Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 06

Tác giả: Cổ Nại

Lôi Ảnh cực nhanh phi trên đường lớn, vẻ lạnh lùng trên mặt bị lo lắng, nóng nảy che mất, trên đường đi anh không ngừng bấm còi, đột nhiên, điện thoại của anh vang lên…
“Uy”
“Lôi Ảnh, sao còn chưa tới”
Là Hoắc Thương Châu, Lôi Ảnh vừa nghe thấy giọng Hoắc Thương Châu mới nhớ ra thiếu gia sai anh về lấy hồ sơ, buổi tối công ty tăng ca cần họp, lần này nguy rồi…
… “Chủ tịch…”
Hoắc Thương Châu chờ trong phòng họp có chút nóng nảy, anh chau mày nói điện thoại, ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn, thấy Lôi Ảnh ấp a ấp úng như thế, Hoắc Thương Châu không khỏi bực mình “Nhanh lên”
“Chủ tịch! Thiếu phu nhân có thể đang gặp phiền toái” anh biết Hoắc Thương Châu muốn cúp điện thoại, trong tình thế cấp bách vội nói ra, bất kể thiếu gia có quan tâm hay không anh cũng phải nói.
Đang định cúp điện thoại, Hoắc Thương Châu đột nhiên nghe những lời này, anh vội vã đứng lên nói vào điện thoại “Cô ấy ở đâu!”…
Thắng Thiên
Hứa Cần Dương đỡ Cố Chiêu Ninh đang ngồi chồm hổm run run trên mặt đất dậy, ôm vào *** mình, quay về phía A Đông nháy mắt, A Đông lập tức xoay người đi vào bên trong.
Cố Chiêu Ninh thật sự là không nhịn được nữa, cô giống như vớ được phao cứu mạng liền ra sức *** *** Hứa Cần Dương, cô cảm thấy mình như bị bắt lửa, không thể thở nổi.
“Đừng vội, Cố tiểu thư” Hứa Cần Dương nâng cằm Cố Chiêu Ninh, cười tà mị, hắn quan sát cô gái đang bị thuốc phát tác lại có thể quyến rũ đến vậy, ánh mắt mê ly có ý cầu khẩn, đôi môi lúc này bị cô cắn đã hồng đỏ, ghim kẹp tóc bị cô giật tung hết xuống, mái tóc dài đen mượt bung ra sau gáy, khiến cho vẻ nữ tính của cô tăng lên không ít. Quả nhiên là báu vật trời sinh.
Hứa Cần Dương ôm Cố Chiêu Ninh, hắn hiện tại không gấp gáp, hắn muốn cho Cố Chiêu Ninh cả đời không thể quên.
A Đông từ phòng trong đi ra, nhìn Hứa Cần Dương gật đầu một cái, hắn một tay ôm lấy Cố Chiêu Ninh, đi về phía trong phòng.
Lúc này, vì quá khó chịu Mạc Nhan muốn ói, nôn cũng không được, cô mở hé mắt, thấy một người đàn ông cao lớn ôm Cố Chiêu Ninh đi, cô lấy hết sức đứng dậy khỏi ghế salon, nhưng hai chân mềm vô lực, cô vô ý ngã quỳ gối trên sàn…
Hai người đàn ông từ hai điểm khác nhau lên đường, nhưng thái độ giống nhau, hai người bọn họ đều lo lắng cho một cô gái.
Xe rất nhanh dừng ở cửa Thắng Thiên, lúc này Lôi Ảnh vẫn chưa thấy Hoắc Thương Châu nên anh xông vào Thắng Thiên trước.
Ánh đèn trong phòng mờ mờ, hơn nữa lại quá nhiều người, Lôi Ảnh căn bản không thể tìm được Cố Chiêu Ninh, anh tìm rất cẩn thận, tất cả những người có mái tóc kiểu nữ sinh anh đều nhìn đến, xuyên qua sản nhảy vẫn không tìm thấy. Lúc này Lôi Ảnh có chút nóng nảy, anh bấm số điện thoại của Cố Chiêu Ninh, nhưng không có ai bắt máy…
Anh lo lắng nhìn toàn bộ quán bar, đang nhìn đến lan can tầng 2, anh thấy Mạc Nhan đang nằm đó bộ dạng như muốn ói, Lôi Ảnh vội vàng chạy lên …
“Mạc tiểu thư! Mạc tiểu thư! Thiếu phu nhân nhà tôi đâu?” Lôi Ảnh ngồi xổm xuống, đỡ bả vai Mạc Nhan.
“Tiểu thư? Thiếu phu nhân? Anh là ai a?” Mạc Nhan nhìn người đàn ông trước mắt mơ hồ không nhận ra, cô cười khanh khách.
“Tôi là Lôi Ảnh! Cố Chiêu Ninh đâu?” Lôi Ảnh bất lực, nói chuyện với một kẻ say thật phí sức, nhưng chỉ có Mạc Nhan ở đây, Cố Chiêu Ninh đi đâu rồi? Một linh cảm xấu! Nếu Cố Chiêu Ninh không gặp chuyện, Mạc Nhan sao lại ở đây, Cố Chiêu Ninh chắc chắn là không ném một mình cô ở nơi này.
“Ninh Ninh… Ninh Ninh… Lôi Ảnh! Vừa có một người đàn ông ôm Ninh Ninh đi” Mạc Nhan cố gắng mở mắt, vừa nhìn quả nhiên là Lôi Ảnh, cô vội vã nói ra điều mình vừa thấy.
“Có biết đi đâu không?” Lôi Ảnh vừa nghe có đàn ông, anh vội vàng hỏi, khuôn mặt lạnh lùng lập tức tái mét.
“Bên kia, anh nhanh đi cứu cô ấy”. Mặc dù say, nhưng trong lòng cô đối với một số việc vẫn còn tỉnh, lúc còn một chút tỉnh táo, cô kịp nhìn thấy người đàn ông kia ôm Cố Chiêu Ninh về phía nào.
Lôi Ảnh đặt Mạc Nhan ngồi lên ghế salon rồi vội vã đi vào hướng hành lang, ở đây có rất nhiều phòng, rốt cuộc là ở phòng nào? Chạy một đường, cuối cùng anh thấy A Đông đứng gần 1 phòng! A Đông bây giờ chẳng phải là nên ở cùng Hứa Cần Dương sao? Tại sao đứng ở cửa phòng canh chừng, chẳng lẽ…
Lôi Ảnh vội vàng đi lên trước, tuy nói Hoắc Thị và Hứa Thị bề ngoài quan hệ không tệ, thật ra sau lưng đã giằng co nhau nhiều năm rồi, mà Lôi Ảnh đối với Hứa Thị cũng có thành kiến lớn, cuộc sống thê thảm của anh tất cả là do Hứa đao mang tới!
“Ngươi định làm gì?” A Đông vẻ mặt vô cảm ngăn Lôi Ảnh.
“Tránh ra!” Lôi Ảnh thấy A Đông ngăn cản, trầm giọng nói như ra lệnh.
“Lôi Ảnh! Đáng lý tôi mời anh, nhưng hôm nay… Anh thật quá đáng rồi! Đây là không gian của ông chủ tôi, anh định làm gì??!” A Đông thấy dáng vẻ một mực muốn xông vào của Lôi Ảnh, giọng hắn cũng cao lên mấy lần.
A Đông là sát thủ máu lạnh nổi danh, nhưng hắn chỉ là thứ 3, ngoài Hoắc Thương Châu, Lôi Ảnh là thứ nhất, hắn chỉ là thứ 2, không cách nào vượt qua Lôi Ảnh, đây cũng là điều sỉ nhục đối với hắn.
Hai người giằng co chừng 20 giây, thấy hắn còn ngang ngạnh, nháy mắt rút S***g ở bên hông. Hai người cùng lúc rat ay, nhưng A Đông chậm một nhịp, tay hắn định rút S***g đã bị một tay Lôi Ảnh túm chặt, không biết lúc nào đã đi tới phía sau hắn.
“Nói cho ngươi biết! Bên trong là thiếu phu nhân nhà ta! Nếu xảy ra chuyện gì, cái mạng ngươi không giữ được!” Lôi Ảnh đứng sau vừa cầm S***g dí vào huyệt thái dương A Đông vừa nói.
A Đông im lặng, lúc này không phải thời điểm ra vẻ anh hùng, hơn nữa Lôi Ảnh nói bên trong là Thiếu phu nhân? Chẳng lẽ là thiếu phu nhân của Hoắc gia… Xem ra thiếu gia của hắn lần này tìm nhầm mồi.
….
Bên trong phòng, Hứa Cần Dương nhìn cô gái nằm trên giường không ngừng giãy dụa, hắn đứng bên cạnh sờ sờ cằm, từ từ *** áo của mình. Áo vest… cavat… áo sơ mi…
“Đùng!” Một tiếng S***g vang lên, khóa cửa bật ra, Lôi Ảnh vọt vào trong.
“Gì đây! Ta không nhìn nhầm chứ?” Mới vừa cởi xong áo sơ mi, đang tính ***, tay còn chưa ***ng đến khóa thì thấy Lôi Ảnh đùng đùng tức giận cầm S***g xông vào.
“Bụp” Một đấm vào mặt, Lôi Ảnh khiến Hứa Cần Dương đang đứng bên giường lăn quay ra đất.
“Ngươi tự đâm đầu vào chỗ ૮ɦếƭ…?” Hứa Cần Dương ôm mặt đứng lên giận dữ.
“Chủ tịch Hứa! Tôi sợ kẻ tìm đến cái ૮ɦếƭ không phải là tôi” Lôi Ảnh đi đến bên giường bế Cố Chiêu Ninh lên “Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?”
“Nóng quá… nóng quá…” Lôi Ảnh thấy cổ áo lông đã bị chính cô xé rách tan tành, anh vội vàng đặt Cố Chiêu Ninh xuống, *** khoác của mình trùm lên người cô, sau đó bế cô ra cửa.
Hứa Cần Dương sửng sốt, cô gái này là Thiếu phu nhân của Hoắc gia… Ha ha, như thế thật tốt, tối nay một đấm này hắn tạm thời chịu đựng, chỉ có điều… không quá lâu nữa hắn sẽ đòi lại cả lãi.
“Nóng quá… tôi thật là khổ sở” Chưa từng trải qua, Cố Chiêu Ninh chỉ biết biểu đạt ra như thế, cô không biết phải hình dung cái cảm giác này như thế nào, chỉ có thể bất lực vừa khóc vừa nói. Điều này làm cho chân mày Lôi Ảnh nhíu chặt, nhìn bộ dạng khó chịu của Cố Chiêu Ninh, anh có cảm giác lòng mình cũng như bị thứ gì găm vào.
“Thiếu phu nhân, một lúc nữa sẽ hết nóng” Ánh mắt Lưu Ảnh đột nhiên trở nên dịu dàng…
Lôi Ảnh đang chú ý Cố Chiêu Ninh thâm tình khẩn thiết không thấy Hoắc Thương Châu đang hùng hổ nắm quả đấm đứng ở cửa.
“Thiếu gia…” Lôi Ảnh ngẩng đầu giật mình thấy Hoắc Thương Châu mặt đằng đằng sắc khí nhìn vợ mình trong *** anh, Lôi Ảnh không biết thiếu gia xuất hiện lúc nào, mà… biểu hiện vừa rồi của anh có phải cũng bị nhìn thấy.
“Hô! Đây chẳng phải là Hoắc thiếu gia hay sao, hôm nay thật là lạ” Hứa Cần Dương mặt cười tà nhìn Hoắc Thương Châu xuất hiện ở cửa, hắn không biết, nguy hiểm đang từng bước từng bước đến gần hắn.
Hoắc Thương Châu hít một hơi thật sâu, một nháy mắt, anh móc S***g lục ra chĩa thẳng về hướng Hứa Cần Dương.
“Thiếu gia!” Lôi Ảnh sợ Hoắc Thương Châu trong lúc nóng giận sẽ *** Hứa Cần Dương. Mặc Dù anh rất ghét Hứa Thiên, nhưng dù sao Hứa Cần Dương cũng là con trai độc nhất của hắn, thế lực của Hứa Thiên cũng không lường được, nếu hôm nay giết hắn, chỉ sợ Hoắc Thương Châu không thoát nổi tội ***. Lôi Ảnh bế Cố Chiêu Ninh vội vàng chặn Hoắc Thương Châu lại.
“Lửa giận thật lớn! Ta muốn Hoắc thiếu gia đừng quên, đây là địa bàn Hứa gia?” Hứa Cần Dương cũng có vẻ không sợ, hắn vỗ tay một cái, trong nháy mắt sau lưng Hoắc Thương Châu xuất hiện một bang xã hội đen, dẫn đầu là A Đông đang cầm S***g dí vào gáy Hoắc Thương Châu.
“Vậy sao? Nhưng… Hứa thiếu gia có vẻ cũng không biết người của Hoắc gia ta rồi”, vừa nói Hoắc Thương Châu vừa lên đạn, không khí trong này nhất thời trở nên nghẹt thở.
Lôi Ảnh vì đang bế Cố Chiêu Ninh, anh căn bản không ra tay ngăn lại được, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Hoắc Thương Châu.
“Khó chịu quá, Hoắc Thương… Châu, ôm lấy em đi, em khó chịu quá” Cô gái trong *** Lôi Ảnh lúc này đã tới cực điểm, trên trán mồ hôi không ngừng nhỏ giọt, chính câu nói của cô nhất thời đã hóa giải bầu không khí này.
Hoắc Thương Châu lập tức cất S***g, nhận lấy Cố Chiêu Ninh trong tay Lôi Ảnh, anh liều mạng đi qua họng S***g đang chĩa vào anh, đi qua như không hề có bọn họ, mà đám xã hội đen thấy Hứa Cần Dương không động đậy cũng rối rít nhường đường.
Lôi Ảnh nhìn A Đông một cái, sau đó đi theo Hoắc Thương Châu ra ngoài.
“Thiếu gia! Có phải là quá dễ dãi với hắn?” A Đông nhìn khóe miệng Hứa Cần Dương rỉ máu, hắn cảm thấy kỳ quái, thiếu gia không thể nào dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy.
“Ngươi biết cái gì!” Hứa Cần Dương giận dữ mắng mỏ A Đông, xoay mặt nhìn cửa bị phá híp mắt cười lạnh. “Tối thiểu… Lần này ta tìm được điểm yếu của Hoắc Thương Châu”, Hứa Cần Dương sâu kín nói.
“Ngài nói là… cô gái kia? Nhưng Hoắc Thương Châu không phải nổi danh máu lạnh sao?” A Đông đã từng dùng hai phụ nữ bên cạnh Hoắc Thương Châu để uy hiếp anh, nhưng Hoắc Thương Châu một mực không xuất hiện.
“Lần này khác rồi, ngươi còn phải học nhiều một chút. Chỉ có điều… không có mệnh lệnh của ta, không được làm tổn thương cô gái kia” Hứa Cần Dương mặc quần áo vào, hất cằm lên, nghiêm túc dặn dò.
A Đông nghe lời này hơi sững sờ, sau đó gật đầu “Dạ”

Hoắc Thương Châu bế Cố Chiêu Ninh lên xe, nhanh chóng nổ máy rời khỏi Thắng Thiên.
Lôi Ảnh đỡ Mạc Nhan say R*ợ*u đứng tại chỗ nhìn chiếc xe kia từ từ chìm vào bóng đêm, tim anh hơi đau, nhìn mãi không thôi…
Dọc đường đi, Cố Chiêu Ninh ngồi bên ghế lái phụ cũng không ngừng nghỉ, tay cô liên tục lục lọi trên chính thân mình, Hoắc Thương Châu biết cô rất khó chịu, loại cảm giác này mấy ngày trước anh đã nếm phải, không nghĩ rằng hôm nay cô lại bị người ta bỏ thuốc.
Không thể về nhà, đây là ý nghĩ đầu tiên của Hoắc Thương Châu, nếu bà nội Hoắc nội thấy, thế nào cũng hỏi ngắn hỏi dài. Vì vậy Hoắc Thương Châu vội vàng lái về hướng Ngọc Sáng…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc