Nương tử thích tác quái - Chương 4

Tác giả: Cừu Mộng

Tuyết Linh đáng thương nhìn chủ nhân, hi vọng chủ nhân của mình xuất ra một điểm lương tâm.
Vũ Mê Mê đỡ nàng đứng lên, nói nhỏ: “Không cần sợ, có ta ở cạnh muội.”
Nàng sợ, chủ nhân thật có khả năng hi sinh nàng nha. “Chủ nhân, người phải thề tuyệt không một mình chạy trốn.” Nàng nhất định phải đạt thành giao kèo, theo một chủ nhân bất lương như vậy, phải quan tâm bản thân nhiều hơn một chút.
“Được, được......” Vũ Mê Mê qua quýt đáp lời.
Tuyết Linh rốt cục yên lòng, chỉ cần là chủ nhân đáp ứng, nhất định sẽ không sao.
Di chuyển tới gần, Tuyết Linh không khỏi cảm thấy cổ họng khô khan, trong khi Vũ Mê Mê đối với nam nhân này vô cùng hiếu kỳ, mở to mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Oa!
Mày kiếm ✓út bay, song nhãn lấp lánh như sao trời, tuy rằng vẻ mặt hàn khí bức người, nhưng hoàn toàn không làm giảm sút vẻ ngoài tuấn mỹ khiến người kinh ngạc.
A, tựa hồ như đã từng gặp qua. Vũ Mê Mê không khỏi nhíu mày, nàng có thể khẳng định chính mình trước đây chưa thấy qua nam nhân này, vì sao lại có cảm giác thân thuộc đến thế?
Tuyết Linh trước kinh ngạc với vẻ tuấn mỹ của người phía trước, tiếp theo đã bị vẻ mặt hàn sương làm đông cứng người, làm sao còn quản hắn bộ dạng ra sao, lén lút thối lui ra phía sau chủ nhân. Chủ nhân mặc dù có lúc không quản nhân tình, nhưng trong lúc nguy cấp vẫn là chỗ đáng tin cậy để dựa vào.
Phong Tiêu Tiêu lạnh lùng đảo mắt nhìn đôi chủ tớ trước mặt, cảm giác đầu tiên là -- quái dị. Đích thị là quái dị, người phía trước có nhiều hơn một phần khí độ, đang cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ; trái lại vị chủ nhân xinh đẹp kia, lại co rúm ở phía sau thị nữ, cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Đại gia là đến nghe khúc hay xem vũ?” Vũ Mê Mê nở nụ cười, cúi thấp người thi lễ.
Phong Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt. Tốt lắm, không hề sợ hãi, có nữ nhân không sợ hắn sao, ngay cả chính thê tử đã mất cũng mang tâm sợ hắn. Nữ nhân này thật đặc biệt.
Tuyết Linh cơ hồ muốn thét ra tiếng, nàng hiện tại sợ tới mức tay chân rét run, làm sao múa hát, trước hết chỉ muốn ngất đi cho rảnh nợ.
“Mười ngày trước, các cô đến Thanh Liên Tự dâng hương.” Phong Tiêu Tiêu tiếng nói trầm thấp mà lạnh như băng, không phát ra chút hơi ấm.
Bị ánh mắt hắn đảo qua, Tuyết Linh cảm thấy mạng nhỏ mình thật không xong rồi.
Vũ Mê Mê nghiêng đầu, nheo nheo mắt, nàng nghĩ tới, Phong Tế trong phòng kia đích thực là bản thu nhỏ của người này, khó trách cảm thấy giống như đã từng quen biết.
“Đúng là như vậy.” Nàng sảng khoái gật đầu.
“Có từng thấy qua chuyện xảy ra?” Phong Tiêu Tiêu tiến lên từng bước, lãnh ý càng lan xa.
Tuyết Linh vội vàng thối lui, người run cầm cập.
Vũ Mê Mê khóe miệng hơi cong nghiền ngẫm trả lời, “Đại gia muốn biết chuyện gì, sao không nói thẳng ra?”
Phong Tiêu Tiêu ánh mắt phát lạnh, thật không thích giọng điệu nói chuyện này của nàng, tựa hồ như đang bỡn cợt hắn, hơn nữa hai chữ “đại gia” như đâm thẳng vào tai, rất không thoải mái.
“Cô đã cứu một đứa bé?” Trực tiếp đem các cô đổi thành cô, hắn hiện tại có thể khẳng định, cho dù thật sự là các nàng cứu Tế Nhi, cũng không phải là chủ ý của vị cô nương đang run lẩy bẩy đằng kia.
“Đây là cách đại gia đối đãi ân nhân cứu mạng con mình?” Nàng không chút khách khí trừng mắt nhìn hắn. Vũ Mê Mê nàng loại ác nhân nào mà chưa thấy qua, sợ gì hắn?
Phong Tiêu Tiêu nghe vậy rốt cục yên lòng, con nếu xác định không có việc gì, hắn cũng có tâm tình cùng nàng nói chuyện.
“Nhìn không ra ánh mắt của cô nương rất lợi hại.”
“Ngay cả như vậy, tôi cũng nhìn không ra đại gia đang xót con.” Vũ Mê Mê chậm rãi đáp lời.
Tuyết Linh mở to mắt, không thể tin được chủ nhân cũng dám đi vuốt râu hùm. Chủ nhân à, gan của người sao lại lớn đến thế?
Phong Tiêu Tiêu sắc mặt càng thêm u ám, phỏng chừng nếu có ai đứng gần hắn nhất định sẽ bị đông ૮ɦếƭ. Đương nhiên, Vũ Mê Mê là ngoại lệ, bởi vì nàng thản nhiên còn bước lên vài bước.
“Ta đến đưa Tế Nhi đi.” Hắn lạnh lùng nói, không khỏi nắm chặt quyền đầu. Hắn khẳng định, nàng hoàn toàn là đang khiêu khích hắn.
“Tôi lập tức dẫn người đến.” Tuyết Linh nhanh chóng thoát đi, giống như sau lưng có chó rượt đuổi. Trước kia vẫn cảm thấy chủ nhân là ác ma, hôm nay nàng mới phát hiện chủ nhân thật sự là rất đáng yêu, ít nhất so với người nào đó còn đáng yêu hơn gấp nhiều lần.
Trên lầu lúc này chỉ còn lại có Phong Tiêu Tiêu cùng Vũ Mê Mê trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu lép vế.
Phong Tế rất nhanh liền chạy tới, hắn lo lắng Tiểu Mê sẽ bị phụ thân dọa đến ૮ɦếƭ khiếp. Nhưng -- hắn không thể tưởng tượng nổi trên đời chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh, Tiểu Mê căn bản là không sợ vẻ mặt băng lãnh của phụ thân, ngược lại vô cùng hứng thú cẩn thận đánh giá. Nếu không phải cố kỵ thân phận nam nữ, chỉ sợ nàng cũng dám vươn tay sờ mặt phụ thân xem đó có phải từ băng làm thành không.
“Cha.” Phong Tế tiến lên trước thi lễ.
“Tế Nhi.” Phong Tiêu Tiêu thanh âm hững hờ, thậm chí không có chút lên xuống, làm cho người ta không khỏi hoài nghi hắn có phải là phụ thân của đứa nhỏ này không. “Chúng ta đi.”
“Cha.....” Phong Tế có điểm chần chừ.
“Ta sẽ lưu lại đủ tiền.” Phong Tiêu Tiêu trả lời.
“Cám ơn đại gia.” Vũ Mê Mê mỉm cười thi lễ, nàng không bao giờ ngại tiền đến tay.
“Cha, chúng ta thay Tiểu Mê chuộc thân được không?” Phong Tế rốt cục vẫn là nói ra.
Phong Tiêu Tiêu quay lại nhìn con, cảm giác Tế Nhi có chút thay đổi, ánh mắt nhất thời quét về phía Vũ Mê Mê đang cười tươ, không khỏi nhíu mày suy tư. Chuộc thân sao? Hắn xem nàng ở thanh lâu chính là vô cùng thoải mái.
“Chủ nhân.” Tuyết Linh giật nhẹ vạt áo chủ nhân, kêu nhỏ.
Phong Tiêu Tiêu nhướng mày, hắn nghe được, vị hoa khôi xinh đẹp này cư nhiên gọi nha hoàn của mình là “chủ nhân”, tình huống vô cùng – quái đản.
Vũ Mê Mê trợn mắt liếc nhìn nha đầu, đúng là thành sự không đủ bại sự có thừa. Ở trước mặt cao thủ lại dám lên tiếng, không phải là chính mình làm lộ tẩy ư?
“Hảo ý của Phong thiếu gia, Tiểu Mê xin đa tạ.” Vũ Mê Mê thản nhiên từ chối, nàng thật vất vả mới tìm được nơi này ẩn thân, không có lý do gì rời bỏ.
Phong Tiêu Tiêu nhìn nữ nhân trước mặt, trong mắt ẩn hiện tia sáng. Nàng khiến hắn cảm thấy hứng thú. Chủ tớ các nàng đến tột cùng là có bí mật gì? Sẽ không phải là cùng với Hồng Vân giáo có liên quan chứ? Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, sắc mặt hắn càng thêm lạnh lẽo. Tốt, hắn thật muốn thưởng thức bản lĩnh thực sự của các nàng.
“Được.” Phong Tiêu Tiêu không ngờ lại nói ra một chữ này khiến cho ba người đang có mặt ở đây hoàn toàn sửng sốt.
Phong Tế không nghĩ tới phụ thân nhanh như vậy đáp ứng; Vũ Mê Mê là vô cùng ngoài ý muốn, không dự đoán được nam nhân không màng thế sự này lại đáp ứng yêu cầu của con trẻ; về phần Tuyết Linh thì ngay từ đầu đã bị dọa choáng váng, hiện tại lại họa vô đơn chí, tuy nói có thể rời khỏi thanh lâu là một chuyện tốt, nhưng là cùng nam nhân tuấn lãnh này ở chung, nàng thà chấp nhận ở thanh lâu bị chủ nhân áp bức còn tốt hơn.
“Ta muốn thay hai vị cô nương này chuộc thân.” Phong Tiêu Tiêu xoay người nói chuyện với tú bà đang bưng đồ ăn đi tới.
Nghe vậy, tú bà trong lúc nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
“Không nghe thấy sao? Muốn bao nhiêu tiền?” Hắn không kiên nhẫn nhíu mày.
Tú bà hoàn hồn, “Không..... Các cô ấy không có ký giấy bán mình.”
Cha con Phong Tế nghi hoặc nhìn về phía chủ tớ hai người.
Vũ Mê Mê âm thầm than thở, hôm nay bị họ Phong làm loạn cả lên, xem ra các nàng không còn cách nào ngụ ở đây.
“Mẹ, chủ tớ chúng tôi cũng đến lúc phải rời đi.” Nàng mỉm cười hạ thấp người.
“Vậy...?” Tú bà muôn phần tiếc hận nhìn về phía Tuyết Linh, hoa khôi này là một kho vàng nha!
“Chủ nhân, chúng ta thật sự phải rời khỏi thanh lâu?!” Tuyết Linh kích động nắm tay chủ nhân.
Vũ Mê Mê đẩy nàng ra xa, nhíu mày nói: “Muội không phải đã sớm chờ đợi ngày này sao?”
Tuyết Linh mở miệng cười xán lạn, “Chủ nhân, thì ra người đã biết. Cho dù muội có ý nghĩ rời đi, nhưng nếu chủ nhân không cho phép, muội tuyệt đối không dám trá lời!” Thật tốt quá, nàng lại có thể chính đại quang minh kêu chủ nhân.
“Các cô là chủ tớ? Tỷ là chủ nhân của cô ấy?!” Phong Tế trong lòng hoàn toàn khiếp sợ.
“Đúng vậy.” Tuyết Linh dùng sức gật đầu, “Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra chủ nhân của ta khí độ phi phàm sao?” Nịnh nọt một chút, đỡ phải đón nhận trả thù về sau của chủ nhân, nàng cũng không quên vừa rồi là do chính mình để lộ chuyện.
“Thu thập hành lý, chúng ta lên đường!” Vũ Mê Mê thở dài trong lòng. Lại phải tìm nơi trốn, sớm biết thế sẽ không gà mẹ cứu người, làm hỏng chỗ ẩn thân tốt đẹp này.
Tuyết Linh bỗng dưng trợn to mắt, sợ hãi kêu lên, “Chủ nhân, bạc nhiều như vậy làm sao mang đi!”
“Tìm chiếc xe, đồ ngốc.” Vũ Mê Mê nhịn không được cốc đầu nàng.
“Vâng.”
“Còn không đi mau!” Nàng vỗ nhẹ vào mặt nha đầu.
Tuyết Linh phục hồi tinh thần, vén váy chạy vội đi.
Nhìn thân ảnh nhẹ nhàng biến mất, trên mặt Vũ Mê Mê không khỏi hiện ra ý cười. Linh Nhi vẫn là bộ dáng đó, còn tưởng rằng nàng giả trang lâu như vậy cũng có một chút phong cách của mỹ nhân, xem ra đã thất vọng rồi. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc