Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 04

Tác giả: Cổ Nại

Cố Chiêu Ninh vội vàng đứng lên, nhưng không ngờ bị Hoắc Thương Châu lần nữa hung hăng kéo trở lại.
“A! Đồ đáng ૮ɦếƭ! Buông tôi ra!” Cố Chiêu Ninh gào lên, cô dùng sức đánh vào vai Hoắc Thương Châu, nhưng mấy cái hoa tay múa chân của cô không có chút tác dụng nào với Hoắc Thương Châu, anh từ nhỏ đã được huấn luyện, thân thể cường tráng như sắt thép, đôi mắt đầy sương mù nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh, đưa đôi tay của cô ghì chặt trên đầu giường.
“Cho ta đi…” Lần này giọng anh hết sức dịu dàng, có lẽ là cảm thấy vừa rồi *** với Cố Chiêu Ninh có chút đau lòng.
Cố Chiêu Ninh im lặng, người đàn ông cao ngạo không ai bì nổi lúc này đang dùng giọng cầu xin để nói với cô, co có nghe lầm không? Cố Chiêu Ninh nhờ ánh trăng thấy ánh mắt của Hoắc Thương Châu có cái gì bất thường. “Anh làm sao vậy?” Cô bất an hỏi, mặc cho người kia vẫn đang không ngừng dồn dập thở gấp.
“Không biết… Nhưng là, ta hiện tại rất khó chịu”. Hoắc Thương Châu liều mạng lắc đầu, anh không biết mình bị làm sao, đã từng bao nhiêu phụ nữ muốn leo lên giường cua anh mà anh đều không động lòng, mà sao hôm nay, anh lại nực cười đi năn nỉ một người chả giống phụ nữ điểm nào.
“Anh bỏ tay ra, tôi xem một chút, anh quả thật bị làm sao rồi”
Hoắc Thương Châu cố nén buông lỏng tay, ngã nằm bên cạnh Cố Chiêu Ninh, Cố Chiêu Ninh vặn đèn ngủ, quan sát Hoắc Thương Châu, cả khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng là mùa xuân mà trên đầu anh không ngừng đổ mồ hôi, Cố Chiêu Ninh sờ sờ trán Hoắc Thương Châu thì thấy nóng quá.
“Anh bị sốt rồi!” Cố Chiêu Ninh đơn thuần cho là anh bị phát sốt, vì vậy cô vội vã xuống giường chuẩn bị đi gọi người, lại bị Hoắc Thương Châu tóm chặt tay.
Hoắc Thương Châu lắc đầu một cái, là Cố Chiêu Ninh nhắc nhở anh, anh quả thật có cái gì rất lạ, suy nghĩ hồi lâu, hay là tại uống cốc sữa tươi kia, là bà nội! Đột nhiên nhớ ra ✓ú Vương nói, là bà nội chuẩn bị, hiển nhiên là câu có hàm ý. Hoắc Thương Châu liền hiểu, là bà nội yêu quý nhất của anh làm ra, đáng ૮ɦếƭ!
“Nhưng anh như vậy không được a… Anh đang sốt đó” Cố Chiêu Ninh không hiểu nhìn Hoắc Thương Châu khó chịu.
“Không, không phải, bây giờ giúp ta làm một việc” Hoắc Thương Châu khó khăn mở miệng.
“Anh nói đi, chỉ cần không phải làm gì đó với tôi” Cố Chiêu Ninh vẫn còn sợ túm chặt cổ áo mình, cô hoàn toàn không biết Hoắc Thương Châu bị bỏ thuốc.
“Giúp ta xả nước lạnh ra bồn tắm”
“Nhưng mà…”
“Mau!” Hoắc Thương Châu thật sự không muốn nói nhảm, cái cô gái này đến tột cùng còn giả bộ ngốc, nếu phải đợi thêm mấy giây, anh không dám đảm bảo có thể nằm nói chuyện với cô như thế.
“Được…được” Cố Chiêu Ninh vội vàng chạy vào phòng tắm.
Hoắc Thương Châu khó khăn đứng lên từ từ đi tới phòng tắm, nhìn bóng dáng yêu kiều đang bận rộn trong đó, anh chỉ muốn đến ôm chặt lấy cô, nhưng anh đang cố nhịn, anh không thích *** người khác, càng không đi *** Cố Chiêu Ninh, bởi vì anh căn bản không để mắt tới cô. Hôm nay chỉ là do tác dụng của thuốc, tác dụng của thuốc. Hoắc Thương Châu tự nói với lòng mình.
“Được rồi” Cố Chiêu Ninh đứng lên đang chuẩn bị chạy đến, lại thấy Hoắc Thương Châu đứng ở cửa phòng tắm nhìn mình bằng ánh mắt kinh dị, cô nhỏ giọng nói một câu, đã sớm đánh mất oai phong.
“Ra ngoài đi…” Hoắc Thương Châu một tay kéo Cố Chiêu Ninh văng ra ngoài, ra sức đóng chặt cửa phòng tắm, khóa lại.
“Ui, … anh không sao chứ?” Cố Chiêu Ninh không yên lòng, cô vỗ vỗ cửa, người đàn ông này thật quái thai, bị bệnh không đi gặp bác sĩ lại tắm nước lạnh? Phương pháp kỳ quái.
“Không sao, cô ngủ đi, không cần để ý đến ta” Hoắc Thương Châu ngồi liệt ở bồn tắm, bất lực tụt áo ra.
“Thế còn anh?”
“Yên tâm, ta sẽ không quấy rầy cô, chuyện tối nay đừng nói ra ngoài”
Hai người kỳ quái nói chuyện với nhau qua cánh cửa, cả hai đều hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương, Cố Chiêu Ninh thở phào một cái yên tam trở lại giường nằm xuống, nhưng cảm giác của nụ hôn kia vẫn còn, cô cảm thấy trên môi mình vẫn lưu lại mùi vị của Hoắc Thương Châu, cô cắn cắn môi không muốn suy nghĩ nhiều, nếu anh ta không khiến mình quan tâm, vậy thì cô cũng không cần để ý…
Hoắc Thương Châu ngâm mình trong bồn nước lạnh như băng, cảm giác kia mới bắt đầu được hóa giải, đầu gối lên hai cánh tay nằm trong bồn tắm như đang suy nghĩ chuyện gì…
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa đánh thức Cố Chiêu Ninh, cô dụi ánh mắt nhập nhèm ngồi dậy, chưa kịp tỉnh táo nghĩ lại chuyện tối qua cô hơi đỏ mặt, buồn cười là cô lại năm mơ, hơn nữa giấc mơ lại chân thực đến thế, cô có cảm giác một đôi bàn tay lạnh như băng vuốt ve gương mặt mình, nhưng vì quá mệt, không cách nào mở mắt. Hoắc Thương Châu … Đột nhiên Cố Chiêu Ninh nghĩ đến Hoắc Thương Châu đang bị bệnh vẫn còn ở trong phòng tắm.
Không kịp xỏ dép cô phi như bay về phòng tắm, Cố Chiêu Ninh gõ cửa nửa ngày mà bên trong tuyệt không có một chút phản ứng, cô lo lắng không hiểu Hoắc Thương Châu có xảy ra chuyện gì không, không kiên nhẫn thêm được cô vặn nắm đấm cửa, không khóa? Cô nhớ tối qua Hoắc Thương Châu đã khóa trái cửa kia mà. Quả nhiên, mở cửa ra, Cố Chiêu Ninh thấy bên trong không có một bóng người, tất cả đều ở đúng vị trí giống như anh chưa từng đi vào chỗ này.
Dưới nhà
“Lão phu nhân, con đã gõ cửa rồi”. Cô hầu gái báo cáo với bà nội Hoắc trong phòng ăn.
“Ừ, được… Tốt lắm”. Bà nội Hoắc cười không khép được miệng, bà vừa gật đầu vừa cười.
“Bà nội” rửa mặt xong Cố Chiêu Ninh vẫn chưa lấy lại tinh thần, đêm qua ngủ muộn như thế, lại bị Hoắc Thương Châu làm cho giật mình, cô ngủ quên mất trời sáng lúc nào không biết, Cố Chiêu Ninh cúi gằm mặt thì thầm kêu bà nội, sau đó đi tới bàn ăn, đặt cằm trên bàn.
Bà nội Hoắc nhìn Cố Chiêu Ninh càng cười vui vẻ, thì ra mọi cử động của Cố Chiêu Ninh trong mắt bà đều thành ý khác. Bà nội Hoắc để đũa xuống, kéo tay Cố Chiêu Ninh cười híp mắt hỏi “Tối qua… có thích ứng không?” Bà nội Hoắc không biết nên hỏi làm sao, bà cảm thấy nên tế nhị một chút.
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Cố Chiêu Ninh có chút ngỡ ngàng, bà nội hỏi vậy là có ý gì? Cô không hiểu chớp chớp mắt nhìn bà nội, cảm giác bà đang cười rất tươi… Cô không biết nói thế nào, nhưng có cảm giác rợn tóc gáy. “Dạ… bình thường ạ” Cố Chiêu Ninh cho là bà nội hỏi cô ở chung phòng với Hoắc Thương Châu có thích ứng hay không, cô lại không thể trả lời không, đành miễn cưỡng nói bình thường.
Lần này đến lượt bà nội Hoắc trợn tròn mắt “Phải không? Tuổi trẻ bây giờ thật lợi hại, ha ha, ha ha, bình thường”, bà nội lúng túng nhìn ✓ú Vương đứng đằng sau, ✓ú Vương nín cười đến đỏ cả mặt, bà nội cho là thằng cháu đích tôn đã giảng hòa nên cười khan. “Ăn cơm … ăn cơm đi”.
Bà nội Hoắc như bóng cao su xì hơi, vốn nghĩ thể trạng Hoắc Thương Châu rất tốt, thế mà cháu dâu lại nói bình thường, bà nội Hoắc cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, bất đắc dĩ nhìn Cố Chiêu Ninh đang ăn cơm lắc đầu một cái.
“À, Thương Châu đâu? Vẫn còn ngủ à?” bà nội Hoắc cố ý hỏi.
“Đi rồi ạ” Cố Chiêu Ninh nhấp một hớp cháo ngẩng đầu trả lời
“Đi rồi? Đi khi nào? Bà nội Hoắc thất kinh.
“Con không biết, khi con dậy anh ấy đã không còn ở nhà” Cố Chiêu Ninh phổi bò trả lời, Hoắc Thương Châu hình như có bảo cô không được đem chuyện tối hôm qua nói với ai, cô cũng không phải người rộng miệng, nếu anh ta không cho nói cô cũng chẳng thèm quan tâm.
“Thế à… thằng nhỏ này” bà nội Hoắc càng tin tưởng hai đứa đã chính thức là vợ chồng, nghe giọng túng túng của cháu dâu liền cười vui vẻ.
“Chủ tịch, ngài có sao không?” Lôi Ảnh thấy Hoắc Thương Châu đứng bên cửa sổ không ngừng ho khan.
“Không sao, khụ khụ” Hoắc Thương Châu chau mày lại lắc đầu một cái, cả đêm ngâm nước lạnh, lại đang đầu xuân, khí trời lạnh như vậy, may là thể trạng anh còn tốt, phải người khác chắc đã nằm ở bệnh viện.
Đột nhiên nghĩ đến bộ dạng ngủ say của Cố Chiêu Ninh, đôi mày đang nhíu của Hoắc Thương Châu giãn ra, cô ngủ miệng hơi hé, khóe lại còn có nước giãi giống y như trẻ con. Hoắc Thương Châu sáng sớm 4 giờ chuẩn bị đi nhớ ra tối qua đi tắm để đồng hồ ở đầu giường, anh định ra lấy, không ngờ bị tư thế ngủ cực xấu của Cố Chiêu Ninh hấp dẫn, chính anh cũng không hiểu sao lại giơ tay sờ soạng mặt cô…
“Chủ tịch, buổi chiều có một hội nghị có cần hủy không ạ?” Lôi Ảnh thấy Hoắc Thương Châu không ngừng ho khan sợ anh không chủ trì nổi hội nghị này.”
“Ừ, vậy đi, chiều ta về nhà một chuyến” Hoắc Thương Châu đột nhiên nghĩ ra ý tưởng về nhà, ngay cả bản thân cũng bị làm cho hết hồn, đột nhiên đổi lời nói “Thôi, buổi chiều ta đi xem qua bang một chút” rồi đi tới bàn làm việc.
Lôi Ảnh nhìn thấy thay đổi ở Hoắc Thương Châu, anh hiểu được… Chỉ là chủ tịch không thích biểu đạt bản thân, đối mặt với tình cảm vẫn luôn là người yếu, rõ ràng không phải rất ghét, lại phải làm bộ cả đời không định qua lại với đối phương, Lôi Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Bà nội, con muốn ra ngoài một lúc” Cố Chiêu Ninh mặc một chiếc áo lông trắng rộng, phía dưới mặc một chiếc quần jean bó màu xanh da trời, đi giày vải họa tiết vẽ tay, tóc dài tết sau gáy, khuôn mặt mộc không trang điểm.
“Đi bệnh viện à? Gửi lời bà nội hỏi thăm mẹ con nhé” Bà nội Hoắc đang tưới hoa trong vườn, thấy Cố Chiêu Ninh đi tới, tạm thời để bình nước xuống.
Cố Chiêu Ninh khẽ mỉm cười, bà nội thật là tốt bụng, còn nhớ đến mẹ cô, Cố Chiêu Ninh cười cười “bà nội, con biết rồi”, hôn lên mặt bà nội Hoắc một cái, Cố Chiêu Ninh vui vẻ hẹn gặp lại bà nội Hoắc, đi qua phòng khách xách cặp ***g cháo gà đi ra ngoài.
Tài xế chở Cố Chiêu Ninh đến cổng sau bệnh viện, cô liền kêu đi về phía đằng trước, cô định ở bệnh viện cho mẹ ăn, nhưng đến phòng bà vẫn còn đang ngủ, cô thận trọng để cặp ***g cháo xuống rồi sang phòng làm việc của bác sĩ.
“Bác sĩ Trương”
“Cô đến đấy à?” Bác sĩ Trương đang chỉnh lý bệnh án, thấy Cố Chiêu Ninh mỉm cười. Bác sĩ Trương năm nay 25 tuổi, còn quá trẻ đã làm trưởng khoa ngoại, tuy mẹ cô hiện tại không phải do anh trực tiếp chữa trị nhưng anh vẫn luôn chăm sóc mẹ con cô cho nên Cố Chiêu Ninh muốn hôm nay có thời gian đến thăm anh một chút.
“Ngồi đi” Trương Dịch Dương nhìn Cố Chiêu Ninh nói.
Cố Chiêu Ninh không một chút câu nệ, đi tới mép bàn ngồi xuống, lấy trong túi ra một thanh socola đưa cho Trương Dịch Dương “Này… cho anh”
“Đây là hối lộ à?” Trương Dịch Dương nhìn Cố Chiêu Ninh tính tình trẻ con cười nói, lúc này anh đang dùng ánh mắt hết sức dịu dàng nhìn cô.
“Ha ha! Anh cứ đùa, cái này hối lộ thế nào, cùng lắm là lấy lòng chút thôi” Cố Chiêu Ninh khoát tay cười lớn, anh ta thật biết đùa.
Trương Dịch Dương nhìn chăm chú, không tự chủ thốt ra một câu “Ừ, đã sớm bị lấy lòng rồi”.
“Sao cơ” Cố Chiêu Ninh không nghe thấy lời nói thầm của anh nên ngừng cười, phớt tỉnh hỏi.
“À không… không có gì” Đột nhiên phát hiện mình nói điều không nên nói, Trương Dịch Dương thu hồi tầm mắt hốt hoảng che giấu.
Cố Chiêu Ninh mím môi, rõ ràng nói đúng là cái gì, sao lại xấu hổ thế, không thể không nói Cố Chiêu Ninh rất cao, vẻ mặt rõ ràng quái dị thế này bảo sao cô lại không phát hiện.
Cố Chiêu Ninh liếc mắt nhìn đồng hồ, 4 rưỡi rồi, mẹ cũng nên dậy. Cố Chiêu Ninh đứng lên “Bác sĩ Trương, em đi trước, có thờ gian sẽ tiếp tục nói chuyện phiếm với anh, bye bye”, Cố Chiêu Ninh vừa đóng cửa vừa thò một cái đầu cười, nghịch ngợm khoát tay.
Trương Dịch Dương cười gật đầu một cái, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Chiêu Ninh, khi ấy cô mới 16 tuổi, gầy tong teo yếu ớt, cõng mẹ bị bệnh vào viện. Năm ngoái, anh vừa ngồi vào vị trí trưởng khoa, đúng ngày anh định đi họp, tới hành lang bệnh viện lại gặp Cố Chiêu Ninh đang cõng mẹ, bộ dạng lo lắng. Lúc này bệnh viện nhiều bệnh nhân, không có ai để ý đến bóng dáng nho nhỏ của cô. Trương Dịch Dương vội vàng đưa mẹ cô vào phòng cấp cứu, khi tiểu cô nương kia cười với anh, tim anh đột nhiên rung động. Trong hai năm qua, anh chứng kiến mọi gian truân vất vả của cô, nhưng cô mỗi ngày đều lạc qua như một đứa trẻ, Trương Dịch Dương phát hiện, anh đã yêu cô gái này không có thuốc gì chữa được…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc