Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 03

Tác giả: Cổ Nại

“Chuyện gì xảy ra đây? Hả?” Hoắc Thương Châu vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một phòng toàn màu hồng phấn, anh đương nhiên là biết Cố Chiêu Ninh làm, chỉ có điều anh căn bản không muốn nói chuyện với cô, trực tiếp mắng mỏ cô hầu gái đang đứng run bắn gần đấy.
“Anh lớn tiếng cái gì? Là tôi làm đấy!” Cố Chiêu Ninh khoanh tay nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận của Hoắc Thương Châu, chẳng qua là đổi một ít đồ, có cần phải hung giữ đến thế?
“Cô?... Cô là cái thứ gì? Ai cho phép cô động vào phòng của tôi?” Hoắc Thương Châu nhíu mày, được lắm cái cô nàng cả gan này, anh không tìm cô tính sổ, cô ngược lại chủ động tìm tới.
“Tôi không phải là thứ gì á… Tôi là người! Người đương nhiên là có quyền tự chủ rồi, với lại đây cũng là phòng của tôi!” Cố Chiêu Ninh căn bản không sợ anh, cho rằng cô dễ bị dọa à? Cả ngày chỉ biết bày ra khuôn mặt thúi dạy dỗ người khác, đàn ông kiểu gì!
“Người đâu! Lôi người đàn bà chanh chua này ra ngoài cho ta”
“Xem ai dám động đến ta a! Cẩn thận ta cho biến thành thái giám!” Cố Chiêu Ninh nhấc một chân lên ghế, tay chỉ vào đám người đang đứng sau lưng Hoắc Thương Châu.
Hoắc Thương Châu vô cùng giận, nhưng đối với một cô gái, anh cũng không thể động thủ, nhưng nhìn một lúc anh cũng cảm thấy bực, người đâu từ đầu tới chân chẳng có tí nữ tính nào, thật không biết bà nội sao lại chọn cô.
Bọn thuộc hạ không người nào dám động đậy, có ai không biết thiếu phu nhân này là do lão phu nhân lựa chọn. Cân nhắc một hồi, chân đã bước ra cũng đành rụt lại.
“Được lắm!” Hoắc Thương Châu nửa ngày không thấy tên nào động đậy, anh quay đầu nhìn Lôi Ảnh, ngay cả hắn ta cũng cúi đầu, thế là bọn họ không dám, vậy anh phải tự thân vận động rồi.
Hoắc Thương Châu cười tà ác, từng bước từ từ tiến lại gần Cố Chiêu Ninh…
Cố Chiêu Ninh luống cuống, ánh mắt người đàn ông này thật… Anh ta định làm gì? Muốn có ý đồ gì với cô? Thu hồi bộ dạng oai phong lẫm liệt vừa rồi, Cố Chiêu Ninh chột dạ bắt đầu lùi về phía sau, tay còn gắt gao túm cổ áo mình.
“Anh anh anh… muốn làm gì? Anh đừng có tới đây…Tới nữa là tôi hét lên đấy.” Cố Chiêu Ninh thấy sắp bị bức ૮ɦếƭ nhìn chằm chằm Hoắc Thương Châu, lòng vô cùng ngổn ngang. Cô cái gì cũng không sợm chỉ sợ anh ta không nói gì, rốt cuộc muốn làm gì a? Cảm giác đã chạm vào vách tường, Cố Chiêu Ninh nhắm chặt mắt, quay đầu sang một bên, cô cảm thấy Hoắc Thương Châu đứng rất gần mình, ngay cả hơi thở của anh cô cũng cảm nhận được.
Lôi Ảnh chứng kiến màn này, môi mấp máy, phẩy tay bảo đám người đằng sau đi ra ngoài, anh cũng lui ra khỏi phòng.
Thì ra cô cũng biết sợ? Không phải vừa mới rồi còn bày ra bộ dạng không sợ trời không sợ đất, Hoắc Thương Châu lúc này mới nhìn kỹ Cố Chiêu Ninh, khuôn mặt trắng nõn không thua gì bột nước, đôi mi như cánh bướm trên đôi mắt nhắm chặt. Khóe miệng Hoắc Thương Châu nhếch lên, thấy vài sợi tóc của Cố Chiêu Ninh lòe xòe trước mặt, anh vươn tay vén ra sau tai giúp cô.
Cố Chiêu Ninh hồi hộp muốn ૮ɦếƭ, mặc dù không phải lần đầu tiên thấy Hoắc Thương Châu, trong hôn lễ anh còn đứng trước mặt cha sữ hôn lên mặt cô, cô cũng không hồi hộp đến thế, Cố Chiêu Ninh! Đứng vững! Đứng vững!
“Cô gái này! Miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo a?” Hoắc Thương Châu buồn cười nhìn cô nàng luống cuống muốn ૮ɦếƭ lại còn cố chống, lạnh nhạt khiêu khích.
Đũng lúc này, Cố Chiêu Ninh cảm thấy mình bị bế lên… Cô hoảng sợ mở mắt, nhìn Hoắc Thương Châu đang bế mình đi về phía giường.
Xong rồi, xong rồi, anh ta thật sự định làm gì mình, Cố Chiêu Ninh lo lắng chuyện sắp thành sự thật, nhưng một câu cũng không nói ra.
Trong nháy mắt, Cố Chiêu Ninh cảm giác mình nằm ở trên giường, hơn nữa Hoắc Thương Châu hình như đè lên cô.
“Cầu xin đi, ngươi cầu xin ta sẽ thả ra”. Hoắc Thương Châu thích nhất là khiêu chiến, cho nên vị trí của anh trên cả thương trường lẫn giang hồ đều là bất bại, bởi vì không ai có thể uy Hi*p hay dám chọc giận anh, kẻ nào dám sẽ đều nhận hậu quả bị nuốt chửng hoàn toàn.
Thoáng một cái, Cố Chiêu Ninh mặt đỏ đến tai, loại tư thế này từ bé đến giờ đây là lần đầu, cô biết thế này nghĩa là thế nào, được rồi được rồi! Cầu xin một cái cũng không ૮ɦếƭ được.
“Không cần!” Rõ ràng trong lòng muốn ngàn lần cầu xin, nhưng nói ra mấy câu đó thật khó khăn. Cả đời cô trừ việc vay tiền chữa bệnh cho mẹ, chưa từng cầu xin ai, nhưng bây giờ cái núi băng này lại yêu cầu cô, cô không cần
“Mạnh miệng nhỉ?” Hoắc Thương Châu kinh ngạc, vốn nghĩ là Cố Chiêu Ninh sẽ cầu xin mình nhưng cô lại nói ra lời kinh ngạc đến thế.
“Không phải mạnh miệng! Không cần là không cần! Nếu anh không phải là đàn ông thì cứ ép tôi đi! Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, sự thật này tôi cũng không thay đổi được!” Cố Chiêu Ninh lập tức cãi lại, cô mở mắt vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt mê người của Hoắc Thương Châu, cặp con ngươi thâm thúy vừa mới rồi lại biến thành một cái nhìn thật mềm mại, cô hoa mắt sao? Cô nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, thật sự là ảo giác, cái mềm mại kia đã mất hút không còn tung tích.
Hoắc Thương Châu nhìn Cố Chiêu Ninh, anh cảm giác cơ thể mình đang có phản ứng, đáng chêt! Anh lập tức thay đổi tư thế khiêu khích của mình thành nghiêm túc, đứng phắt dậy khỏi người Cố Chiêu Ninh, một tay kéo cô lên đem ném ra khỏi phòng rồi khóa trái cửa lại.
“Này” Cố Chiêu Ninh không kịp nói gì đã bị nhốt ở ngoài.
Cái tên này kiểu gì vui buồn vô cớ, miệng lẩm bẩm oán trách chuẩn bị xoay người đi, đột nhiên thấy Lôi Ảnh đứng phía sau “Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ, anh đẹp trai, đã lâu không gặp”. Nói đến Lôi Ảnh, bọn bọ đã quen biết từ lâu, lúc bà nội Hoắc tìm được cô, sau đó tiền thuốc thang, tìm hộ lý cho mẹ cô đều là Lôi Ảnh làm. Lôi Ảnh không giống Hoắc Thương Châu, mặt ngoài lạnh lùng, nội tâm băng giá, còn Lôi Ảnh mặt ngoài băng giá, nội tâm lại dịu dàng.
“Ngượng quá thiếu phu nhân, tôi vẫn đứng ở đây… là cô không phát hiện ra”. Cố Chiêu Ninh thành thói quen gọi Lôi Ảnh là “anh đẹp trai”, anh khẽ mỉm cười nhắc nhở Cố Chiêu Ninh, không phải anh dọa cô mà là do cô không nhìn thấy mà thôi.
“Được rồi, anh làm việc đi, tôi đi gặp bà nội”, Cố Chiêu Ninh nhún nhún vai rồi cúi gằm mặt đi về phía phòng lão phu nhân.
Lôi Ảnh nhìn bóng lưng Cố Chiêu Ninh đăm chiêu suy nghĩ…
Hoắc Thương Châu ở trong phòng tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường, nhìn tất cả biến hóa trong căn phòng, anh rõ ràng không nghĩ đơn giản chút sao lại tức giận như vậy, hơn nữa còn có phòng rất ấm áp, quả thật lúc mới đi vào anh thực sự tức giận, nhưng lúc thấy bộ dạng rối rít của Cố Chiêu Ninh anh lại thấy mềm lòng.
Trùm kín chăn, không muốn nghĩ tiếp, Hoắc Thương Châu rất mệt mỏi, anh cần được nghỉ ngơi, ngủ bù.
Chẳng mấy chốc đã tối, bà nội Hoắc bảo ✓ú Vương chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, Hoắc Thương Châu đã lâu không về ăn cơm, cưới xong cũng chưa cùng Cố Chiêu Ninh ăn một bữa, bà nội Hoắc hôm nay thông đồng với ✓ú Vương, chờ sau khi ăn tối mới biết.
“Gọi thiếu gia xuống ăn cơm” Bà nội Hoắc nói với Lôi Ảnh.
“Dạ”
“Không cần, bà nội, con tới rồi” Hoắc Thương Châu xoa cổ chậm chạp từ trên cầu than đi xuống.
Làm cho Cố Chiêu Ninh một phen hoảng hốt, thì ra anh ta mặc đồ thể thao lại đẹp trai như vậy? Cả cây thể thao màu xám trắng, còn có mũ nhìn qua như ánh mặt trời, Chiêu Ninh cảm thấy anh mặc như thế này còn đẹp hơn âu phục.
“Bà nội” Hoắc Thương Châu đi tới cạnh bà nội, cúi người hôn lên má bà, đây là thói quen của anh.
“Tốt lắm, ăn cơm đi, đây là bữa cơm đầu tiên kể từ khi con kết hôn” trong giọng điệu của bà nội Hoắc mang theo một chút bất mãn, bà là giận thằng cháu nội lạnh nhạt với Cố Chiêu Ninh.
Hoắc Thương Châu làm sao nghe không hiểu, chẳng qua anh làm bộ không nghe thấy “Lôi Ảnh, ngồi đi”. Hoắc Thương Châu vẫy vẫy.
“Đúng vậy, nhìn bà già này, quên mất cả Lôi Ảnh”. Bà nội Hoắc đột nhiên nhớ ra Lôi Ảnh còn chưa ngồi xuống, từ nhỏ Lôi Ảnh cũng lớn lên bên cạnh bà, bà cũng yêu thương cậu, hôm nay nếu không phải vì dạy dỗ thằng cháu đích tôn, bà liên tiếp vỗ vỗ đầu mình, sao lại quên được Lôi Ảnh chứ.
“Dạ thôi, bà nội, con còn có việc phải xử lý, con xin phép đi trước” Lôi Ảnh cười lắc đầu.
“Là việc đó?” Hoắc Thương Châu đột nhiên nhìn Lôi Ảnh.
“Vâng” Lôi Ảnh gật đầu
“Vậy đi đi”
“Bà nội, thiếu phu nhân, tôi xin phép” Lôi Ảnh lễ phép chào hỏi.
“Ừ đi đi… nhớ ăn cơm, đừng có làm mệt mỏi quá” bà nội Hoắc ngồi trên ghế nói với Lôi Ảnh.
“Vâng” nói xong liền xoay người đi.
Cố Chiêu Ninh vẫn không nói gì, mím miệng chờ ăn cơm.
Lúc ăn cơm, chỉ có bà nội Hoắc và Cố Chiêu Ninh nói chuyện, Hoắc Thương Châu căn bản không hề mở miệng, chỉ lầm lũi ăn, bà nội Hoắc cũng không thèm để ý, bởi vì ăn cơm xong ắt có kịch hay. Nghĩ tới đây bà nội Hoắc không nhịn được cười trộm, thuận tiện nháy mắt với ✓ú Vương đang đứng ở cửa bếp, ✓ú Vương thấy lão phu nhân nháy mắt cũng cười gật đầu.
“Bà nội, con ăn xong rồi, con còn có việc lên thư phòng trước”. Trong tay Hoắc Thương Châu còn có đề án chưa hoàn thành, anh luôn tự mình hoàn thiện những thứ này, nói đến cạnh tranh anh có rất ít đối thủ.
“Đi đi” bà nội Hoắc trả lời.
Hoắc Thương Châu rời bàn ăn trở về thư phòng.
Bà nội Hoắc nhìn Cố Chiêu Ninh có vẻ buồn bực, ăn cơm cũng không nói gì, chuyện chiều nay bà cũng đã nghe nói, hai đứa mới cưới ở chung một buồng lại không xảy ra chuyện gì, bà thấy thật kỳ quái. Bà thật sự không có giải pháp nào cho thằng cháu này, trừ đứa con gái kia, nó thực sự không thể tiếp nhận người khác sao? Nghĩ đến đây bà thật tức, không được, bà không thể để mặc cho Hoắc Thương Châu tiếp tục như vậy, vì thế đã nghĩ ra một diệu kế.
“Ninh Ninh, ăn cơm nước xong về phòng nghỉ ngơi đi, Thương Châu xem ra tối nay bận đến khuya rồi, đừng chờ nó”
“Dạ” Ai muốn chờ anh ta? Bận đến khuya… Chẳng lẽ tối nay anh ta lại ngủ cùng phòng với mình? Nghĩ tới đây, Cố Chiêu Ninh lo lắng muốn ૮ɦếƭ, nhưng cô lại không dám nói gì, dù sao đã kết hôn rồi, ngủ cùng phòng là chuyện bình thường.
Sauk hi cơm nước xong, Cố Chiêu Ninh đi lại trong phòng, làm sao bây giờ, lần này phải làm sao? Suy nghĩ hồi lâu, Cố Chiêu Ninh cảm thấy chỉ có một cách, phải đi ngủ sớm, khi Hoắc Thương Châu về phòng thấy cô ngủ rồi sẽ không làm gì cô, Cố Chiêu Ninh nghĩ chiêu này không tệ, vì vậy vội vàng chui vào trong chăn, nhắm chặt mắt.
Nằm bao nhiêu lâu vẫn không ngủ được, Cố Chiêu Ninh có lẽ mệt mỏi quá, từ từ đi vào giấc mộng…
Hoắc Thương Châu ngồi trong văn phòng sửa sang lại công văn, có lẽ là quá mệt mỏi, anh xoa xoa hai huyệt thái dương.
Cốc, cốc, cốc
“Mời vào”
Vú Vương nghe tiếng đi vào, trong tay bưng ly sữa bò, cười híp mắt đi về phía Hoắc Thương Châu.
“Vú Vương”
“Thiếu gia, đây là sữa lão phu nhân chuẩn bị, cậu uống đi”. Vú Vương đem sữa tươi đến trước mặt Hoắc Thương Châu.
Hoắc Thương Châu uống một hơi hết sạch, đã nhiều năm anh có thói quen mỗi đêm uống một cốc sữa, cho nên tối nay anh cũng không phòng bị gì…
Vú Vương thấy Hoắc Thương Châu uống một hơi, lòng không khỏi hồi hộp, cầm cốc không cười hỉ hả đi ra ngoài.
Không bao lâu, Hoắc Thương Châu cảm thấy cả người nóng bừng, anh không mặc nhiều quần áo lắm sao lại nóng như vậy… Càng ngày càng thấy nóng ran khiến Hoắc Thương Châu đứng ngồi không yên, khát quá, sao lại thế này? Hoắc Thương Châu cầm cốc nước trên bàn uống, trán không ngừng đổ mồ hôi, hô hấp cũng trở nên gấp rút.
Hoắc Thương Châu lảo đảo đứng lên đi ra khỏi thư phòng, anh muốn đi tắm, từ từ sờ lần về đến phòng mình, hiển nhiên anh quên mất Cố Chiêu Ninh ở trong phòng, âm thầm vào tắm rửa sạch sẽ, nhưng cảm giác nóng ran ngâm trong nước ấm dịu càng trở nên nghiêm trọng, anh lảo đảo sờ tới giường nằm lên.
Cố Chiêu Ninh ngủ như heo ૮ɦếƭ không biết gì, cô có cảm giác giường trở nên hẹp nên lật người, tư thế ngủ của cô thật xấu, Chiêu Ninh thuận tiện đưa tay chân gác lên người Hoắc Thương Châu.
Hoắc Thương Châu sửng sốt, lúc này mới nhớ ra Cố Chiêu Ninh, nhưng lúc này không cách nào cự tuyệt, cánh tay mềm mại đang đặt lên иgự¢ trần của anh, một lúc anh thấy thân thể mình biến hóa, anh muốn cô! Đây là thứ duy nhất tồn tại trong tâm trí anh lúc này.
Trong bóng tối, Hoắc Thương Châu dùng đôi tay nóng bỏng sờ lên mặt Cố Chiêu Ninh, hôn lên đó, tiếp đó bất ngờ đem Cố Chiêu Ninh đè dưới thân mình.
“Ưm” Cố Chiêu Ninh phiền toái kêu lên một tiếng, một tiếng này không ảnh hưởng, toàn bộ ý chí của Hoắc Thương Châu cuối cùng bị phá vỡ, bàn tay anh bắt đầu không an phận di chuyển trên người Cố Chiêu Ninh.
Đôi môi ngọt như mật kia khiến Hoắc Thương Châu muốn ngừng không được, anh bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo Cố Chiêu Ninh…
Cố Chiêu Ninh ngày càng có cảm giác không giống như nằm mơ, cô cố gắng làm cho mình tỉnh lại, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Cố Chiêu Ninh mở to mắt, cô mơ hồ thấy cái gì như gương mặt Hoắc Thương Châu, anh ta đang hôn mình, hơn nữa tay còn đặt ở…
Cố Chiêu Ninh dùng tất cả sức lực của mình không đẩy được Hoắc Thương Châu ra, cô bắt đầu hốt hoảng… Không thể! Không thể! Ít nhất… Cô còn chưa hề chuẩn bị. Nhưng cô vì sao một chút cũng không ghét nụ hôn của Hoắc Thương Châu. Cố Chiêu Ninh kéo quần ngủ của mình thật chặt, đẩy hắn ra không được, ít nhất có thể giữ được mình.
“Cho ta!” Giọng khàn khàn có chút ma mị, vừa dịu dàng vừa có chút ra lệnh không cho kháng cự, Hoắc Thương Châu rất bất mãn với hành động của Cố Chiêu Ninh, anh không nhanh được, anh cảm giác mình sắp nổ tung.
“Anh làm gì đấy?” Cố Chiêu Ninh rốt cuộc có cơ hội mở miệng, cô thở hổn hển, nhìn cái khuôn mặt người đàn ông chỉ muốn quên đi này, cô có chút không nhận ra.
“Tôi bảo cô buông tay ra!” Hoắc Thương Châu vội vàng muốn giải quyết cái cảm giác nóng ran này, anh không nhịn được.
Cố Chiêu Ninh nổi giận, làm gì có kẻ nào như thế! Thái độ gì đây? Bây giờ hắn đang dùng sức mạnh, cô cũng làm bộ không vừa “Anh đứng lên cho tôi! Đứng lên!”
Cố Chiêu Ninh dùng tay ra sức xô Hoắc Thương Châu, Hoắc Thương Châu không phòng bị bị đẩy sang một bên…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc