Ốc Đảo Nơi Khô Cằn - Chương 22

Tác giả: Chu Tự Hoành

Thịt Heo Biến Dị
Trong phòng không có đồ vật gì, chỉ có một giường gỗ, một tủ sách, mấy cái ghế. Thậm chí không có đồ gì có thể thể hiện ra hơi thở thời đại này, giống như cổ đại mà chỉ có ở trên TV mới có thể nhìn thấy.
Lạc Hương ngồi ở trên giường, chân của cô đã được nắn lại xương rồi băng bó, nhưng bây giờ vẫn có chút đau. Một ý nghĩ chợt loé lên, một chậu nước xuất hiện ở trước giường, linh tuyền trong không gian là thuốc trị thương rất tốt, để bản thân chịu ít đau, Lạc Hương cảm thấy vẫn nên ngâm chân thì hơn.
Chờ Lạc Hương tháo bỏ băng, ngâm chân xong, Trác Hiên cũng đã trở lại. Anh vác theo một thứ trở về, Lạc Hương không thấy rõ đó là cái gì.
“Trác Hiên, đó là cái gì?” Lạc Hương mở cửa sổ ra, ngồi ở trên giường nói chuyện với vị ít nói nuôi người tạm thời này.
“Heo biến dị.” Dao găm trên tay anh lột da rất nhanh, chia tách, lóc xương: “Thứ này có thể ăn.” Dừng một chút: “Chỉ là hương vị không tốt.”
Lạc Hương kinh hãi: “A, theo lý thuyết hiện tại hẳn vẫn còn có các loại đồ thịt tươi lạnh chứ, cho dù không còn cũng sẽ có thức ăn khác mà. Ăn thứ này quá nguy hiểm.”
Trác Hiên cũng không lập tức trả lời, mà ở trong sân bắc bếp than —— Lạc Hương đã hoàn toàn bình tĩnh —— bắt đầu nấu cơm trưa. Nước sôi, bỏ thịt vào, thêm chút muối, chín rồi, vớt ra.
Lạc Hương nhìn chén đĩa trước mắt đựng nước luộc thịt, đầu óc chỉ có một ý niệm, đây mới là cuộc sống tận thế, đúng không, đúng không. Lần đầu tiên đối với hành vi ăn vụng của mình sản sinh ra cảm giác sám hối vô cùng, thân ở trong phúc mà chẳng biết phúc chính là nói loại người như bản thân mình.
“Hương vị không tốt, không ăn, đói bụng.” Trác Hiên ăn rất bình tĩnh, giống như ngay từ đầu anh đã ăn thứ như vậy.
Lạc Hương hít sâu, nước luộc thịt cũng không phải thuốc độc! ! ! Bản thân còn có thể không ăn phải không, bất kể thế nào vẫn thả muối đã.
Chỉ là mới xé miếng đầu tiên nhét vào trong miệng đã bị Lạc Hương phun ra: “Phi phi… đây là thịt heo gì vậy, vừa chua vừa đắng, còn có chút thối, hỏng mất rồi.”
Trác Hiên vẫn không nhanh không chậm tiếp tục ăn: “Thịt biến dị, đều là hương vị này.” Tựa hồ không đủ đả kích: “Chế phẩm thịt ướp lạnh của Nam Kinh bên này đều tiêu hao sạch sẽ rồi. Thức ăn khác bị bang phái lớn thao túng. Ta đang ở thời kì mấu chốt, không thể phân tâm. Cho nên, trước mắt đây là thứ duy nhất chúng ta có thể ăn. À, quên, còn sữa tươi của cô nữa.”
Lạc Hương cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Trác Hiên nói câu nào dài như vậy, tựa hồ trong lời nói còn mang theo một chút oán niệm, Lạc Hương rốt cục hiểu được, thì ra nhược điểm của tòa núi băng kiêm mặt than này là đồ ăn à ~~~
Có điều, cái gì gọi là thời kì mấu chốt? Tò mò…
Lạc Hương tự nhiên sẽ không để cho bản thân lâm vào tình cảnh ăn loại thịt này, để cô sống ủy khuất như thế còn không bằng một đao chém cô đi, đối với mỹ thực cô cũng có chấp nhất không thua bất luận người nào.
“Tôi có thức ăn tồn trữ, chúng ta không cần ăn loại đồ khó ăn này.” Nói xong, Lạc Hương lấy ra một vài món đã làm trước kia: sườn xào chua ngọt, canh gà nấm hương măng đông, rau diếp xào cùng một ít nồi cơm.
Trác Hiên hỏi: “Lượng tồn trữ trong không gian của cô rất lớn?” Lạc Hương chỉ lo dùng bữa, cũng không nghĩ lại: “Ừm, lớn vô cùng. Làm sao vậy?”
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trác Hiên, tuy rằng biểu cảm không có biến hóa gì, Lạc Hương lại dường như từ trong ánh mắt của anh nhìn ra một ít nghiền ngẫm. Đánh cái giật mình: “Có vấn đề gì à? Đây là dị năng của tôi.” Cô cẩn thận lục tìm trí nhớ một chút: “Không phải anh nói anh từng gặp qua dị năng không gian à? Dị năng này của tôi có gì kỳ quái.”
“Loại dị năng không gian tồn trữ ở Nam Kinh có bốn, một cái không gian lớn nhất là 100 mét vuông, không thể bảo đảm chất lượng, tốc độ thối rữa của thức ăn ở bên trong cùng với trong không khí bình thường là giống nhau.” Trác Hiên rất lưu loát ném thịt heo biến dị mà mình nấu vào thùng rác, rửa chén đĩa bằng nước ao bên kia một chút, rồi lập tức xới cơm, bắt đầu ăn không chút khách khí.
Lạc Hương bởi vì nguyên nhân đau chân, không ăn bao nhiêu. Nhưng lúc nghe thấy có bốn người dị năng không gian, tâm tình bắt đầu vui mừng, cho dù tương lai bản thân không cẩn thận bại lộ, cũng sẽ không trở thành mục tiêu công kích.
Trác Hiên tự nhiên sẽ không ở chỗ này ngồi chơi một giây đồng hồ nào, sau khi anh cơm nước xong, lấy một loại giọng điệu rất bình thường muốn hai cốc sữa tươi, sau khi uống xong thì đi quanh viện tử kiểm tra biện pháp an toàn.
Khiến Lạc Hương kỳ quái chính là gian tiểu viện tứ hợp này tựa hồ bị người biến dị hoàn toàn quên lãng, cũng không có thứ gì mò tới cửa, về sau Lạc Hương cẩn thận quan sát, Trác Hiên sẽ ở chung quanh tiểu viện tử rải lên một vài thứ, mấy thứ này sẽ làm người biến dị khác không gây rối nơi đây.
Kiểm tra xong biện pháp an toàn, Trác Hiên lái xe ra ngoài. Lần ra ngoài vào giữa trưa là tìm đồ ăn, như vậy lần này lại là vì cái gì đây?
Chỉ là hai người bọn họ gặp nhau chưa đến một ngày, còn chưa tới quan hệ thân mật hỏi hành tung nhau như vậy, nhưng Lạc Hương ngồi ở cửa sổ có chút u buồn, thời gian nửa ngày bản thân đã bị người ta biết rõ nhiều bí mật như vậy, bí mật không gian gieo trồng thật sự có thể bảo vệ được bao lâu?
————————— Góc nhìn Trác Hiên phân cách tuyến ———————
Trác Hiên lái xe, không biết là đi tìm người biến dị tiến hóa giảo hoạt, hay là đi tìm người dị năng có chút vô dụng để luyện tập.
Trác Hiên là truyền nhân cuối cùng của một môn phái bí ẩn. Tuy không biết trên thế giới này còn có bao nhiêu môn phái võ lâm lưu lại truyền thừa, nhưng Trác Hiên đại thể hiểu rõ, hẳn là không nhiều lắm. Hồng Thấu Nhất Thời của Thiếu Lâm cũng chỉ để lại điển tịch với số lượng không nhiều, mà những công pháp chân chính trụ cột nhất lại bị thiếu sót, khiến hiện tại bọn họ chỉ còn khung rỗng mà không có thực lực.
Môn phái của Trác Hiên bắt nguồn từ võ lâm Phong Đại Thịnh triều Đường, mà hưng thịnh đến Tích Nhược Phú Nhiêu triều Tống, coi như là một môn phái tương đối cổ xưa, sở dĩ có thể truyền xuống từng đời thì công lao thuộc về môn phái Khai Sơn Thuỷ Tổ.
Sau khi Khai Sơn Thuỷ Tổ được sáng lập từng nói: mỗi đại chưởng môn đều phải sao chép điển tịch của môn phái ít nhất một lần và tìm kiếm một chỗ cất giữ, về sau dùng tranh làm căn cứ truyền cho chưởng môn tiếp theo.
Tuy môn phái từng mấy lần bị diệt môn, nhưng sẽ luôn có người may mắn tìm được điển tịch mà bắt đầu một lần nữa, tuy không nhất định giống tên, nhưng chung quy vẫn sử dụng võ công của môn phái này.
Một chi cuối cùng chính là một nhánh của Thanh Mạt, trong lúc vô tình tìm được một nơi, biết được cực khổ vất vả, đã nói: “Từng có rất nhiều tên, nhưng thanh danh không hiện, không bằng gọi là phái Vô Danh.” Truyền tới Trác Hiên, đã là truyền nhân cuối cùng.
Trác Hiên được sư phụ nhận nuôi từ nhỏ, mặc dù sư phụ là đại sư võ thuật, nhưng tính cách bảo thủ, cuộc sống có chút cứng nhắc, Trác Hiên tự nhiên đã quen cuộc sống như thế. Võ công này tuy gọi là võ công, lại không giống cái dạng không gì không làm được như trong tiểu thuyết, nội khí cũng có, nhưng cái gọi là nội lực vạn năng chỉ là thứ vớ vẩn, nội khí vốn là một luồng khí tinh thuần bên trong cơ thể người, chủ yếu dùng cho việc tăng lực bạo phát cho thân người trong nháy mắt, dưỡng khí dưỡng khí, dưỡng chính là một luồng khí. Chiêu thức võ công cũng không có gì thần kỳ, thậm chí không hề có hai dạng với những chiêu thức truyền dạy trên internet, vậy vì sao họ không luyện ra được cái gì? Đó chính là công phu trụ cột nhập môn cơ bản nhất.
Tỷ như rèn luyện nội kình thế nào, tu luyện cơ bắp ra sao, tiến hành hô hấp kiểu gì vân vân, những điều này đều là yếu điểm của nội khí nhập môn, nếu không có nội khí chống đỡ, nhiều chiêu thức hơn nữa cũng chỉ là gối thêu hoa.
Lần này trời đất biến đổi lớn, sư phụ đã có thể mơ hồ khai thông khí thiên địa đột nhiên đột phá, sau đó lưu lại một câu: Sau khi tìm kiếm truyền nhân thì buông tay rời đi.
Trác Hiên tuy cũng từng đi học, lại quái gở vô cùng, mục tiêu nhân sinh không gì ngoài đột phá cảnh Tiên Thiên. Cho nên, khi người biến dị tiến đến, anh vẫn luyện võ mỗi ngày, chẳng qua về sau nhiều hơn một nhiệm vụ hằng ngày là gia tăng kinh nghiệm đối địch, đối tượng luyện tập có đôi khi là người biến dị, có đôi khi là người dị năng.
Anh thích sữa tươi, đặc biệt sữa tươi chưa chế biến, bởi vì sư phụ từng mang anh đi thảo nguyên, hoài bão bao la, để tránh võ công dù tinh tiến, cảnh giới lại càng không hơn, sữa tươi nơi đó lộ ra hương vị thuần phác, rồi lại làm cho người ta lưu luyến không thôi.
Buổi sáng ra ngoài, vì sữa tươi nhặt về một cô gái kỳ quái, Trác Hiên không thể nói rõ đây là cảm giác gì, chỉ là có chút vui mừng cho rằng: “Có người ở cùng mình, không tồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc