Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 17

Tác giả: Cổ Nại

“Còn có thể thế nào” Cố Chiêu Ninh liếc cô một cái, tự nhiên lại hỏi chuyện này, giữa bọn họ thế nào, trong lòng cô cũng không biết rõ, có lúc Hoắc Thương Châu khiến cô có cảm giác rất yêu cô, nhưng cũng có lúc làm cho cô thấy mình như tàng hình. Loại quan hệ này khiến cho một người chưa từng yêu như cô rối loạn, cô cũng không muốn nghĩ đến, chờ đến khi hợp đồng hết thời hạn, hai người sẽ trở thành người xa lạ như chưa hề có mối quan hệ gì.
“À” Mạc Nhan hiểu, cảm thán một câu rồi cúi đầu uống café. Nhưng lại như đã bỏ qua mất chuyện cần hỏi, cô ngẩng đầu lên “Vậy sau này cậu định thế nào? Có phải cậu đã yêu anh ấy không?” Theo trực giác, lúc Cố Chiêu Ninh nói đến Hoắc Thương Châu, cô có vẻ thất thần.
“Phụt” Ngụm café suýt chút nữa thì phun ra, Cố Chiêu Ninh vội vàng rút giấy ăn lau miệng, cố gắng nuốt xuống. “Tiểu thư! Đừng đùa chứ? Mình mà yêu anh ta á? Núi băng đấy! Mình đang đứng dưới mái hiên, làm sao có thể không cúi đầu” Cố Chiêu Ninh không muốn từa nhận, một khi đã thừa nhận, sau này cô sẽ khổ sở hơn.
“Được rồi, anh ta đẹp trai thế, tâm địa sắt đá, đúng là người thép, đáng tiếc” Mạc Nhan chống cằm buồn bã nhìn Cố Chiêu Ninh, con nhóc này thật không may.
Cuộc nói chuyện của hai người cô tình rơi vào tai một người đàn ông ngồi sau tấm bình phong.
Hoắc Thương Châu nói chuyện điện thoại với Cố Chiêu Ninh xong, đặt một chỗ ăn tối, anh nghĩ muốn uống một ly caphe, một mình đi ra ngoài lại trùng hợp là khách quen của quán caphe nổi danh này. Thật tình cờ, đang định đi rửa tay lại nghe được giọng Cố Chiêu Ninh, ma xui quỷ khiến anh lại dừng chân, đứng sau một tấm bình phong, không thấy cô nhưng câu nói không yêu anh khiến anh liên tưởng tới bộ dạng cô. Mặt xanh mét, tay siết chặt quả đấm, Hoắc Thương Châu vô cùng giận dữ, xoay người đi ra khỏi quán café, ngồi vào trong xe, anh bấm số điện thoại của Cố Chiêu Ninh.
“Anh ta đấy” Cố Chiêu Ninh thấy điện thoại hiện tên Hoắc Thương Châu, thì thầm nói, nhắc tào tháo, tào tháo đến. Hắng giọng một cái cô ấn phím trả lời ‘Alo”
“Tối nay anh có việc” tỉnh bơ nói một câu, qua cửa kính, anh nhìn Cố Chiêu Ninh ngồi trong quán café đối diện bên đường.
“Ừm, vậy anh làm đi” Cố Chiêu Ninh rất thất vọng, nhưng không biểu hiện ra, bình tĩnh trả lời, không có một chút do dự oán trách nào cả.
“Ừ” cúp điện thoại, Hoắc Thương Châu nheo mắt giận dữ liếc nhìn cô, sau đó nổ máy rời đi không thèm quay đầu lại.
“Không tới?” Mạc Nhan nghe Cố Chiêu Ninh nói cũng đoán được cuộc hẹn tối nay bị hủy bỏ.
Cố Chiêu Ninh nhìn con bạn xấu xa này, người ta không đến mà vui vẻ đến vậy “Đúng vậy, đại tiểu thư, tối nay mời cậu một bữa đại tiệc” Cố Chiêu Ninh tức giận nói rồi lại cười liếc cô một cái.
“Tốt quá! Ta muốn ăn món đắt tiền nhất” Mạc Nhan liền vội vàng gật đầu, rốt cuộc đã tóm được phải làm thịt đến nơi đến chốn, dù sao bây giờ Cố Chiêu Ninh đường đường là phu nhân chủ tịch Hoắc Thị rồi.
…………………………..
Hoắc Thương Châu càng nghĩ càng phát cáu, dọc đường đi không biết đã nói bao nhiêu từ “đáng ૮ɦếƭ”, nghĩ đến những lời cô nói, hơn nữa trong điện thoại lại không chút do dự đáp ứng, Hoắc Thương Châu cảm giác mình thật là ngu, cô chẳng qua kết hôn với mình cũng vì tiền mà thôi. Tại sao mình lại phải thay đổi cái nhìn của cô, bây giờ chẳng phải nên quay lại thái độ ban đầu.
“Bà nội, con sẽ nhớ bà lắm”
Bà nội Hoắc vài ngày trước nhận được điện thoại của chú Thương Châu định cư bên Anh nên muốn sang đó một thời gian ngắn. Ở đây không khí trong lành, thích hợp cho người già dưỡng lão, dù sao Hoắc Thương Châu cũng bận rộn không thể chăm sóc bà nội chu đáo. Bà cũng thấy quan hệ của hai người cũng có vẻ tốt rồi, cũng muốn cho hai đứa trẻ chút không gian riêng tư, vì vậy mang theo ✓ú Vương đi Anh.
“Được rồi, nếu nhớ thì sang với bà” Bà nội Hoắc hiền từ nhìn Cố Chiêu Ninh.
Cố Chiêu Ninh hé miệng gật đầu một cái, ngẩng lên thì thấy Hoắc Thương Châu đi tới, Những ngày qua không biết vì sao cô cảm thấy Hoắc Thương Châu đã thay đổi, không quan tâm thậm chí nhìn cô cũng bằng ánh mắt lạnh lùng, cô có làm gì đắc tội anh chứ.
“Đi thôi” Hoắc Thương Châu không thèm để ý Cố Chiêu Ninh, đi tới bên cạnh bà nội, ôm bà đi về phía xe. Đối với Cố Chiêu Ninh, anh không có cách nào quên được những gì cô nói hôm đó. Sau khi hai người tiễn bà nội, Hoắc Thương Châu không nói câu nào với cô, quay người ra khỏi sân bay, chỉ có Lôi Ảnh gọi “Thiếu phu nhân, đi thôi”. Lôi Ảnh cũng chẳng biết thiếu gia rốt cuộc thế nào, chẳng phải đã động lòng với Cố Chiêu Ninh ư, tại sao mấy ngày nay không hề nói tới cô, chỉ chăm chú xử lý công việc, nhà cũng rất ít khi về.
Cố Chiêu Ninh gật đầu, đi sau Lôi Ảnh ra khỏi sân bay, ra đến xe, Lôi Ảnh mở cửa cho cô nhưng Hoắc Thương Châu bên trong lại nói “Lôi Ảnh, lên xe, chúng ta về công ty”.
Cố Chiêu Ninh và Lôi Ảnh cùng ngẩn ra tại chỗ, một lúc sau Cố Chiêu Ninh mới lúng túng nhìn Lôi Ảnh “Tôi tự bắt xe về được rồi”.
Lôi Ảnh nhìn hai người, cũng chẳng biết nên làm thế nào, thấy Hoắc Thương Châu nhìn mình, anh đóng cửa lại chặn một chiếc taxi cho Cố Chiêu Ninh. Hoắc Thương Châu qua cửa kính đen nhìn chiếc taxi từ từ chạy đi xa, đến khi Lôi Ảnh lên xe mới thu hồi tầm mắt.
“Đi thôi” Lôi Ảnh nói với tài xế lái xe rời khỏi sân bay…
“Alo” Được nửa đường, điện thoại của Cố Chiêu Ninh đổ chuông, liếc mắt nhìn là Bạch Hiên Dật.
“Xin hỏi có phải Cố Chiêu Ninh, Cố tiểu thư không?” Bạch Hiên Dật cố ý hỏi rất khách sáo như người dẫn chương trình radio.
“Được rồi, anh có chuyện gì nói đi” Thực ra Cố Chiêu Ninh cũng không biết từ lúc nào đã thành bạn của Bạch Hiên Dật, hai người mặc dù không gặp nhau nhiều nhưng Bạch Hiên Dật cho cô cảm giác như một người bạn lâu năm. Nghe thấy giọng làm bộ của Bạch Hiên Dật, Cố Chiêu Ninh tức giận.
“Được rồi, buổi tối rảnh không? Anh mời em ăn cơm” Bạch Hiên Dật khôi phục giọng điệu bình thường.
Cố Chiêu Ninh cười nhạt “Vô sự hiến ân tình (tự dưng làm việc tốt), không phải kẻ gian cũng là trộm ςướק”.
“Cô bé này, nói gì mà oan cho anh thế” Bạch Hiên Dật làm bộ oan ức. “Anh thề, chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm thôi mà”. Thực ra anh hẹn với Hoắc Thương Châu buổi tối tham gia tiệc rượu nhân dịp khai trương chi nhánh công ty Hoắc Thương Châu, anh nói thế nào cũng phải chống đỡ cho gia chủ, tham gia loại tiệc này không mang theo bạn gái còn ra thể thống gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Cố Chiêu Ninh là thích hợp nhất.
“Có gì thì nói thẳng, không là tôi cúp máy đấy” Cố Chiêu Ninh cũng không ngốc, cô biết chắc chắn Bạch Hiên Dật có chuyện gì, nếu không sẽ không giở giọng điệu này.
“Thật thật” Bạch Hiên Dật ra sức khẳng định.
“Được thôi, anh nói đi… mấy giờ?” Sauk hi cúp điện thoại, Cố Chiêu Ninh nói với taì xế “Quay lại, đến Bách Đại” Bách Đại là Trung tâm thương mại thuộc A Thị, Bạch Hiên Dật muốn cô chọn hộ quần áo, được rồi, là bạn bè cô cũng không việc gì phải từ chối đề nghị này của anh, huống hồ cô về nhà một mình cũng chán.
“Chủ tịch, bữa tiệc tối nay, anh có muốn…”. Lôi Ảnh đi vào phòng làm việc, thử dò xét. Tối nay chi nhánh của Hoắc Thị khai trương nên tổ chức một bữa tiệc, lẽ ra chủ tịch nên mang theo phu nhân, nhưng vừa rồi ở sân bay anh lại đương nhiên bỏ rơi thiếu phu nhân, không hiểu là có ý gì. Lôi Ảnh cảm thấy Hoắc Thương Châu nên đưa vợ đi cùng.
“Lôi Ảnh… Anh chỉ cần làm những thứ tôi giao, những chuyện khác không hị vọng anh can dự vào, hiểu không?” Hoắc Thương Châu đặt 乃út xuống, quét ánh mắt lạnh lùng qua Lôi Ảnh, anh biết ý Lôi Ảnh muốn hỏi tối có mang Cố Chiêu Ninh đi cùng không, nhưng anh không muốn, cũng không cần. Muốn thì anh kiếm một cô bạn gái tốt hơn mang đi, sao phải là Cố Chiêu Ninh. Kết hôn thì đã sao? Tuy nói khách khứa tham gia tối nay cũng từng đến hôn lễ của anh, thì đã sao nào? Sao nhất định phải mang theo Cố Chiêu Ninh.
Lôi Ảnh cúi đầu, nhỏ giọng trả lời ngắn gọn ‘Dạ”, nghe cũng đủ thấy anh không vui mừng gì.
Hoắc Thương Châu thở dài một cái, tròng mắt quét qua điện thoại, cầm lên bấm một dãy số “Là tôi, tối nay 8h tôi sai người đến đón cô”
Lôi Ảnh biết đây nhất định không phải gọi điện cho Cố Chiêu Ninh. Anh biết tính Hoắc Thương Châu, chỉ cần anh quyết định chuyện gì không ai có thể thay đổi, anh không nói gì, khẽ khom người ra khỏi phòng làm việc của Chủ tịch.
Hoắc Thương Châu lạnh lùng nhìn Lôi Ảnh đóng cửa bỗng chốc trở nên chán nản. Nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi, Cố Chiêu Ninh… tại sao em phải xuất hiện trong thế giới của anh…
…………………………………..
Bách Đại
Cố Chiêu Ninh đi qua đi lại với Bạch Hiên Dật đến cả ngày, bây giờ mới biết thế nào là lợi hại. Chân anh ta vốn rất dài, bước thì nhanh, vốn tự cho mình rất khỏe rồi, giờ mới phát hiện, người đàn ông trước mắt này căn bản chẳng biết mệt mỏi là gì. Hơn nữa… có vẻ… ít nhất… cho đến lúc này, Cố Chiêu Ninh mất chí khí cúi gằm đầu đi theo anh như kẻ mất hồn.
Lại thêm mấy cửa hàng, Cố Chiêu Ninh thật sự không chịu nổi nữa. Bách Đại lớn như vậy, Bạch Hiên Dật bất kể shop đồ nam hay đồ nữ cũng không bỏ qua, rốt cuộc muốn mua cái gì a. ‘Rốt cuộc anh chọn xong chưa” Cố Chiêu Ninh đã hoàn toàn mệt lả, dùng hơi sức cuối cùng để hỏi.
“Ừ... chả khác gì mấy, đi thôi” Bạch Hiên Dật nhìn xung quanh, không chút để ý gật đầu. Anh cũng mệt mỏi, nhưng mà đang cố tình kéo dài thời gian, nếu không anh sợ Cố Chiêu Ninh khó khăn lắm mới hẹn ra được chạy trốn mất.
“Á… ôi trời ơi” Thấy Bạch Hiên Dật lại lôi mình quay lại, Cố Chiêu Ninh ngửa mặt lên trời thở dài, đời này cô có hai chuyện hối hận nhất: Thứ nhất là cưới Hoắc Thương Châu, nghĩ đến cái kẻ nóng lạnh bất thường này cô lại oán hận; thứ hai chính là Bạch Hiên Dật, một tên đàn ông có khả năng đi shopping kinh hơn cả phụ nữ…
Bạch Hiên Dật đầu tiên dẫn Cố Chiêu Ninh đến khu dành cho nam giới, vừa để Gi*t thời gian cũng nhanh chóng chọn được phong cách ưa thích của mình. Vẫn là vest trắng, Cố Chiêu Ninh rất ít khi thấy người mặc đồ vest trắng lại đẹp như vậy. Bạch Hiên Dật thay quần áo xong đi về phía cô, cười xấu xa, hai hàng lông mày rậm cũng cong lên như ánh trăng sáng tỏ trong trời đêm.
“Thế nào, nhìn xấu vậy? Bạch Hiên Dật đặc biệt thích trêu chọc Cố Chiêu Ninh, giơ tay lắc lư, cười xấu xa nhìn cô.
“Anh mới xấu ấy” Cô vừa nhìn quả thật có chút thất thần, cô nghĩ qua, nếu như không có Hoắc Thương Châu, cô có thể đã thích Bạch Hiên Dật. Bị băt quả tang, Cố Chiêu Ninh vội vàng né tránh ánh mắt Bạch Hiên Dật.
“Được rồi, anh đùa thôi” thấy Cố Chiêu Ninh đỏ mặt, Bạch Hiên Dật cười cười, xoay người đi tới quầy tính tiền.
Sau đó, cô cùng anh lại đến một shop đồ nữ, được sự giới thiệu của nhân viên, Bạch Hiên Dật chọn một bộ váy cùng màu với bộ của mình. Cố Chiêu Ninh cũng cảm thấy rất dẹp, nhưng cô không ngờ lại bị Bạch Hiên Dật ra sức đẩy vào phòng thay đồ, anh ta nói nếu cô không thay anh ta sẽ vào thay hộ. Cố Chiêu Ninh gắng gượng mặc bộ váy ngắn không thể ngắn hơn được nữa.
“Xong chưa? Còn mè nheo là anh xô cửa đi vào đấy?”
Ngoài cửa truyền đến giọng nhạo báng của Bạch Hiên Dật, Cố Chiêu Ninh qua khe cửa nhìn thấy anh đang đứng rất gần, nghe thấy anh muốn xông tới, cô đành cắn môi từ từ mở cửa phòng thay đồ…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc