Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 12

Tác giả: Cổ Nại

Mạc Nhan bưng nước trái cây tới phòng khách, nhìn Cố Chiêu Ninh đang xem phim hoạt hình cười ha hả, còn cô thế nào cũng cười không nổi. Cố Chiêu Ninh là như vậy, có chuyện gì buồn cũng giấu trong lòng, sau đó ôm khoai tây chiên ngồi xem TV, trông có buồn cười không, những lúc cô cười liên tục là Mạc Nhan biết cô không vui.
“Được rồi, cười đủ chưa? Cười cả buổi chiều, cậu không mệt mình cũng phát mệt” Mạc Nhan nhìn không nổi nữa, để nước trái cây xuống, cầm điều khiển tắt TV.
“Ớ, đừng tắt, đang hay mà” Cố Chiêu Ninh vừa ăn khoai tây chiên, vừa cười, thấy Mạc Nhan tắt TV tỏ vẻ bất bình.
“Nghe đây… nhà cậu không có TV à, không phải đến đây chỉ để xem TV đấy chứ?” Mạc Nhan tức giận ngồi xuống bên cạnh Chiêu Ninh, ςướק lấy khoai tây chiên của cô.
“Này, cậu đang chê mình phiền phức đấy à?” Cố Chiêu Ninh ôm Mạc Nhan, tựa đầu vào bả vai cô, miệng nói khác với suy nghĩ trong lòng.
“Sao cậu biết? Mình hiểu thừa cậu, thành thật khai ra. Có phải có chuyện gì không vui?” Mạc Nhan xoay mặt nhìn Cố Chiêu Ninh. Cô sao có thể ghét Cố Chiêu Ninh. Mặc dù hơn Cố Chiêu Ninh 4 tuổi nhưng Chiêu Ninh luôn trong vai người bảo vệ, nhớ ngày trước học cùng trường, cô học lớp 12 tính tình nhút nhát nên thường bị mấy đứa con gái lớp dưới bắt nạt. Cô cũng là tiểu thư nhà giàu nên luôn bị bọn chúng trấn lột. Có lần bị Cố Chiêu Ninh bắt gặp, nhẫn tâm dạy dỗ cho đám kia một bài học, đó là lần đầu hai người gặp nhau. Sau đó, vì nói chuyện hợp nhau nên trở thành bạn thân. Trong ấn tượng của Mạc Nhan, Cố Chiêu Ninh chính là kiểu có thể vì bạn không tiếc mạng sống, nhưng mình gặp chuyện không vui lại gắng gượng một mình, chỉ sợ người khác lo lắng.
“Không có!” Cố Chiêu Ninh như em gái ôm Mạc Nhan đung đưa, nhưng mặt lại chẳng có vẻ gì đang vui.
“Thôi, cậu không nói mình hỏi cũng vô ích”. Mạc Nhan lắc đầu thở dài.
Cố Chiêu Ninh vừa định mở mồm nói gì thì chuông vửa vang lên…
“Ai thế không biết? Muộn thế này rồi” Mạc Nhan nhìn Cố Chiêu Ninh, dáng vẻ băn khoăn.
“A, ૮ɦếƭ rồi, hay là người yêu cậu?” Cố Chiêu Ninh nhăn nhở chỉ vào Mạc Nhan.
“Cậu đi luôn đi” Mạc Nhan ném gối vào Cố Chiêu Ninh, đứng dậy đi ra cửa.
Cố Chiêu Ninh nhìn Mạc Nhan mím mím môi, bả vai sụp xuống như đang suy nghĩ điều gì, níu lấy gối ôm.
“Tới đây, tới đây” Mạc Nhan không biết ai mà như quỷ đòi mạng, bấm chuông không ngừng ấn chuông, nhìn qua lỗ cửa, cô thấy Hoắc Thương Châu mặt rất nghiêm túc. Mẹ ơi! Cứu tinh tới rồi. Mạc Nhan nhìn Cố Chiêu Ninh, không nói cho cô biết Hoắc Thương Châu tới, trực tiếp mở cửa “Chào anh đẹp trai”, cô khoát tay áo chào hỏi anh.
Hoắc Thương Châu nở một nụ cười nhạt tượng trưng, lễ phép gật đầu “Cô ấy có ở đây không”, biết Cố Chiêu Ninh ở đây nhưng vẫn hỏi.
“Có” Mạc Nhan nhanh chóng gọn nhẹ trả lời, lách người cho Hoắc Thương Châu đi vào rồi đóng cửa.
Cố Chiêu Ninh không có tí khái niệm nào Hoắc Thương Châu sẽ tới, tự nhiên thấy một bóng đen đứng trước mặt mình che mất ánh sáng theo bản năng ngẩng đầu, nhất thời trợn mắt rồi lại lập tức cụp mi.
“Về nhà” hai chữ gọn gàng, không dư thừa, giọng anh hết sức dịu dàng lại mang chút oai phong của vua chúa đang ra lệnh, như thể không cho phép Cố Chiêu Ninh cự tuyệt.
“Không về!” Cố Chiêu Ninh quay mặt không thèm nhìn Hoắc Thương Châu, anh tới đây bảo cô về làm gì, đấy có phải nhà cô đâu? Từ lúc trưa nghe thấy mấy câu anh nói, Cố Chiêu Ninh cảm thấy Hoắc gia giống như một nhà tù, cô không muốn nghĩ mình biết rõ mang vẫn muốn chui vào. Thế mà lúc này Hoắc Thương Châu lại đứng đây, anh làm vậy có ý gì? Anh dùng thân phận gì mà tới yêu cầu cô.
Hoắc Thương Châu thở sâu liếc nhìn Mạc Nhan, Mạc Nhan liếc nhìn anh cười, sau đó khoát tay kiểu tạm biệt rồi đi vào phòng ngủ. Hoắc Thương Châu quay mặt lại nhìn Cố Chiêu Ninh đang ầm ĩ một cách gượng ép, anh biết cô đang rất thương tâm, nhưng những lời kia dẫu sao cũng là vì tốt cho cô, chỉ có điều giờ giải thích liệu cô có tin không?
“Anh nói lại lần nữa, về nhà” Hoắc Thương Châu nâng cao âm lượng, hiển nhiên có chút tức giận.
“Tôi nói không về là không về! Hoắc tiên sinh, chúng ta chẳng qua là hôn nhân hợp đồng, làm phiền ngài đại giá đến đây rồi. Yên tâm! Tôi sẽ không nói với bà nội, không làm khó anh, 1 năm sau hợp đồng hết hiệu lực, tôi sẽ tự ra đi” Cố Chiêu Ninh nhét gối sang một bên, bất mãn trong lòng đột nhiên bộc phát, cô gào lên trước mặt Hoắc Thương Châu, không để ý sắc mặt anh khó coi đến cỡ nào, nói xong còn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Anh rốt cuộc coi tôi là cái gì?
Liệu có phút giây nào anh thích tôi không?
Trong lòng anh có để ý đến cuộc hôn nhân này không?
Những lời anh nói lúc trưa rốt cuộc là thật hay không?
Đây mới là những lời Cố Chiêu Ninh muốn nói, nhưng cô lại không nói được, cô không muốn làm cho chính mình thảm hại, lại càng không muốn trách móc Hoắc Thương Châu như một oán phụ, đây là ranh giới cuối cùng cuả cô, lòng tự trọng của cô.
“Đây là những lời từ đáy lòng em sao?” Hoắc Thương Châu nghe thấy những lời ấy trở nên ngây ngốc, thì ra cô chỉ coi hôn nhân này là một hợp đồng, cô chỉ thực hiện những nội dung của bản hợp đồng ấy. Hoắc Thương Châu suy nghĩ, có lẽ nào cô ấy giận nên mới nói ra những lời này, cho nên mới hỏi cô như vậy, anh nghĩ những gì cô nói không phải là thật lòng.
“Phải! Tôi và anh nửa xu quan hệ cũng không có. À, không phải, quan hệ của chúng ta đúng là giao dịch tiền bạc” Cố Chiêu Ninh tiếp tục, nói xong cô có chút hối hận, có phải mình quá đáng quá không, nhưng nghĩ đến những lời nói lúc trưa của anh, cô càng quá trớn tiếp tục bổ sung “Làm theo hợp đồng”. Nói xong Cố Chiêu Ninh nghiêng đầu sang chỗ khác, mắm môi lại.
“Được, vậy chúng ta làm theo hợp đồng” anh không nói gì thêm lôi Cố Chiêu Ninh ra ngoài.
“Oái! Anh làm gì thế! Buông tôi ra” Cố Chiêu Ninh dùng tay kia cố gỡ tay Hoắc Thương Châu ra, nhưng sức anh quá lớn, gắt gao lôi đi không cho cô một cơ hội chống cự. Cố Chiêu Ninh đến giầy cũng không kịp đổi bị Hoắc Thương Châu lôi ra khỏi nhà Mạc Nhan “Túi xách của tôi! Giày của tôi!” Cố Chiêu Ninh gào thét có vẻ có tác dụng, Hoắc Thương Châu dừng lại, đang định lôi Cố Chiêu Ninh gõ cửa, đã thấy Mạc Nhan mở cửa ném giầy cùng túi xách của cô ra.
“Bái bai” Nói xong vội vàng đóng cửa lại.
Cố Chiêu Ninh nghĩ thầm, rốt cuộc cô là bạn của ai đây? Đồ đểu! Mình thật không biết nhìn người rồi! Cố Chiêu Ninh cam chịu số phận đi. Mạc Nhan, chờ đấy, mình sẽ lột da cậu.
Hoắc Thương Châu cúi đầu nhặt túi quàng vào cổ Cố Chiêu Ninh, sau đó cầm giầy tiếp tục kéo cô ra ngoài.
Anh mở cửa xe, ném cả người lẫn giầy vào trong, khóa cửa lại, anh vòng sang bên kia không để ý người ngồi sau đang gào thét, nhanh chóng nổ máy.
“Hoắc Thương Châu! Anh thật là khốn kiếp! Anh thả bà cô này xuống ngay! Anh là đồ quái vật mặt lạnh! Anh dừng ngay xe lại cho tôi!” Cố Chiêu Ninh ngồi phía sau không an phận chửi rủa.
Hoắc Thương Châu như điếc tiếp tục lái xe, liếc qua gương chiếu hậu thấy dáng vẻ phát điên của Cố Chiêu Ninh, anh lại thấy tốt biết bao. Làm theo hợp đồng, được thôi! Như vậy bắt đầu từ hôm nay, anh cứ dựa vào hợp đồng mà làm.
Anh lập tức thực hiện điều 1 hợp đồng: Trách nhiệm của bên nữ, phải tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực đạo đức, thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.
Hoắc Thương Châu lúc này mới phát hiện, bà nội lập ra cái hợp đồng không tệ chút nào, khóe miệng cong cong, tầm mắt vẫn hướng thẳng phía trước.
Mọi người đi qua đi lại chiếc xe đều không thể phát hiện bên trong đang diễn ra một cuộc chiến tranh của băng và lửa. Thì ra, băng và lửa như thế mà luyện thành.
Xe của Hoắc Thương Châu dừng ở Hoắc trạch, anh mở cửa xe, bên kia Cố Chiêu Ninh đã sớm xuống xe chuẩn bị bỏ chạy, Hoắc Thương Châu mấy bước đuổi theo, lôi cô đi vào trong nhà.
Từ cửa sau đi vào phòng chỉ nghe thấy giọng phụ nữ gào thét “Hoắc Thương Châu! Anh không phải là người! Anh là ma quỷ! Buông tôi ra! Tôi nguyền rủa anh không sinh được con, nguyền rủa anh cả đời không tìm được vợ!”
Vú Vương nghe tiếng động khoác áo ra khỏi phòng, thấy cảnh như vậy, kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn Hoắc Thương Châu kéo Cố Chiêu Ninh lên tầng, còn Cố Chiêu Ninh đằng sau không ngừng dùng túi xách quật vào người anh mà lạ là anh không hề nổi giận. Vú Vương bất đắc dĩ lắc đầu, quay vào phòng nhẹ nhàng đóng cửa.
Bà nội Hoắc vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng la hét của Cố Chiêu Ninh, sau đó ầm một tiếng cửa cách âm trong phòng đóng lại, bà nội Hoắc cười kỳ dị rồi đi ngủ.
“Ai ui!” Cố Chiêu Ninh bị Hoắc Thương Châu tàn bạo quăng lên giường, cô nhíu mày giận dỗi ngút trời nhìn Hoắc Thương Châu đứng trước mặt mình. “Anh định làm gì?” Cố Chiêu Ninh đột nhiên ý thức được có gì đó kỳ lạ, ánh mắt kia…
“Làm gì nữa? Thực hiện hợp đồng” Hoắc Thương Châu tháo cà vạt, vứt lên sàn nhà, sau đó *** vest, không nói gì bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
“Anh anh anh đừng làm loạn! Tôi cho anh biết! Từ giờ không cho phép anh chạm vào tôi!” Cố Chiêu Ninh sợ tới mức liên tiếp lê ngược thân, cho đến khi chạm vào đầu giường vẫn mạnh mồm chỉ thẳng Hoắc Thương Châu.
“A? Không phải em bảo anh làm theo hợp đồng sao” Hoắc Thương Châu cảm thấy bộ dạng Cố Chiêu Ninh rất buồn cười, anh nhếch miệng, *** sơ mi lộ ra bộ *** rắn chắc, và cánh tay cơ bắp. Anh từng bước từng bước đi về phía Cố Chiêu Ninh.
“A! Tôi không nói cái này” Cố Chiêu Ninh hét ầm lên cắt đứt lời nói của Hoắc Thương Châu . Cô đột nhiên đỏ mặt, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể Hoắc Thương Châu, nhưng lần trước cô bị bỏ thuốc, còn lần này, lần này… Hoắc Thương Châu đột nhiên như vây như bộ dạng con sói, còn cô là con mồi của anh ta, loại cảm giác này thật tồi tệ.
“Ư” Môi đột nhiên bị bịt lại, Cố Chiêu Ninh có cảm giác mình bị trượt xuống, lúc này mới mở to mắt, đôi mắt kiên định của Hoắc Thương Châu đang ở trước mắt, nhìn mình chằm chằm, hơn nữa… anh ta còn đang hôn mình. Tay Hoắc Thương Châu kéo xuống, Cố Chiêu Ninh bị ngã ra, cứ ngồi lên kéo xuống, tư thế cực kỳ ám muội.
Nụ hôn của anh như thế là sao, Cố Chiêu Ninh có chút say mê rồi, cô dần dần hết giãy giụa, chủ động đối mặt anh. Cô cảm giác mình căn bản không có cách nào cự tuyệt, mặc dù có thể anh ta không yêu mình, có lẽ đối với anh ta mình chỉ là một thứ đồ chơi, nhưng lúc này cô không có cách nào kháng cự, nụ hôn của anh như một viên độc dược bọc đường, biết rõ là vạn kiếp không trở lại nhưng không ngăn cản được lớp đường ngọt dụ hoặc bên ngoài.
Thấy Cố Chiêu Ninh không giãy giụa nữa, Hoắc Thương Châu nhíu mày buông ra, anh tiếc nuối nụ hôn của cô, mùi hương của cô khiến anh không thể thoát ra được, vốn chỉ muốn dạy dỗ cái miệng hay quát tháo này, nhưng bây giờ anh cảm giác mình như mình cắt cổ, rốt cuộc phải buông cô gái điêu ngoa này ra.
Đem hai chân cô vắt lên hai bên eo mình, Hoắc Thương Châu không cách nào khống chế được mình nữa, eo vừa chuyển động… “Ư” thân thể Cố Chiêu Ninh khẽ cương lên…
Không còn nghi ngờ, đây là gián tiếp dụ dỗ, thấy Cố Chiêu Ninh đã thích ứng, Hoắc Thương Châu ghé vào tai cô thì thầm “Em không trốn thoát được đâu”, sau đó động thân thêm cái nữa.
Cố Chiêu Ninh muốn bác bỏ lời anh, nhưng cảm giác trống rỗng tê dại trong nháy mắt khiến cô cắn chặt răng, nhắm mắt lại không muốn nhìn Hoắc Thương Châu. Cô bị rơi vào tay giặc, tất nhiên trong tình hình huống này còn có thể tiếp nhận cái “yêu” của anh, một chút tự ái cũng dần dần phai mờ.
“Nhìn anh!” Hoắc Thương Châu tức giận thấy nhóc này nhắm mắt lại, anh phải dạy dỗ cô dám nguyền rủa mình không lấy được vợ! Hừ.
“Không nhìn, không nhìn, không nhìn, cũng không nhìn… Á” Cố Chiêu Ninh lắc đầu gào to, không ngờ lại bị Hoắc Thương Châu xâm nhập trừng phạt, khiến cô chống đỡ không được, theo bản năng đưa tay vòng qua cổ anh, sợ mình không cẩn thận bị vứt ra ngoài.
Hoắc Thương Châu mạnh mẽ tiếp xúc phía dưới mềm mại, hai tay chống hai bên thân thể Cố Chiêu Ninh, trong hai tròng mắt thâm thúy hẹp dài có một tầng sương mù lượn lờ, anh say mê nhìn Cố Chiêu Ninh “Cô gái mạnh mồm này” nói xong, liền cúi đầu đặt môi lên môi cô…
Ngoài cửa sổ, mưa xối xả như trút nước, trong nháy mắt bao phủ cả thành phố…
Bên trong phòng, một cảnh kiều diễm.
Từng đợt từng đợt thở dốc, họ quấn quýt lấy nhau…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc