Ồn Ào Nhỏ - Chương 29

Tác giả: Tát Không Không

Trong nháy mắt, trong đầu tôi lờ mờ như hiểu ra việc gì, người đang ở trước mặt này được tôi gọi là mẹ, bà đang cười. Thời điểm bà cười, một bên khóe miệng nhếch lên cao chút, ở trên mặt hiện lên một nét mờ mờ,không rõ ràng lắm, giống như là cái mương máng chứa đựng Băng Thiên Tuyết Địa.
“Ý của mẹ là gì?” Cuối cùng, xem ra tôi đã hiểu rõ, hôm nay, mẹ tôi so với ngày thường không giống nhau.
Tôi phải nói xin lỗi với bản thân mình, Tần Khinh à, thật xin lỗi, ta không có mắt nhìn người hại mi phải chịu uất ức.
“Cô biết rõ trong lòng Dương Dương có người, vậy mà còn tác hợp anh ta cho Tiểu Lệ, để cho Tiểu Lệ lọt vào lưới tình? Chính chồng của cô cũng yêu người phụ nữ kia, trong lòng cô cảm thấy không công bằng, vì vậy muốn cho cái người tên Dương Dương kia cũng yêu người phụ nữ đó đến ђàภђ ђạ em gái cô. Cô không biết tâm lý của cô có vấn đề sao?” Âm thanh của mẹ rất nhẹ, bà nói chuyện với tôi nhỏ nhẹ mềm mỏng, nhưng cặp mắt đã di truyền cho tôi và Tần Lệ kia biểu hiện ra sự ghét bỏ nhìn tôi.
“Mẹ cảm thấy đây là một loại ђàภђ ђạ ư?” Lời nói của tôi cũng nhẹ nhàng, tôi nói với mẹ: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không cảm nhận được, khi mẹ thật sự yêu một người đàn ông, cho dù trong lòng người đó không có mẹ, nhưng có thể cùng với người đó sớm chiều gặp gỡ, có thể nhìn thấy hình dáng của người đó ở khoảng cách gần nhất, nghe được giọng nói của người đó, đây chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc sao?”
“Cho đến ૮ɦếƭ, tôi cũng không đồng ý với cách nghĩ của loại người biến thái như cô.” Mẹ tôi dời mắt đi, tựa như….. Nhìn tôi lâu thêm một chút cũng là một loại đau khổ.
“Nếu như mẹ thấy đây là một loại ђàภђ ђạ, vậy tại sao lúc trước mẹ đồng ý gả con cho Đường Tống?” Biết rõ đáp án sẽ làm mình tổn thương, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, Đại Khinh tôi chính là người không đòi hỏi sự vui vẻ, thật sự không đòi hỏi vui vẻ.
“Là do cô tự mình đồng ý.” Cuối cùng mẹ tôi cũng đã quay lại nhìn tôi, lạnh lùng nói ra những lời như vậy.
“Tiểu Lệ cũng tự mình đồng ý.” Tôi cười.
“Cô và Tiểu Lệ khác nhau.” Ánh mắt của bà lạnh lẽo, rết buốt, bà nói tiếp: “Tiểu Lệ không thể xảy ra chuyện gì được.”
“Vậy con có thể tùy tiện bị hy sinh sao?” Tôi vẫn còn cười, nói.
“Cô muốn nghĩ như thế nào, thì cứ việc nghĩ như thế đó.” Gương mặt của mẹ tôi lãnh đạm.
“Mẹ muốn nghe suy nghĩ của con sao?” Tôi cười đến nỗi khóe miệng đã mỏi, nhưng không thể tắt được: “Thứ nhất, con gả cho Đường Tống bởi vì con thật sự không có một chút cảm giác bị ђàภђ ђạ, thật có lỗi đã làm cho mẹ thất vọng. Thứ hai, chuyện tình cảm của Tần Lệ cùng với Dương Dương, thật sự con không có biết rõ ràng lắm, mẹ nghĩ con biến thành người có siêu năng lực chắc, không ai có thể bắt buộc một người bình thương yêu một người khác, con không có năng lực này. Thứ ba, mẹ đối xử với con không có gì êm thấm hết, cho nên từ nay về sau không có việc gì thì tốt nhất nên ít gặp nhau một chút, miễn cho cả hai không thấy vui vẻ.”
Nói xong, xoay người rời đi mới là thượng sách. Quả thật, tôi đã làm như vậy, lôi kéo Đường Tống ra khỏi cửa, anh thấy vẻ mặt tôi không vui, nên không có hỏi gì, để mặc cho tôi lôi kéo.
“Chúng ta đi dạo mát cho thoải mái chút được không?” Sau khi ngồi trên xe, tôi nói với Đường Tống mang một chút vẻ cầu xin.
Tất nhiên là Đường Tống đồng ý, sau khi vào siêu thị mua một đống đồ ăn uống, anh lái xe chở tôi lên núi. Trong thành phố, cuối mùa hạ rồi nhưng cái nóng vẫn còn vương vấn. Ngược lại, trên đỉnh núi, trời đã bước vào đầu thu. Cúi đầu nhìn về phía dưới, tât cả ánh sáng của thành thị như những ánh sao ngọc ngà, ánh sáng phù du, đẹp đến ngây người. Khi đang ở trong đó thì chúng ta luôn chê bai chỗ đó toàn là cốt thép, ximăng, ngại khắp nơi ở đó đều là tiếng người ồn ào, nhưng khi rời xa nó mới cảm thấy chính bản thân mình không thể tách rời chỗ đó được.
Mọi người là như thế đó,không biết quý trọng tình cảm của chínhbản thân mình và người bảo vệ mình.
Tôi và Đường Tống ngồi ở phía trước xe, mở những món ăn do anh mua trong siêu thị ra, vừa nhìn thấy tôi lập tức vui vẻ, bia, thuốc lá tất cả là những nhãn hiệu mà tôi thích, còn có những món ăn vặt cũng là loại tôi thích ăn.
Đứa nhỏ Đường Tống này, càng ngày càng có tiến triễn tốt.
Rút một điếu thuốc ra, uống chút bia, nhấm nháp một ít thức ăn vặt, thưởng thức cảnh đẹp, cuộc sống tạm bợ này không cần ràng buộc quá.
Đường Tống cùng sa đọa với tôi, tôi không ngờ anh cũng hút thuốc, mà tư thế vẫn khí khái đẹp trai như vậy, quả thật tôi gả không lầm người. Đang nhìn mê mẩn anh nhả khói thuốc, bỗng nhiên đứa nhỏ này đặt câu hỏi: “Có thể nói cho anh biết, trong lúc em và mẹ nói chuyện rốt cuộc đã xảy chuyện gì không?”
Đây là lần thứ hai, trong vòng một ngày, Đường Tống đặt ra vấn đề này, bây giờ không phải lúc dùng một nụ hôn để đánh lạc hướng nghi hoặc của anh _ tôi quyết định áp dụng xe chấn.
Đang lo lắng vấn đề vị trí thân thể, nhưng Đường Tống đặt tay lên tay tôi.
Tuy không nói lời gì, nhưng độ ấm của bàn tay anh đã đánh tan sự cự tuyệt của tôi.
Hắng giọng, tôi quyết định nói cho anh biết một sự việc.
“Em và Tần Lệ là chị em cùng mẹ khác cha, ba bây giờ của em chỉ là cha dượng. Khi nào thì em biết chuyện này? Hẳn là từ khi hiểu chuyện. Cha dượng đối xử với em không tốt? Không, ông đối với em rất rất tốt, đủ tư cách của một người cha dượng. Khi ông đi công tác mang theo quà về, thì quà của em và Tần Lệ giống nhau, không muốn để cho em cảm thấy bị ghét bỏ. Còn cha ruột của em đâu? Em không biết , tên tuổi của ông, hình dáng của ông, công việc của ông, thân thế của ông, tất cả em đều không biết. Tại sao? Là tại vì chuyện này đối với nhà em là một đại bí mật, đại bí mật có chứa sự nhơ nhuốt, không ai mong muốn nhắc đến chuyện đó. Em đã hỏi ông bà ngoại chưa? Dĩ nhiên là đã hỏi, nhưng hỏi hai ba lần rồi, lần nào hỏi, ông ngoại thì né tránh, bà ngoại thì than thở. Em không muốn làm cho ông bà không vui nên dứt khoát không hỏi nữa. Chuyện tình cảm của ba mẹ đại khái là như thế nào? Việc này em không có rõ ràng, nhưng có đôi lúc mẹ em đem sự thù hằn của bà đối với ba em trút lên người em. Trong lúc đó, bà sẽ vô tình mắng ra vài câu liên quan đến oán hận của hai người. Theo như em đoán, có lẽ lúc mẹ trẻ người non dạ đã yêu phải người nghèo là ba em, nhưng trong nhà phản đối. Mẹ em đã bỏ trốn theo ông, đáng tiếc cuộc sống quá nghèo khổ, nên bà mang cái thai sáu tháng quay về nhà. Đáng tiếc, khi đó em đã thành hình, không thể phá bỏ được. Ban đầu, bà nói là sau khi sinh em ra sẽ vứt bỏ em vào cô nhi viện, nhưng nhờ có ông ngoại và cha dượng đã thuyết phục mẹ, cuối cùng bà quyết định giữ lại em, em trở thành đứa con gái đầu lòng của họ. Mẹ đối xử với em không tốt? Chuyện đó là đương nhiên, em nghĩ ngay từ lúc bắt đầu bà đã không muốn sinh ra em, em là một đứa trẻ kiên cường mà bà không muốn có, làm sao có thể thích em được. Có hận mẹ đã sinh ra em không? Không, không, em chưa từng có quan điểm này, được sinh ra trở thành một người, hơn nữa là một người khỏe mạnh, tham ăn nhiều món ngon như vậy. có thể đi đây đó tham quan nhiều cảnh sắc thiên nhiên, thật tốt, em phải cảm kích mẹ đã sinh ra em.”
“Những lời này là lời thật lòng, em chỉ hận mẹ quá keo kiệt không cho em tình thương của người mẹ, em hận mẹ đã đẩy em từ trên cầu thang xuống, em hận bà đã đối xử không bằng giữa em và Tần Lệ, nhưng chưa bao giờ hận bà đã sinh ra em.”
“Cả đời này em rất sung sướng, ngoại trừ thạch tín Hạc Đỉnh Hồng cái gì nên ăn cũng đã ăn, ngoại trừ hít thuốc phiện, ngoài ra chuyện chơi đùa gì cũng đã chơi, lại còn có được người đàn ông mình yêu nữa, như vậy còn gì đáng giá hơn.”
Một lần nói nhiều như vậy cảm thấy hơi khát nước, tôi cầm bia uống một hơi hết nửa chai, ánh mắt vô tình liếc qua Đường Tống thấy anh đang nhìn tôi, đôi mắt nhỏ nhưng đông đầy tình cảm.
“ Anh đừng nhìn em như vậy, em sẽ sợ.” Tôi nuốt hết một miệng đầy bia.
Đường Tống không nói gì, chỉ dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm mang vẻ phong phú cấp bậc chuẩn xem xét tôi, xem xét đến nỗi trong lòng tôi lông dài, bàng quang chướng bụng, da mặt căng rốt cuộc nhịn không nổi muốn hỏi anh là bị quỷ nhập sao, từ “ anh” vừa ra khỏi miệng đã bị Đường Tống chặn lại _ dĩ nhiên là dùng môi.
Đây rõ ràng hôn trộm công khai, Tần Khinh tôi cũng không chịu thua, lúc này tiến hành trả thù cuồng phong bạo vũ, một tay ôm lấy đầu của Đường Tống, hôn thật sâu. Nụ hôn này bắt chước từ cách hôn của Tử Vi và Nhĩ Khang triền miên, sau đó theo cách thức của Mã giáo chủ gào rít làm hao phí nhiều năng lượng Tạp Lộ Lý. Mà Đường Tống trong mắt tôi như mì ăn liền của Khang sư phụ, ăn ngon thấy rõ, tôi muốn dừng nhưng không thể dừng được, và anh cũng thế. Hai chúng tôi trốn vào trong xe, mặt đối mặt, thân thể kề sát thân thể, mỗi một lúc càng tiến vào nơi sâu nhất.
Đến phút chót tiến vào, đầu óc tôi đang sung sướng đến trống rỗng, bỗng nhiên tôi có suy nghĩ: tuy Đường Tống không yêu tôi nhưng có khả năng anh thích ở trên người tôi.
Thực tiễn đã chứng minh, ở trong ví tiền của anh lúc nào cũng có biện pháp phòng ngừa, bởi vì chúng tôi có thể phát thú tính mọi lúc mọi nơi.
Nhưng vào một ngày nào đó, tôi nhìn trên tạp chí thấy tỷ lệ thành công ngừa thai an toàn của áo mưa chỉ có 98%, tôi cảm thấy lo sợ, theo cái tỷ lệ này, tôi và Đường Tống dự trữ khoảng chừng hai trăm cái, vậy có khả năng có bốn lần mang thai _ mà nếu trong đó có một lần sinh đôi thì sẽ thành lập một đội bóng rổ rồi.
Chị áo mưa lừa gạt, tôi quyết định mua Tђยốς tгáภђ tђคเ, tuy sẽ gây hại cho thân thể một chút nhưng ít nhất là được an toàn.
Khi đến tiệm thuốc, tôi đang khẽ hỏi nhân viên bán hàng, vậy mà tên Tô Gia Minh, âm hồn bất tán xuất hiện, chỉ vào một hiệu thuốc nói: “lọai này là lọai tốt nè, đối với thân thể chỉ có tác dụng phụ nhỏ thôi, tỷ lệ thành công cao, cho dù ăn bao lâu, cô có muốn sinh em bé cũng không thể sinh được.”
Đây là nguyền rủa thẳng thừng, tôi híp mắt trừng anh ta, nhưng cuối cùng vẫn muốn anh ta chỉ dẫn hiệu thuốc đó là hiệu thuốc nào.
Ra khỏi tiệm thuốc, Tô Gia Minh nhất định bắt tôi mời anh ta ăn cơm, nói là báo đáp công ơn anh ta đã chỉ dẫn cho tôi mua thuốc, suy nghĩ một lúc, quyết định kéo anh ta đi ăn tiệc đứng bên cạnh. Cái này chắc hợp với khẩu vị của Tô Gia Minh, nên vừa nghe, thằng nhóc này đã vui mừng lôi kéo tôi đi như bay. Tuy giá tiền đắt chút nhưng đồ ăn có thể xem là không tệ. Một sảnh lớn như vậy đầy thức ăn ngon: Đu đủ hầm sò tuyết, tỏi dung con hào, bò hầm tiêu, tôm muối tiêu, cua đồng, ốc sên Pháp, cá mặn, còn có các thức uống, hoa quả, bánh ngọt, đối với người không kiêng ăn như hai đứa chúng tôi thì không có nơi nào tốt hơn nơi này.
“Buổi sáng vừa hoàn thành xong một ca phẩu thuật, mệt ૮ɦếƭ đi được, cũng may có thức ăn ngon, nếu không chắc tôi đi tự sát.” Tô Gia Minh miệng vừa nhai thịt bò hầm vừa ai oán nghiệp thấy thuốc vất vả.
“Dạo này, việc tự sát không tiện tiến hành đâu, nhảy sộng tự vẫn sẽ làm ô nhiễm nguồn nước, nhảy lầu dễ dàng va vào người khác, ૮ɦếƭ trong nhà thì căn nhà đó sẽ không có người mua, bị xe tông sẽ ảnh hưởng đến tâm lý người khác, làm cho người ta lo sợ.” Tôi nói.
“Cô đang khuyên tôi không nên tự sát sao?” Tô Gia Minh hỏi.
“Không phải.” Tôi lắc đầu, nói tiếp: “Tôi nói là, anh phải nghĩ ra kế hoạch tự sát không làm liên lụy đến một ai, nếu không chính anh sẽ lại để lại tiếng xấu muôn đời, lúc đó tôi không có cách nào giúp được anh.”
Tiểu Gia Minh nổi giận: “Tần Khinh, cô khi dễ tôi.” Hạ ánh mắt xuống, rồi, thằng nhóc này bắt đầu trả thù rồi, anh ta hỏi thẳng tôi: “ À đúng rồi, tình địch của cô dạo này có khỏe không?”
Trong đời tôi thất sách nhất chính là chuyện mấy ngày trước lôi kéo cậu ta cùng Vĩ Vĩ ăn trưa, Tô Gia Minh này bát quái so với khứu giác chó còn mạnh hơn, tôi và Vĩ Vĩ không cẩn thận lộ ra vài câu nói, với cậu ta siêng năng hỏi thăm vài chuyện, đại khái cũng biết chuyện tình giữa tôi – Đường Tống và Phạm Vận.
“Tôi không biết, người ta ở tận Vương quốc Anh, liên hợp quốc Bắc Ireland, quá xa, quan tâm không tới” – tôi vừa nói vừa tiếp tục ăn, tiệc đứng tinh túy chính là người đến người đi, nếu không nắm bắt đến trước, chính là cầm chắc đến sau.
“Chẳng lẽ cô không hận cô ấy” – Tô Gia Minh hỏi
“Hận cũng không hẳn hận, chỉ là bạn gái trước và bạn gái sau cạnh tranh, so tài xem ai ૮ɦếƭ thảm hại hơn, cho nên nói chúng tôi không thể trở thành bạn bè" - tôi ăn cá nướng vàng, mùi vị ngon vô cùng.
Nhìn thấy tôi sắm vai chị gái bình tĩnh, Tô Gia Minh rất thất vọng, suy nghĩ một chút, lại bắt đầu nổi máu bác sĩ tâm lý, nói – “Đại Khinh, tôi cảm thấy, cô nhất định là rất thích Đường Tống”
Lời này vừa nói ra, lực sát thương thật lớn, tim tôi thót một cái, bởi vì mọi người không ngừng chất vấn tôi vì sao cố tình cứ dán vào người Đường Tống, chỉ có Tô Gia Minh có lý luận khác, tôi quyết định tạm thời nghe thử.
Tô Gia Minh kiêu ngạo cố gắng tiêu diệt món cá hồi trong bàn, nói, “thật ra đây là một loại bệnh tâm thần”
“Cậu mới bệnh tâm thần” - Tôi phỉ nhổ hắn.
“Wei wei, cô nghe tôi nói hết đã, thật ra thì, đây là một loại bệnh lý, cô xem đi, cô từ nhỏ thiếu hụt tình thương của mẹ, nên khao khát có được tình cảm, tạo thành quán tính trong lòng mình, giống như không có được tình cảm nên mình càng khao khát. Sau khi lớn lên, người theo đuổi cô không ít, Đường Tống cũng không tính là ưu tú nhất đi, tại sao lại thích anh ta, bởi vì sâu trong lòng cô biết mình không chiếm được anh ta, cái này cùng với lúc còn nhỏ thiếu sót tình cảm trùng hợp tương đồng, không thể khống chế tâm trí cùng tư tưởng của mình, kết quả là, cô liền không phải là Đường Tống thì không lấy chồng.
“Ý của cậu là, trong tiềm thức của tôi, đem Đường Tống nghĩ thành mẹ mà yêu?” – Tôi phiên dịch lại lời của Tô Gia Minh.
“Có thể nói như vậy” – Tô Gia Minh lại bắt đầu tiêu diệt sò Bắc Cực
Trong nháy mắt tôi cảm thấy, đứa nhỏ Tô Gia Minh này so với Vĩ Vĩ, Duy Nhất…..ác hơn nhiều, người ta nhiều nhất chỉ nói tôi suy nghĩ cố chấp,……..hắn tự nhiên đem chuyện tôi yêu Đường Tống làm thành một loại bệnh lý.
Cuối cùng, lúc rời đi, đứa nhỏ này còn chướng bụng, bổ sung thêm một câu – “Tần Khinh, đây là bệnh, cô phải mau chóng trị”
Tôi bị nội thương.
Nội thương xong, quyết định tiếp tục làm việc, thừa dịp còn thời gian, quyết định cùng Tần Lệ nói một chút chuyện tình của cô ấy và Dương Dương.
Gọi điện thoại, vừa hỏi, đứa nhỏ này lại ở trong Vườn Địa Đàng, tôi lo lắng sẽ gặp Hòa Nhất, liền nói cô ấy ra ngoài, ở quán café gần đó chờ tôi đến.
Tần Lệ coi như nghe lời tôi, lúc tôi đến đã gặp cô đang chờ, hai chị em đều thông suốt lòng nhau, không đợi tôi ngồi vào chỗ, Tần Lệ trực tiếp hỏi – “Chị, có phải chị muốn hỏi về chuyện của em và Dương Dương hay không?”
Tôi gật đầu – “Tần Lệ, chị nhớ em cũng biết trong lòng Dương Dương có người khác”
“Phạm Vận đúng không?” - Tần Lệ gật đầu – “Em cũng sớm biết rồi”
“Chị không phản đối hai người kết hôn” – tôi tỏ rõ quan điểm – “Nhưng Tần Lệ, em phải hiều được mình sẽ đối mặt với cái gì. Rất có thể em lao tâm lao lực đi yêu cậu ta, quan tâm cậu ấy, quay đầu lại, tim của cậu ta vẫn như cũ không tại nơi này, dưới tình huống như vậy, em có thể cố gắng sao? Rất có thể em sinh con dưỡng cái cho cậu ta, vẫn như cũ phát hiện cậu ta lặng lẽ nhìn hình ảnh người xưa, dưới tình huống đó, em có thể chịu đựng sao? Rất có thể tại lúc em toàn tâm toàn ý thương yêu cậu ấy, cậu ta lại nói với bạn mình rằng, chỉ là cảm kích đối với em, dưới tình huống như vậy, em có thể chịu đựng sao?”
Gả cho một người không thương yêu mình, đồng nghĩa với tương lai sẽ có rất nhiều chuyện tình xảy ra đau đến thấu tim, tôi không hy vọng Tần Lệ bị thương.
Tần Lệ vuốt ve ly cà phê, một hồi lâu, mới giương mắt nhìn tôi. - “Chị, trước khi kết hôn, chị cũng nghĩ như vậy sao?
Tôi có chút sửng sốt, không ngờ Tần Lệ cũng hiểu rõ chuyện này.
“Chị, chúng ta là chị em, chị yêu người nào, không gạt được em, ánh mắt Tần Lệ thật trong sáng, nhưng không phải trống rỗng.
Đôi tay tôi che ly café, café vừa pha, có hơi nóng, nhưng mà che lại, có một cảm giác khác thường, che đậy cảm xúc.
“Tần Lệ, bởi vì chị biết khổ như thế, cho nên mới không muốn em cũng nếm trải”
“Chị, trước khi kết hôn với anh rễ, chị cũng suy nghĩ chuyện sẽ bị thương đến thấu tim này sao?” – Tần Lệ hỏi.
Tôi gật đầu – “Đúng vậy, suy nghĩ rất nhiều chuyện, chỉ là tưởng rằng rất đau khổ, cũng không biết hiện thực quá ác liệt như vậy”
“Nếu như….” – Tần Lệ nhìn tôi, thậm chí là nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt của cô ấy không cho phép tôi nói dối – “Chị, nếu như cho chị thêm một cơ hội, chị có gả cho anh rễ không?”
Tôi nhớ tới trước khi kết hôn, đối với bà ngoại nói một câu ------gả cho Đường Tống có thể sẽ hối hận một chút, nếu không gả cho anh ấy có lẽ con sẽ hối hận cả đời.
Tôi giữ im lặng, nhưng nét mặt của tôi không nói dối được, nó báo cho Tần Lệ biết lời nói trong lòng mình.
“Chị..” – Tần Lệ cầm tay tôi, thật chặt, nét mặt của cô ấy để cho tôi nhìn thấy được một loại kiên nhẫn quen thuộc – “Chị, em nhất định sẽ làm Dương Dương yêu em, chị xem, lúc mới bắt đầu, anh ấy cũng không thèm để ý em, nhưng bây giờ, em cũng đã là bạn gái của anh ấy, coi như trong lòng anh ấy có người khác thì thế nào? Em cũng không tin mình kém hơn người đó”
“Nhưng có nhiều chuyện, không phải cố gắng sẽ có kết quả” – Tôi cảnh cáo Tần Lệ - “Em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt”
“Em hiểu rõ” – Tần Lệ gật mạnh đầu – “Mặc dù nói không phải cố gắng sẽ có kết quả, nhưng mà nếu không cố gắng, làm sao biết không có kết quả?”
Việc đã như vậy, tôi còn có thể nói gì nữa, người hiểu Tần Lệ nhất, phải là tôi mới đúng.
Sau khi nói chuyện xong, Tần Lệ quay về Vườn Địa Đàng tìm Dương Dương, tôi cũng chuẩn bị đón xe về nhà, đang đón xe thì trước mặt xuất hiện một bó hoa hồng to, ánh lên mắt tôi một mảng màu đỏ.
Lui về sau một bước, tôi phát hiện một đôi mắt đào hoa tà ác.
Người đã lâu không gặp – Hòa Nhất.
Từ lần trước cãi nhau, cũng chưa từng gặp qua, hôm nay bất chợt gặp lại, có chút lúng túng.
“Đây không phải là tỏ tình, chỉ là xin lỗi” – Hòa Nhất nói – “Đại Khinh, tôi thật sự sai rồi, em đừng không để ý đến tôi được không”
Hòa Nhất tự nhiên ở trên đường lớn giọng nói mang một chút nũng nịu nói ra lời này với tôi, đừng nói, đàn ông bộ dạng xinh đẹp mà nũng nịu không làm người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại còn kích thích tính nhân từ của phụ nữ, vả lại là kích thích rất lớn.
“Anh về sau đừng xúc động như vậy là được” – tôi bày tỏ tha thứ đối với anh, nhưng đứa nhỏ này còn chưa chịu tha cho tôi.
“Em đi dâu, tôi đưa em đi” – Hòa Nhất nói.
“Về nhà, cùng Đường Tống lăn trên giường” – thật ra thì tôi cũng không phải giận anh ta, chỉ muốn nói cho anh ta biết sự tồn tại quan hệ giữa tôi và Đường Tống.
“Tôi cũng có thể cùng em lăn” – Hòa Nhất cười một tiếng, nụ cười đặc biệt tinh khiết, tinh khiết đen tối.
“Tôi chỉ muốn cùng Đường Tống lăn” - Tôi nói rõ.
“Vậy tôi sẽ đưa em về cùng cậu ta lăn” – Hòa Nhất tiếp tục cười.
Tôi sợ thảm nụ cười này của anh ta, mỗi lần anh ta cười như vậy cũng biết sẽ có chuyện xảy ra, lại nói, tôi cũng không bị thiếu não, dĩ nhiên biết ngồi lên xe anh ta, khẳng định không có quả ngon để ăn.
“Nếu như có chuyện gì cần thiết, nói ở đây đi” – tôi nói.
Hòa Nhất lấy hoa nhét vào trong tay tôi, bó hoa thật lớn, trực tiếp sát lên lỗ mũi tôi, còn có mùi hương khác, không giống mùi hoa hồng, tôi hoài nghi là xịt thêm nước hoa.
“Theo tôi lên xe đi” – Hòa Nhất tiếp tục thuyết phục.
“Không được” - giọng tôi kiên quyết, cũng không biết thế nào, ý thức dần dần bắt đầu mơ hồ, chung quanh chiếc xe giọng nói vừa rồi cũng từ từ yên lặng, mùi hương của hoa trong tay tôi vẫn tiếp tục bay tới.
Tôi dùng sức dụi mắt, phát hiện Hòa Nhất trước mắt, cặp mắt đào hoa kia nhìn chằm chằm tôi, lạnh đến dọa người.
Mẹ nó, thuốc mê?! Tôi bỗng nhiên nhận thức điểm này, trong lòng cả kinh, nhưng mà cũng không kịp nữa, một giây kế tiếp tôi liền mất đi ý thức, chuyện gì xảy ra cũng không biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc