Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ -Chương 113

Tác giả: Chấp Loạn

Duy Ái

Cho đến khi hô hấp của cô trở nên có quy luật, vốn là Thượng Quan Ngưng nhắm mắt lúc này lại mở mắt ra, trong mắt ẩn chứa dịu dàng ôm cô vào trong иgự¢, nhìn dáng vẻ cô ngủ yên tĩnh trong иgự¢, nghĩ thầm cứ như vậy, cứ như vậy, anh hao tổn tâm tư canh giữ bên người bao nhiêu năm rốt cuộc đúng như anh mong muốn ở lại bên cạnh cô.
Làm sao cô nhóc này có thể nhìn ra chút tâm tư kia của anh chứ, có lẽ ở thời điểm cô chưa hiểu thì anh đã hiểu rõ, vừa bắt đầu chỉ cảm thấy tính cách của cô nhóc này chơi rất vui, nếu đồng ý làm ba năm hiệu trưởng anh cũng sẽ làm cho tốt, chẳng qua là gặp cô nhóc này là ngoài dự liệu của anh, giọng nói vui vẻ không hề có tạp chất làm anh chồng hình ảnh của cô lên hình ảnh cô gái trong đêm kia. Lúc đó cũng chưa biết cô chính là cô gái kia, mà lại đối xử đặc biệt với cô như thế. dღđ☆L☆qღđ Thành tích của cô không tốt thì điều cô tới lớp học giỏi nhất, có người khi dễ cô anh cho cô chỗ dựa, vì cô có thể thi vào top một trăm người đứng đầu, anh cho cô học bổ túc, lầm tưởng cô coi thường mạng sống của mình làm anh sợ muốn ૮ɦếƭ, rõ ràng anh là người bò ra ngoài từ trong đống người ૮ɦếƭ, đối mặt sống ૮ɦếƭ đã sớm bình tĩnh rồi, nhưng lại không dám xem thường sống ૮ɦếƭ của cô. Trong lòng đặc biệt hi vọng cô có thể sống thật tốt, luôn sống tốt hơn bất kỳ kẻ nào.
Về phần Đông Phương Lỗi, cô hỏi anh cô nên làm thế nào cho phải? Hai người cùng thích không biết nên lựa chọn thế nào! Lúc đó anh bị cô chọc tức, nghĩ thầm, như thế là cô đã có lỗi với sự dụng tâm lương khổ của mình, nhưng lại không quên được ánh mắt bi thương của cô khi nói câu đó, cô còn cho là mình đã che giấu rất tốt, cuối cùng là anh vẫn hơn cô cả chục tuổi. Lúc nói đến Đông Phương Lỗi rõ ràng là không nói nổi mà còn lòng dạ cứng rắn nói như vậy, anh nghĩ mình không đáng giá để cô tin tưởng sao? Có chuyện gì mà anh không thể giải quyết giúp cô chứ?
Sau lại biết được cô uất ức cầu toàn chỉ vì danh dự của anh, danh dự của hiệu trưởng, trong lòng đau đớn đồng thời cũng buồn bực cô, buồn bực cô không hiểu mình. Danh dự là cái gì? Có ích lợi gì? Hơn nữa ở thành phố Hoa có người nào có bản lĩnh phá hủy danh dự của Thượng Quan Ngưng chứ? Vốn muốn bắt cô đánh cho một trận, nhưng mắt thấy kì thi tốt nghiệp cấp ba sắp tới, còn không bằng để cho cô yên ổn học tập.
Mỗi lần anh kiểm tra thành tích học tập của cô, vốn còn chênh lệch rất nghiêm trọng, anh cũng không làm cái gì khác chỉ là hiệu trưởng công chính vô tư, lệnh cho giáo viên nếu dám cho cô điểm thấp, nếu cô không đạt tới thành tích tối cao nhất, anh sẽ sa thải người giáo viên đó, có một đoạn thời kỳ, một vài giáo viên kêu oán khắp nơi với anh, ở sau lưng anh hận không thể dùng ánh mắt Gi*t anh, thế thì sao, thành tích của cô có thể đi lên. Cuối cùng cô cũng không làm anh thất vọng cũng không còn khiến những giáo viên kia uổng phí thời gian, thành tích đột phá nhanh, còn lấy được thành tích thi đậu đại học đệ nhất.
Kết quả này, nói tóm lại làm anh không hài lòng lắm, dù sao anh hi vọng cô ở lại thành phố Hoa, như vậy anh mới dễ canh giữ, mà ở thủ đô anh sẽ phải phí chút sức lực mới đuổi được các con ruồi linh tinh quanh cô đi. Mà cô cũng khiến cho anh yên tâm, cô vẫn như một đứa con nít vậy, cho dù có mặt người dạ thú đến gần cũng bị ánh mắt vô tội thuần khiết của cô cảm hóa, không có duyên phận vợ chồng chỉ có thể làm bạn bè, bằng không hắn ta sẽ cảm thấy như đang tàn phá đóa hoa nhỏ lương thiện của quốc gia. diễn đàn lê quý đôn
Nghĩ thầm, còn hai năm nữa cô sẽ trở lại, nhưng chưa từng nghĩ tới nhà họ Mộ sẽ đến bức hôn, rõ ràng mình và anh trai có diện mạo giống nhau như đúc, đại tiểu thư nhà họ Mộ lại chọn đúng mình. Thật ra thì anh trai còn phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử hơn anh, tuy diện mạo giống nhau như đúc, nhưng phải cười với người không thích mình cũng chẳng thèm cười, điểm này anh khác với anh trai anh, mặc kệ nhìn ai cũng là vẻ mặt mỉm cười, cho dù người đứng đối diện là người bắt cóc anh trai anh khi còn bé vẫn có thể cười như gió xuân, so với anh, anh trai anh chính là một con sói đội lốt cừu, tao nhã lịch sự nói chuyện tươi cười là có thể chặt người, đoán chừng khi băm vằm bạn cũng sẽ không cảm thấy đau. Chính là như thế mà tất cả mọi người lại không cảm thấy gì, khi không nhìn thấy người thì coi anh trai anh như bạch mã hoàng tử.
Cho nên, khi đại tiểu thư nhà họ Mộ chọn trúng anh, Thượng Quan Ngưng kinh ngạc thật lâu, tuy nói thủ đô anh cũng thỉnh thoảng trở về, nhưng lúc chọc tới cô ta đúng là anh không có ấn tượng gì cả. Coi như không vì Tiêu Hòa Nhã, vì mình anh cũng sẽ không đồng ý kết hôn cùng với loại người mắt cao hơn đầu này, loại con gái chủ tịch nhiệt tình thanh cao đó anh không chịu đựng nổi, anh có thể dễ dàng tha thứ tất cả những tật xấu của Tiêu Hòa Nhã, nhưng lại không dễ dàng tha thứ cho người khác.
Nhưng Hạ Ngưng Nhật lại đồng ý thay anh! Nếu không phải anh ấy là anh trai của anh, ngày đó anh đã đánh anh ấy tàn phế rồi! Nhớ ngày đó chính anh trai anh ghé vào lỗ tai anh không ngừng kêu cái gì mà em dâu Tiêu Hòa Nhã. Bây giờ lại bởi vì nhà họ Mộ dụ dỗ đe dọa mà đồng ý. Nhà họ Mộ tính là gì? Cho dù là quan lớn ở thủ đô cũng hoàn toàn không là gì so với thành phố Hoa. Anh bắt đầu hoài nghi ý đồ của anh trai anh rồi.
"Cô nhóc đó thích chú như vậy, sao thấy chú kết hôn mà không xuất hiện chứ? Nếu cô nhóc đó vẫn giữ mà không nói ra, vậy thì vì chuẩn bị cho cô nhóc một cơ hội, anh cũng không tin, rõ ràng thích chú như thế sao có bình tĩnh nhìn chú kết hôn chứ!" Hạ Ngưng Nhật bị anh đánh cho thê thảm vừa đau đớn vừa giải thích.
Lúc này anh mới hiểu, có lẽ anh trai cũng tức giận, nhà họ Mộ lại dám can đảm uy Hi*p nhà họ Hạ, cho nên mất chút mặt mũi coi như là bồi thường tổn thất tinh thần cho nhà họ Hạ.
Cho nên, ở trong nhà thờ lớn, anh thấy cô mang theo Tiêu Tiểu Bảo trốn ở góc phòng, rõ ràng là dáng vẻ rối rắm nhưng lại không thấy cô bước ra ngăn cản, khi cha xứ hỏi anh có nguyện ý hay không, anh hận không thể trực tiếp kéo cô tới đây nói tôi nguyện ý, nhưng anh nhịn, dù sao anh cũng hi vọng cô có thể dũng cảm đứng ra giữ anh lại.
Cuối cùng hôn lễ đã bị hủy, nhưng không đúng như anh mong muốn, đứa bé được anh đắp áo khoác khi đi cùng cô dưới tuyết lại là con anh. Cũng có nhiều người kinh ngạc như anh, duy chỉ có anh trai anh bình chân như vại nụ cười dạt dào giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay của anh ấy vậy.
Hôn lễ này dĩ nhiên là hủy bỏ, người đầu sỏ gây chuyện lại trở thành đà điểu, dọn dẹp hành lý chuẩn bị bỏ trốn. Mà làm sao anh có thể buông tha cho cô chứ! Có cơ hội này càng làm anh không thể buông tha cô!
Thượng Quan Ngưng cúi đầu, nhìn người ngủ yên tĩnh trong иgự¢, vài ngày nay, khẳng định những người đó đặc biệt bồi bổ cô. Vốn là cơ thể gầy gò hơi chút trở lại như cũ, chỉ là vẫn còn hơi gầy. Phải bồi bổ mới được.
Buổi sáng, khi Tiêu Hòa Nhã tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên chính là gương mặt đẹp trai gần kề trước mắt. Đột nhiên nghĩ đến chuyện trước khi ngủ, Tiêu Hòa Nhã có chút khẩn trương, một tay vén chăn lên cúi đầu cẩn thận nhìn, nhưng trong nháy mắt mặt đỏ lên. Váy ngủ của mình lộn xộn, dây trên vai trái đã tuột đến trên cánh tay, trước иgự¢ lại dính vào trên Ⱡồ₦g иgự¢ để trần của anh, Tiêu Hòa Nhã giật giật chân, lúc này mới phát hiện hai chân quấn anh thật chặt, cảm giác được nó cũng đang trống trơn!
Tiêu Hòa Nhã buông tay ra, chậm rãi ngẩng đầu thận trọng trộm dò xét Thượng Quan Ngưng, lại phát hiện người mới vừa nãy còn ngủ chẳng biết lúc nào đã mở hai mắt, mắt không hề chớp nhìn cô chằm chằm.
"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cười gượng, định không biết quỷ không hay rời khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ của anh. "Hiệu trưởng, buổi sáng tốt lành!"
"Buổi sáng tốt lành!" Thượng Quan Ngưng gật đầu, chỉ là tay ôm eo cô vẫn không nhúc nhích như cũ, mặc cho cô nhúc nhích thế nào cũng không thay đổi sự thật cô vẫn nằm trong иgự¢ anh như cũ.
"Cái đó. . . . . . Cái đó không phải là đã sáng rồi sao, mau rời giường thôi hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã nói, chỉ sợ anh hóa thân thành sói thì trinh tiết của cô sẽ khó giữ được, tuy rằng cô ở trước mặt anh vốn không có trinh tiết gì. Nhưng cũng không thể là bình nứt rồi nên không sợ bể. (ý là chuyện đã hỏng rồi nên cũng không để ý nó có tiếp tục hỏng nữa không)
Thượng Quan Ngưng nhìn đồng hồ trên tay một chút, sau đó nghĩ đến một chuyện, gật đầu một cái: "Ừ, là nên rời giường, quả thật không còn sớm nữa!"
Sau đó. . . . . . Tiêu Hòa Nhã nhìn anh, anh bắt đầu đứng dậy!
"Anh không mặc quần áo, sợ em da mặt mỏng cũng là em đứng dậy trước đi!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó muốn bò dậy khỏi giường, vừa mới cong người lại bị té xuống, cái đó. . . . . . Tiêu Hòa Nhã nhìn về phía Thượng Quan Ngưng, "Anh bảo em đứng dậy trước thì cũng phải buông tay ra chứ!"
"À, quên mất! Hay là cùng đứng dậy đi!" Thượng Quan Ngưng lắc đầu một cái nói, sau đó trực tiếp vén cái chăn trên người lên, tiếp đó Tiêu Hòa Nhã sợ hãi kêu lên.
"A. . . . . . Anh là người điên cuồng thích Tʀầռ tʀʊồռɢ! Thật đúng là ngủ Tʀầռ tʀʊồռɢ?"
"Ai bảo em không lấy quần áo ngủ giúp anh mà còn lẩm bẩm chứ?"
"Vì cái gì em phải giúp anh...Không phải anh không có tay!"
"Anh không nghe rõ, em lặp lại lần nữa?"
"Á . . . . . Không có chuyện gì, ngủ Tʀầռ tʀʊồռɢ rất tốt cho cơ thể!" Người nào đó cực kì không có cốt khí thay đổi lời nói.
Lầu dưới, Tiêu Tiểu Bảo đã sớm ở bên kia chờ, khó có được có lúc cả Nhất - Nhị - Tam - Tứ không xuất hiện ở phòng ăn.
"Haizz, bốn vị sư huynh đâu? Sao không ra ăn điểm tâm?" Tiêu Hòa Nhã cực kì tò mò hỏi.
"Bọn họ đã ăn rồi. Có chuyện phải xử lý!" Tiêu Tiểu Bảo để tờ báo xuống rất nghiêm túc nói ra.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó rất khi*p sợ liếc tờ báo đó một cái, không thể tin nhìn về phía con trai bảo bối của mình. "Bảo, con đọc báo có hiểu không?"
"Con học tập!" Tiêu Tiểu Bảo lời ít mà ý nhiều. Ý là nói cô chớ xem thường cậu.
"Được rồi, ăn cơm thôi, lát nữa chúng ta sẽ rất bận rộn!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.
"Vâng!" Hai mẹ con yên lặng gật đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.
Cho đến khi bị mang tới một cửa hàng áo cưới, Tiêu Hòa Nhã mới biết bận trong miệng anh là có ý gì, chụp hình cưới? Cái đó. . . . . . Tiêu Hòa Nhã có chút gian khổ nhìn về phía Thượng Quan Ngưng.
Dáng vẻ của Thượng Quan Ngưng như chuyện đương nhiên. "Nếu muốn kết hôn, chụp hình cưới nhất định phải làm sớm, ngày hôm qua anh bảo Đại Tứ chuẩn bị chính là chuyện này!"
Tiêu Hòa Nhã còn chưa phản ứng kịp, đã bị thợ trang điểm bắt đi qua, trang điểm xong thay áo cưới, liền thấy Thượng Quan Ngưng một thân tây trang màu xám bạc cùng với Tiêu Tiểu Bảo một thân tây trang nhỏ màu đen, hai người kia giống như cùng một khuôn đúc ra vậy, cũng đẹp trai làm cho người ta hít thở khó khăn.
Tiêu Hòa Nhã một thân áo cưới cúp иgự¢, cần cổ thon dài trắng nõn cùng bả vai lộ ra ở bên ngoài, trên cổ là một vòng cổ kim cương tinh xảo, tóc bối thật cao, cao quý dịu dàng không nói nên lời.
Thấy hai bố con bọn họ nhìn mình chằm chằm, Tiêu Hòa Nhã có chút khẩn trương. "Có . . . . . Có phải rất không đẹp hay không?" Tiêu Hòa Nhã có chút lo lắng, dù sao ở trong bệnh viện nhiều ngày thế kia, khẳng định vẻ mặt rất khó coi. Hơn nữa bọn họ cũng đẹp như thế, cô cảm giác mình có vẻ không dễ nhìn lắm.
"Đẹp! Cực kì đẹp!" Một lớn một nhỏ đồng thanh nói.
Lúc này Tiêu Hòa Nhã mới yên tâm bật cười, dáng vẻ rực rỡ như hoa mùa xuân.
Sau đó ba người bọn họ đi tới nơi chụp hình, tối qua Đại Tứ đã tới đây thông báo, để cho các thợ chụp hủy bỏ tất cả lịch trình, chỉ chụp cho bọn họ thôi. Cả nhà ba người bọn họ, có lúc chụp ảnh gia đình, có lúc sẽ để cho Tiểu Bảo đảm nhiệm một hoa đồng*, có lúc chỉ chụp hai người bọn họ.
(*Hoa đồng: những đứa bé trong đám cưới với ý nghĩa sớm sinh quý tử)
Tiêu Hòa Nhã phát hiện, đúng là chụp hình cưới không phải mệt bình thường, nhất là cô, một lát thay đổi quần áo một lát trang điểm lại, Thượng Quan Ngưng và Tiểu Bảo là đơn giản nhất, chỉ đổi lại tây trang mà thôi. Mà cô mệt thiếu chút nữa ngủ thi*p đi, lấy mong đợi một hôn lễ long trọng trước đó, bây giờ bị lăn qua lăn lại đã giảm bớt rồi. Chụp hơn nữa ngày mới chụp xong nhưng vẫn chưa chụp ngoại cảnh.
"Mệt sao? Nếu không để ngày mai chụp ngoại cảnh!" Ngồi trên xe Thượng Quan Ngưng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dịu dàng nói, Tiêu Tiểu Bảo đã sớm mệt ngủ thi*p trên xe rồi.
Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cắn răng lắc đầu một cái, "Thôi, vẫn là chụp luôn, không cần lãng phí ngày mai!"
Thượng Quan Ngưng gật đầu, sau đó kéo cô xuống xe, để Dương Liễu coi chừng Tiểu Bảo.
Nơi này là phong cảnh núi non của thành phố Hoa, tuy rằng đã đến tháng mười, thế nhưng hoa vẫn đang nở như cũ, từ trên núi đến dưới núi như một biển hoa.
Lúc này nhi*p ảnh gia đang chuẩn bị đạo cụ, Tiêu Hòa Nhã ngồi trên ghế dài dưới cây chè lớn, dường như Thượng Quan Ngưng cũng mệt, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
"Mệt sao?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, cười hì hì nhìn anh, "Em cảm thấy khi em trang điểm đã trở thành người đẹp rồi!"
"Ừ, là đẹp vô cùng!" Thượng Quan Ngưng cũng cười nói.
Tiêu Hòa Nhã nhìn anh, xem ra bị dày vò không chỉ có anh, cuối cùng vươn tay kéo đầu của anh đặt lên bả vai của mình: "Đến đây đi, bả vai của em cho anh mượn dùng một chút! Anh nghỉ ngơi trước một chút!"
Thượng Quan Ngưng kinh ngạc, cuối cùng cũng không cự tuyệt, đầu nghiêng trên bả vai cô, nhắm mắt lại hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này.
Một tay của Tiêu Hòa Nhã nắm cổ tay của anh, một tay khác dính sát vào bàn tay của anh, so các đốt ngón tay của anh, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.
Đột nhiên tách tách một tiếng, Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhi*p ảnh gia cười hề hề nhìn bọn họ.
"Chuẩn bị xong chưa?" Tiêu Hòa Nhã hỏi.
Nhi*p ảnh gia gật đầu, Tiêu Hòa Nhã mới kêu Thượng Quan Ngưng. "Được rồi, có thể chụp tiếp!"
Cho đến khi mặt trời chiều ngã về phía tây, ảnh cưới bọn họ mới chụp xong. Tiêu Hòa Nhã thay quần áo xong thì bị Thượng Quan Ngưng ôm lên xe. Tiểu Bảo trái lại đã tốt lắm, ở trên xe ngủ cả một buổi chiều.
Cuối cùng Tiêu Hòa Nhã cho ra một kết luận, nhìn người ta kết hôn rất lãng mạn rất cảm động, nhưng khi đến trên đầu mình thì chỉ cảm thấy mệt mà thôi, thật may là mọi chuyện của cô đều có bốn vị sư huynh chuẩn bị rồi, đồ cưới thì có ba và ba anh trai trong nhà chuẩn bị, cô cùng lắm là chỉ thử áo cưới xem lễ phục gì gì đó thôi.
Qua mấy ngày, cô và Tiêu Tiểu Bảo đi chọn hình, có một tấm hình, bị cô trộm mất, cũng chỉ có khi đó cô mới có một loại cảm giác, mình cũng được anh khao khát. Lúc cho anh mượn bả vai. Cô mỉm cười thật tươi. Mà anh cũng mỉm cười thật tươi.
"Mẹ, mẹ trộm. . . . . ."
"Suỵt!" Tiêu Hòa Nhã cắt đứt lời nói của Tiêu Tiểu Bảo, cầm tấm ảnh nhét vào trong ví của mình: "Bảo, đây không phải là trộm, đây là cầm, trong hình có mẹ, vậy chính là của mẹ, sao có thể nói là trộm được đúng không?"
Tiêu Tiểu Bảo im lặng, không phải là một tấm hình thôi sao? Cuối cùng cũng mặc kệ mẹ cậu.
Những thứ khác cô không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy sau khi trang điểm với chưa trang điểm chênh lệch thật lớn, luôn có cảm giác lừa gạt người đời. Không trang điểm cô như một cô gái trong trẻo, nhưng trang điểm xong lại thành người đẹp, chuyện này làm cho cô thấp thảm không yên.
"Mẹ, ai mà chẳng thế!" Tiêu Tiểu Bảo an ủi: "Mẹ không có nghe nói ư, cậu cả có mấy scandal bạn gái, từng người một không trang điểm là không dám ra khỏi cửa, hiện tại người dũng cảm như mẹ vậy đã rất ít rồi!"
"Thật, thật sao?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, trong lòng có một trận kích động nhỏ.
Tiêu Tiểu Bảo buồn cười, cuối cùng cố nhịn, sau đó nhìn cô gật đầu lia lịa, dáng vẻ rất nghiêm túc.
"Đúng rồi, nhẫn cưới mua xong rồi sao?" Tiêu Tiểu Bảo hỏi.
Tiêu Hòa Nhã bối rối nhìn cậu: "Muốn mẹ mua nhẫn cưới sao? Mẹ không có nhiều tiền như vậy đâu!"
Tiêu Tiểu Bảo có chút phỉ nhổ, điểm này mẹ cậu và cậu không giống nhau rồi, tuy rằng cậu yêu tiền, nhưng cũng yêu lý trí, chính cái gọi là lấy quân tử yêu tài mà nói, đồng thời cậu cũng sẽ không keo kiệt, huống chi, coi như mua chiếc nhẫn, Thượng Quan Ngưng cũng sẽ không để cô trả tiền!
"Vậy chúng ta đi nhìn một chút!" Tiêu Hòa Nhã nhỏ giọng đề nghị.
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, sau đó đứng dậy kéo cô đi, Dương Liễu đứng ở sau lưng cô cũng lập tức đi theo. Bây giờ Tiêu Hòa Nhã mới biết, Dương Liễu này không phải là một người đơn giản, đều tinh thông mười tám món νũ кнí, không chỉ biết làm cơm, dọn dẹp phòng còn có thể đánh nhau, bởi vì sợ hai mẹ con các cô ra ngoài lại gặp nguy hiểm gì, mới đi theo bảo vệ cô.
Một hàng ba người chạy thẳng tới cửa hàng trang sức lớn nhất thành phố Hoa, tên Tiêu Hòa Nhã này cũng không có trách nhiệm, Tiêu Tiểu Bảo nói rồi, cô thấy được liền trực tiếp bảo Thượng Quan Ngưng trả tiền, hắc hắc he he. . . . . . Đây chính là chỗ tốt phú nhị đại (thế hệ nhà giàu thứ hai)! Tiêu Hòa Nhã vui vẻ nghĩ tới, không trách được những cô gái tình nguyện ngồi khóc bên trong bảo mã (BMW) cũng không nguyện cười ngồi xe đạp. Cô thì sao? Thực ra thì thế nào, cô cũng sẽ không luân lạc tới nỗi ngồi xe đạp, nhưng cô không nguyện ý ngồi khóc bên trong bảo mã (BMW). Nếu như anh không phải là người trong lòng cô, đừng nói là thành phố Hoa giàu có nhất, dù là giàu nhất thế giới cô cũng sẽ không ngồi lên xe của anh. Khóc vì say xe rất khó coi đó.
"Tiểu thư, ngài muốn mua loại nào?" Tiếp tân rất là nhã nhặn hỏi.
"Tôi muốn nhìn nhẫn cưới một chút!" Tiêu Hòa Nhã nói.
"Xin mời sang bên này!" Tiếp tân dẫn các cô đến chỗ chuyên để nhẫn cưới.
Tiêu Hòa Nhã nhìn, cảm thấy những đồ này đâu đâu cũng tỏa sáng lấp lánh mê người.
"Tiểu thư, đây là loại nhẫn cưới chúng tôi mới chế tạo ra, gọi là nhất vẫn định tình*. Số lượng có hạn, trên thị trường chỉ có đúng 5 bộ." Tiếp tân lấy ra một đôi nhẫn cưới để ở trước mặt Tiêu Hòa Nhã giải thích. (* Nhất vẫn định tình: vừa hôn vừa ước hẹn)
Tiêu Hòa Nhã thận trọng nhìn, ở trên đỉnh chiếc nhẫn, một viên kim cương màu tím đậm khảm ở trên chiếc nhẫn, về khoản này các bạn nam tương đối hào phóng, Tiêu Hòa Nhã liếc nhãn hiệu một cái, nhìn giá tiền càng thêm hoa mắt. Cô muốn mua cái này, có phải hiệu trưởng sẽ bổ cô ra hay không?
"Cái đó thì sao?" Tiêu Tiểu Bảo chỉ vào một đôi khác hỏi.
"À. . . . . . Cái này gọi là duy ái, ngụ ý là cả đời này chỉ yêu duy nhất. Đã được người khác đặt rồi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc