Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 13

Tác giả: Cổ Nại

Sáng sớm hôm sau, Cố Chiêu Ninh mở mắt quay lưng lại phía Hoắc Thương Châu, nhấc cánh tay anh đang ôm eo mình, đứng dậy mặc quần áo.
Hoắc Thương Châu đã sớm mở mắt nhìn bóng lưng Cố Chiêu Ninh, cảm thấy cô bé này muốn bỏ chạy, anh cười xấu xa một tiếng, sau đó một tay kéo Cố Chiêu Ninh trở lại.
“Đủ rồi! Hoắc Thương Châu anh rốt cuộc muốn làm gì?!” Lần nữa ngã vào *** Hoắc Thương Châu, Cố Chiêu Ninh giùng giằng giận dữ mắng mỏ, trời đánh, sao anh ta đã tỉnh rồi. Còn phải thế nào nữa? Cô đã rơi vào tay giặc, hoàn toàn trao trái tim cho hắn rồi, sao hắn không thương mình, còn không chịu thả mình. Hay là, lẽ nào… hắn chơi chưa đủ, không phải hắn đã nói mình chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi. Cô không muốn khóc, không muốn như một kẻ bị chồng ruồng bỏ trước mặt hắn oán trách, nhưng mà… tâm cô đau quá, nhất là sau đêm qua, cô hận mình, hận mình đã không kiên cường.
“Khóc à?” Hoắc Thương Châu thấy cơ thể Cố Chiêu Ninh run rẩy, tim anh cũng như bị P0'p nghẹt, chau mày lại, khẽ xoay người Cố Chiêu Ninh nhìn thẳng vào mắt cô.
Nhìn cô mắt đẫm lệ, ánh mắt Hoắc Thương Châu trở nên mơ hồ, con ngươi dần nhạt màu, giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô “Biết không? Điều anh không muốn thấy nhất chình là em khóc” giọng anh hết sức dịu dàng.
Tất cả đều rất chân thật, nhất cử nhất động của anh khiến Cố Chiêu Ninh cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng những hạnh phúc mong manh này ngày mai có thể biến thành bong bóng bay đi, cô nhìn vào đôi mắt Hoắc Thương Châu, cảm nhận bàn tay ấm áp đang sờ lên gò má mình, sụt sịt mũi ngừng khóc, nói giọng khàn khàn “Tại sao?” Mặc dù biết đáp án có thể không như mình muốn, nhưng cô vẫn muốn hỏi.
Câu hỏi này thực sự làm khó Hoắc Thương Châu.
Cảm giác với Cố Chiêu Ninh ruốt cuộc là loại gì, anh cũng không rõ ràng.
Từ khi Thiên Mộng Tuyết ૮ɦếƭ, tim anh cũng đã đóng chặt, anh luôn ngụy trang cho mình một bề ngoài vô cùng lạnh lùng, chính là không muốn bị thứ cảm xúc kia tàn phá tâm can.
Nhưng… Cố Chiêu Ninh xuất hiện, cô làm rối loạn cuộc sống của anh, anh bắt đầu nhớ thương, đố kỵ, tâm tính cũng trở nên thiếu bình tĩnh. Anh không muốn đối mặt, bởi vì anh nghĩ rằng không ai có thể thay thế người con gái kia trong trái tim anh, vĩnh viễn…
Hoắc Thương Châu rụt tay về, ngồi dậy mặc quần áo, anh không trả lời Cố Chiêu Ninh, bởi vì không muốn lừa dối cô, bởi vì không xác định được tình cảm với cô, vì không biết phải trả lời thế nào.
Cố Chiêu Ninh mấp máy miệng, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi, cô lặng lẽ xoay người, như thể đang cười nhạo chính mình. Cố Chiêu Ninh, mày quả thật là một đứa ngu ngốc.
Một lúc sau, giọng Hoắc Thương Châu ở đằng sau vang lên “Ngủ thêm chút nữa đi, lát nữa xuống ăn sáng”
Cố Chiêu Ninh không để ý đến, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hoắc Thương Châu khẽ thở dài, khoác một áo vest trắng rồi đi ra khỏi phòng.
Rầm, sau khi nghe tiếng đóng cửa, Cố Chiêu Ninh ngồi dậy tựa vào đầu giường, cầm điện thoại lên bấm số…
“Nhan Nhan này, mình nghĩ kỹ rồi, mình muốn đi học tiếp…” Cô không thể tiếp tục như thế này, Hoắc gia cho cô rất nhiều tiền, thậm chí cả đời này không cần làm nhưng… nghỉ học vẫn làm cô luyến tiếc, hơn nữa cô không muốn cả ngày ở nhà chờ dợi, cô mới 19 tuổi, cô muốn đến trường.
Giờ ăn sáng
Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh ngồi đối diện nhau, bà nội ngồi ở ghế giữa cười rất sảng khoái.
“Bà nội… con có việc muốn nói” Cố Chiêu Ninh suy nghĩ hồi lâu rồi để bát đũa xuống, cô nhìn bà nội Hoắc với vẻ bối rối khó nói nên lời.
“Con nhóc này, nói đi” bà nội Hoắc nhướn mày nhìn bộ dạng Cố Chiêu Ninh lời ra đến miệng còn nuốt lại mà lo lắng
“Con muốn đi học” Cố Chiêu Ninh lí nhí.
“Cái gì? Bà nghe không rõ, con nói lại xem” giọng Cố Chiêu Ninh quá nhỏ nên bà nội Hoắc không nghe rõ, rướn thân về phía trước hỏi lại.
Hoắc Thương Châu cũng ngừng động tác uống sữa tươi, ngước mắt nhìn Cố Chiêu Ninh, định nói gì lại thôi, hắng giọng một cái.
Cố Chiêu Ninh nhìn Hoắc Thương Châu, sau đó hít sâu một hơi nói với bà nội Hoắc “Con muốn đi học ạ”
“Không được”
“Được”
Giọng bà nội Hoắc cùng Hoắc Thương Châu đồng thời cất lên, Cố Chiêu Ninh ngây dại, Hoắc Thương Châu mặt tỉnh bơ nói không được, bà nội lại tươi cười đáp ứng ngay, thế này… đương nhiên là nghe bà nội rồi.
“Bà nội, bà đồng ý rồi ạ? Con cảm ơn bà” Cố Chiêu Ninh ôm cổ bà nội, hoàn toàn vứt lời nói của Hoắc Thương Châu sang một bên, lúc này biến anh thành một người tàng hình.
“Em…” Hoắc Thương Châu vô cùng tức giận, cô này gan lớn thật, tối qua còn cầu xin anh tha cho, lúc này lại không thèm liếc anh một cái? Rầm một tiếng. Hoắc Thương Châu đấm lên bàn. “Anh nói không được là không được” Hoắc Thương Châu lần nữa lên giọng.
“Muốn ૮ɦếƭ à? Làm ta giật cả mình” Bà nội Hoắc đang nói với Cố Chiêu Ninh, đột nhiên bị Hoắc Thương Châu làm cho hết hồn, bà ôm *** vỗ vỗ “Ninh Ninh đi học là chuyện tốt, con phản đối cái gì” bà nội Hoắc liếc thằng cháu đích tôn.
“Bà nội… bà không biết, dù sao, con cũng không đồng ý” con ngươi Hoắc Thương Châu nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh, còn Cố Chiêu Ninh căn bản không thèm chấp, đang nhìn bà nội Hoắc nội, đắc ý gật đầu, rõ ràng là chọc tức anh mà.
“Này…” Bà nội Hoắc có chút do dự. “Ninh Ninh, con không đi có được không” Bà nội Hoắc cố gắng thuyết phục Cố Chiêu Ninh, tính khí Hoắc Thương Châu bà hiểu rất rõ, một khi đã quyết định thì không bao giờ thay đổi được.
“Bà nội… bà nội…” Cố Chiêu Ninh bắt đầu phát huy chiến thuật, cô sà vào ôm lấy bà nội giãy dụa làm nũng.
“Được rồi được rồi, bà nội đồng ý là được” Bà nội Hoắc bị Cố Chiêu Ninh nài nỉ không có đường lui, bất đắc dĩ lắc đầu, hai đứa này tính khí thật đúng là muốn ૮ɦếƭ. Haiz, không có cách nào khác, đành phật ý một đứa, bà nội Hoắc liếc mắt nhìn thằng cháu đích tôn, thấy Hoắc Thương Châu đang hung hăng nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh, bà cười cười “Thương Châu, chuyện này cứ quyết định như vậy đi”, tuy nói Hoắc Thương Châu tính khí cứng rắn, nhưng có bà ở đây, đố hắn dám làm phản, vừa rồi chẳng qua muốn cho cháu mình một chút mặt mũi, bây giờ nhìn lại không thể tiếp tục.
“Bà nội! Bà không thể dung túng cho cô ấy như vậy!” Sắc mặt Hoắc Thương Châu dịu đi một chút, nói nhẹ nhàng với bà nội, không phải anh không muốn cho Cố Chiêu Ninh đi học, chỉ có điều bên ngoài loạn như vậy, anh lại không thể cả ngày ngồi bên cô, hơn nữa tính tình cô lại thân thiện, không có chút đề phòng nào với người khác, anh sợ lại xảy ra chuyện giống vụ bỏ thuốc lần trước.
Thật ra thì, quan trọng nhất là… trong trường học có rất nhiều con trai, diện mạo Cố Chiêu Ninh như vậy, khó tránh khỏi bị người khác để ý. Không được! Mình không thể để thằng con trai nào mơ tưởng tới vợ mình.
“Lý do gì? Anh nói đi, rốt cuộc dựa vào … cái gì? Sao em không thể đi, chúng ta tuy đã kết hôn, nhưng em vẫn có quyền tự do. Anh yên tâm, anh không cần bỏ tiền, tự em bỏ tiền đi học” Cố Chiêu Ninh dùng lý lẽ rất chính đáng nói với Hoắc Thương Châu. Cái tên ૮ɦếƭ tiệt này, anh nói không được thì không được à, tôi lần này không được lần khác phải được! Xem ngươi làm gì nào.
“Được rồi, được rồi, sáng sớm ngày ra, hai đứa im lặng cho bà” bà nội Hoắc cười ngặt nghẽo, Hoắc Thương Châu cũng có ngày cãi nhau với người khác. Còn cô cháu dâu này, thật là đáng yêu. Bà nội Hoắc cười rồi vẫy hai tay về phía đôi vợ chồng son đang bừng bừng lửa giận bên bàn ăn.
“Hứ” Cố Chiêu Ninh thấy bà nội nói thì liếc Hoắc Thương Châu một cái rồi giận dữ ngồi xuống, quay mặt đi chỗ khác.
“Rồi, tôi mặc kệ được chưa? Cô muốn làm gì thì làm!” Hoắc Thương Châu mím môi giận dữ gật đầu một cái, quẳng lại những lời này rồi quay người đi ra khỏi phòng ăn.
Bà nội Hoắc lúc này không biết nên vui hay nên giận, Hoắc Thương Châu tự nhiên xuống nước, quả là đáng buồn cười. Trong trí nhớ của bà nội Hoắc, trừ bà nội luôn phải nghe lời, còn đối với người khác, chưa bao giờ.
“Được rồi, con nhỏ này, nó đồng ý rồi, con còn tức giận cái gì?” Bà nội Hoắc nhìn Cố Chiêu Ninh.
Cố Chiêu Ninh chậm rãi xoay người rồi đột nhiên cười to đắc ý, làm tay chữ V với bà nội. Cô thắng lợi rồi, ha ha ha.
“Con nhỏ này” bà nội Hoắc Thương Châu sợ hết hồn, thế mới biết nó không hề tức giận. Xem ra, con nhỏ này cũng đối phó với thằng cháu đích tôn của mình vài lần rồi.
Bữa sáng chẳng vui vẻ gì kết thúc ở đấy, chính xác là có Hoắc Thương Châu không vui.
Anh giận dữ ra khỏi nhà, đi về phía xe. Sau khi lên xe, dùng sức vỗ lên tay lái “Cố Chiêu Ninh! Cô được lắm! Chờ đấy mà xem!”
Nói xong, nổ máy, chạy đi…
Cố Chiêu Ninh sau khi ăn cơm xong, nấu một chút canh cho mẹ rồi vui vẻ đi đến bệnh viện. Cô rất thích thiết kế, ước mơ của cô chính là có một ngày được mặc trang phục do chính tay mình thiết kế, cho nên cô quyết định tham gia một khóa cao đẳng một tháng, trong khoảng thời gian này muốn bù lại toàn bộ chương trình đã bỏ lỡ.
“Cố Chiêu Ninh”
Cố Chiêu Ninh vừa bước vào viện thì nghe có tiếng gọi mình, cô quay đầu nhìn thì hóa ra là bác sĩ Trương, cô đi về phía anh cười cười “Chào anh, bác sĩ Trương”. Cố Chiêu Ninh coi Trương Dịch Dương như một người anh trai thân thiết, không bao giờ ngụy trang bản thân, trước mặt anh như một đứa con nít chưa lớn, ngôn ngữ cử chỉ tự nhiên tùy ý, đây cũng là một trong những nguyên nhân Trương Dịch Dương thích cô.’
“Mấy ngày rồi không thấy em, phải rồi, anh vừa hỏi qua chuyện phẫu thuật với bác gái trước khi tiến hành” Trương Dịch Dương khẽ mỉm cười với Cố Chiêu Ninh rồi đi vào vấn đề. Phẫu thuật cho mẹ Cố Chiêu Ninh được sắp xếp vào ngày kia, vốn định hôm nay gọi điện báo cho cô, vừa đúng lúc gặp mặt, cho nên…
“Thế ạ? Thật tốt quá! Cái đó… tỷ lệ thành công là bao nhiêu ạ?” Cố Chiêu Ninh lúc đầu nhảy lên vui sướng, sau đó lại nhíu mày có chút lo lắng nhìn bác sĩ Trương.
“Phẫu thuật thì không có chuyện gì quá lớn, chủ yếu là sau khi được phẫu thuật, cơ thể có chống lại bộ phận được cấy ghép hay không” Bác sĩ Trương nói ra sự thật, dù sao những chuyện thế này không thể giấu diếm.
Thế nghĩa là, kể cả phẫu thuật thành công cũng chưa chắc đã sống được. Cố Chiêu Ninh tự giải thích lời của bác sĩ Trương trong lòng, nhất thời cô mất đi sức hoạt bát, cúi đầu ủ rũ suy nghĩ.
“Sao rồi? Đừng quá lo lắng, tỉ lệ này rất nhỏ, thể trạng bác gái cũng không tệ lắm, hơn nữa ghép cả đôi hiệu quả cũng rất cao” thấy Cố Chiêu Ninh lo lắng, Trương Dịch Dương an ủi.
Cố Chiêu Ninh lắc đầu một cái “Anh không cần lo lắng cho em, em không sao” Cô miễn cưỡng cười, sau đó nghĩ đến mẹ, mấp máy miệng “Cảm ơn anh, bác sĩ Trương, em đi trước nhé”
“Anh… vẫn còn một vấn đề muốn hỏi em…” Trương Dịch Dương ấp a ấp úng. Vấn đề này anh đã chôn thật lâu trong lòng, vẫn chưa có cơ hội hỏi.
“Anh nói đi, làm gì ấp a ấp úng như vậy?” Cố Chiêu Ninh cười, vỗ vỗ cánh tay anh.
“Chi phí phẫu thuật của mẹ em… là ở đâu ra”. Anh hỏi, rốt cuộc đã hỏi, anh đã từng đoán qua hàng vạn đáp án, nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán của riêng anh. Nhà có 4 bức tường, Cố Chiêu Ninh đã từng không có nổi tiền thuốc thang cho mẹ, tại sao chỉ trong thời gian ngắn lại có một khoản tiền lớn như vậy.
Nụ cười của Cố Chiêu Ninh trong nháy mắt ngừng lại. Cô nên nói sao? Nên nói là mình đã bán mình để lấy tiền phẫu thuật cho mẹ. Suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy không việc gì phải giấy giếm, vì vậy cười cười “Em bán mình”
“Ùng” một tiếng, lời nói của Cố Chiêu Ninh nháy mắt nổ tung trong đầu anh, việc này anh cũng từng nghĩ tới, nhưng cũng là đáp án anh không mong đợi nhất. Lúc này Cố Chiêu Ninh chính miệng nói ra, anh nên làm gì? Anh không thể nói được nữa. Hai quả đấm bất tri bất giác nắm chặt hai bên thân run rẩy, sắc mặt cũng tồi tệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc