Nương tử thích tác quái - Chương 19

Tác giả: Cừu Mộng

Mây trắng bay trên bầu trời xanh biếc, thi thoảng có làn gió nhẹ phớt qua, thời tiết cũng không đến nỗi quá oi bức.
Trong khuôn viên của Thiên hạ Đệ Nhất trang xuất hiện không ít người...... À không, phải nói là có không ít người đang vây quanh mấy thớt ngựa.
Bốn con Thiên Lý Mã (1) thuần chủng lông dài óng mượt.
Vũ Mê Mê vẻ mặt không vui đi lòng vòng quanh ngựa, cặp lông mày nhăn tít lại, Tuyết Linh đi theo sau biểu tình lại còn thảm hơn, giống như vừa nuốt phải thuốc đắng (2).
Đôi chủ tớ này lại có vấn đề gì nữa đây? Phong Tiêu Tiêu có chút vô lực tiến lên phía trước.
“Thật cao.” Vũ Mê Mê vẻ mặt phức tạp nhìn con ngựa trước mặt, không biết là tán thưởng hay châm chọc.
“Không còn con nào thấp hơn sao?” Mặt của Tuyết Linh cơ hồ có thể vắt ra nước.
Phong Tiêu Tiêu kinh ngạc, đáy lòng hiện lên một suy nghĩ, lẽ nào --
“Cô không biết cưỡi ngựa?”
Quăng cho hắn một tia lườm sắc bén, Vũ Mê Mê bi phẫn nói: “Có qui định nào bắt tất cả mọi người đều phải biết cưỡi ngựa không?”
Thì ra là thế, hắn bừng tỉnh, khó trách đêm qua khi nghe nói phải cưỡi ngựa, nàng lại phản ứng kịch liệt như vậy.
“Ngồi xe ngựa cũng tốt mà.” Vũ Mê Mê ai oán.
“Nhưng bệnh tình của Lý công tử......” Hoa Luyến Luyến vẻ mặt lo lắng lên tiếng, tới sớm một ngày, giáo chủ yên tâm sớm một ngày, mà nàng cũng có thể sớm gặp lại Long Tòng Vân.
Nàng phẩy tay tỏ vẻ không quan tâm. “Dù sao hắn cũng đã nằm bao nhiêu năm nay, nằm thêm dăm bữa nữa cũng không vấn đề.”
Hoa Luyến Luyến cân nhắc nặng nhẹ, quyết định nghe theo lời của Vũ Mê Mê, bởi vì nàng phát hiện Vũ Mê Mê là một người cực kỳ quái đản, không làm theo ý nàng nhất định sẽ xảy ra chuyện.
“Cưỡi ngựa.” Phong Tiêu Tiêu nói như chém đinh chặt sắt, không hề lay chuyển.
Vũ Mê Mê trừng to đôi mắt đẹp, khó có thể tin mở miệng: “Phong Tiêu Tiêu, ngài rốt cuộc có biết thương hương tiếc ngọc là gì không?” Dừng một chút, nàng lại nhụt chí tự nói với mình, “Quên đi, tôi nghĩ ngài sẽ không biết.”
“Ta đang vội, chúng ta đi sớm về sớm.” Hắn cất lời.
“Nhưng mà tôi lại không vội. Nếu như Hồng Vân giáo cảnh đẹp, tôi nghĩ mình còn có thể ở đó một thời gian.” Vũ Mê Mê không phải cố ý muốn đối nghịch với hắn, mà là thực sự có ý định này.
Tuyết Linh lẳng lặng lùi về phía sau, không ngừng lúng Pu'ng trong miệng. Hà cớ gì chủ nhân lại thích khiêu chiến đến thế?
“Mê tỷ tỷ, đệ cũng muốn đi.” Phong Tế chạy nhanh đến, vẻ mặt kiên quyết.
“Trở về.” Phong Tiêu Tiêu không một chút nào nhân nhượng.
Phong Tế buồn bã cúi đầu, không nói gì.
Vũ Mê Mê nhìn không vừa mắt, kéo hắn đến gần. “Tỷ cho đệ đi, đừng để ý hắn.”
“Nó là con ta.” Phong Tiêu Tiêu lên tiếng nhắc nhở nàng.
“Vậy ngài cũng không cần đi với tôi, ngài không phải là cha tôi.” Ánh mắt của nàng chiếu thẳng vào gương mặt lạnh lùng của hắn.
Thấy thế, bọn người hầu ở một bên không khỏi cười trộm. Vị khách quý của Đệ Nhất trang này, có khi nào sẽ trở thành trang chủ phu nhân tương lai của họ không!
Phong Tiêu Tiêu hừ lạnh. Nàng là đang chê hắn già?
“Không phải nói ngài già!” Vừa nhìn thấy ánh mắt âm trầm của hắn, Vũ Mê Mê lập tức nghĩ ngay đến việc lời nói của mình có thể gây ra hiểu lầm. “Nam nhân tiêu sái anh tuấn như trang chủ đây, sao có thể già được chứ.”
Trong lòng thở nhẹ một hơi, may mà không phải.
Hoa Luyến Luyến khóe miệng không ngừng run rẩy, Phong Tiêu Tiêu đích thực là anh tuấn, nhưng về phần tiêu sái...... chỉ sợ thiên hạ không có người nhận ra.
Tuyết Linh âm thầm bội phục chủ nhân da mặt dày, lúc cần thiết so với nàng còn muốn chân chó (3) hơn.
“Cha, con có thể cùng đi không?” Phong Tế rụt rè dò hỏi.
Phong Tiêu Tiêu nhìn Vũ Mê Mê đang sống ૮ɦếƭ trợn mắt hướng hắn, lãnh đạm buông lời: “Cùng đi đi.”
“Còn nữa, thay xe ngựa.” Vũ Mê Mê giơ tay nhắc nhở người nào đó.
“Cưỡi ngựa.” Hắn nửa bước cũng không nhường.
“Hẹp hòi.” Nàng tức giận nghiến răng ken két.
“Ngựa chạy nhanh hơn.” Phong Tiêu Tiêu nhịn không được lắc đầu than nhẹ.
“Tôi không cần, ngài có việc thì cứ đi, tôi đưa Phong tiểu đệ về là được.” Nàng tươi cười rạng rỡ, ngay cả ánh dương trên cao cũng trở nên kém sắc.
“Ta lo lắng.” Mục quang thâm trầm hướng về phía trời xa. Ai biết được đang đợi họ ở Hồng Vân giáo đến tột cùng là chuyện gì, hắn không hi vọng nàng gặp chuyện không may. Tệ hơn nữa, nếu phong cảnh Hồng Vân giáo hợp ý nàng, nàng nhất định sẽ trụ nơi đó dài lâu không thèm quay về. Với tính tình của nàng, việc này tuyệt đối có khả năng xảy ra.
“Tôi cùng Linh Nhi sẽ không cưỡi ngựa!” Vũ Mê Mê tức giận nhảy dựng lên, hắn là đầu lừa sao? Nói thế nào cũng không chịu, thật muốn làm nàng tức ૮ɦếƭ mà!
“Chúng ta cùng cưỡi.” Câu trả lời của Phong Tiêu Tiêu rất đơn giản.
“Tôi với ngài cưỡi chung một con?” Nàng không khỏi đề cao âm lượng.
“Đúng vậy.” Hắn gật đầu không chút do dự.
Mọi người lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, trang chủ rõ ràng là muốn ăn đậu hũ của người ta! Xem ra mùa xuân thật sự đang đến với trang chủ mặt lạnh của bọn họ, mà bọn họ cũng vô cùng cao hứng khi mùa xuân này chính là nữ nhân tên gọi Vũ Mê Mê, bởi vì -- nàng rất thú vị, Đệ Nhất trang từ sau khi nàng đến, không khí dần dần trở nên vui vẻ khoái hoạt, không còn tịch mịch như trước nữa.
“Còn Linh Nhi?” Vũ Mê Mê hỏi tới.
“Cùng Hoa cô nương cưỡi chung.”
Hoa Luyến Luyến gật đầu đồng ý.
“Tôi muốn ngồi cùng với Phong thiếu gia.” Tuyết Linh giơ tay lên tiếng, nàng không muốn cạnh Hoa Luyến Luyến, ai biết nàng ta khi nào thì cao hứng hạ độc.
“Cũng được.” Phong Tiêu Tiêu không chút ngần ngại đồng ý.
“Tôi cùng Luyến Luyến cô nương chung một con.” Vũ Mê Mê bị dồn vào đường cùng, bất đắc dĩ mở miệng.
“Không được.” Nam nhân mặt lạnh thẳng thừng bác bỏ.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, trang chủ nên chú ý danh tiết của tôi.” Nàng tận tình khuyên nhủ.
“Sau khi đã bị ta nhìn thấy hết?” Hắn nhướng mày, khẩu khí trêu tức.
Nếu không phải biểu tình trên gương mặt Phong Tiêu Tiêu thủy chung vẫn lạnh nhạt, mọi người nhất định sẽ nghĩ đây là lời nói của một tay công tử phong lưu có tiếng.
“Ngài đi ૮ɦếƭ đi, Phong Tiêu Tiêu.” Vũ Mê Mê mặt đỏ bừng bừng. Hắn, hắn căn bản là cố ý, trước mặt mọi người ngang nhiên nói như vậy. Tốt xấu gì nàng cũng là cô nương chưa lấy chồng mà!
“Cô đang xấu hổ sao?” Phong Tiêu Tiêu nhếch miệng, đôi mày giương cao chứng tỏ hắn đang kinh ngạc.
Nàng tức đến nỗi nói không nên lời, nắm tay siết chặt, không nhịn được hướng hắn ra quyền, sau đó nặng nề lui cước bộ. Đầu heo ૮ɦếƭ bằm, dám nói ra lời đó? Khó trách nữ nhân còn chưa đến cửa nhà hắn đã tìm ૮ɦếƭ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc