Ông Xã Ăn Giấm Chua - Chương 18

Tác giả: Dấm Lưu Lão Công

Mối tình ngàn dặm này thật rất vất vả, bất quá cô gái ngốc Trương Tiểu Phàm này càng bị áp chế lại càng hăng, cô dũng cảm vượt qua ngàn dặm, sau khi những mất mát lần lượt được trả giá, ưu điểm của cô, rốt cục cũng được người đàn ông cô yêu thương cảm nhận được.
Vài ngày nữa, cô sẽ mang theo lễ phục này, một mình bay đến New York, gả cho người đàn ông cô yêu nhất.
Tương lai không biết là tốt hay xấu, nhưng là, Trương Tiểu Phàm biết cô sẽ không chấp nhất hay hối hận.
“Kia nhất định là buổi coi mắt thực đặc biệt.” Trương Tiểu Phàm thực chắc chắn nói.
“Coi mắt còn có thể như thế nào đặc biệt? Ánh mắt nếu không chăm chú xem xét đối phương, lại cắm cúi ăn cơm cho hết buổi.”
“Nhưng tôi lại cảm nhận được hai người không giống như vậy.” Cô khẳng định,“Tuy rằng chỉ nhìn vào ảnh chụp, nhưng là thần thái, cách biểu lộ, làm cho tôi phát hiện hai người trong lúc đó bất phàm tình yêu.” (bất phàm=khác thường, hơn người)
Bất phàm tình yêu?
Thương Hải Tình nhớ tới cô cùng Hàn Quang Lỗi lần đầu tiên gặp mặt.
Bọn họ thân cận, căn bản chính là một trò chơi khôi hài.
Một người đàn ông bị trói đến nỗi bàng quang sắp chịu không nổi, cùng một cô gái đói bụng đến nỗi cắm cúi ăn bất kể hình tượng, không ai có ý định tiến tới hôn nhân, thấy thế nào đều là cực kỳ không phù hợp, lại ở lần đầu tiên khi gặp mặt, kỳ quái đâu có muốn kết hôn.
Không phải là loại tình cảm thề non hẹn biển cả đời, mà là một tháng hôn nhân.
Khi những người khác vội vàng ký tên lên hôn thú, cô cùng Quang Lỗi còn phải ký thêm một phần khế ước hôn nhân bí mật, để bảo đảm lập trường của đối phương.
Quả thật là bất phàm, nhưng không có nghĩa phải là tình yêu, bởi vì, cô cũng không được phép yêu thương anh, càng không nói đến là yêu nhau.
Sự thật này, làm cho cô chỉ mới hồi tưởng như vậy, tâm liền nhịn không được gắt gao đau, hình như là có một lực nào đó làm cho cô không thể hô hấp được, cứ như bị người nào đó P0'p chặt yết hầu, thật khó chịu.
“Đối với ngôn ngữ cơ thể của hai người lúc đó, tôi có loại trực giác rất chuẩn, có lẽ cô sẽ cảm thấy, bộ dạng đó là bởi vì thợ chụp ảnh bày vẻ, tuy nhiên tư thế giống nhau nhưng tình cảm thể hiện lại bất đồng, đã có cảm giác bất đồng, hai người trong lúc đó rõ ràng như đang chống chọi nhau.”
Trương Tiểu Phàm nhúc nhích thân thể, thử kéo nhẹ chiếc váy, tiện đà còn nói:“Hai người không giống vợ chồng, có vẻ như là một đôi tình nhân vừa nảy sinh tình cảm nam nữ, cả hai đều bị sức hút của đối phương hấp dẫn, ánh mắt anh ta nhìn cô, phi thường đặc biệt, mà cô, hiển nhiên lâm vào giãy dụa, rõ ràng khát vọng nhưng lại muốn trốn tránh.”
Khát vọng lại muốn trốn tránh…… Lời nói của Trương Tiểu Phàm đánh sâu vào Thương Hải Tình, làm cho tâm tình cô rõ ràng đã bị ảnh hưởng.
Trong đầu cô bất giác nhớ đến anh từng giúp cô tắm vòi sen một cách ôn nhu, nhớ tới mỗi đêm trước khi ngủ, sự sợ hãi chia lìa mãnh liệt, nhất thời biểu tình cứng ngắc, tâm tình cũng cảm thấy bế tắc, lo lắng.
Rõ ràng đâu có không thương, nhưng là, cô lại theo đuổi chính mình trầm mê, đầu tiên là một cái ôm, một cái hôn, sau đó là một hồi kinh thiên động địa Hoan **, một khoảng thời gian chân thật vừa khổ vừa cười lúc đi hưởng tuần trăng mật, còn có càng nhiều, càng nhiều những đoạn thời gian hai nguwoif chung sống…
Trong lòng cô hiểu không nên, lại lần nữa ngầm đồng ý chính mình hướng tuyệt cảnh (không có lối thoát) đi đến.
Đúng vậy, cô thực vui vẻ, cùng anh ở chung hết thảy luôn làm cho cảm xúc của cô lúc nào cũng như hải triều mênh ௱o^ЛƓ, cô rất đắc ý vênh váo, cho nên xem nhẹ kỳ hạn một tháng có thể kết thúc bất cứ lúc nào, chờ đến khi cô bừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện chính mình đã không thể tự kềm chế yêu thương người đàn ông Hàn Quang Lỗi này.
Như buổi sáng hôm nay, bởi vì lại nghĩ đến anh sắp rời đi, cô đứng ở trong phòng tắm, đứng trước bồn rửa tay khóc nức nở, cuối cùng lại biến thành một hồi khóc lớn, làm cho trước khi đi làm, cô không thể không dành nhiều thời gian để láy lại bình tĩnh.
Hơn nữa sau khi cô rửa mặt chải đàu rời phòng, trên bàn cơm nhìn thấy có vẻ như Quang Lỗi vì cô để lại bữa sáng, cô nhìn thấy món trứng chần nước sôi trên bàn, lập tức không biết vì sao lại muốn khóc……
Lòng đỏ trứng vàng óng, thật giống như của cảm tình của cô, vừa nhấc dĩa lên, lại vô tình làm đổ nước…… Nhuộm đẫm nguyên cả lòng trắng trứng, bao gồm toàn bộ bàn ăn, trở tay không kịp, hoàn toàn không còn lại chút gì.
Cô sao lại vô dụng như vậy?
Bị từng giọt từng giọt thẩm thấu, cô lừa gạt chính mình chỉ là sắm vai, nhưng mà trên thực tế, cô rõ ràng hiểu rõ, kia không chỉ là sắm vai, đó là tình cảm thật của cô, tình cảm chân thật!
Cô đau đớn nhắm mắt, sự chua sót dâng lên càng không ngăn được nước mắt, sợ hãi chính mình sẽ luống cuống, cô mượn cớ có việc gấp phải đi lấy các phụ kiện để trang trí trên áo cưới của Trương Tiểu Phàm, cố gắng kìm chế cảm xúc của chính mình.
Một lúc sau trong phòng thử đồ, cô có vẻ bình tĩnh rất nhiều.
“Vòng eo thế này, cảm thấy như thế nào?”
Ánh mắt Trương Tiểu Phàm lẫm lẫm nhìn chằm chằm vào gương, nhưng cô không phải nhìn chính mình, mà là Thương Hải Tình.
Bỗng nhiên, cô xoay người lại, hai tay đặt lên vai Thương Hải Tình.
“Hải Tình, cô nếu dũng cảm một chút, cho phép chính mình lại chủ động một chút, có chút hành động tranh đoạt lấy thứ hạnh phúc thuộc về mình, cô không thể cứ chờ đợi như vậy!”
“Tiểu Phàm……” Thương Hải Tình kinh ngạc nhìn Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm xem xét cô liếc mắt một cái, chợt buông cô ra, khẽ bước đi, lên tiếng khuyên bảo cô,“Không nên cân nhắc nhiều quá, bởi vì, từ bỏ là cả đời hối hận.”
Nói xong, lại thành cô gái chờ mong hôn lễ mơ ước của mình, nhiệt tình soi gương, H**g phấn lải nhải.
Thương Hải Tình khẽ thót tim vì câu nói của Tiểu Phàm, có thể chứ? Cô có thể tranh sao?
Nếu lỡ, bởi vì hành động của cô mà làm kết thúc hết thảy, cô có thể chấp nhận sao?
Hạnh phúc của Tiểu Phàm là dựa vào hành động của bản thân, nhưng là cô xem nhẹ một vấn đề….
Có loại hạnh phúc là có thể tranh, nhưng lại có thứ hạnh phúc, muốn tranh cũng tranh không được.
Thậm chí, nếu chạm vào sẽ vỡ vụn……
Hạnh phúc của cô, chính là thuộc loại sau.
Cô đã muốn dung túng chính mình lâu lắm, lâu lắm, không nên cứ tùy hứng như vậy, cho nên cô quyết tâm, lúc kỳ hạn hôn nhân kết thúc, cô sẽ chủ động bày ra bộ dáng đẹp đẽ nhất, mê hoặc anh.
Bao gồm, tình cảm trong lòng cô.
Phải có được quyết tâm này cũng không dễ dàng, so với lấy dao cắt chính mình còn đau hơn, nhưng là, ít nhất có thể giữ lại một đoạn ký ức tươi đẹp.
Nếu lòng cô chấp nhất sợ đau khổ lao đầu vào cuộc tình không thuộc về mình, như vậy ngày sau gặp nhau, chẳng phải càng làm đau đớn nhau?
Nghĩ đến *** lại không nén được đau sót, khả năng vĩnh viễn cũng không thể hợp lại….
Đọc chương này thấy tội chị Tình ghê, yêu mà lại thấy tình yêu của mình thật bế tắc….
Kéo lê thân hình mệt mỏi về nhà ngủ.
Ngày mai sáu giờ máy bay cất cánh, rạng sáng phải chuẩn bị xuất phát, một đêm cuối cùng, vẫn là không thể có cơ hội nói một câu. Nghĩ đến chính mình có thể ngủ ngay giờ, sau khi tắm rửa xong đi vào chiếc giường đôi, tinh thần tốt. Thương Hải Tình quỳ gối ngồi ở vị trí mà cô thường nằm, kinh ngạc ngóng nhìn khuôn mặt đang ngủ kia.
Nhã nhặn cùng nam tính, dáng vẻ thoải mái lại tuấn tú, gương mặt tuấn tú này, thần thái tự tin toả sáng kia, chính là bộ dáng xuất sắc trong mắt cô, cô quyến luyến ngắm nhìn.
Anh hô hấp vững vàng, *** hơi hơi tác động, chỉ là nhìn như vậy, tâm liền cảm thấy đau, làm sao có thể nghĩ đến bọn họ mỗi người sẽ đi mỗi ngã?
Có thể lại một lần nữa hôn môi anh sao? Cảm thụ sự ấm áp của anh……
Ngón tay khẽ vuốt từng đường nét khuôn mặt anh, khẽ chạm vào bờ môi mị hoặc như điêu khắc của anh, một cỗ xúc động nảy lên, cô dùng hai tay ôm lấy mặt anh, khoảnh khắc này cô như dùng trọn tình cảm yêu thương trong lòng dâng lên anh một nụ hôn chúc phúc.
“Ưm……” Người đang say ngủ kia khẽ giật mình, ánh mắt mờ mịt mở to.
Ý thức được chính mình làm cái gì, Thương Hải Tình hoảng sợ. Người đã bị cô đánh thức, làm sao bây giờ?
“Em đánh lén anh?” Thản nhiên nở nụ cười, giọng nói mang theo nồng đậm buồn ngủ của anh mang ý trêu chọc.
Nhìn vẻ mặt quen thuộc này, Thương Hải Tình càng thêm quyến luyến không tha, trong lòng thê lương bất an, làm cho cô thầm muốn ôm lấy anh chặt hơn, hôn môi anh.
“Đúng vậy, là em đánh lén anh.” Dứt lời, cô lại lần nữa ôm lấy mặt anh, thật sâu hôn lên anh.
Hương thơm sau khi tắm rửa, thân hình mềm mại, triền miên hôn, làm cho vẻ đẹp say lòng người toàn bộ hiện ra, cơn buồn ngủ của Hàn Quang Lỗi nhất thời bị đánh tan, ánh mắt anh tối sầm lại, khát vọng thức tỉnh……
Xoay người một cái , người chủ động rơi vào hoàn cảnh bị động, bị kiềm chế Dưới *** hình mạnh mẽ của anh.
“Là em dùng nụ hôn đánh thức con dã thú đang say ngủ, vậy bây giờ nên làm gì mới tốt đây ?” Ánh mắt anh xấu xa nhìn cô.
“Anh muốn sao thì cứ như vậy!” Thái độ của cô tràn ngập khiêu khích.
Anh nheo mắt,“Em không sợ anh lại ép buộc em?”
“Nói không chừng lần này là em đang trừng phạt anh?”
Anh khẽ nhíu mày,“Anh đây chỉ có thể nói, anh thích loại trừng phạt này.” Thổ lộ kinh hỉ.
Chợt, anh cúi đầu hôn lên môi cô, Chiếc l*** ẩm ướt nóng bỏng không ngừng quấn quýt lấy lưỡi cô, hai tay nhanh chóng cởi bỏ nút thắt trên chiếc áo ngủ của cô, thân hình rắng nõn mê người đầy khát vọng được phô bày trước mắt.
Thân hình thiếu nữ dưới ánh trăng, tràn ngập ánh sáng đầy thần bí, ánh mắt Hàn Quang Lỗi gắt gao ngóng nhìn, không thể tin xinh đẹp như vậy. Bộ *** căng tròn đầy mê hoặc, đường cong quyến rũ của vòng eo, hình ảnh hấp dẫn đầy thần bí dụ dỗ……. Anh cảm giác được yết hầu của chính mình khô rát, hô hấp dồn dập.
“Anh chưa từng nói với em nhỉ, em thật đẹp, luôn dễ dàng đánh tan sự tự chủ của một người đàn ông.” Thanh âm của anh khàn khàn.
Cô khẽ nhăn trán, ánh mắt yếu đuối lảng tránh cái nhìn chăm chú mãnh liệt của anh, không vội mà che lấp chính mình, bởi vì hy vọng bộ dáng chính mình có thể hoàn toàn khắc sâu trong đầu anh. Nhưng mà sự phản xạ vô ý thức của cánh tay cô lại tiết lộ sự khẩn trương.
Bàn tay to như mang lửa theo chiếc cằm thon của cô một đường nhẹ nhàng đi xuống, lướt nhẹ qua bờ *** phập phồng, *** lấy phần thắt lưng của cô, lướt qua cặp giò thon dài mịn màng, tuỳ ý trêu chọc, tuỳ ý khẽ hôn, tất cả đều làm cho cô như đang ở trong lò lửa, như đang bị Tra t**….
Bờ mi khép hờ, đối với sự cố ý trêu chọc của anh, khẩn trương xen lẫn chờ mong.
Hô hấp dồn dập, thân thể mẫn cảm khó có thể nhẫn nại thốt ra một tiếng ưm, như là một tiếng chuông, mở màng một khúc nhạc tuyệt vời đầy mê hoặc, ủng hộ Hàn Quang Lỗi.
Điều này có ý nghĩa vạch trần mở màn một đêm, kịch liệt nóng bỏng….
Khi nào thì, cô đã mê luyến được người đàn ông này hôn, thật sâu say mê? Khi nào thì, cô đã mê luyến cùng người đàn ông này yêu, không thể tự kềm chế?
Là cô tỉnh ngộ quá muộn, là cô đối chính mình rất có nắm chắc, đợi cho vô lực quay lại, tức khắc dứt ra, chỉ sợ cũng chỉ còn lại có thể xác.
Một người đàn ông không thể yêu, cô cố tình đi yêu, nếu là trời sinh phản cốt, cũng nên có cái hạn chế.
Thế nhưng, bây giờ cũng đã muộn rồi, ngày mai qua đi, cô sẽ đem từng khoảng thời gian tươi đẹp tích góp từng tí một nhớ lại, ngày sau một mình thưởng thức.
Anh động thân tiến vào, dã man yêu cầu cô, kia ngọt ngào lại tàn khốc đánh sâu vào, chọc cô thở gấp khóc ngâm. Một đêm cuối cùng, cô phải nhớ chính mình từng cảm nhận được khoảnh khắc yêu cuồng nhiệt này……
Thân thể thân mật giao triền, mồ hôi bốc hơi nhiệt tình, không còn nhớ được ai là người đầu tiên rơi vào cơn ảo mộng của Hoan **, hôm sau tỉnh lại, đối mặt chính là biệt ly.
Anh bá đạo muốn cô tiễn đưa, khi sắc trời vừa rạng sáng, cô cố gắng chống đỡ nghiêm mặt tươi cười, hy vọng có thể bày ra thần thái mà anh yêu thích, đưa anh rời đi.
Thân ảnh to lớn mặc âu phục, mang theo hành lý trong tay, cánh tay lôi kéo cô, muốn cô tiễn anh.
“Em không có chuyện gì nói với anh sao?” Hàn Quang Lỗi bất mãn hỏi.
“Em buồn ngủ quá……” Cô có ý định gây sự.
Mày rậm vừa nhíu,“Người phụ nữ không lương tâm.” Anh không cam lòng bàn tay theo áo của cô tham nhập, nắm lấy *** mềm mại của cô, cảm thụ nhịp đập quả tim cô không ngừng nhảy lên theo quy luật, chỉ vì chứng minh cô không phải thật sự vô tâm.
Chỉ là bị ***ng chạm như vậy, Thương Hải Tình liền cảm giác các mạch máu như ngừng lại, người cô cơ hồ cứng lại, toàn thân nóng lên, anh ác ý gây xích mích trên đỉnh hoa mẫn cảm của cô, làm cho cô nhịn không được nhắm mắt cắn môi.
“Em chán ghét anh sao?” Trong ánh mắt anh lộ ra một tia khẩn cầu.
“Không chán ghét.” Cô không thể nói chính mình là thương anh, nhiều đến thống khổ.
Anh chợt thở ra thả lỏng hơi thở.
Bọn họ đều lựa chọn vấn đề an toàn nhất, câu trả lời an toàn nhất, có lý trí nhất!
Anh kìm lòng không đậu lại chiếm lĩnh môi của cô, cho đến khi bọn họ đều thở hổn hển phải buông nhau ra vì thiếu dưỡng khí. Anh hôn lên trán cô,“Anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Không……” Cô mở miệng muốn cự tuyệt, cô sợ cái tình cảm dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, làm anh bất mãn sâu sắc nhìn cô ngăn cản cô nói tiếp.
Cô thay đổi cách nói, tránh cho anh tức giận,“Em sợ công việc của em bận rộn quá không nhận điện thoại được.”
“Không quan hệ, anh sẽ nhắn lại, em nhất định phải nhớ rõ nghe.”
“Ân……” Thanh âm của cô xuất hiện một tia nghẹn ngào, làm cho cô không thể không cố gắng khắc chế tâm tư của chính mình, cố ý dùng vấn đề dời đi lực chú ý của anh,
“Em có thể đi pub uống chút R*ợ*u không?”
Quả nhiên anh bộc lộ sự ghen tuông,
“Đương nhiên không được! Không được chọc não anh, nếu không anh lập tức đáp máy bay trở về trừng phạt em một chút.”
Anh đe dọa chọc cô nở nụ cười.
Taycủa anh còn đặt trên *** cô, yêu thích không muốn buông tay khỏi sự mềm mại của cô, hồi lâu, mới luyến tiếc buông tay. Biểu tình của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, thật cẩn thận buộc lại nút thắt trên áo cô, bộ dáng kia, giống như là biểu thị công khai không cho phép người khác nhìn thấy *** của cô, làm cho cô không tự giác ngừng thở.
“Phải biết tự chiếu cố mình, biết không?”
“Vâng.” Cố nén lòng chua xót, lại vẫn là thất bại trong gang tấc đỏ hốc mắt.
Anh khẽ vuốt vuốt tóc cô,“Đứa ngốc, chỉ là đi công tác một tuần.”
“Em sợ anh yêu thương các cô gái Châu Âu.”
Anh cười, thản nhiên tươi cười, sau lưng lại đối cô tiến hành một kế hoạch biểu thị công khai– chờ anh trở lại, nhất định phải chờ anh trở lại!
Dù đau xót, anh vẫn là đi rồi.
Mở cửa gấp gáp, Thương Hải Tình chạy nhanh ra đường, ánh mắt gắt gao ngóng nhìn về phía mặt đường, nhìn chiếc xe quen thuộc đang chạy xa dần, hoà nhập vào ánh sáng mờ ảo lúc rạng sáng, nước mắt của cô rốt cuộc không thể ngăn lại mà tuôn trào.
Tạm biệt, một tháng hôn nhân, tạm biệt, người đàn ông muốn yêu lại không thể yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc