Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo - Chương 23

Tác giả: Dạ Sơ

Thì ra là thế
Tô nhị tiểu thư kinh hãi nói: "Lăng đại tiểu thư, ta biết chuyện lần này là lỗi của ta, nhưng xin Đại tiểu thư đại nhân đại lượng, âm thầm chấm dứt chuyện này được không?" Lăng Nhược Tâm chỉ hừ lạnh một tiếng, tay ra dấu hiệu sai người đem cô đi. Cô cắn răng nói: "Không phải Đại tiểu thư vẫn luôn muốn biết cách chế tạo tơ mềm của Tô gia hay sao?! Ta tình nguyện lấy thứ đó ra để trao đổi!"
Động tác tay của Lăng Nhược Tâm thoáng dừng lại, thản nhiên liếc nhìn cô một cái rồi nói: "Tô nhị tiểu thư đừng đứng đây trêu đùa ta, mọi người đều biết, chỉ có đương gia của Tô gia mới biết cách chế tạo tơ mềm, chỉ e là Tô Đại công tử sẽ tiếc nuối không muốn lấy ra trao đổi với tiểu thư thôi!"
Tô nhị tiểu thư buồn bã nói: "Đại ca rất thương ta, nhất định sẽ không bỏ mặc ta, cho nên, chỉ cần ta viết một lá thư cho đại ca, chắc chắn đại ca sẽ đem cách chế tạo đến chuộc ta về." Dù trong lòng cô cũng biết chuyện này là không có khả năng, nhưng giờ không có cách nào khác. Nếu đại ca biết cô hành động như vậy, chỉ e sẽ lột da cô mất, có điều, lúc này, không gì quan trọng hơn tự do nữa.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười: "Nếu Tô nhị tiểu thư có thể từ bỏ những thứ mình yêu thích như vậy, Nhược Tâm cũng không tiện từ chối. Võ Ấn, đưa Tô nhị tiểu thư về Huyến Thải sơn trang, hầu hạ cho tốt." Dứt lời, hắn không nhìn cô nữa, xoay người đi kiểm tra nơi khác. Võ Ấn vừa được lệnh, vội gọi vài thị vệ vào đưa Tô nhị tiểu thư về.
Lăng Nhược Tâm nhìn qua loa một chút rồi thoải mái bước ra khỏi phường thêu, Từ đại nương cùng các cô nương khác đều há mồm hít thật sâu. Mỗi lần Đại tiểu thư đến phường thêu, các nàng đều lo lắng sợ hãi vô cùng. Nhất là Từ đại nương, vốn dĩ bà đã rất lo lắng chuyện sợi tơ, giờ lại phát sinh thêm chuyện Tô nhị tiểu thư, không biết Đại tiểu thư sẽ trừng phạt bà thế nào nữa.
Lăng Nhược Tâm thấy Từ đại nương cũng đi theo ra ngoài, khẽ nhướng mày nói: "Lần này Tô gia dùng hết tâm tư mới trà trộn được vào đây, cũng không thể trách bà được, chuyện lần này, cứ coi như không có đi. Nhưng nếu lần sau còn để xảy ra những chuyện thế này, ta nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc!" Mấy chữ cuối cùng, hắn chậm rãi nói, khiến Từ đại nương hết hồn, vội gật đầu dạ vâng.
Sau khi trở lại Huyến Thải sơn trang, Thanh Hạm nghĩ mãi vẫn không biết Lăng Nhược Tâm làm thế nào mà nhận ra cô gái kia là gian tế, nàng đứng ngay cạnh hắn nhưng không phát hiện được chút manh mối nào cả. Lòng hiếu kỳ của nàng vốn rất mạnh mẽ, nếu đối phương không phải là Lăng Nhược Tâm, thì có lẽ nàng đã chạy tới hỏi từ lâu rồi. Nhưng giờ mà nàng chạy đi hỏi hắn, chắc chắn sẽ bị hắn cười nhạo mất.
Có điều, trong lòng băn khoăn một số việc, thật sự cũng không ngủ yên được. Lăng Nhược Tâm đi tắm còn chưa về phòng, nàng nghe loáng thoáng thấy tiếng nước truyền đến, trên mặt lại bất giác nóng bừng lên, nhớ đến chuyện hôm đó, nàng chỉ hận không thể tìm khối đậu hũ mà đâm đầu ૮ɦếƭ luôn cho rồi. Dù có nhắm mắt lại, nàng cũng chỉ nhớ tới cơ thể tưởng gầy gò nhưng dáng người lại rất đẹp, cân đối của hắn, khiến nàng muốn phát điên lên! Tiết trời tháng sáu vốn đã cực nóng, lúc này nàng càng thấy nóng không chịu nổi, vội đẩy cửa chạy ra ngoài, ngồi vắt vẻo trên một cành cây đại thụ bên ngoài Miên Dung cư hóng gió, nếu tiếp tục nghe tiếng nước kia, đầu nàng cũng hỏng mất thôi!
Vất vả lắm Thanh Hạm mới bình tĩnh được một chút, thì thấy một mùi hương thơm ngát vừa giống cây cỏ, vừa giống hoa lan bay tới, mùi hương rất dễ ngửi, cực kỳ quen thuộc, nàng quay lại, không biết Lăng Nhược Tâm đã ngồi bên cạnh nàng từ lúc nào. Thanh Hạm giật mình suýt ngã xuống khỏi cây, Lăng Nhược Tâm cũng chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, không có ý đỡ nàng.
May mà võ công của Thanh Hạm cực kỳ tốt, chỉ chớp mắt một cái, hai chân hơi loạng choạng rồi cũng giữ được thăng bằng, vững vàng ngồi xuống cành cây, nàng giận dữ nói: "Huynh nhàn rỗi lắm sao! Tự dưng lại nhẹ nhẹ nhàng nhàng chạy tới đây làm gì?"
Lăng Nhược Tâm nhìn ánh trăng tròn qua phiến lá cây, ánh trăng mờ ảo, bóng cây mờ ảo, mắt của hắn dường như cũng hơi mờ ảo, nhưng lời nói của hắn lại khiến Thanh Hạm tức muốn ૮ɦếƭ: "Huyến Thải sơn trang là của ta, ta muốn đi đâu thì đi đó. Chắc Đoàn tổng quản đã nói với cô rồi, cô là thi*p thân thị vệ của ta, mười hai canh giờ đều phải sát sát bên cạnh ta. Ta tắm cô lại không canh giữ ngoài cửa, chạy tới chỗ này là không làm tròn trách nhiệm. Mà rõ ràng là một chút cảnh giác cô cũng không có, ta xuất hiện ở ngay cạnh cô, cô còn không phát hiện. Nếu ta mà là sát thủ, thì chỉ e là cô ૮ɦếƭ nhiều lần rồi."
Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng nói: "Huynh đừng nghĩ huynh là hoa thơm quả ngọt mà mọi người đều phải xoay quanh huynh. Đối với ta, ngay cả cái rắm huynh cũng không bằng! Huynh dựa vào cái gì mà hô to gọi nhỏ với ta!" Hắn không nhắc đến chuyện tắm rửa thì còn đỡ, vừa nói ra đã khiến nàng không kìm được sự buồn bực trong lòng. Mà vì buồn bực, nên nàng cũng nói thô tục hơn!
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm như sâu hơn, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên nói: "Dù ta không phải hoa thơm quả ngọt, thì cũng là nữ nhân đẹp nhất Tầm Ẩn thành, cũng là đương gia Huyến Thải sơn trang, chủ nhân của cô!"
Thanh Hạm hừ một tiếng, tâm trạng vừa tốt lên một chút cũng biến mất sạch, nàng xoay người nhảy xuống, muốn quay về phòng. Giọng nói nhẹ nhàng lãnh đạm của Lăng Nhược Tâm lại truyền đến: "Nếu cô không muốn lấy ngọc bội của mẹ cô về, không muốn nhận cha cô nữa, thì có thể rời khỏi Huyến Thải sơn trang, không ai ngăn cô đâu."
Thanh Hạm vừa nghe xong, tức đến bốc hỏa, nhẹ nhàng nhảy lại lên thân cây, vừa nhảy vừa xuất ra chiêu Thiên Cân Trụy đánh mạnh vào cành cây nơi Lăng Nhược Tâm đang ngồi, khiến hắn ngã xuống. Cũng may hắn phản ứng nhanh nhạy, dù không đến mức ngã sấp xuống, nhưng cũng hơi chật vật, tấm áo trắng phau đã dính một chút bụi đất. Nàng ở trên cây, không nhịn được liền cười ha hả, cười đến cực kỳ không thục nữ.
Lăng Nhược Tâm hơi tức giận, cô nàng này, có chỗ nào giống con gái đâu chứ, nhưng mà, cách nàng cười sảng khoái như thế lại khiến hắn hơi hâm mộ. Vì hoàn cảnh của hắn, mà mỗi người đều yêu cầu hành động của hắn phải thật giống thục nữ, bản thân hắn thì càng không tình nguyện. Hắn vốn là một nam tử, nếu không cố đóng giả cho giống thật, chỉ e sẽ bị người ta vạch trần, vì thế, ngày qua ngày, năm qua năm, từ lúc lời nói dối đó phát ra, hắn đã định dùng cả đời này che giấu nó. Nên hắn không thể cười sảng khoái như Thanh Hạm, cũng không thể làm ra những hành vi bất nhã. Hắn phải tự mình gánh vác rất nhiều áp lực, nhưng lại chẳng có một ai để chia sẻ, trọng trách trên người càng ngày càng quan trọng hơn.
Lăng Nhược Tâm bỗng cảm thấy mệt mỏi, cũng buông tha cho mục đích tối nay hắn tìm Thanh Hạm, chỉ thản nhiên nói: "Chơi vui lắm sao? Nếu cô muốn chơi đùa như vậy, ta cũng không ngại hầu cô đâu!" Dứt lời, hắn xoay người quay về Miên Dung cư. Lúc trước, mỗi khi hai người giao đấu, hắn đều đối chọi gay gắt, hành động hôm nay của hắn tuy hơi khác thường, nhưng câu cảnh cáo cuối cùng lại khiến Thanh Hạm cảm thấy không vui vẻ gì nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc