Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 15

Tác giả: Cổ Nại

Hoắc Thương Châu đợi ngoài cửa cũng không biết bao lâu thì thấy một nhóm người mặc blouse trắng đi tới.
“Chủ tịch Hoắc”
“Viện trưởng Lữ”
Người đàn ông trung niên dẫn đầu thấy Hoắc Thương Châu nhất thời kinh ngạc, lúc đầu là Hoắc lão phu nhân gọi điện tới muốn nhờ chăm sóc tới một bệnh nhân nhiều hơn, không ngờ Chủ tịch Hoắc Thị luôn không thể che mặt hôm qua gọi điện, hơn nữa hôm nay còn đặc biệt đến đây, có thể thấy bệnh nhân này quan trọng như thế nào. Viện trưởng ngoài vinh hạnh còn cảm thấy áp lực lớn lao, đầu thậm chí đổ mồ hôi.
“Làm phiền ông” Hoắc Thương Châu vỗ vỗ vai viện trưởng Lữ, nói ý vị sâu xa.
“Chủ tịch Hoắc nói gì vậy, đây là trách nhiệm của chúng tôi” Viện trưởng Lữ nhìn bàn tay trên bả vai, cả người bỗng cứng ngắc. Tin đồn chủ tịch Hoắc Thị là kẻ máu lạnh, chưa bao giờ nói hơn 1 câu với ai, lại khách khí với mình như vậy, còn dùng kính ngữ, việc này khiến Lữ viện trưởng đảm đương không nổi, liên tục gật đầu”
“Được, vậy thì phiền rồi, vào đi thôi” Hôm nay người mổ chính là viện trưởng, Lữ viện trưởng trước đây là chuyên gia về thận, lần này ông mổ chính cũng là ý của Hoắc Thương Châu, hôm qua anh vì chuyện của mẹ Cố Chiêu Ninh mà mở miệng nhờ vả, đây là chuyện trước nay chưa hề có. Mặc dù không phải cầu xin, nhưng cũng là lần đầu.
Viện trưởng cười, gật đầu một cái, mang theo mấy vị chuyên gia sau lưng đi vào phòng bệnh…
“Cố phu nhân, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đến phòng phẫu thuật” Viện trưởng cực kỳ khách khí, nói với người trên giường bệnh, sau đó mới phát hiện Hoắc lão phu nhân cũng tới, liền vội vàng tiến lên chào hỏi “Hoắc lão phu nhân”. Hôm nay ông vô cùng khẩn trương, các gì cũng không dám đắc tội.
“Lữ viện trưởng, làm phiền ông rồi” Bà nội Hoắc đứng lên khách khí với viện trưởng”
“Bà nói quá rồi” viện trưởng có chút đảm đương không nổi, người của Hoắc gia hôm nay ai nấy đều khách sáo, khiến ông ngại ૮ɦếƭ”
Cố Chiêu Ninh và Lôi Ảnh đứng ở một bên, mấy y tá đi tới bên giường, đặt Trang Duy Y nằm xuống gối, đẩy giường ra ngoài.
Cả đoàn người theo sau đi ra, Hoắc Thương Châu đang đứng ngoài tựa vào tường, thấy mọi người ra liền đứng thẳng lên, mặc dù lúc này vẫn không thể nói ra mình là Hoắc Thương Châu, nhưng đối với người mẹ vợ này anh cũng vô cùng coi trọng.
Đi theo sau Lôi Ảnh và Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu mím môi không nói gì, mình như thể một người tang hình bị Cố Chiêu Ninh bỏ rơi, mà từ đằng sau anh có thể thấy Cố Chiêu Ninh và Lôi Ảnh trông rất xứng đôi, loại cảm giác này *** anh gần như phát điên.
Rất nhanh, Trang Duy Y được đẩy vào phòng phẫu thuật, vì Cố Chiêu Ninh rất lo lắng, viện trưởng lại phải giải thích lại: Cuộc phẫu thuật này phải mất 24 giờ, quá trình giải phẫu không quá nguy hiểm, quan trọng là sau khi cấy ghép, cơ thể có bài trừ thận mới hay không thôi.
Nghe lời viện trưởng, lòng Cố Chiêu Ninh dịu xuống một nửa, ít nhất mẹ cô sẽ an toàn ra, như thế cũng đủ rồi.
“Bà nội, bà về trước đi, con ở đây chờ” Khi cửa phòng phẫu thuật khép lại, Cố Chiêu Ninh kéo tay bà nội Hoắc, bà nội đã lớn tuổi rồi, hơn nữa cách đây không lâu còn bện***, cô rất lo cho cơ thể bà nội, không muốn lúc này bà cũng ngã xuống.
“Được rồi, con nhỏ này, để Hoắc Thương Châu ở lại đây với con đi” bà nội Hoắc biết Cố Chiêu Ninh lo lắng cho mình, bà gật đầu một cái, mỉm cười với cô. Liếc sang Hoắc Thương Châu đứng bên cạnh, lúc này bà còn không quên cho hai đứa cơ hội ở chung với nhau.
“Không cần… Anh ấy rất bận” Cố Chiêu Ninh ngây người nửa ngày, nhìn Hoắc Thương Châu mặt lạnh đứng đó, lúng túng nói với bà nội.
“Con nhỏ ngốc này, hiện nay không có việc gì quan trọng hơn mẹ con, nó có thể có việc gì, nếu có việc bảo Lôi Ảnh giúp là được” Bà nội Hoắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Hoắc Thương Châu, tất cả đều cho hắn cơ hội, sao lại như khúc gỗ nằm ì ở đó, thật đỡ không nổi.
“Vâng, bà nội về đi, con ở lại đây” Hoắc Thương Châu biết ý bà nội, mặc dù không thích bà nội bảo anh thì có việc gì, việc của anh một đống lớn đang chờ xử lý, nhưng lúc này anh cũng biết anh muốn ở đây với Cố Chiêu Ninh, ngại vì bị cô cự tuyệt, anh vốn định nói tiếp lại bị cô chẹn họng, lúc này bà nội lên tiếng, không chờ Cố Chiêu Ninh lại nói không cần…, vội vàng mở miệng đáp ứng.
Cố Chiêu Ninh không nghĩ Hoắc Thương Châu lại đồng ý ở lại với mình, suy nghĩ hồi lâu cô cam chịu, quay mặt sang nhìn Hoắc Thương Châu …
“Tốt lắm, như thế đi” Bà nội Hoắc thấy cả hai đều đồng tình thì tươi cười vui vẻ, vỗ vỗ tay Cố Chiêu Ninh. Bà biết trong lòng hai đứa cháu đều có nhau, nhưng tại sao lại không thể chung sống hòa thuận như các cặp vợ chồng bình thường, vấn đề này đến giờ bà cũng chưa nghĩ thông, có lẽ cần thêm thời gian, dù sao hai người cũng có tình cảm với nhau sau khi đã kết hôn.
“Lôi Ảnh, chuyện ở công ty…”
“Chủ tịch cứ yên tâm giao cho tôi” Lôi Ảnh biết Hoắc Thương Châu muốn nói gì, cắt đứt câu nói, gạt đi sự lo lắng của anh.
Quả nhiên là trợ thủ đắc lực nhất, Hoắc Thương Châu gật đầu một cái với Lôi Ảnh.
Lôi Ảnh đỡ bà nội Hoắc ra về, trước khi đi còn quay đầu nhìn Cố Chiêu Ninh, khẽ gật đầu như muốn an ủi khích lệ. Cố Chiêu Ninh cũng nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười với anh.
Sau khi bà nội Hoắc và Lôi Ảnh đi, Cố Chiêu Ninh chợt cảm thấy mất tự nhiên, vì ở đây chỉ còn cô với Hoắc Thương Châu, mặc dù hai người đã chính thức có quan hệ với nhau, lại không chỉ một lần, nhưng cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thương Châu, đành đảo mắt nhìn xung quanh.
Hoắc Thương Châu ngồi trên ghế băng quan sát phản ứng của Cố Chiêu Ninh không rời mắt. Cô như một con nhím, trong lòng mặc dù rất sợ nhưng luôn ngụy trang không để người khác nhìn thấu nội tâm cuả mình, anh sao không biết. Những năm gần đây, anh cũng không để cho ai chạm được vào lòng mình. Nghĩ lại, hóa ra anh và cô lại giống nhau đến thế, Hoắc Thương Châu khẽ mỉm cười.
Cố Chiêu Ninh cúi đầu đi đi lại lại. Hai người đều không ai nói với ai câu nào, cô đang nghĩ không biết làm sao để phá tan bầu không khí kỳ quái này, đúng lúc thấy Hoắc Thương Châu đang cười, cho nên cô chống nạnh tới gần “Cười cái gì mà cười! Cười chán chưa? Lúc này anh còn cười được” Cố Chiêu Ninh tự dưng quát tháo, mặc dù đây không phải là điều cô muốn làm, chẳng hiểu vì sao tự nhiên lại buột miệng nói ra như vậy.
Hoắc Thương Châu giận lại càng cười “Anh đang cười người khác”, tựa lưng vào ghế, anh nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh.
“Được rồi, lúc này em không muốn gây gổ với anh” Cố Chiêu Ninh trừng mắt nhìn, vừa rồi còn ngạo mạn nghếch cằm trong phút chốc đã cúi xuống. Cô ngồi xuống ghế bên cạnh Hoắc Thương Châu, không quên để một chỗ trống lớn, duy trì khoảng cách giữa hai người.
Hoắc Thương Châu ngừng cười, đứng lên không nói câu gì, đi ra hành lang.
“Đồ hẹp hòi” Cố Chiêu Ninh cho là Hoắc Thương Châu bỏ đi, mặc dù rất hối hận vừa rồi lại to tiếng, nhưng anh ta có cần thiết phải hẹp hòi đến vậy không? Cố Chiêu Ninh bành mồm làm mặt quỷ với bóng lưng của Hoắc Thương Châu.
Một lúc sau, bóng Hoắc Thương Châu lại xuất hiện trong tầm mắt cô, trong tay cầm hai cốc nước…
“Của em này” Vừa rồi thấy môi Chiêu Ninh hơi khô, anh đoán là cô khát nước, vì vậy chạy đi mua cho cô một cốc nước chanh, anh nhớ là mấy lần đều thấy cô uống loại này, có lẽ là đồ uống cô thích nhất.
“Cảm ơn” Cố Chiêu Ninh chưa kịp phản ứng thì anh đã đưa cốc nước đến trước mặt cô, thì ra không phải anh tức giận mà là chạy đi mua nước uống, Cố Chiêu Ninh nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, vừa rồi còn quy cho anh là kẻ hẹp hòi. Nhận lấy cốc nước, cô mở nắp ra… nước chanh. “Anh… cũng thích uống cái này à?” Cố Chiêu Ninh đang nghĩ liệu có phải Hoắc Thương Châu cũng thích uống thứ này nên nhân tiện mua cho mình một cốc không.
“Anh chỉ uống cà phê” Anh ngồi trên ghế không nhìn Cố Chiêu Ninh chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
“Ra vậy” Thì ra đây là anh ta mua riêng cho mình, sao anh ta lại biết là mình thích uống nước chanh. Mặc dù đây là một chuyện nhỏ nhặt, nhưng cũng có ý nghĩa to lớn đối với Cố Chiêu Ninh.
“Đừng hiểu lầm, chẳng qua là cảm thấy con gái thường thích uống nước chanh” Hoắc Thương Châu nói như không có chuyện gì xảy ra. Anh nhìn thái độ như bị làm khó của Cố Chiêu Ninh, đại khái đoán được suy nghĩ của cô.
“À” Cố Chiêu Ninh ngây ngốc như có chút mất mát. Ngươi vẫn ngu ngốc như thế nữa sao? Cứ giàu trí tưởng bở như vậy ngươi sẽ ૮ɦếƭ mất. Cố Chiêu Ninh lúng túng cúi đầu, hai người tiếp tục im lặng..
Đây là một sự chờ đợi quá dài, mới được 12 giờ mà Cố Chiêu Ninh cảm giác như một thế kỷ, bây giờ đã là 12 giờ đêm, cả đêm qua không ngủ, lúc này cô cảm giác không chống đỡ nổi, ngồi trên ghế ngáp không ngừng.
Hoắc Thương Châu thấy bộ dạng của Cố Chiêu Ninh không ngừng nhíu mày, cô nhóc này cả ngày không ăn gì, làm hại anh cũng chưa có gì vào bụng. Hoắc Thương Châu thấy đôi mắt nặng trĩu của Cố Chiêu Ninh đã nhắm lại, đầu gật gù, anh ngồi gần lại, *** khoác đắp lên cho cô, còn đặt đầu cô lên vai mình, xem ra tối qua chắc là không ngủ được, anh ngồi thẳng lưng dựa vào ghế, vén vài sợi tóc xõa xuống mặt cô.
Cố Chiêu Ninh cảm giác có một cái gối thật thoải mái, khẽ cựa mình, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Hoắc Thương Châu rút tay ra, ôm cô vào trong ***g ***, thấy bộ dạng say ngủ của cô anh cười thầm. Chỉnh lại áo khoác đắp trên người cô, sau đó tưạ đầu vào tường nhắm mắt, khoé miệng vẫn mang theo một nụ cười thản nhiên…
Ánh mặt trời xiên qua cửa sổ rọi vào, Cố Chiêu Ninh dụi dụi mắt, nhìn áo khoác trên người mình, nghe nhịp tim đều đều của anh, cô mỉm cười, từ trong *** anh chậm chạp đứng dậy, cô quay đầu nhìn Hoắc Thương Châu đang ngủ say, cả đêm anh ngồi nguyên như thế sao? Mặc mỗi một chiếc áo sơ mi mỏng manh anh không sợ lạnh ư? Nghĩ đến đây, Cố Chiêu Ninh vừa giận vừa bực, không biết tự lo cho bản thân gì cả, cô lấy áo khoác của anh đắp lên người anh.
“Anh cứ nghĩ em sẽ hôn anh một cái” Hoắc Thương Châu mắt nhắm chu miệng ra, lúc cô đứng dậy anh cũng đã tỉnh, chẳng qua anh giả bộ ngủ, không nghĩ cô lại nhìn mình chằm chằm như vậy cho nên tự dưng muốn trêu đùa cô.
Cố Chiêu Ninh vừa đắp áo khoác liền bị anh làm cho hết hồn. “Muốn ૮ɦếƭ à? Dậy rồi còn giả bộ” Cố Chiêu Ninh vỗ mạnh 1 cái vào *** Hoắc Thương Châu, sau đó ngồi thẳng lên thở phì phì, xoay mặt không thèm để ý tới anh.
“Thế nào… thẹn quá hóa giận rồi sao.” Hoắc Thương Châu mỉm cười, mặc áo khoác vào, vừa chỉnh trang vừa nói.
Cố Chiêu Ninh không nói gì, liếc Hoắc Thương Châu một cái “Mấy giờ rồi nhỉ, sao vẫn chưa xong”, cô nhìn về hướng phòng phẫu thuật vẫn đang sáng đèn.
Hoắc Thương Châu nhìn đồng hồ đeo tay “7 rưỡi, chắc phải hai tiếng nữa mới xong”.
“Haizz” Chiêu Ninh không nhìn anh, chờ đợi thật dài đằng đẵng, không biết mẹ ra sao.
“Đi ăn một chút gì đi”
“Không đói bụng” Cố Chiêu Ninh nhỏ giọng, lắc đầu một cái
Hoắc Thương Châu đứng lên liền kéo Cố Chiêu Ninh ra ngoài, thật không muốn sống nữa sao, người đã gầy rồi, còn định nhịn đói để thành cái gì? Nhẹ nhàng không ưa đành phải mạnh bạo.
“Ái ái… anh làm gì thế? Em nói không đói rồi, em muốn chờ mẹ ra ngoài” Cố Chiêu Ninh giùng giằng.
“Nhưng anh đói” Hoắc Thương Châu không buông tay, mạnh mẽ kéo Cố Chiêu Ninh vào thang máy, đến cantin của bệnh viện, ráng chịu đựng một chút, nếu đi ra ngoài, Cố Chiêu Ninh thể nào cũng không ăn lấy một miếng.
Cố Chiêu Ninh đang giãy giụa bỗng nhiên im lặng, anh ấy kêu đói, đúng thật, cả ngày hôm qua cùng với mình không ăn gì, đói là đúng rồi. Dù sao cũng còn 2 tiếng nữa, nghe theo anh vậy.
Chẳng mấy chốc đến cantin, rất nhiều ánh mắt nhìn Hoắc Thương Châu, mấy cô y tá trẻ thây anh từ cửa vào đã quăng ra ánh mắt ái mộ, lại còn đỏ mặt. Cố Chiêu Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, toàn là những kẻ háo sắc.
Hoắc Thương Châu tìm một bàn hai chỗ ngồi, xem như những người khác không tồn tại, để Cố Chiêu Ninh ngồi xuống nói “Anh đi mua cơm” rồi sải bước về phía bán đồ ăn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc