Nuông Chiều Bà Xã Đến Nghiện - Chương 16

Tác giả: Quỳnh Giangg

Cao Hiểu Đồng đột nhiên bị kéo mạnh, cả người đổ về phía anh. Hai người liền ngã xuống, môi cô áp lên thứ gì đó mềm mại...
Cao Hiểu Đồng trừng lớn hai mắt, phát hiện cái thứ mềm mại kia chính là môi Mộc Tuấn. Cả người cô nằm đè lên người anh, còn môi cô thì áp lên môi anh.
Cô vội vã muốn bò dậy, lại bị cánh tay Mộc Tuấn giữ chặt lấy eo, môi anh ghì lấy môi cô không buông. Trong thoáng chốc, cả người Cao Hiểu Đồng cứng đờ.
Cô thầm nghĩ. Tại sao lúc này cái tên xác ướp ૮ɦếƭ bầm kia không đâm cho Mộc Tuấn một nhát chứ, hại cô bị ăn đậu hũ.
Vì quá tức giận, Cao Hiểu Đồng há miếng cắn một phát, Mộc Tuấn mới la oai oái, bất mạn buông cô ra, ôm miệng kêu to:
"Cao Hiểu Đồng, em cầm tinh con cẩu à? Cắn đau thật đấy!!"
Cao Hiểu Đồng đứng dậy phủi bụi trên quần áo, nhìn Mộc Tuấn đầy phẫn nộ:
"Thì sao? Tôi chính là tuổi Tuất đấy. Tốt nhất anh tránh xa tôi một chút. Cẩn thận có ngày tôi cắn ૮ɦếƭ anh!"
Mộc Tuấn cắn cắn cánh môi mỏng hơi sưng, cười đầy cao hứng:
"Thật ra nếu sau khi hôn em mà chỉ bị cắn một miếng nhỏ thế này, tôi tình nguyện để em cắn chán thì thôi!"
Cao Hiểu Đồng đỏ bừng mặt, tức giận đẩy anh, bỏ đi thẳng. Mộc Tuấn lại phải hối hả chạy theo cô.
***
Sáng sớm tỉnh dậy Mộc Vân Hi đã cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng đau rát, hình như là cảm cúm rồi.
Đang định gọi điện cho Chu Diệc Phong xin nghỉ, cô đột nhiên nhớ hôm nay còn có cuộc họp quan trọng, liền cố bò dậy mặc quần áo tới công ty.
Hôm nay Chu Diệc Phong bận tới nỗi chỉ chú tâm nhìn vào máy tính. Mộc Vân Hi pha cho anh ly trà hoa cúc, nhẹ nhàng đặt xuống bàn nói:
"Phong, dạo này em thấy anh mệt mỏi, chắc do mất ngủ phải không? Uống trà hoa cúc này đi, tốt cho giấc ngủ lắm đó!"
Giọng cô hơi khàn, nhưng Chu Diệc Phong dường như quá để tâm vào tài liệu nên không chú ý, chỉ gật nhẹ đầu:
"Cảm ơn em. Để đó lát anh sẽ uống!"
Mộc Vân Hi cũng không nói gì, lặng lẽ rời đi. Cô phải giữ sức để lát còn cùng Chu Diệc Phong đi họp nữa. Bây giờ hai mắt của cô đã hoa hết lên rồi.
Chu Diệc Phong rất vất vả, cô muốn cùng anh chia sẻ. Không thể để anh biết cô bị ốm, nếu không sẽ ảnh hưởng tới công việc mất.
***
"Dự án lần này bên Bạch thị tiến triển rất thuận lợi. Phân công thêm người sang đó đi, bộ phận thiết kế bên đó thiếu 2 người..."
Mộc Vân Hi ngồi sát cạnh Chu Diệc Phong, anh đang cầm điều khiển máy chiếu chuyên chú nhìn lên màn hình.
Cô nhìn anh nở nụ cười dịu dàng. Cũng may trong phòng không bật điện, mọi người thì đang tập trung nghe anh nói nên không ai để ý tới nét mặt tái mét của Mộc Vân Hi.
Mộc Vân Hi chỉ cảm thấy đầu đau như 乃úa bổ, hai má nóng bừng lên, điều hoà trong phòng không hề lạnh nhưng cô cảm giác cả người run lên, lạnh toát, mồ hôi túa ra.
Không được rồi, cô...cô phải đi uống thêm thuốc.
Mộc Vân Hi từ từ đứng dậy men theo bờ tường đi ra. Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, phía sau có tiếng kêu thất thanh của Chu Diệc Phong.
"Hi Hi...!"
***
Tỉnh dậy đã thấy bản thân đang nằm trên giường bệnh, Mộc Vân Hi ôm trán thở dài. Cô thế mà lại ngất trong phòng họp, thật mất mặt!
Cô nhìn thấy Chu Diệc Phong đang ngủ gục bên cạnh, tay anh vẫn đang nắm chặt tay cô. Mộc Vân Hi cười dịu dàng, nhẹ nhàng động tay, Chu Diệc Phong liền tỉnh dậy.
Thấy anh nét mặt tiều tụy, cằm đã lún phún một tầng râu mỏng, Mộc Vân Hi cảm thấy đau lòng.
Chu Diệc Phong nắm tay cô, vội vã hỏi:
"Bảo bối, anh thực sự xin lỗi, do anh không tốt. Lẽ ra anh nên nhận ra hôm nay em không khoẻ. Là anh sai rồi!!!"
Mộc Vân Hi lắc lắc đầu:
"Em không sao. Chỉ là cảm nhẹ thôi, đừng lo!"
Chu Diệc Phong nhíu mày không vui:
"Không được nói thế. Em là quan trọng nhất, không lo cho em thì lo cho ai."
Mộc Vân Hi bị anh làm cho xúc động, đang định nhướn người lên muốn hôn anh một cái. Ai ngờ cửa phòng bị mở tung, Mộc Tuấn lao vào, chưa kịp nhìn thấy gì đã kêu lên:
"Chị hai, chị hai... Chị sao rồi?"
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt của đôi trai gái, Mộc Tuấn hơi sững lại, sau đó cười đầy ý vị:
"Ôi, hình như em tới không đúng lúc mất rồi."
Ánh mắt sắc như dao găm của Chu Diệc Phong quét qua Mộc Tuấn, anh hậm hực quát:
"Ra ngoài!"
Mộc Tuấn quay đầu cong giò chạy ra ngoài. Mộc Vân Hi vẫn chưa hiểu gì thì Chu Diệc Phong đã nói:
"Ngây người cái gì thế? Không phải muốn hôn anh sao?"
"..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc