Ông Xã Là Trung Khuyển - Chương 09

Tác giả: Thập Vĩ Thố

DỤC VỌNG
Miêu Miêu sửng sốt, trên mặt hơi hồng, Trịnh Thâm hơi há to miệng, nói: "Miêu Miêu... Em cao hơn rồi?"
Cổ tay cô lộ ra khỏi ống tay áo một chút, đây là quần áo mới khi đến thành phố W Trịnh Thâm đã mua cho cô, anh nhớ rõ, lúc ấy vừa người.
Miêu Miêu cúi đầu: "Hình như là vậy..." Không trách được gần đây cảm giác gấu quần hơi ngắn.
Trịnh Thâm Ϧóþ cổ tay của cô một chút, lại nhìn gương mặt đỏ bừng của cô: "Ai da, sao có vẻ như lại gầy rồi..."
Giọng nói rất bất đắc dĩ.
Miêu Miêu trừng anh một cái, gầy không phải là chuyện tốt sao?!
Khi cô trừng người thì con ngươi sáng lấp lánh, gương mặt trắng noãn non nớt nhiễm thêm màu đỏ nhàn nhạt, gần đây da cũng tốt hơn nhiều.
Cái trừng này rõ ràng đã khiến cả người Trịnh Thâm mềm nhũn, bỗng một chỗ cứng lên, trái tim hơi ngứa, rốt cuộc lý trí chiếm thượng phong.
Nhặt lại miếng thịt, Trịnh Thâm bất đắc dĩ, đành phải để cô đi ngủ.
Rạng sáng.
Bên ngoài ánh đèn đường chiếu rọi mờ ảo, chiếu vào cô gái thở phì phì ngủ trên giường.
Cửa hơi mở ra một đường kẻ nhỏ, rồi sau đó lặng yên không một tiếng động bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn tinh tráng nhẹ bước đi vào, trời vẫn còn hơi lạnh, nhưng anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ.
Dù sao cũng là ‘lão xử nam’ hơn hai mươi tuổi rồi, Dụς ∀ọηg bị Miêu Miêu khơi mào làm đáy lòng anh run rẩy, Trịnh Thâm ngồi xổm ở mép giường, mượn ánh sáng yếu ớt ngắm nhìn Miêu Miêu.
Đã từng trong rất nhiều cái tết, anh nằm ở ngoài cửa sổ, vô số lần ảo tưởng nếu không có song cửa sổ kia, anh có thể trực tiếp nhìn thấy Miêu Miêu...
Hôm nay rốt cục đã thực hiện được.
Anh nằm úp sấp trên đầu tường nhà họ Miêu, nằm úp sấp ở nhà họ Thang, liếc nhìn cô một cái, đã cảm thấy thỏa mãn trong lòng.
Đàn ông ở bên ngoài liều mạng, về nhà có thể nhìn thấy cô gái mình yêu thương, Trịnh Thâm muốn, chỉ cần như vậy, núi vàng núi bạc cũng không đổi được!
Anh nhìn Dụς ∀ọηg đang dâng lên, nắm chặt quả đấm, run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng ma sát mặt cô.
Thở gấp, nhẹ nhàng đưa mặt đến, chóp mũi khẽ giật, trong khoảnh khắc hương thơm của con gái rót vào lỗ mũi anh, một đường chạy thẳng đến tim, cùng đáy lòng anh cất giấu bóng dáng của cô tan ra rồi hòa lại với nhau, ‘bùm bùm bùm’, như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ anh, bay đến trước mặt cô gái đó.
Cô vẫn ngủ say trên giường mềm, căn phòng kia lại khôi phục sự yên lặng.
Chỉ có phòng rửa tay nước chảy ào ạt, kèm theo một tiếng gầm nhẹ: "Miêu Miêu!", bình tĩnh lại.
...
Buổi sáng Trịnh Thâm không đi làm, anh chạy đến bệnh viện, lấy số, nhăn nhó thật lâu mới đi vào.
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên đầu hói, thấy anh thì cười nói: "Sao nào?"
Trịnh Thâm kéo ghế ngồi xuống, mặt ưu sầu: "Vợ tôi gầy, gầy điên cuồng."
Bác sĩ nhăn mặt cau mày: "Rất rõ ràng à?"
Trịnh Thâm gật đầu: "Vâng, mỗi ngày đều có cảm giác gầy đi không ít."
"Có thể là..." Bác sĩ nói một tràng, cuối cùng nói: "Cụ thể thì phải kiểm tra xong mới có thể xác định được, dẫn cô ấy đến khám thử xem."
"Này cậu, trước kia người yêu cậu bao nhiêu cân, hiện giờ thì sao?"
"Trước kia 96... Hiện giờ không biết."
"Cái đó thì quả thật nghiêm trọng, 96 vốn là..." Bác sĩ muốn nói, 96 vốn đã gầy, nếu gầy nữa, nhất định là chuyện lớn. Lời còn chưa nói hết, đã bị hai từ cuối cùng của Trịnh Thâm đập cho ngu luôn.
Anh nói: "Kí lô..."
"Trước kia người yêu cậu 96 kí lô?!"
Trịnh Thâm gật đầu, trên mặt vẫn ưu sầu như cũ.
Bác sĩ ngẹn họng thật lâu, nói: "Phải gầy mới tốt..."
"Lang băm!"
Bác sĩ bị chửi ‘lang băm’ đần mặt, thấy thần sắc người đàn ông kia không vui rời đi, ngẹn thật lâu, mới phun ra một câu: "Dáng dấp trông có vẻ là nhân tài... Chẳng lẽ bị ngu."
Trong lòng Trịnh Thâm khó chịu, ông ta cảm thấy Miêu Miêu như vậy tương đối tốt, tốt chỗ nào, bác sĩ này chỉ nói nhảm!
Lần này tâm trạng khó chịu, cơm trưa cũng không ăn, đi thẳng ra công trường, trong lòng tính toán, sáng sớm ngày mai phải hầm giò heo cho Miêu Miêu, gầy như vậy, thế thì còn gì nữa!
Trịnh Thâm vừa đến cổng công trường, đã nghe thấy có người gọi anh.
"Thâm ca! Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!"
Anh cũng không cấp, không nhanh không chậm đi đến, trước kia từ Thâm tử, bây giờ thành Thâm ca, cũng biết anh như thế nào rồi.
"Ai u này, người anh em cuối cùng cậu cũng đến, phòng này thương nhân đột nhiên muốn thêm ban công, hình thù kỳ quái, phiền ૮ɦếƭ, cậu đến xem thử có cách nào hay không!"
Trịnh Thâm gật đầu, theo ông chủ đi đến, vị thương nhân đầu trọc này, nâng cao cái bụng bự, sợi dây chuyền vàng trên cổ óng a óng ánh, dưới ánh mặt trời sáng rõ làm người ta đau mắt.
Người đó chống bụng, chỉ vào ông chủ: "Lão Vương, tôi nói thêm là phải thêm, nếu ông không thêm được, được, tôi sẽ đổi người!"
"Đừng đừng mà! Ông chủ Ngưu, có thể thêm có thể thêm, nhưng bản đồ ông đưa, vẫn chưa xây xong, bên này mới được sửa, bây giờ không dễ làm đâu!"
Họ Ngưu sờ soạng cái đầu trọc, mắng tục: "Tôi không quan tâm, phải xây như vậy, lão tử nói có thể sửa, đến lúc đó bề mặt cho hướng bên đó!"
Suy nghĩ một chút, chỉ vào phía trên: "Các ông phá hủy chỗ này, tôi sẽ mời kỹ sư tên..."
Ế một chút, trình độ văn hóa không đủ, không nhớ tên là gì: "Đặc biệt gì ấy đến, để ông ta lên nói cho các ông biết sửa thế nào!"
Lão Vương có thể làm sao, đưa tiền chính là đại gia, chỉ đành nhìn về phía Trịnh Thâm.
Cái liếc nhìn này ý muốn anh đi lên cùng kỹ sư Oai Quả gì đó, mang giày Tây, mặt kiêu ngạo, đang đứng bên cạnh Trịnh Thâm.
"Không đi."
"Đây là công nhân của ông? Kiêu ngạo nhỉ?!"
Họ Ngưu trợn to hai mắt, nhìn lại Trịnh Thâm cao to tháo vát, sờ bụng bia của mình, rất không hài lòng.
"Đây không phải công nhân của chúng tôi, chỉ mời đến giúp một tay, tiểu Từ tiểu Ngô, các cậu và kỹ sư đi lên xem một chút."
Dù sao Trịnh Thâm không có ký hợp đồng lao động gì, lão Vương không quản được anh, nên gọi hai người lão luyện lên.
Đoàn người cứ như vậy trèo lên trên.
Đừng xem Qai Quả này ở dưới ra vẻ diệu võ dương oai, vừa lên đi là sợ muốn cong trứng, khuôn mặt trắng bệch, hai chân run rẩy.
Chân đầu trọc mang dây chuyền vàng phía dưới này cũng run rẩy, chẳng qua gã phách lối nén lại, cũng không nhìn lên phía trên, la to: "Nhất định phải sửa thành như vậy!"
Không biết phía trên giao tiếp thế nào, vừa vẽ vừa thì thầm.
Liếc nhìn tường mới vừa sửa xong vẫn chưa quá ổn, Trịnh Thâm cau mày.
Trong chốc lát, phía trên có đám đen gì đó rơi ra bên ngoài, lúc này một tiếng thét kinh hãi phía trên mới truyền đến tai.
Con ngươi Trịnh Thâm co rụt lại, sống lưng cứng còng, nhảy dựng lên, anh nhảy rất cao, sau này theo Ngưu Đồ nhớ lại, lúc anh nhảy lên còn cao hơn cả Ngưu Đồ.
Một tay như vặn gà đẩy gã qua bên cạnh, chân thẳng băng đá một cước văng cục gạch, lúc này mới tự nhiên rơi xuống.
Ngưu Đồ liếc nhìn gạch bể này, lại ngẩng đầu nhìn lên nghĩ đến việc xảy ra ban nãy, chân run rẩy, nghẹn ra một câu:
"Người anh em, có tập võ à?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc