Nương tử thích tác quái - Chương 6

Tác giả: Cừu Mộng

Nàng cao hứng chỉ vào xe ngựa. “Chủ nhân, xe ngựa này là người của Đệ Nhất trang bán cho mình.” Nàng lúc ấy cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ không nên bán xe cho nàng, lại bảo có lợi cho nàng cùng chủ nhân, quả nhiên là không lừa nàng.
Vũ Mê Mê bừng tỉnh đại ngộ, cái này khó trách, lục lâm thảo khấu bình thường không có mấy kẻ dám đi trêu chọc người của Thiên hạ Đệ Nhất trang. Nhìn không ra cái tên vẻ ngoài lạnh giá kia, cư nhiên lại cấp mặt mũi cho chủ tớ bọn nàng, mặc kệ thế nào vẫn là nên cảm ơn hắn. Những thứ cho Phong Tế cũng không còn cảm thấy luyến tiếc, tâm tình tự nhiên cũng tốt hẳn lên.
~.~
Thời tiết tháng Sáu như tính khí trẻ nhỏ, thay đổi bất thường. Trời còn đang trong xanh, bỗng chốc đổ mưa rào.
Chủ tớ hai người ở trong xe nghỉ ngơi, để mặc xe ngựa từ từ lăn bánh trên đường.
Lười nhác ngồi ăn lương khô mua lúc nghỉ ngơi dọc đường, cùng vén màn thưởng thức phong cảnh ngoài xe, thật là tiêu diêu khoái hoạt tựa thần tiên.
Vó ngựa đạp trên đường khiến nước bắn tung tóe khắp nơi, hình thành nên một bức tranh đẹp.
Đột nhiên từ phía xa truyền đến tiếng bước chân rầm rập, chỉ trong chốc lát, xe ngựa đã bị một đám người áo xanh vây kín lại.
Không khí nhàn hạ thoải mái lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi.
“Trang chủ chúng tôi có lời mời cô nương.” Từ ngữ phi thường khách khí nhưng chính là khẩu khí vô cùng không khách khí muốn ૮ưỡɳɠ éρ người ta.
Chỉ có hai nữ lưu yếu đuối cùng xe vàng bạc nặng nề, muốn từ trong đám người này phá vòng vây ra ngoài, thực sự là không có khả năng, cho nên Vũ Mê Mê các nàng phi thường hợp tác cùng bọn họ rời bước. “Tự mình hiểu lấy” -- bốn chữ này thật khiến người ta thống hận.
Gió hiu hắt thổi, hề, sông Dịch lạnh. Tráng sĩ một đi, hề, không trở về *. Bi tráng, đó chính là tâm trạng bây giờ của Vũ Mê Mê. (Hai câu thơ Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.. Nguyên văn: “風蕭蕭兮易水寒,壯士一去兮不復返. | Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.”)
Bắt đầu từ khi làm gà mẹ cứu Phong Tế thoát nạn, các nàng cùng cái kia đại danh đỉnh đỉnh Thiên hạ Đệ Nhất trang tựa hồ có mối quan hệ nói không rõ chém không đứt. “Việc gì cũng đừng vơ vào người” -- lời này của sư phụ thật là vô cùng vô cùng có đạo lý, nàng lần đầu tiên có cùng nhận thức với sư phụ mình.
~.~
Cổng thật lớn a, trang viên thật rộng a, núi thật to a (giải thích một chút: Đệ nhất trang nằm trên núi, cho nên khúc sau mới có người lỡ dại làm điều bậy chui lên gốc cổ thụ sau núi trốn =)))...... Không hổ là Thiên hạ Đệ Nhất trang, cái gì cũng thật vĩ đại, giống như sợ rằng người ta không biết mình danh xưng Đệ nhất hay sao ấy.
Chậm rãi từ cửa chính đi đến đại sảnh tổng cộng mất thời gian -- nửa nén hương! Trời ạ! Một khoảng cách thật dài, khó trách người hầu trong Đệ Nhất trang thân thủ đều tốt như vậy. Nếu khinh công không tốt, chỉ sợ khi trang chủ phân phó, bọn họ căn bản không kịp có thời gian đi thực hiện.
Phong Tiêu Tiêu bản tính lạnh lùng không tính đi, không tưởng được chính là bài trí trong Đệ Nhất trang nơi đâu cũng đều tràn ngập lãnh khí, sống ở nơi này về lâu về dài cho dù không bị đông ૮ɦếƭ cũng nhiễm phải phong hàn.
Sau khi an vị, Vũ Mê Mê khẽ nhấp một ngụm trà nóng.
Không hổ là kẻ có tiền, ngay cả nước trà đãi khách cũng là đại danh bích la xuân của Động Đình Tô Châu, nàng hài lòng híp mắt.
“Vũ cô nương, đắc tội rồi.” Thình lình một trận âm thanh vang vọng bên tai.
“Phốc --” Trà vừa uống đến miệng lập tức bị phun ra ngoài. Dọa ૮ɦếƭ người hù ૮ɦếƭ người a, đạo lý này Phong Tiêu Tiêu không biết sao? Làm ơn đi, võ công cao cũng không cần như vậy xuất hiện hù ૮ɦếƭ nàng.
Phong Tiêu Tiêu nhướng cao đôi mày, có chút ngoài ý muốn nhìn nàng thất thố. Trong ấn tượng của hắn, nữ nhân này là tòa băng sơn thấy tiền mặt cũng không đổi sắc.
“Ngài bước đi không phát ra âm thanh sao?” Ngữ khí của nàng thập phần không tốt, trái tim nãy giờ cứ đập liên hồi không ngừng.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía nàng. “Là thói quen, thỉnh cô nương bao dung.” Vốn tưởng là nhân vật lợi hại, ai ngờ lại mang bộ dạng như thế này, lo lắng trong lòng bất giác cũng giảm đi một nửa.
“Không có thành ý.” Vũ Mê Mê lẩm bẩm, đừng tưởng rằng nàng nghe không ra ý trong lời nói.
“Chủ nhân, chúng ta đang đứng dưới hiên nhà người.” Tuyết Linh nhẹ giọng nhắc nhở, chủ nhân có khi quá cả gan gây loạn, người hầu như nàng phải biết phát huy tức thời, bởi vì nàng thật sự sợ ૮ɦếƭ.
Phong Tiêu Tiêu không chút quan tâm đến đôi chủ tớ kỳ lạ. Đúng vậy, cho tới nay cảm giác các nàng mang đến cho hắn chính là quái dị. Đôi khi chủ nhân thông minh tỏ ra vô cùng ngớ ngẩn; mà rõ ràng là nha hoàn ngốc lại có thời điểm so với chủ nhân thông minh hơn.
“Đầu của ta đã cúi rất thấp, Linh Nhi.” Ngữ khí tràn đầy bất mãn vang lên. Tưởng nàng là ai cơ chứ? Vũ Mê Mê trời không sợ, đất không sợ, khắp giang hồ này cũng không bói ra một người khiến nàng run sợ à! Từ sau khi bắt đầu kiếp sống đào vong, nàng vẫn luôn giữ lấy nguyên tắc hành sự ‘người không phạm mình, mình không phạm người’ của mình, nhưng là vì sao vẫn luôn rước lấy rắc rối?
“Chủ nhân!” Tuyết Linh khẽ hô. Ánh mắt của chủ nhân thật là đáng sợ!
Vũ Mê Mê hướng về phía Tuyết Linh buông lời nói: “Linh Nhi, chúng ta rõ ràng không có làm chuyện xấu, tại sao phải chịu cúi đầu, chúng ta có gì sai sao?” Từ giờ trở đi, nàng phải trở lại là chính mình, cơ bản đây vốn không phải chuyện của các nàng! Huống chi nàng đến bây giờ còn không hiểu được vì sao lại được mời đến làm khách trong Đệ Nhất trang lạnh lẽo này.
Tuyết Linh cũng không vì vừa rồi khi*p đảm mà sinh buồn bực, “Đúng rồi, chủ nhân, chúng ta thật ra cũng không làm chuyện gì xấu.” Chủ nhân vốn từ khi bỏ cốc ra đi vẫn luôn rất an phận thủ thường, trước kia làm chuyện xấu gì cũng không phiền đến Đệ Nhất trang đích thân quản người à!
Phong Tiêu Tiêu khóe mắt co giật, nhưng vẫn bảo trì trầm mặc, giả bộ đem ánh mắt lơ đễnh ngắm nhìn các bức tranh sơn thủy treo ngoài đại sảnh, trong khi lỗ tai dựng thẳng lên lắng nghe cuộc đối thoại của đôi chủ tớ quái dị kia.
Vũ Mê Mê đảo mắt nhìn quanh đại sảnh. Trừ bỏ vị chủ nhân đang chăm chăm ngắm tranh xem họa kia, chỉ có một gã pha trà sai vặt đang đứng hầu. Cúi đầu nhìn phiến đá bằng phẳng dưới chân, khóe môi chợt cong lên. “Linh Nhi, ở chỗ này đào cái hầm được không?”
“Hả?” Tuyết Linh vẻ mặt hoang mang, đầu óc mờ mịt, không biết vị chủ nhân tinh quái này lại muốn làm trò gì.
“Làm nhiều việc xấu, mới tiện cho người ta có lý do chính đáng bắt giữ chúng ta.”
Lời vừa nói ra nháy mắt đã đem ba hồn bảy vía của Tuyết Linh thu hồi tại chỗ, run run mở miệng: “Lão nhân gia của muội ơi, người ta chưa hề nói lý do đến tìm mình, người tội gì lại đem việc vơ vào thân?”
“Là ta ghen tị.”
Vũ Mê Mê trả lời làm cho Phong Tiêu Tiêu ngạc nhiên quay đầu lại.
Nàng đầy lý lẽ hùng hồn nói: “Muội nhìn xem chủ nhân nhà muội, nhiều năm bôn ba liều mình vơ vét của cải, nhưng là toàn bộ tài sản chỉ là sâu là kiến so với đại sảnh này, không phải thật thua kém sao?”
Tuyết Linh kinh ngạc há hốc miệng, mặt tái xanh. “Chủ nhân, người đã được xem là phú hào giàu có rồi!” Ít nhất những người đó đỏ mắt cũng không có được, cũng hận chủ nhân đến nghiến răng nghiến lợi, bởi vì chủ nhân tuyệt đối là loại người đến thân huynh đệ ruột thịt cũng đem ra tính toán.
“Hắn vẫn giàu hơn ta!” Vũ Mê Mê hướng ngón tay chuẩn xác chỉ thẳng mặt Phong Tiêu Tiêu đang ngồi ở chủ vị.
Tuyết Linh mồ hôi lấm tấm trán, khẩn trương không thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc