung quanh phòng khách, phòng bếp không thấy bóng dáng Hoắc Thương Châu, cô nhẹ nhàng đi lên tầng 2, tiến về phía phòng ngủ. Cửa khép, cô định đẩy cửa vào thì nghe tiếng con gái nũng nịu bên trong “Ghét quá đi… Thương Châu… Em muốn”
Dựa vào đâu! Ở bên ngoài tìm hoa đuổi bướm chưa đủ hay sao lại còn dám mang về nhà, hơn nữa là phòng ngủ của 2 người! Cố Chiêu Ninh thật muốn xông vào, hung hăng cho con mụ đàn bà đang nũng nịu kia 2 cái bạt tai, tay đã đặt trên tay nắm cửa lại rụt về. Đột nhiên nghĩ đến lời nói trước khi đi của Hoắc Thương Châu trong căn phòng đêm đó “Tự giải quyết cho tốt”, hôm nay anh ta làm như vậy chẳng qua chỉ muốn cô sập bẫy, sau đó tự giễu cợt chính mình. Kìm nén cảm xúc, Cố Chiêu Ninh hít một hơi thật sâu, cô không thể bị đánh bại! Nghe những âm thanh chói tai trong phòng, Cố Chiêu Ninh mấp máy môi, như người không có việc gì tự nhiên đẩy cửa phòng.
Lỗ tai Hoắc Thương Châu rất nhạy bén, anh cảm thấy Cố Chiêu Ninh ở đây, tiếp tục ra vẻ thân mật, không ngừng vuốt ve người phụ nữ kia khiến cô ta cười khúc khích.
Cố Chiêu Ninh nhìn hai kẻ trong chăn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cô bình tĩnh đi đến ghế salon cách giường không xa ngồi xuống, cầm quả táo cắn một miếng “Không tệ”. Nghe có vẻ như khen quả táo, cũng có ý giễu cợt hai kẻ trên giường.
“Á!...” Cô ả đang hưởng thụ trên giường nghe thấy giọng Cố Chiêu Ninh, sợ tới mức choáng váng, đây chẳng phải nhà của Hoắc Thương Châu sao? Thế nào… thế nào lại đột nhiên có phụ nữ? Chăm chú nhìn lại, đây chẳng phải là cô bạn gái Bạch Hiên Dật mang theo hay sao? Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Hoắc Thương Châu hạ khóe miệng, sau đó làm bộ giận dữ quay đầu nhìn Cố Chiêu Ninh không nói gì.
“Không cần để ý đến tôi, các người cứ tiếp tục… tường thuật trực tiếp đầy kích thích nha, tốn tiền cũng chưa chắc xem được? Uây, quả thực là quá hăng hái rồi!” Cố Chiêu Ninh vắt chân chéo quẩy, vẫn tiếp tục gặm táo.
Không thể nghĩ tới Cố Chiêu Ninh lại bình tĩnh đối mặt với sự tính toán chu đáo của Hoắc Thương Châu đến vậy, anh tức giận như có tảng đá ngàn cân đè xuống, mắt Cố Chiêu Ninh nhìn chằm chằm trở nên sâu không lường được.
“Thương Châu… Cô gái này… Cô ta…” Dư Na không nghĩ đến tình huống này, cô còn chưa ăn được Hoắc Thương Châu, tại sao Cố Chiêu Ninh lại đột nhiên xuất hiện. Rất nhiều nghi vấn trong lòng, cô thẹn quá kéo chăn kéo cao lên che иgự¢.
“Cô đi đi!” Lúc nói câu này, mắt vẫn nhìn Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu giận dữ xuống giường, hông vẫn quấn một chiếc khăn màu trắng, bỏ lại hai người đàn bà nội Hoắc đi vào phòng tắm. Dư Na sung sướng tưởng hắn đang nói với Cố Chiêu Ninh, nở ra một nụ cười chiến thắng, nhìn cô với bộ dạng tiểu nhân đắc chí.
Cố Chiêu Ninh nhíu mày xem thường, tiếp tục gặm táo.
Dư Na thấy cô không hề có ý rời đi, vẻ mặt lập tức sầm xuống, giận dữ nhìn cô, tay vẫn nắm chặt cái chăn “Cô không có liêm sỉ à? Không nghe thấy Thương Châu nói cô đi đi hay sao?” Như vợ cả gầm lên với Cố Chiêu Ninh.
“Ha ha ha ha, sao ta nghe như có tiếng chó sủa thể nhỉ?” Cố Chiêu Ninh đột nhiên cười to, ánh mắt có nét đùa giỡn nhìn con mụ đàn bà đang thở phì phò trên giường.
“Cô! Cô dám chửi ai?” Không nghĩ Cố Chiêu Ninh đương nhiên khiêu khích mình, còn thầm chửi mình là chó. Dư Na lần đầu tiên trong đời bị làm nhục như thế, cô gầm thét lên.
“Kẻ nào có phản ứng là chửi kẻ đó”, Cố Chiêu Ninh đem quả táo ăn dở ném vào thùng rác, rút một tờ giấy ăn vừa lau tay vừa cười nhìn Dư Na tức đến nỗi mặt mày biến dạng.
Dư Na nhất thời không nói được gì. Không để ý Cố Chiêu Ninh vẫn còn ở đấy, nhấc chăn lên, người còn mặc nguyên bộ đồ lót đi xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo.
“Chậc chậc chậc! Xem ra hiện trường trực tiếp hôm nay không xem được” Cố Chiêu Ninh nhìn Dư Na đang mặc quần áo lắc đầu than thở. Hai người đều mặc đồ ra khỏi chăn, xem ra cô đến sớm, hai người chưa xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới đây, Cố Chiêu Ninh đột nhiên cảm thấy dễ chịu trong lòng.
“Cô làm gì đấy! Tại sao lại xông tới đây? Cô quả là mụ đàn bà táng tận lương tâm! Tôi cảm thấy buồn thay cho Bạch Hiên Dật, lại tìm cho mình một kẻ thay đổi thất thường như cô” Dư Na căn bản không cách nào tiếp nhận lời nói của Cố Chiêu Ninh, đột nhiên nghĩ đến Bạch Hiên Dật, cô như bắt được chuôi nói với Cố Chiêu Ninh.
Cố Chiêu Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra cô gái này không biết gì, vì vậy cô chậm rãi đứng dậy, vỗ tay một cái, đi tới bên cạnh, quan sát Dư Na một vòng “Tiểu Tam thường rêu rao như vậy à? Nằm trên giường của ta, ôm người đàn ông của ta, lại còn ra vẻ đại nghĩa nói ta thị phi”. Cô chưa bao giờ nghĩ mấy cảnh Chánh thất (vợ chính thống) cùng Tiểu tam so chiêu trên TV lại xảy ra với mình, mặc dù hôn nhân của cô với Hoắc Thương Châu chỉ là hợp đồng, nhưng hiện tại mình còn là Hoắc phu nhân, dĩ nhiên cô muốn mượn cơ hội này phát huy một lần.
“Cái gì?... Cô! Cái mụ đàn bà này rốt cuộc đang nói lung tung gì!” Ý thức được lời nói của Cố Chiêu Ninh, má Dư Na đỏ bừng, cô ta vừa nói gì, giường của cô ta, đàn ông của cô ta? Hoắc Thương Châu kết hôn khi nào mà cô lại không biết. Lừa đảo! Nhất định là lừa đảo. Cô chột dạ ấp a ấp úng.
“Này nhé, tiểu thư Tiểu tam, là lỗ tai cô có vấn đề hay lời nói của tôi chưa đủ rõ ràng?” Cố Chiêu Ninh ra vẻ giật mình, chậm rãi nâng cằm Dư Na, đưa mặt lại gần, Dư Na theo bản năng nhắm chặt mắt, con mụ này rốt cuộc muốn làm gì. Cố Chiêu Ninh cười, sau đó nói từng chữ rõ ràng “Tôi, nói, lại, Hoắc Thương Châu, là, người, đàn, ông, của, tôi” Nói xong, cô nhẹ nhàng buông tay, đứng tại chỗ nghiêng đầu cười với bộ mặt kinh ngạc của Dư Na.
“Cô! Cô thật là quá đáng” Không biết vì quá ghen tị hay vì bộ dạng mình bây giờ quá ngu ngốc đúng như Cố Chiêu Ninh nói là thân phận Tiểu tam, Dư Na nóng giận hất tay Cố Chiêu Ninh.
Bốp một tiếng, trong phòng nhất thời tĩnh lại, tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng ngưng…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc