Nương tử thích tác quái - Chương 2

Tác giả: Cừu Mộng

Một thớt ngựa nâu sẫm phi trối ૮ɦếƭ trên đường vắng. Trên lưng ngựa, thanh niên vẻ mặt lo lắng, chỉ sợ hữu tử vô sinh, đuổi theo phía sau toàn là bọn xấu xa thâm độc, Gi*t người không chớp mắt, tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
Ánh đao lấp lánh, tạo nên một vòng cung hoàn mỹ, hướng về phía tuấn mã.
Một tiếng kêu vang lên, ngựa gục xuống, máu hồng nhuộm đầy đất.
Thanh niên gương mặt ngây thơ, anh tuấn, mày kiếm mắt sao, hai con ngươi đen toát lên vẻ kiên nghị, nhẹ nhàng xuống ngựa, nhếch miệng khinh thường nhìn địch thủ từng bước đến gần. Y phục của hắn loang lổ vết máu, đặc biệt là từ miệng vết thương sau lưng, máu tươi đang không ngừng tuôn chảy.
Gã cầm đao cười hung ác từng bước rút ngắn khoảng cách.
“Xem ngươi còn chạy đi đâu.”
“Ai phái các ngươi đến?” Phong Tế đặc biệt trấn định, không chút bối rối, cho dù trước mắt sinh tử chưa biết, vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng thường ngày không đổi.
“Tìm Diêm vương mà hỏi.” Ánh đao vung lên.
Phong Tế chật vật né tránh, trên đùi lại bị trúng một đao.
Trước mặt, năm người tề tựu, hình thành thế vây công.
Phong Tế không tự chủ cắn mạnh môi dưới, từ thắt lưng rút ra thanh chủy thủ, ૮ɦếƭ cũng phải giữ uy vũ, đây là lời phụ thân giáo huấn thường ngày, hắn không dám quên.
Tuổi còn nhỏ, lực yếu, thân lại mang trọng thương, muốn chống đỡ cùng lúc năm kẻ vạm vỡ cường ác, thật là quá miễn cưỡng.
Tuy vậy, lại không có ai dám xem nhẹ Phong Tế, dù sao hắn cũng là con trai độc nhất của Phong Tiêu Tiêu, Phong Tế, thiếu trang chủ của Thiên hạ Đệ Nhất trang.
Máu tươi không ngừng tuôn rơi. Tiếng kinh hô, ՐêՈ Րỉ đan xen vào nhau tạo nên một cảnh tượng kinh tâm động phách.
Phong Tế muốn lui cũng chẳng được, chân bị thương, tay phải tê rần, máu sau lưng chảy ra như suối, sớm đã mất đi khả năng chiến đấu. Tám phần là vùi ૮ɦếƭ nơi này, trừ phi có quý nhân xuất hiện.
Đương lúc lưỡng cực đua tranh, một hương thơm tự nhiên lan nhanh trong gió, tựa như mùi rượu ủ lâu năm, khiến mọi người nhịn không được hít sâu hai cái.
Sự tình đột nhiên phát sinh, năm tên tráng hán phút chốc trở nên bất lực, không dám tin đều trừng lớn mắt, phẫn nộ nhìn về một điểm.
Nữ nhân nhan sắc mỹ lệ động lòng người, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy tiếu ý, trong tay khăn lụa tùy ý đong đưa, cười cười nói: “Ái chà! Thật là ngại quá, quên mất trên khăn có tẩm mê hương. Ta lại đứng ở nơi đầu gió, không tốt không tốt, làm cho mê hương bay đến mũi các ngươi, thật là xin lỗi.” Lời nói tràn ngập ảo não, nhưng biểu tình trên mặt lại đặc biệt hưng phấn, thật sự là nhìn không ra nửa điểm hối lỗi trong mắt nàng.
“Khụ......” Tiếng ho khan nhẹ nhàng vang lên, chúng nhân mới phát hiện bên cạnh còn có người khác. Mỹ nữ nói chuyện quang mang chói mắt, đương nhiên không có người nào chú ý bên cạnh nàng còn có một tiểu tì nữ dung mạo không xuất sắc.
Đôi mày liễu mờ nhạt nằm trên đôi mắt đen sáng ngời, đôi môi đỏ mọng, cằm nhỏ mũi nhỏ. Gương mặt thanh tú có thừa, bất quá đứng cạnh mỹ nhân chỉ như một phiến lá điểm tô nhan sắc.
“Tiểu thư, cứu người quan trọng hơn.” Thanh âm nho nhã như nước chảy khe suối, không một chút tạp âm, khiến người đối diện cảm thấy phi thường thoải mái.
Mỹ nhân quyến rũ nhìn Phong Tế cười cười nói nói: “Vừa rồi chỉ mải mê triển hiện phong tao, thật khiến người chê cười.”
Phong Tế vẫn giữ nét mặt lạnh lùng không đổi. Nữ nhân phong trần, hắn trước giờ không thích.
“Tiểu Mê, mau cõng người!” Người ra lệnh là chủ tử xinh đẹp, người nhận lệnh đương nhiên là thị nữ của nàng. Nếu quần áo dính bẩn, không phải đã tổn hại đến hình tượng hoa khôi Yêu Nguyệt lâu của nàng sao?
Đúng vậy, nàng đang ở thanh lâu, hơn nữa còn là hoa khôi, là loại nữ nhân chuyên moi tiền người khác. Không có biện pháp, nàng từ nhỏ đã không có chí tiến thủ, tuy tiền rất khó kiếm nhưng nếu có người nguyện ý bỏ ra, nàng rất sẵn lòng đón nhận. Nói nụ cười của nàng trị giá vạn lượng tuyệt không khoa trương.
Đưa mắt liếc chủ nhân, thị nữ tên gọi Tiểu Mê bước tới trước, đỡ Phong Tế đứng dậy, rồi ngồi xổm xuống cho hắn tựa vào lưng. Đừng xem nàng dáng hình suy nhược, cõng Phong Tế trên lưng tựa hồ không tốn một chút lực.
“Muội đi trước, tỷ tỷ có chút việc cần bàn với các vị hảo hán ca đây.” Mỹ nhân cười đến mức run rẩy cả người, khăn lụa trên tay quơ qua phất lại.
Tiểu Mê nhíu nhíu đôi mi thanh tú, không phải có chút thái quá sao? Thôi kệ, mặc kệ nàng, Tiểu Mê cõng người tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, cô gái chậm rãi nhặt lên một thanh đao, nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Không có biện pháp, ta bất quá chỉ là một nha đầu, các ngươi muốn trách thì trách chủ nhân của ta. Nhớ kỹ, nếu Diêm vương gia có hỏi, các ngươi nhất định phải nói cho hắn biết chủ nhân ta tên gọi Vũ Mê Mê, là cái đại hoại đản (tên vô lại).”
Năm đại hán nghe qua lời nói kỳ lạ, hoàn toàn không thấu được ý nghĩa thực sự, là có nghe mà không có biết.
“Thật ngại quá, để ta tiễn các người một đoạn đường.” Cô gái lời còn chưa dứt, bạch đao tiến tới, hồng đao rút ra, rất nhanh gọn đã xử xong một tên mắt còn đang trừng to kinh ngạc. Bốn gã kia không khỏi rùng mình, cùng cảm giác nữ nhân trước mặt giống như ngưu đầu mã diện đang dắt họ đầu nhập Địa phủ.
Nhìn năm cái xác trước mặt, cô gái không khỏi cảm thán cho số phận của chính mình. Tuyết Linh nàng tốt xấu gì cũng là nữ tử đàng hoàng, trời sanh tính dịu dàng, ngoan ngoãn, cộng thêm vẻ đẹp trời ban quyến rũ mắt người, hà cớ làm sao lại khiến nàng gặp gỡ chủ nhân biến thái như vậy?!
Thấy nàng xinh đẹp, ghen tỵ cũng thôi đi, còn bắt nàng gia nhập thanh lâu bán rẻ tiếng cười? Vũ Mê Mê thì trở thành một tiểu nha đầu sai vặt, vừa không xuất đầu lộ diện, lại không cần lo lắng bị nam nhân sỗ sàng. Không cần hoài nghi, vừa rồi nha đầu tên Tiểu Mê kia chính là chủ nhân biến thái của nàng - Vũ Mê Mê, đến cả nửa điểm tự giác của nha đầu cũng hoàn toàn không có. Ô, nàng thật đáng thương quá đi......
Một đường không ngừng than thân trách phận, Tuyết Linh cũng nhanh chóng quay về chùa miếu dâng hương.
“Chủ nhân, đã xong.”
Vũ Mê Mê vẻ mặt bình tĩnh gật đầu.
Tuyết Linh liếc mắt nhìn thấy một chiếc kiệu nhỏ, lại đưa mắt ngó xem biểu tình chủ nhân, lập tức minh bạch người trong kiệu chính là tiểu hài tử ban nãy, nhịn không được hỏi: “Chủ nhân, người thật muốn dẫn hắn trở về?” Các nàng hiện tại đang ở thanh lâu mang hài tử này về không khiến người hoài nghi mới lạ!
Vũ Mê Mê nhướng cao đôi chân mày, cười như không cười nói: “Không phải tiểu thư quyết định là được à?”
Tuyết Linh vẻ mặt đau khổ, thà không hỏi còn hơn, chủ nhân cho tới giờ đều là bắt nạt người ta.
Hoa khôi của Yêu Nguyệt Lâu đi chùa thắp hương, thuận tiện dẫn về một cậu trai trẻ anh tuấn bị trọng thương, đương nhiên việc này chỉ có chủ tớ các nàng cùng đương sự biết. Ba người từ cửa sau tiến vào, không có quấy nhiễu mọi người trong lâu, mà đó là chưa nói tới hậu viện vốn là nơi Tuyết Linh cư ngụ, không ai dám đến quấy rầy, dù sao bà chủ còn muốn dựa vào nàng kiếm bạc!
Phong Tế vẻ mặt ngưng thần đánh giá căn phòng của mình, tuy bài trí thanh nhã nhưng dù thanh nhã đến đâu, nơi này vẫn là thanh lâu, mà hắn thì thập phần căm ghét. Trong tiềm thức của hắn, nữ nhân thanh lâu không có người nào tốt, chỉ có điều trên người Tiểu Mê cô nương không có khí chất phong trần, cảm giác thân thiết tự nhiên như vị tỷ tỷ nhà hàng xóm.
Tuyết Linh ngồi bên cửa sổ, hai tay nâng cằm, đôi song nhãn tràn ngập ai oán nhìn hai người bọn họ trong phòng. Tiểu tử băng lãnh không hiểu chuyện kia không cảm ơn thì thôi, còn tặng cho nàng ánh mắt khinh khi, hắn nghĩ nàng vui à? Còn không phải do nàng không có mắt chọn sai chủ nhân, một thân nữ tử thanh thuần bị đối đãi bất công, thật đáng thương mà! Chủ nhân của nàng còn đang bận rộn giúp người bôi thuốc trị thương, căn bản không có thời gian để ý đến gương mặt đẹp đang nhăn nhó.
Ai! Một tiếng thở dài.
Không ai để ý.
Ai! Sâu kín thở dài.
Phong Tế khinh thường nhìn nàng. Nữ nhân này đúng là không chịu được yên tĩnh!
Vũ Mê Mê thu thập hòm thuốc, thuận tiện ngẩng đầu liếc nàng một cái, khóe miệng chợt cong, nói: “Tiểu thư, bên ngoài rộn ràng như vậy, sao còn chưa đi?” Thanh lâu náo nhiệt nhất là ban đêm, cũng là thời điểm hoa khôi bận bịu đếm bạc nhất.
Nghe Mê Mê nói, Tuyết Linh càng thêm chán chường, lại một lần nữa cảm thán chính mình mệnh khổ.
“Hắn nhất thiết phải ở lại phòng muội sao?” Tuyết Linh vẻ mặt nhăn nhó nhìn Phong Tế. Nói thật lòng, tiểu nam hài này thật anh tuấn, môi hồng răng trắng, sau khi lớn lên nhất định có phong vị soái ca.
Vũ Mê Mê nhìn nam hài trước mặt lộ ra vẻ chán ghét, không khỏi âm thầm cười trộm, Linh Nhi làm bộ làm tịch quả thật khiến người ta cảm thấy rất không vừa mắt.
“Hay để hắn ở phòng ta đi! Ở chỗ tiểu thư e có điều bất tiện.” Vũ Mê Mê nói ra lời khiến hai người còn lại trong phòng nhất thời hân hoan.
Phong Tế sắc mặt buông lỏng, hắn mới không cần cùng nữ nhân nghe nói là hoa khôi kia cùng ngụ một phòng! Thật làm ra vẻ!
Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên tai, vừa nghe đã biết là bà chủ tham tiền đang tới. Thật là đúng giờ, mỗi ngày không sai nửa khắc đều tìm đến.
Chủ tớ Vũ Mê Mê không khỏi nhìn nhau cười.
“Tuyết Linh cô nương, Tôn đại nhân chờ cô đã lâu, có phải nên nể tình một chút?” Thanh âm nịnh nọt từ ngoài cửa truyền tới.
Thu được ám chỉ của chủ nhân, trên môi Tuyết Linh nở nụ cười tươi: “Tôi lập tức đi ngay.”
“Tốt lắm, ta đi báo tin cho Tôn đại nhân, cô chuẩn bị nhanh lên.” Tú bà vô cùng cao hứng bước xuống thang lầu.
“Tiểu thư chậm rãi thay y phục, ta đưa hắn đi trước.” Vũ Mê Mê cố ý làm như không thấy biểu tình ai oán trên mặt nàng, dìu Phong Tế rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc