Ông Xã Phải Được Dỗ Dành - Chương 16

Tác giả: Bạo Táo Đích Bàng Giải

Tần Qua dùng chăn mỏng đắp cho Ngô Đồng vẫn còn mê man chưa tỉnh lại, trong mắt tràn đầy hối hận và tuyệt vọng, cuối cùng anh vẫn không thể khống chế được chính mình.
“Đừng.” Trong lúc ngủ mơ, Ngô Đồng run rẩy tránh né bàn tay của Tần Qua.
Bàn tay Tần Qua đang định vuốt những sợi tóc trên trán Ngô Đồng cứng đờ, anh thu tay lại, xoay người xuống giường, nhặt lấy áo choàng tắm đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài ban công.
Sắc trời dần sáng tỏ, xa xa phía chân trời tiếp giáp với mặt biển, những tia nắng bình minh rạng rỡ, ấm áp lấp ló, báo hiệu mặt trời sắp xuất hiện, mang đến sức sống cho nhân gian.
Tần Qua cười tự giễu một tiếng, rồi đột nhiên vung tay đánh mạnh liên tiếp lên vách tường, chẳng mấy chốc trên tường xuất hiện năm dấu tay bằng máu nhàn nhạt.
“Tần Qua, mày không phải là người.”
Tần Qua nhớ lại hình ảnh tối qua, từ khi bắt đầu âи áι, Ngô Đồng đã đau đến mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân co rút. Còn anh, rõ ràng đã nhìn thấy nhưng lại không dừng được, hay nói đúng hơn là anh căn bản không muốn dừng lại. Khi anh chà đạp cô, Ngô Đồng giống như một con 乃úp bê bằng vải, nhưng cương quyết không chịu phát ra âm thanh nào, cuối cùng không chịu nổi cũng chỉ là năn nỉ anh chậm lại một chút, nhưng vì vậy mà anh càng thêm hưng phấn. Da thịt Ngô Đồng vốn non mềm, đêm qua đã bị Tần Qua gặm đến tím xanh nhiều chỗ, đặc biệt là vòng eo bị anh cầm Ϧóþ cả đêm đã biến thành một vòng tay màu đen, nhìn thấy quả thật ghê người.
Nghĩ đến những điều này, Tần Qua càng thêm nóng nảy, anh đi đến chỗ tủ rượu lấy ra hai chai rượu mạnh.
“Cậu cần kiêng rượu.” Trước khi đi du lịch, bác sĩ Lý đã nhấn mạnh “Cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được uống rượu, say rượu sẽ làm cậu không kiềm chế được tâm tình, càng thêm nóng nảy.”
“Mẹ kiếp!” Tần Qua nóng nảy vung tay quét đổ hai chai rượu xuống đất, trong không gian nháy mắt tràn ngập hương vị cồn. Tần Qua lại quay ra ban công, vung tay đánh vào vách tường tưng đòn từng đòn, dường như chỉ có như vậy mới làm tâm trạng của anh dễ chịu đôi chút.
Thời gian dần trôi qua, từ khi mặt trời mới mọc cho đến khi chiếu những ánh nắng chói chang buổi ban trưa, trong phòng ngủ vẫn luôn yên lặng. Tần Qua không dám vào gặp mặt Ngô Đồng nhưng cũng lo lắng cô xảy ra chuyện. Thấy đã sắp đến trưa, Tần Qua thực sự không yên lòng, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, nhìn qua khe cửa thấy Ngô Đồng vẫn nằm nghiêng trên giường giống như ban sáng.
Ánh mắt Tần Qua giãy dụa, giằng co, cuối cùng anh đi đến gần giường, ngồi gần bên cô, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán Ngô Đồng. Thấy cô nhíu mày, anh như bị kim châm, giật tay lại nay lập tức. Một lúc sau thấy Ngô Đồng an ổn ngủ lại, Tần Qua đã có thể xác định, cho dù trong giấc mơ, Ngô Đồng cũng sợ hãi anh.
“Tần Qua à Tần Qua, rõ ràng mày biết bản thân có bệnh vậy mà còn ảo tưởng kết với chả hôn.” Tần Qua lẩm bẩm tự giễu rồi bước ra khi phòng ngủ. Ngô Đồng không bị sốt, vậy thì để cô ấy ngủ thêm một lúc nữa, chính mình mới là người cần tỉnh lại.
Trong khoảng khắc cánh cửa phòng đóng lại, Ngô Đồng chậm rãi mở mắt ra. Thực ra, cô đã tỉnh dậy từ trước đó nửa giờ, nhưng toàn thân đâu nhức khiến cô không muốn động đậy. Không cần mở chăn ra, Ngô Đồng cũng biết tình trạng thê thảm của thân thể mình như thế nào. Tối hôm qua, người đàn ông này đúng là một con thú hoang không có lý trí, hai mắt đỏ bừng, động tác thô lỗ, đây là đêm tân hôn của mình.
“Tại sao lại nói những lời như thế trước mặt em? Có phải anh đã phát hiện em tỉnh rồi không? Thực sự là gian xảo mà, bắt nạt người dễ mềm lòng, thiện lương như em có phải không?” Ngô Đồng tự nhủ, trong lòng vô cùng tủi thân nhưng vì một câu nói của anh mà hóa thành đau lòng.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã nói thẳng là mình có bệnh, cũng đã giới thiệu cô đi gặp bác sĩ của anh, trước khi kết hôn mình cũng đã hứa hẹn sẽ thông cảm cho anh ấy. Đúng vậy, đừng sợ, anh ấy chỉ phát bệnh mà thôi.
Ngô Đồng không ngừng thuyết phục chính mình, sau đó khó khăn ngồi dậy, ngồi yên một lúc rồi mới mặc một bộ quần áo đơn giản, mở cửa phòng ngủ đi ra.
Trên ban công, Tần Qua đang đứng hối hận, tự trách, nghe thấy tiếng Ngô Đồng đi ra. Thân hình anh cứng đờ, không dám quay đầu nhìn cô. Cô ấy sẽ đối xử với mình như thế nào? Sẽ ồn ào khóc lóc hay kinh hoàng, sợ hãi?
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Giọng nói của Ngô Đồng hơi khàn.
Tần Qua chần chừ một lúc, như để lấy thêm can đảm mới quay đầu lại, thấy Ngô Đồng đang nhìn mình cười ấm áp.
“Em dậy trễ quá phải không?” Ngô Đồng áy náy nói.
Tần Qua phản xạ vô thức lắc đầu.
“Em hơi đói rồi, có gì ăn không anh?”
“Để anh … anh đi mua.” Tần Qua lắp bắp nói, hấp tấp vượt qua Ngô Đồng ra khỏi phòng.
Chờ Tần Qua cùng bữa trưa vô cùng phong phú trở về, Ngô Đồng đã rửa mặt, chải đầu, cả người phục hồi hơn, yên tĩnh ngồi chờ ở bàn ăn. Giây phút này, Tần Qua cảm thấy như cơn ác mộng tối qua chưa từng xảy ra, mình vẫn có thể vô tư trêu chọc vợ mình mà vợ mình thì đỏ mặt nhưng cũng không biết phải làm sao với mình.
“Tay của anh làm sao vậy?” Ngô Đồng chú ý đến vết thương trên mu bàn tay của anh.
“Không có gì.” Tần Qua rút tay lại để dưới bàn.
Ngô Đồng chớp chớp mắt nhưng không nói gì, yên tĩnh ăn cơm. Ăn cơm trưa xong, hai người cũng không nói chuyện, vô cùng ăn ý một người ngồi ở phòng khách, một người đi vào phòng ngủ.
Kính coong.
Đang ngồi ngẩn người trong phòng khách, Tần Qua đứng lên mở cửa, là nhân viên khách sạn.
“Chào ông, thuốc ông cần đây ạ.” Nhân viên khách sạn mỉm cười, đưa hộp đựng thuốc cho Tần Qua.
“Chúng tôi không …” Tần Qua bỗng nhiên ngừng lời, liếc nhìn về phía phòng ngủ, sau đó đưa tay nhận hộp thuốc. “Cám ơn.”
“Chúc ông và gia đình chuyến du lịch vui vẻ.” Nhân viên khách sạn mỉm cười rời đi.
Khi Tần Qua đem hộp thuốc đặt lên bàn trà trong phòng khách, Ngô Đồng cũng từ phòng ngủ đi ra, nhìn hộp thuốc nói.
“Của khách sạn đưa đến sao.”
“Ừ.” Tần Qua gật nhẹ, không rõ biểu cảm.
Ngô Đồng đến gần, mở hộp đựng thuốc, lấy cồn I ốt và băng vải ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Qua. Tần Qua do dự một chút, rồi thành thật đưa tay ra.
Ngô Đồng nhìn hai mu bàn tay đầy vết thương trước mặt mình, uất nghẹn trong lòng cũng tiêu tan, người này ra tay với chính mình mà cũng hung ác như vậy.
“Đưa hai tay một lúc ra làm gì, đưa một tay trước thôi.” Ngô Đồng tức giận nói.
“À.” Tần Qua nghe lời, rút một tay lại. Ngô Đồng bôi cồn I ốt sát khuẩn trước, nhưng đã lau gần hết các vết thương mà người đàn ông này không rên một tiếng nào mà ngược lại mặt mũi còn tươi cười nhìn mình. Bỗng nhiên một cơn tức giận dâng lên, tay Ngô Đồng cũng dùng thêm lực.
“A!” Cũng không biết là có phải đâu thật hay không mà Tần Qua kêu ai ai vài tiếng, mặt mũi tràn đầy oan ức nói “Bà xã, em nhẹ tay chút đi mà.”
“Đáng đời anh.” Ngô Đồng mắng.
“Ừ, đúng là đáng đời anh.”
Thừa nhận thoải mái như vậy? Ngô Đồng kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh ngập tràn vui vẻ, nỗi lo lắng, âu sầu đã tan biến.
“Sau này còn bị như vậy nữa cũng đừng cho em thấy.” Ngô Đồng vừa băng vết thương, vừa nói.
“Em đau lòng cho anh sao?” Tần Qua nhìn vết thương đã được băng lại cẩn thận, cười ngu ngơ như đứa ngốc.
“Em sẽ sát muối vào.”
“Mặc dù sẽ xót nhưng muối khử trùng rất tốt đó. Bà xã nhà anh quả nhiên là quan tâm anh mà.” Tần Qua mặt dày mày dạn nói.
“Anh im ngay.” Ngô Đồng đóng hộp thuốc lại.
“Bà xã.” Âm thanh Tần Qua nghiêm túc.
Ngô Đồng nghi ngờ quay đầu nhìn anh.
“Anh có thể hôn em không?” Trong mắt anh là sự chờ mong và cẩn thận lấy lòng.
Ngô Đồng nhìn anh, trong lòng lăn qua lộn lại cũng không thắng nổi ánh mắt lấy lòng của anh. Cô lầm bầm ”Từ trước đến giờ anh hôn có xin phép …”
Chữ “em” còn chưa nói ra đã bị Tần Qua ngăn lại trong cổ họng, Ngô Đồng nhắm hai mắt, cảm nhận cái hôn như được cứu rỗi của người đàn ông.
Nụ hôn chấm dứt, Tần Qua ôm eo Ngô Đồng, chôn đầu trên hõm vai cô, cất giọng “Bà xã à, cám ơn em.”
Năm chữ đơn giản nhưng giúp cho Ngô Đồng tìm được lý do để cô tiếp tục kiên trì tiến tới, cô nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể anh. Có lẽ em đã bắt đầu thích anh rồi, cho nên sẽ không dễ dàng buông tha cuộc hôn nhân này.
Đến đêm, Tần Qua ôm Ngô Đồng, mặc dù không có cách nào đi vào giấc ngủ nhưng tâm hồn anh lại yên tĩnh lạ thường. Anh thậm chí nghi ngờ mình vì cái gì mà trước đây mỗi lần nhìn thấy Ngô Đồng đều không kìm được cảm xúc nóng vội. Tần Qua cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Ngô Đồng, dưới ánh sáng dịu dàng của vầng trăng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Qua một ngày nghỉ ngơi, thể lực và tinh thần của Ngô Đồng đã hồi phục rất nhiều, thế là hai người tiếp tục thực hiện kế hoạch du lịch như dự định ban đầu. Ngô Đồng ngồi bên ghế lái phụ, nhìn con đường ngày càng hoang vắng, lo lắng hỏi “Anh lại muốn đưa em đi đến nơi nào vậy?”
“Đến rồi em sẽ biết.” Sáng nay Tần Qua thuê một chiếc xe ô tô chở Ngô Đồng rời khách sạn.
“Anh không cần người hướng dẫn hả, anh rất quen nơi này sao?”
“Anh đã đến đây một lần.”
“Ồ???” Đúng là đã đến đây rồi sao, Ngô Đồng thấy Tần Qua không chịu tiết lộ thêm, cũng lười hỏi lại, dù sao chút nữa đến sẽ biết.
Xe chạy thêm mười mấy phút nữa, cuối cùng Tần Qua dừng xe “Đến rồi.”
Ngô Đồng tò mò nhìn xung quanh, khi nhìn thấy tấm biển chỉ dẫn to bên đường, toàn thân Ngô Đồng run lên, không thể tin nhìn anh.
“Trại nuôi rắn???” Ngô Đồng cảm thấy cả giọng nói của mình cũng run rẩy theo.
“Em sợ rắn hả?” Cảm xúc Ngô Đồng rõ ràng như vậy, Tần Qua không cần hỏi cũng đoán được.
“Em sợ nhất những động vật da trơn, đi xem rắn sao, em không thích chút nào, chúng ta không đi vào xem được không?”
Tần Qua nhíu mày, khó xử, suy nghĩ một lát, anh tháo dây an toàn cho Ngô Đồng rồi nói “Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em.”
“Em … Em không muốn đi đâu.” Ngô Đồng kháng cự.
“Đây là tại nuôi rắn của một người bạn anh, cậu ta nghe nói anh kết hôn nên đã đặc biệt chuẩn bị một tiết mục biểu diễn chào mừng.”
Ngô Đồng nghe thấy là đồng đội của Tần Qua, hơi do dự, rồi cũng xuống xe.
“Không sao đâu, mấy con rắn biểu diễn đã được người ta rút hết nọc độc rồi, chỉ nhìn hơi sợ mà thôi.” Tần Qua nắm tay Ngô Đồng vừa đi vừa trấn an.
Khi đến gần trại nuôi rắn, Ngô Đồng nghe thấy những tiếng vỗ tay hoan hô vang dội.
“Hình như hôm nay có khách du lịch đến tham quan.” Tần Qua cười, nắm tay Ngô Đồng kéo đến trước sân khấu biểu diễn đứng xem.
Ngô Đồng hồi hộp đứng cạnh Tần Qua, mặc dù sợ hãi nhưng cũng không nén được tò mò mà nhìn lên sân khấu biểu diễn. Trên sân khấu hình tròn, tiết mục đầu tiên là một người đàn ông tay không cầm con rắn, biểu diễn những động tác kích thích, nguy hiểm làm người xem xung quanh liên tục kêu sợ hãi, phấn khích. Ngô Đồng cũng níu chặt tay Tần Qua. Tiết mục thứ hai là hai con rắng hổ mang chiến đấu với nhau cũng rất đáng sợ. Tiết mục thứ ba là tiết mục được đầu tư công phu, người đẹp nhảy múa cùng rắn. Một con rắn dài khoảng ba mét, đầu to bằng bắp tay, quấn trên thân của một cô gái, người và rắn cũng nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc, cảnh tượng vừa kì bí vừa hấp dẫn làm Ngô Đồng xem say mê.
“Rắn ở đây đã được huấn luyện, sẽ không vô cớ tấn công con người, thực ra chúng ta coi nó như thú cưng cũng được.” Tần Qua thừa cơ nói.
“Dù sao em cũng không thích.” Tuy không còn sợ hãi như lúc đầu nhưng sắc mặt của Ngô Đồng cũng không tốt hơn bao nhiêu. “Đồng đội của anh đâu, chúng ta xem xong rồi về đi thôi.”
“Cô ấy còn đang biểu diễn.” Tần Qua nhìn về phía sân khấu hất hất cằm.
“Cô ấy…” Ngô Đồng trợn mắt há mồm nhìn cô gái đang biểu diễn.
Mấy phút sau, buổi biểu diễn kết thúc trong tiếng hô vang trời của khán giả, cô gái cũng chưa rời sân khấu ngay mà đưa mắt nhìn khán giả bên dưới, phát hiện ra Tần Qua, nở nụ cười tươi rói lắc lắc tay “Tần!!!”
Tần Qua cũng vẫy vẫy tay đáp lại.
“Anh lại đây đi.” Cô gái đem con rắn quấn quanh eo mình, vui sướng hô lên với Tần Qua.
Tần Qua nhìn qua Ngô Đồng, không để ý đến ánh mắt kháng cự của cô, dắt cô đi lên sân khấu. Ngô Đồng đứng nấp sau lưng Tần Qua, không muốn nhìn con rắn nhưng lại ngại đối với bạn của Tần Qua không được lịch sự.
“Đây là vợ anh hả?” Cô gái nói chuyện với Tần Qua, nhìn về phía Ngô Đồng mỉm cười.
“Đúng vậy.”
“Chào chị.” Ngô Đồng cẩn thận ngó đầu ra, nhìn cô gái cười.
“Chào mừng hai người đến đây tham quan.” Cô gái như nhớ ta điều gì, nói với Tần Qua “A, em đã nói tặng quà mừng tân hôn của hai người.”
Trong ánh mắt hoảng sợ của Ngô Đồng, cô gái điều khiển con rắn quấn Tần Qua và Ngô Đồng lại với nhau, đuôi rắn phía đầu vai Tần Qua còn đầu rắn với cái lưỡi dài đối mặt với Ngô Đồng.
Ngô Đồng bị hù dọa ngu người, cô không dám lên tiếng sợ đánh động đến con rắn, chỉ có thể trợn mắt nhìn nó. Khán giả xung quanh đã bắt đầu rời khỏi sân khấu, nhưng một số người đi sau thấy cảnh tượng đó lại bắt đầu phấn khích kêu lên. Con rắn dường như cũng bị kích động, đầu lắc lư qua lại. Ngô Đồng hoảng sợ vô cùng, nhìn chằm chằm mắt con rắn.
“Nguy rồi.” Cô gái thấy con rắn bắt đầu kích động liền biết nó không nghe lời nữa, vì thế định đưa tay lấy nó về. Nhưng đã muộn, thân hình con rắn hơi co lại, rồi phóng về phía Ngô Đồng.
“A!!!” Ngô Đồng kêu lên sợ hãi, nhắm chặt hai mắt.
Cùng lúc đó, tay phải của Tần Qua vung lên, Ϧóþ vào thân con rắn (chỗ bảy tấc), con rắn bị tấn công, thân mình co lại, siết chặt hai người. Ngô Đồng bị dọa đến nỗi bờ môi trắng bệch nhưng cũng không dám mở mắt.
Tần Qua thấy Ngô Đồng bị dọa sợ hãi, cũng không vui, hai tay gỡ con rắn ra khỏi cổ mình và Ngô Đồng, cô gái nhanh tay nhận lấy con rắn đem đi bỏ vào Ⱡồ₦g.
Những khán giả la hét khi nãy cũng được nhận viên bảo vệ đưa đi, sân khấu dần trở nên yên tĩnh
“Ngô Đồng, không sao rồi. Mở mắt ra đi em.” Tần Qua dỗ dành Ngô Đồng.
Ngô Đồng nãy giờ vẫn chưa hồi thần, mãi mới nghe thấy giọng của Tần Qua, chậm rãi mở mắt, không còn thấy con rắn đâu nữa.
“Không sao rồi, đừng sợ.”
“Hu hu …” Như bị rút hết sức lực, Ngô Đồng ngã ngồi xuống đất, khóc nức nở.
“Em đừng sợ, em đừng sợ.” Tần Qua bỗng nhiên thấy hối hận vì đã dẫn cô đến đây.
“Đều tại anh, đều tại anh.” Ngô Đồng đánh mạnh lên người Tần Qua “Em đã nói là em sợ rắn rồi mà, vậy mà anh còn bắt nạt em.”
“Lỗi tại anh, chúng ta sẽ không tới đây nữa nha.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc