Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng - Chương 49

Tác giả: Hàn Dạ Sơ Tuyết

Ngay tại thời điểm Chu Lăng muốn khóc lên ,rốt cục Ngô Ngôn cũng kéo hành lý tiến vào . Thấy tình huống này ,trực tiếp đem này nọ ném xuống vội đem đứa bé bế đi qua .Bé Phúc Binh được ba ôm vào trong иgự¢ ,nức nở cánh tay nhỏ ôm lấy cổ của anh :" Ba ba , đánh người xấu !"
Ba người buôn lậu kia nguyên tưởng rằng chỉ có người phụ nữ có thai mang theo đứa bé ,lại không nghĩ đột nhiên lại có người đàn ông cao lớn thô kệch như vậy xuất hiện ,đều khẩn trương lên, Chu Lăng nhẹ nhàng thở ra :" Ngô Ngôn ,đây là bọn вυôи иgườι ,muốn ςướק đứa bé nhà chúng ta ." một bên nói một bên gọi điện thoại báo nguy .
Nhìn rõ ràng là không chiếm được tiện nghi ,bọn вυôи иgườι đã nghĩ muốn bỏ trốn , Chu Lăng cũng không phải là người tốt ,một phen liền gữ chặt cánh tay của cô con dâu kia kêu lên :" Đừng nghĩ chạy ,còn không biết các người dùng thủ đoạn này mà đã bắt cóc bao nhiêu đứa trẻ đâu !"
Ngô Ngôn xem cô thế nhưng lại giằng co với người phụ nữ kia ,mặt đều bị dọa trắng ,vội vàng ném hành lý sáp tiến vào ,chắn ở trước mặt Chu Lăng ,chỉ sợ người phụ nữ kia đem cô đẩy ngã . Nhìn xem người ta so với cô đều cao hơn một cái đầu đi ,thế nhưng lại dám cùng người ta động thủ ,trở về phải tốt giáo huấn cô một phen.
đã Gi*t qua nhiều người ,cho nên trên người anh khó tránh khỏi một loại sát khí . Ngày thường Ngô Ngôn trầm mặc ít nói ,nhưng lại là người rất yêu thương vợ ,tự nhiên nhìn thì không nhận ra được . Lúc này ᴆụng tới bọn người muốn bắt cóc con mình ,còn khi dễ người phụ nữ có thai ,liền tức giận đi lên ,lập tức bắt lấy hai người buôn lậu kia dữ lại ,đứa nhỏ kia lại "Oa" một tiếng khóc lên .
Chu Lăng bị chồng ngăn đứng ở sau người ,trong tay đã cầm lấy điện thoại gọi đi . cô không có gọi đến 110 ,mà trực tiếp gọi đến cho anh rể họ ,điện thoại gọi đi ,thì có mấy tiếp viên ở trên xe lửa cùng nhân viên bảo vệ phát hiện bên này xảy ra chuyện ,liền chạy lại đây .Chính là một bên là một bà lão ,một bên là phụ nữ có thai và đứa bé ,nhất thời bọn họ không biết xử lý như thế nào ,chỉ có thể khách khí mời bọn họ vào văn phòng ngồi "nói chuyện "
Chu Lăng tuyệt đối là không muốn đi vào văn phòng ngồi nói chuyện ,nhưng cô cũng không cam lòng đem bọn вυôи иgườι để cho chạy ,cũng may anh rể họ nhanh chóng xuất hiện ,bọn họ còn chưa kịp ngồi xuống ,thì xe cảnh sát đã tới . Hai vợ chồng hai người ngồi lên xe cảnh sát đi thẳng đến cục công an ,trên đường anh rể họ còn cười nhạo :" Em nói xem một năm em trở về thì có hai lần ngồi trên xe cảnh sát đi ?Có người nào giống em như vậy không ?"
"Chẳng lẽ xem em có vẻ dễ bị bắt nạt sao ?" Chu Lăng cảm thấy chính mình cũng buồn bực .
Lão mẹ nghe thấy bé Phúc Binh ở nhà ga suýt nữa bị người ta bắt cóc đi ,cũng hoảng sợ ,lôi kéo tiểu tử kia cẩn thận kiểm tra một lần ,thấy bé không có bị thương thế này mới nhẹ nhàng thở ra: “Gần đây trong tivi cũng có chiếu qua tin tức này, lại không ngờ có loại con gái mang theo đứa bé bắt cóc trẻ con, kỳ thật này không phải bắt cóc a, chính là ςướק đoạt.”
“Đúng vậy, con nghĩ là không để cho Phúc Bình rời khỏi tầm mắt của con, lại không nghĩ rằng có người càn rỡ như vậy, thế nhưng còn phản lại nói bọn con là bọn вυôи иgườι, liền ngay cả đứa bé bảy tuổi cũng được huấn luyện rất tốt, chờ thời điểm bọn họ bắt đầu bắt đứa bé, thì liền đi theo gọi em trai.”
Chu Lăng nghĩ liền nghiến răng nghiến lợi, thật là quá đáng.
Vợ chồng hai người, một người thì bị thương, một người thì mang thai, lúc này đi ra ngoài cũng không tốt, liền chỉ ngoan ngoãn ngây ngốc ở nhà, ngay cả họ hàng thân thích cũng không đi, chỉ có mấy anh chị họ đi đến chơi. Mỗi ngày ngủ, nói chuyện phiếm, xem tivi, còn có người hầu hạ ăn uống, Chu Lăng cảm thấy đến lúc chưa kịp sinh con thì mình đã biến thành trư, mỗi ngày soi gương đều có thể cảm thấy mình giống như quả bóng khí.
“Lão mẹ, mẹ nói xem con béo như này, đứa bé có thể hay không cũng béo mà sinh ra không được a?” Chu Lăng buồn bực lo lắng nhìn mặt tròn tròn và bụng tròn tròn của mình.
Lão mẹ tức giận vỗ lên đầu cô một chút: “Đừng nói bậy, người phụ nữ có thai nào mà không mập? Thai nhi phải cần đủ chất dinh dưỡng mới tốt, hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, lo lắng cái gì nữa. Chăm sóc cho tốt, sau đó sinh cho tôi một đứa cháu trai khỏe mạnh mập mạp.”
“Ai nói nhât định phải là cháu trai, con thích con gái, dù sao con trai đã có bé Phúc Bình.” Chu Lăng reo lên “Có con gái con có thể mua cho bé rất nhiều váy đẹp, có thể đưa bé đi học…” nói xong chính cô cũng cười, kỳ thật chính cô cũng không biết là mình thích con trai hay con gái. Cũng may Ngô Ngôn không ngại giới tính của đứa bé, lại không phải lo hương khói cho ông bà nội, nhưng thật ra cô cũng không có áp lực.
“Ngô Ngôn, chờ chúng ta về bộ đội, chúng ta đem họ của Phúc Bình sửa lại đi?” Thời điểm buổi tối đi ngủ, Chu Lăng đột nhiên nói.
Ngô Ngôn kinh ngạc hỏi: “không phải nói là để cho con giữ lại họ của con sao? Có phải mẹ nói gì đó hay không?”
Chu Lăng lắc đầu: “Phúc Bình nói mấy bạn nhỏ của con đều hỏi con vì sao lại mang họ Trần mà không phải họ Ngô, em nghĩ con bây giờ còn nhỏ không biết gì, chờ lúc lớn lên chỉ sợ con sẽ nghĩ chúng ta không thương con, con theo chúng ta không phải người một nhà. Em nghĩ không bằng bây giờ sửa họ Ngô cho bé, tương lai con lớn lên muốn sửa họ lại hay không thì tùy con, cũng miễn cho đứa bé dễ bị thương tâm.”
Ngô Ngôn không nói gì, trong phòng liền trầm mặc xuống. Ngay thời điểm từ đầu tình cảm của Chu Lăng dành cho Phúc Bình còn thối lắm không có sâu đậm, cô vốn là không thích con của người ngoài, làm sao có thể tràn ra tình yêu thương của một người mẹ? Chẳng qua là cảm thấy ở trong bộ đội việc nhận nuôi con của chiến hữu rất thông thường, cô là người mềm lòng, cho đến khi nuôi tiểu tử kia được mấy tháng, thấy bé nhu thuận nghe lời, nên sinh ra tình cảm.
Đảo mắt đã tới năm mới, bụng Chu Lăng càng lúc càng lớn, mặc lại nhiều, cô lại cảm thấy mình thật rất giống con chim cánh cụt. Ngô Ngôn không muốn cô đang mang thai mà lại đi bằng giao thông công cộng, thời điểm bây giờ xe cũng không dễ bắt, nên đành tự đi thuê một chiếc xe đi chúc tết. Đến nhà họ hàng thân thích, tự nhiên sẽ tránh không được mỗi người đều hỏi cô một câu về thương tích của anh rồi bụng của cô, đến cuối cùng Chu Lăng lại cảm thấy chính mình là đài triển lãm bụng, chắc cô không phải là đến chúc tết, mà là đến cho người ta xem bụng đi. Bất quá cũng không có bện pháp, so với anh chị em, cô lại kết hôn muộn nhất, cũng không phải là mỗi người đều quan tâm cô sao?
Vài người có quan hệ bình thường, lại luôn luôn ra vẻ mặt bất đắc dĩ thương hại nhìn Chu Lăng, ý nói là cũng thật đồng tình khi cô gả cho người chồng không biết sống ૮ɦếƭ lúc nào, nhìn bọn họ bây giờ không giống như người nịnh bợ hồi một năm trước. Chu Lăng chỉ làm bộ như không nghe thấy gì, trong long cảm thấy lại may mắn vì Ngô Ngôn nghe không hiểu được phương ngôn của thành phố J, bằng không cũng bị tức ૮ɦếƭ.
không nghĩ là về sau Ngô Ngôn đột nhiên nói: “Mấy nhà kia có phải hay không đối với em quan hệ không được tốt? Như thế nào rất hưng phấn khi nghĩ em phải thủ tiết? Năm trước bọn họ không phải muốn thông qua anh theo vào bộ đội sao?” Chu Lăng kinh hãi: “Anh như thế nào lại hiểu được phương ngôn, phương ngôn thành phố J vốn sẽ không tính là khó hiểu.”
Chu Lăng tuy rằng tức giận vì cái loại người thân này, cô vốn không thân với bọn họ, chỉ lo lắng mặt mũi của lão mẹ nên cũng không nên tiếng , dù sao về sau cô là không cho phép lui tới nhà bọn họ. cô là người biết bao che khuyết điểm , nói chính mình không quan hệ, nhưng cô rất phiền khi người khác nói mình là người nhà, chẳng sợ cô lúc ấy không phát hỏa, về sau cũng đừng hy vọng cô sẽ giúp việc gì. Mới trước đây cô cũng cùng bạn học đánh nhau vì cũng nói đến loại chuyện này về cha mẹ mình , sau đó bị thầy giáo phê bình, về nhà lại bị lão ba phê bình.
Ngô Ngôn kinh ngạc mở miệng to:” Em còn cùng người ta đánh nhau?” Anh thật sự không nghĩ ra được, Chu Lăng vóc dáng rất nhỏ, mặt còn không to bằng bàn tay anh, bộ dáng mảnh mai nhã nhặn, tính cách thì mềm lòng ngay cả cá cũng không đành Gi*t, thế nhưng còn có thể cùng người ta đánh nhau.
Chu lăng có chút ngượng ngùng hé miệng cười:” Làm sao có thể xuống tay đánh, cũng bất quá chỉ sô đẩy linh tinh.”đã nói rồi, quả nhiên là hổ giấy. Ngô Ngôn cảm thấy mình mới biết được chân tướng về cô, nhưng bất quá anh lại thích cô như vậy, nói lăng chua ngoa tâm như đậu phụ, có đôi khi oán hận vài câu phải như thế nào, trả thù như thế nào khi đắc tội đến người nhà của cô, nói lại ngoan cũng chỉ là nói mà thui, nghiêm trọng nhất là trả thù nhưng bất quá là không để ý người kia.
Ngô ngôn trấn an vợ đang tức giận hồ hồ kéo vào trong lòng:”Đừng tức giận, Nghề nghiệp này của anh vốn chính là nguy hiểm ,làm cho mọi ngươi phải lo lắng đề phòng…”
“Làm trò, em lo lắng kia cũng là em nguyện ý, đối với bọn họ thì có cái quan hệ gì, bọn họ dựa vào cái gì mà nói hươu nói vượn, em còn liên tưởng, ước gì mình không quen biết bọn họ, trong mắt chỉ trừ bỏ tiền ra, bọn họ còn xem đến cái gì?”
Ngô Ngôn bật cười, dời đi đề tài:” chờ anh đến hết nghỉ phép, đến lúc đó em theo anh chở về không?”
Chu Lăng quên đi tính thời gian, nói:” Đến lúc đó đều đã bẩy tháng, mẹ nhất định sẽ không cho em đi đâu .”
Ngô ngôn không tha nhìn bụng của cô nói:” không phải nói mượn một tẩu tử tới chiếu cố em sao, khả năng nhất định đến lúc đó anh không thời gian đi lại đây, anh nghĩ muốn nhìn em sinh sản.”
Lão mẹ đương nhiên là không để cho Chu Lăng đi, người khác thì không biết, nhưng nói lại cũng không bằng người nhà mình được ? Hơn nữa người nhà ở đây lại nhiều, trong bệnh viện mặc kệ là bác sĩ ý tá hay là phòng bệnh đều thuận tiện hơn chút, chăm sóc tốt, giá cả cũng tiện nghi, nghĩ như thế nào cũng rất lời.
Chu Lăng là do dự, ở nhà đương nhiên là thuận tiện hơn .Nhưng trong lòng cô lại muốn cùng Ngô Ngôn trở về bộ đội, cô tuy rằng không nói , nhưng trong lòng cũng đã rõ ràng, cô xem như hãm đi xuống. tuy rằng không phải là trong tiểu thuyết viết cái loại này tình yêu oanh oanh liệt liệt , nhưng mặc kệ là tình yêu hay là thân tình, cô là đã muốn không dời được Ngô ngôn.
cô không thể không thừa nhận, cô thật sự rất sợ hãi, cô sợ Ngô ngôn, Lúc cô không có ở đấy Ngô Ngôn phải đi làm nhiệm vụ nguy hiểm , không phải mỗi lần đều có thể giống lần này may mắn giống nhau , có thể an toàn trở về. Nhưng cô cũng nói không nên lời làm cho Ngô ngôn đổi chức nghiệp, chứ đừng nói chuyển nghề, nói đúng là cô cho anh đi làm bộ binh quan quân bình thường , cô cũng luyến tiếc làm cho anh khó xử. cô biết ngô ngôn có bao nhiêu yêu thích đại đội đặc chủng , đối chính mình là một người bộ đội đặc chủng thì có bao nhiêu tự hào. Nhưng bụng càng lúc càng lớn, ** thời điểm mấy tháng này cô khẳng định không có khả năng tự mình làm việc nhà, đi theo trở về chỉ biết liên lụy Ngô ngôn. Công việc của anh đã muốn đủ vất
vả , chẳng lẽ cô còn muốn gia tăng gánh nặng cho anh sao?
Cho dù mượn người đến hỗ trợ, nhưng người ngoài làm sao có thể tỉ mỉ giống mẹ mình được, cho dù chính cô ,trở về sinh đứa bé,nhưng cô vẫn thật sự lo lắng đem trẻ con giao cho người ngoài chăm sóc.
Ngô Ngôn cũng do dự anh đương nhiên luyến tiếc Chu lăng, một phần nữa là phải chờ đứa bé được mấy tháng rồi mới có thể trở về, khả năng trong mấy tháng này anh khó sắp xếp được thời gian đến thăm cô. Nhưng anh cũng không xác định chính mình có phải hay không có thời gian chiếu cố Chu Lăng, tuy rằng đã sớm nói mượn người tới chiếu cố, nhưng ai so với được với mẹ mình đâu? Chờ đứa bé sinh ra đến, thời điểm Chu Lăng muốn ở cữ anh hoặc là một người chiếu cố hai người, hoặc là đem đứa bé mới sinh ra giao cho người khác chăm sóc…..
Chu Lăng cuối cùng vẫn là quyết định ở lại, chính là muốn cho toàn bộ hành trình kế hoạch cùng trở về của Ngô Ngôn thất bại . Bất quá mấy tháng trước nhìn biểu hiện của Ngô Ngôn phi thường rất tốt, để lại hắn nhất mã tốt lắm. Nàng nghĩ một bên không tha nhìn Ngô ngôn, chỉ hy vọng kì tích xuất hiện, anh có thể lại được nghỉ phép mấy tháng nữa thẳng đến đứa bé sinh ra nàng ngồi hoàn trong tháng, Ngô Ngôn tuy rằng biết Chu lăng ở lại rất tốt, nhưng thấy cô quyết định ở lại, trong lòng vẫn là buồn bực thêm mất mát hoàn toàn không nhìn của nàng sao mắt. Anh có thể được nghỉ phép mấy tháng này là do bị thương nặng , nếu muốn được nghỉ cho đến đứa bé đước đầy tháng thì trừ phi anh lại chịu thêm một lần bị thương nặng
nữa.
Bất quá anh bị cấm không được huấn luyện quá nặng, về đơn vị cũng nhiều nhất làm huấn luyện mọi người , hoặc xử lí một chút việc vặt, về phần làm nhiệm vụ gì là không có khả năng. Quốc gia bồi dưỡng một người bồ đội đặc chủng giống anh như vậy cũng không dễ dàng, nên không có khả năng không có một chút lý do liền thập điều hy sinh .
Chia lìa đêm trước chu Lăng ghé vào Ngô Ngôn trên người khóc, từ lúc mang thai , cảm xúc lcuar cô liền cực dễ dàng dao động, lúc này nước mắt muốn ngừng mà không ngừng được, một bên ở trong lòng phỉ nhổ chính mình thích khóc, một bên đem Ngô ngôn áo ngủ khóc ẩm ướt bên…
Ngô Ngôn lại là bất đắc dĩ lại là không tha, đem cô gắt gao ôm vào trong иgự¢, một tay vỗ về bụng của cô nói:” Tốt lắm, đừng khóc cẩn thận sinh ra một con quỷ hay khóc ,con của anh tương lai phải là người bảo vệ quốc gia ,quân nhân mà rơi lệ thì sao được?”
Anh vốn là tưởng Chu Lăng không khóc nữa, nhưng lại không nghĩ rằng cô khóc lợi hại hơn, một bên lấy tay chủy иgự¢ của anh nói:” nói bậy…ai nói tương lại đứa bé nhất định phải làm quân nhân a? Con muốn làm cái gì thì làm cái đó, ai cũng không được bắt buộc con làm cái gì mà con không thích.”
“không cần anh bắt buộc , tương lai sau này khẳng định con sẽ thích chức nghiệp quân nhân .” Ngô Ngôn tràn đầy tự tin – cho dù đứa bé không thích, anh cũng sẽ dạy bảo cho thích, đương nhiên, điểm này tiểu Lăng không biết.
Chu Lăng không biết trong lòng anh đánh lưu ma trước quỷ, thầm nghĩ chờ đứa bé sinh ra, cô là chính mẹ nó, chính là hoàng mặt bà. Bây giờ còn không sinh ra đến đều đem cô ép buộc ૮ɦếƭ khi*p, tương lai lại còn không biết muốn phiền toái thành cái dạng gì, chỉ sợ không phải ăn ít tức giận nhiều. Theo phương diện giáo dục cô luôn luôn là cảm thấy để thuận tự nhiên hơn. Chính cô thường thường cảm thấy cha mẹ hai người đều làm nghề giáo viên, dạy rất nhiều học sinh đều thành tài như vậy, nhưng lại giáo dục con mình thì phi thường thất bại , chẳng những không thành tài, tính cách còn cổ quái hướng nội. cô mỗi lần nghĩ đến trước kia bị buộc học những cái không thích . Đọc sách cô lại càng không thích ,nên cô sẽ tự an ủi chính mình..
tương lại có đứa bé, phải nhất định căn cứ vào tính cách của đứa bé, mà giáo dục.
Bất quá cô nghĩ là rất tốt, nhưng tương lai có thế làm được hay không ,kia cũng sẽ rất khó nói.
Ngô Ngôn một bên dỗ Chu Lăng nói chuyện, miễn cho khóc thân thể bị ảnh hưởng, một bên vỗ về bụng của cô bồi cục cưng làm trò chơi. Thời điểm cục cưng được bốn tháng là bắt đầu hoạt động , đến sáu tháng thì càng nghịch ngợm không ngừng, thường thường sẽ thân thân cánh tay đá đá chân, nếu không thấy người để ý đến bé thì liền ghét ghét.
Thời điểm mỗi lần bé bắt đầu động đây Ngô Ngôn hay dùng tay đi vuốt ve bé, cục cưng cảm giác được lại càng phát hưng phấn, lại không ngừng động. Cũng may lực của bé còn yếu, nên động vài cái liền nặng nề đi ngủ, thế này bụng của Chu Lăng mới không bị bé đá phá. Ngô Ngôn mỗi lần xem Chu Lăng bị đứa bé đá đau liền một bên mắng đứa bé không hiếu thuận, chờ bé đi ra sẽ đánh ௱ôЛƓ bé, một bên lại đang nhìn thời điểm đứa bé động thì lòng tràn đầy mãn nhãn vui mừng, chỉ cần đứa bé vừa động liền nhất định phải ngừng nói chuyện để đến chơi cùng bé.
Chu Lăng tuy rằng bị đau, nhưng cũng biết đây là đại biểu đứa bé ở trong bụng phát triển rất tốt , thấy chồng coi trọng đứa bé như vậy, một bên lòng chua xót về địa vị của mình ,công việc xếp theo thứ nhất ,con đứng thứ hai ,vợ đứng thứ ba, một bên lại đau đầu tương lai này khẳng định là một đứa bé bướng bỉnh, còn không biết vì nó mà sinh bao nhiêu tức giận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc