Nương tử thích tác quái - Chương 17

Tác giả: Cừu Mộng

Vũ Mê Mê hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục đếm bạc.
Phong Tiêu Tiêu quét mắt về phía Tuyết Linh. Bị hắn trừng một cái, nàng lập tức khai ra tất cả: “Không có, mùa hè không ai dám tiến vào nơi ở của chủ nhân, hơn nữa cốc của chúng tôi cũng không có nóng như vậy.”
“Cô nương đang tức giận?” Hắn đến gần Vũ Mê Mê.
“Tôi có thể tức giận sao? Huống chi trang chủ ngài cũng không phải lần đầu tiên tự tiện xông vào phòng người khác.” Mơ hồ có tiếng ai đó đang nghiến răng.
“Là tại hạ đường đột.” Hắn chắp tay hành lễ.
“Trang chủ cũng tự biết mình sai à?” Vũ Mê Mê mở miệng giễu cợt.
Ngồi xuống bên cạnh nàng, Phong Tiêu Tiêu cầm trên tay thỏi vàng lớn tính toán, lơ đãng lên tiếng: “Nữ tử sau khi bị người nhìn thấy, không phải đều sống ૮ɦếƭ cũng phải gả cho người đó sao?”
Tuyết Linh nghe xong la hét ỏm tỏi.
Vũ Mê Mê ném cho nàng cái nhìn khinh thường. “Linh Nhi, muội không cần mỗi lần đều kích động như thế được không?” Muốn thét phải là nàng mới đúng.
“Chủ nhân, người sẽ không lấy hắn chứ?” Linh Nhi run run hỏi.
Mím chặt môi, nàng có chút chần chừ. Bị ánh mắt rực lửa kia nhìn chằm chằm vào mình, nói ra đáp án ‘không phải’ có khác gì tự đào mồ nhảy xuống? Thế nhưng điểm ૮ɦếƭ người lại là, sâu trong nội tâm nàng cũng không muốn phản đối.
“Đáp án của cô là gì?” Hắn hỏi bâng quơ, thỏi vàng trên tay không ngừng chuyển động.
“Nếu tôi trả lời là không, ngài có phải cũng đem tôi niết thành như thế?” Vũ Mê Mê rốt cuộc cũng mở miệng, ánh mắt dừng lại trên thỏi vàng đang bị biến hình nhanh chóng kia, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Phong Tiêu Tiêu dừng lại một lát, lãnh đạm giương mắt nhìn nàng. “Thật cho là vậy?”
Phong Tiêu Tiêu siết chặt tay, thỏi vàng chẳng khác gì cục bột hằn sâu dấu tay hắn.
“Lại hạ độc?” Đôi lông mày không tự chủ nhăn lại.
Nàng lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi hành lang gấp khúc, tay vịn cửa, chân bước vào ngưỡng cửa. “Hà hà, để phòng ngừa có người trộm bạc thôi......” Rất nhanh đóng cửa lại, nhưng vẫn là không kịp, bàn tay ai đó đưa ra chống lại, khiến nàng vô pháp thực hiện.
“Ít nhất cũng phải giúp ta giải độc đã chứ.” Hắn có chút bất đắc dĩ nói.
Vũ Mê Mê khẽ nhếch mày liễu. “Sau khi đã tự tiện xông vào khuê phòng người xem trộm cảnh xuân?”
“Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Hắn khẳng định.
“Không cần.” Vũ Mê Mê sắc mặt thoáng chốc lạnh như băng, không còn chút gì gọi là ý cười, hung hăng trước mặt hắn đóng cửa lại, cũng không thèm để ý xem tay hắn đang đặt ở đâu.
Nàng tức giận, hắn biết, nhưng suy cho cùng hắn đã nói sai điều gì?
Nam nhân xấu, nam nhân thối, chịu trách nhiệm? Hắn nghĩ nàng cần sao? Nàng muốn là muốn có người thật lòng thích mình, chứ không phải bởi vì trách nhiệm mà lấy mình. Đi ૮ɦếƭ đi, Phong Tiêu Tiêu!
Bên trên truyền đến tiếng đập mạnh, Phong Tiêu Tiêu thầm than, cửa này đại khái đã đến lúc trùng tu rồi đây.
Ở bên ngoài cửa, Tuyết Linh sợ hãi đến gần. “Chủ nhân nhà tôi tức giận.”
“Ta biết.” Hắn có chút không đành lòng nói.
“Ngài còn không đi mau?” Tuyết Linh thúc giục.
Thì ra đây mới là mục đích của nàng. Hắn đã nói rồi mà, người luôn sợ ૮ɦếƭ như nàng, sao có thể chủ động mở miệng như vậy.
“Thuốc giải?” Phong Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nhếch môi.
“Chủ nhân, thuốc giải.” Tuyết Linh gọi với vào trong.
“Cứ để hắn ૮ɦếƭ!” Trong phòng truyền ra giọng nói giận dữ của Vũ Mê Mê.
Hắn chậm rãi nói: “Cô không muốn cùng Tế Nhi quay về?”
Đánh rắn đánh giập đầu, nhược điểm của Vũ Mê Mê không sai khác chính là đây.
Cửa thật nhanh mở ra, tức giận vẫn cứ tức giận, nhưng chuyện này có liên quan tới tự do của bản thân, nàng đành đem ân oán đặt sang một bên. “Thật sự đáp ứng?”
“Phải.” Hắn nhẹ nhàng lên tiếng.
“Không hối hận?” Vũ Mê Mê liên tục xác nhận.
“Ừ.” Ý cười đong đầy mắt hắn.
“Sao lại như thế, lúc trước ૮ɦếƭ cũng không đồng ý.” Nàng khó hiểu.
Phong Tiêu Tiêu nhìn nàng đầy thâm ý. “Sau này sẽ biết.”
“Thuốc giải.” Nàng ném bình sứ qua cho hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay