Ông xã hấp dẫn mê hoặc vợ - Chương 41

Tác giả: Tiemanulk

Buổi tối hôm đó, Đông Ánh Thần về đến nhà trước đó đi tuần tra cả nhà một lần, kết quả không thấy được Đỗ Thiên Hải.
Cô đi lại trong phòng một hồi, sau đó mới thay đồ ngủ bò lên giường. . . . . .
“Chuyện vừa rồi chúng ta còn nói chưa cong, đợi đến tối về nhà từ từ hàn huyên nha!”
Chán ghét, cũng bởi vì hắn ban ngày lưu lại hai câu ám muội như vậy, lại ở trong phòng làm việc đối với cô làm những chuyện hạ lưu kia, hại cô vừa về tới trong nhà cảm thấy có chút khẩn trương, lo lắng hắn có thể nhào đầu về phía cô rồi giở trò với cô.
Cô thật rất không thích mình ở trong lòng *** của hắn không khống chế được cảm giác, loại cảm giác trống rỗng này sẽ làm cho cô cảm thấy ngay tim cũng phản bội mình.
Cô kéo chăn lên vẫn còn có chút thấp thỏm nhìn thoáng qua cửa phòng, vừa rồi. . . . . . Cuối cùng định nghiêng người đối mặt cửa phòng ngủ, như vậy cửa vừa mở mắt mắt sẽ thấy được động tĩnh.
Qua nửa đêm, như cũ không thấy hắn trở về.Thật giống như lúc chuyển phòng, lần đầu đến rạng sáng còn không thấy bóng người, cũng không có điện thoại, một chút tin tức.
Một chút. . . . . . Một giờ rưỡi. . . . . . Hai giờ. . . . . . Hai giờ rưỡi. . . . . . Ba giờ. . . . . . Năm giờ. . . . . .
Suốt cả đêm, cô cứ như vậy tâm trạng không yên nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, lật ngược mở mắt, cho đến mơ mơ hồ hồ nhìn thấy thời gian qua năm giờ sang.Cô mới thật mệt đến không mở mắt ra nửa, mệt mỏi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô uống một ly cà phê để lấy tinh thần, mới đưa lên miệng thì nhận được điện thoại của Đỗ Thiên Hải——
“Xin lỗi.” Hắn mở miệng liền nói xin lỗi.
“Tại sao?” Cô lạnh lùng hỏi, mặc dù không hiểu được hắn vì sao xin lỗi, nhưng trong lòng cũng có chút tức giận , bởi vì tối hôm qua hắn cả đêm không về.
Cô biết mình không nên để ý chuyện như vậy, ngược lại hẳn là hắn cao hứng hắn cho nên mới không trở lại động tay động chân cô, nhưng trong lòng của cô vẫn là nhìn sang chỗ trống bên cạnh, không khỏi phỏng đoán hắn lúc này đang ở nơi nào.
“Lên máy bay mới nghĩ đến anh đã quên nói với em chuyện này.” Ngày hôm qua rời khỏi công ty của cô hắn trở về nhà thu dọn hành lý, trực tiếp đến phi trường.
“Không sao cả.” khẩu khí cô vẫn lãnh đạm, làm bộ như mình căn bản không cần hắn có ở nhà hay không, cũng không muốn mở miệng hỏi hắn đi công tác nơi nào.
Mặc dù trong lòng bởi vì biết được hắn không có về nhà vì có nguyên nhân nên thoải mái một chút, nhưng vẫn là đối với hắn mau quên cảm thấy có chút mất hứng.
Người đàn ông này thật la! Đi công tác cũng không nói, ngày hôm qua đi phòng làm việc của cô cũng không nói . . . . .
Chán ghét! Chẳng lẽ hắn không phân ra chuyện nặng nhẹ sao? Hơn nữa còn qua một đêm mới gọi tới nói cho cô biết.
“Phải không? Anh còn tưởng rằng em bởi vì anh không có trở về thực hiện lời nói mà ngủ không yên, cả đêm lăn lộn khó ngủ đây!” Hắn ở đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng cười, khẩu khí giống như có chút tiếc hận, nhưng trong lòng đối với câu trả lời của cô cảm thấy có chút ý vị sâu xa, âm thầm nghĩ ngợi trong lời nói của cô đích thực có chân thật không.
Trên thực tế hắn cũng không phải là hắn không phải không muốn nói sớm cho cô, mà là có chút ý xấu muốn dụ dỗ nhớ, có chủ tâm muốn cô nhớ thương hắn vô cớ vắng mặt, vì vậy vẫn kéo dài tới sáng nay mới gọi điện thoại cho cô.
Hôm qua đi tới phòng làm việc của cô, cũng là bởi vì hắn sợ mình quá nhớ cô, cho nên mới xuất hiện để nhìn cô. . . . . .
“Em ngủ rất ngon.” Cô cường điệu nói mình không có nhớ hắn, hai mắt chột dạ ngó chừng ly cà phê trên bàn, nói gì cũng không muốn cho hắn biết cô cả đêm ngủ không ngon, trằn trọc đến trời sáng.
“Vậy thì tốt.” Hắn có chút khẩu thị tâm phi phụ họa, nhưng thật ra là thích nghe cô nói bởi vì nghĩ đến hắn cho nên ngủ không yên,vậy chứng minh mình ở trong lòng cô có phân lượng.
“Tối nay anh sẽ trở về, đến lúc đó mới ‘ hàn huyên một chút ’.” Giọng nói hắn ấp áp, báo trước tối nay sẽ trở lại làm xong chuyện hôm qua ở trong phòng làm việc, cố ý từ đó lúc lại bắt đầu bồi dưỡng tình cảm với cô.
“Anh và em không có gì để nói chuyện.” Cô lập tức cự tuyệt, nghĩ thầm mình mới sẽ không để cho hắn được như ý.
“Đừng lo lắng,anh rất biết tìm đề tài, tuyệt đối sẽ làm cho em hàn huyên rất vui vẻ, rất hưởng thụ.” Hắn càng nói càng ám muội, ngay cả tiếng cười nghe cũng rất nhẹ điệu, quả thực giống như sắc lang gọi điện thoại tới quấy rầy người ta.
“Không có chuyện gì thì cúp máy .” Cô nhanh chóng cắt đứt cuộc trò chuyện, không muốn nghe hắn nói hưu nói vượn nữa, hại cô nghĩ lại chuyện ngày hôm qua thật xấu hổ, cảm thấy thật mất thể diện. . . . . .
Hừ, cô mới sẽ không để cho hắn được như ý!
Ngày kế, Đông Ánh Thần giống như trước ở sáng sớm nhận được điện thoại Đỗ Thiên Hải——
“Thật xin lỗi.” Hắn vừa bồi tội.
“Chuyện gì?” Cô rầu rĩ hỏi, tâm trạng không tốt lắm, bởi vì đêm qua hắn cũng không có trở về, làm cho cô không công lo lắng cả đêm. Một mặt nghĩ tới hắn chậm chạp không về vì nguyên nhân gì, một mặt vừa thấp thỏm có thể hắn bất chợt vào phòng , yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ giữa vợ chồng, cho nên nghĩ tới nhiều lý do cự tuyệt hắn…..
Kết quả cô lại nằm trên giường trằn trọc trở mình hơn phân nửa đêm, ngủ không an giấc.
“Bởi vì công việc tạm thời xuất hiện một chút rắc rối, tối hôm qua không thể trở về.” Hắn giải thích nguyên nhân đêm qua không về là bởi vì tiến độ công việc không thuận lợi giống như lúc nghĩ, cho nên không thể làm gì khác hơn là ở thêm một ngày.
“Không sao.” Cô giả bộ không cần, tuyệt đối không muốn cho hắn phát hiện cô có một chút bất kỳ gì quan tâm hắn, vì vậy cho dù có muốn gọi điện thoại hỏi hắn là đã xảy ra chuyện gì tại sao không trở về, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
“Nhưng anh cho là có quan hệ,anh cả đêm cũng mơ tới em chỉ mặc một đôi tất đen ở trước mắt anh đi tới đi lui, mãnh liệt dùng ánh mắt quyến rũ anh. . . . . .” Hắn cố ý dùng giọng nói gợi cảm vô cùng hình dung hình ảnh mê động lòng người, trêu chọc cô nghiêm túc.
Vừa nghĩ tới cô mới vừa nói cái câu”Không sao” kia , trong lòng của hắn cũng rất không thoải mái, cảm giác địa vị hắn trong lòng cô không quan trọng lắm, thật giống như tùy lúc mất đi cũng không có quan hệ. . . . . .
Rầu rĩ buồn bực, bà xã của hắn thật sự là trời cao phái tới ngăn trở hắn! Rốt cuộc phải làm sao cô ấy mới quan tâm hắn đây?
“Đỗ Thiên Hải!”Cô xấu hổ và giận dữ cảnh cáo hắn không cho phép hắn nói thêm nửa,cô một chút cũng không muốn biết hắn ở trong mộng xuân hắn xuất hiện những hình ảnh gì, vừa nghĩ tới mình trở thành đối tượng hắn ảo tưởng thì là đáng ghét a, hắn tại sao sáng sớm gọi điện thoại tới nói với cô những thứ này a!
“Em hiện tại đang mặc tất màu đen sao?” Hắn khẽ cười, tiếng nói đột nhiên trở nên rất gợi cảm. Nghe cô bị đùa giỡn được tức giận, hắn ngược lại rất vui vẻ.
Cô theo bản năng nhìn xuống đù* mình ——
“Không có.” Cô không thừa nhận.
“Em có.” Hắn rất xác định, thất cô do dự trong nháy mắt hắn liền đoán ra.
“Em không có.” Nghe hắn nói có, cô lại càng phủ nhận, dù sao hắn cũng nhìn không thấy.
“Áo lót còn có thêu hai con bướm.” Hắn tràn đầy tự tin suy đoán áo lót cô mặc lúc này, ngay cả sắc hoa, bản vẽ đều nói rất rõ ràng.
“Nói xạo!” Làm sao anh biết? ! Cô kinh ngạc rút ra khẩu khí, trực giác níu chặt cổ áo của mình, khẩn trương nhìn quanh hai bên. . . . . .
Rõ ràng không ai a! Hắn là làm sao thấy được ?
Đỗ Thiên Hải ở đầu bên kia điện thoại che miệng cười trộm, thú vị địa tưởng tượng thần kinh của hắn rất hiểu bà xã nha, lúc này dáng vẻ chắc rất bối rối, nói không chừng còn có thể hoài nghi hắn ở nhà len lén giám sát cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc