Nuông Chiều Bà Xã Đến Nghiện - Chương 15

Tác giả: Quỳnh Giangg

Mộc Tuấn nét mặt có chút lười biếng, trên miệng anh còn đang ngậm quả táo cắn dở, thấy Mộc Vân Hi đang khóc lóc rất bi thương thì cũng ngớ ra, sau đó nét mặt có chút biến đổi, vội vã chạy tới chỗ cô.
"Chị hai, chị khóc cái gì? Có ai ૮ɦếƭ à?"
Mộc Vân Hi nhìn Mộc Tuấn vẫn bình an vô sự thì ngơ ngác, vội vã chạy lại tóm lấy tay anh quát lên:
"Cái thằng trời đánh, em không phải đang nằm trong kia hay sao? Cao Hiểu Đồng nói em bị bọn du côn đánh vỡ đầu. Chị... Chị còn tưởng..."
Cao Hiểu Đồng bên cạnh cũng không khỏi sốc một cú, cô ta lao tới kinh ngạc nhìn Mộc Tuấn, dường như không tin vào mắt mình:
"Anh...anh không phải đang nằm trong kia ư?"
Mộc Tuấn nghi hoặc chạy lại phía phòng phẫu thuật ngó vào, sau đó thản nhiên nói:
"À, cái thằng mà nằm trong kia là cái thằng bị anh tẩn đấy!"
Mộc Tuấn giải thích, lại liếc mắt sang Cao Hiểu Đồng, nét mặt lập tức chuyển sang mếu máo:
"Cao tiểu thư, tôi vì em mà lao vào nguy hiểm, còn suýt bị lũ dũ côn đó đánh vỡ đầu. Em tính sao đây?"
Cao Hiểu Đồng tức đến đỏ mặt:
"Anh muốn gì? Tiền?"
Mộc Tuấn bày ra bộ dáng đáng thương:
"Em gái à, em nhìn xem anh rể anh là người thế nào? Anh còn thiếu tiền sao?"
Chu Diệc Phong đứng một bên im lặng, chỉ cười khẽ để lộ nét mặt hài lòng.
Mộc Vân Hi như trút được lo lắng trong lòng. Chu Diệc Phong nói:
"Thôi, không sao là tốt rồi. Để anh đi hỏi bác sĩ thêm rồi lấy thuốc cho em."
Nói xong anh và Mộc Vân Hi cũng rời đi. Mộc Tuấn chăm chú nhìn Cao Hiểu Đồng, ánh mắt sáng rực khiến Cao Hiểu Đồng hơi mất tự nhiên, hét toáng lên:
"Thế tóm lại anh muốn sao?"
Mộc Tuấn nhún vai:
"Đơn giản lắm. Chờ anh đẹp trai trở lại rồi, cùng anh đi chơi một ngày!"
"..."
*
Cao Hiểu Đồng tuy rằng ngang ngược nhưng nội tâm không hề ác ý. Việc Mộc Tuấn bị thương là do cô mà nên, yêu cầu của anh cũng không quá đáng. Cho nên Cao Hiểu Đồng miễn cưỡng nhận lời, đi chơi cùng anh.
Mộc Tuấn dẫn Cao Hiểu Đồng tới khu vui chơi thành phố. Đây là lần đầu Cao Hiểu Đồng được tới những nơi như thế này, cô bị những tiếng hò reo và không khí nhộn nhịp nơi đây thu hút tới mức hai mắt sáng lên.
Mộc Tuấn để ý thấy liền không tin được hỏi:
"Lẽ nào em chưa từng đi khu vui chơi?"
Cao Hiểu Đồng gật nhẹ đầu:
"Lúc bé ba mẹ quản chặt, lớn lên luôn có vệ sĩ đưa đón. Tôi chưa từng được biết thế nào là cảm giác thoải mái cả!"
Mộc Tuấn thở dài, kéo tay Cao Hiểu Đồng đi vào trong. Tới một quầy kẹo bông, anh cầm lấy một cây đưa cho cô. Kẹo bông bồng bềnh mềm mại nhìn vô cùng đẹp mắt.
Cao Hiểu Đồng cắn một miếng, cảm thấy đầu lưỡi ngọt ngào vị đường rồi lại tan biến trong miệng, vui vẻ cười đầy hào hứng:
"Ngọt quá!"
Mộc Tuấn xoa xoa đỉnh đầu cô, dịu dàng nói:
"Không ngọt bằng em!"
"..."
Cao Hiểu Đồng cũng quá quen thuộc với mấy kiểu tán gái như thế này nên nét mặt cũng không có gì thay đổi. Cô chỉ tay về phía xa xa, khẽ nói:
"Kia là cái gì?"
Mộc Tuấn nhìn theo cánh tay cô chỉ sang, trả lời:
"Tàu lượn siêu tốc!"
"Tôi muốn chơi cái đó!"
"..."
Mộc Tuấn rất muốn nói cho Cao Hiểu Đồng biết anh là người sợ độ cao. Nhưng nếu làm thế thì mất mặt lắm. Cho nên không thể để mĩ nhân coi thường được.
Mộc Tuấn kéo Cao Hiểu Đồng ngồi xuống, giúp cô thắt dây an toàn, nét mặt có chút mất tự nhiên cùng tái nhợt.
Cao Hiểu Đồng hỏi:
"Sao thế? Anh sợ à?"
Mộc Tuấn cười trừ, tự thắt dây an toàn cho mình, vẻ mặt đầy kiên quyết, cố chấp cãi:
"Sợ cái gì? Nam tử hán đại trượng phu, không sợ trời không sợ đất, trò mèo này sao làm khó được bổn thiếu gia!"
Cao Hiểu Đồng thấy anh vừa nói vừa căng thẳng vì lúc đó tàu lượn đã bắt đầu di chuyển, cô bật cười. Đúng là đồ nhát cáy!
*
"Oẹ...oẹ... Oẹ"
Mộc Tuấn ngồi ôm gốc cây, cúi người nôn thốc nôn tháo, mặt mũi trắng bệch. Cao Hiểu Đồng thì ở một bên đưa nước cho anh, cười đầy đắc ý:
"Mộc đại thiếu gia không sợ trời không sợ đất đây sao? Tôi thấy chính là một con rùa nhát gan thì đúng hơn, haha"
Mộc Tuấn uống nước, phun ra một ngụm lên thảm cỏ, cố gắng đứng thẳng người, quay đầu nhìn Cao Hiểu Đồng, khẽ lên tiếng thương lượng:
"Tiểu tổ tông của tôi ơi, hay là chúng ta đổi sang trò gì nhẹ nhàng hơn được không?"
Cao Hiểu Đồng nhìn quanh, nét mặt sáng ngời. Cô chỉ tay phía xa xa:
"Tôi muốn chơi cái kia"
Không tàu lượn siêu tốc thì lại là vòng quay tử thần, Mộc Tuấn bị quay tới nỗi não sắp bay ra ngoài, lục phụ ngũ tạng đều rối tung hết lên. Nét mặt anh càng tái đi.
Cao Hiểu Đồng khoanh tay trước ***, nhướn mày đầy thích thú nhìn Mộc Tuấn:
"Sao rồi chàng trai? Tôi nhìn anh chắc là không trụ được nữa rồi. Có cần tôi gọi xe cứu thương tới rước anh đi không?"
Mộc Tuấn lảo đảo thân người, vội ôm lấy cái cột cạnh đó, hừ nhẹ. Không thể để mĩ nhân coi thường được. Đột nhiên như nghĩ ra gì đó Mộc Tuấn nắm cánh tay Cao Hiểu Đồng dẫn đi.
Tới một hang động, bên ngoài trang trí đầu lâu mặt quỷ, Cao Hiểu Đồng mới biết, đây là trò "hang động ma ám". Mộc Tuấn nhìn cô, nét mặt đầy tự tin:
"Đừng sợ. Có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ em!"
Cao Hiểu Đồng cười nhìn anh, chẳng thèm để ý đi thẳng vào trong, Mộc Tuấn vội vã chạy theo sau. Một lúc sau, từ bên trong truyền ra tiếng la thất thanh đầy đáng sợ khiến mọi người ở bên ngoài không khỏi sợ một phen.
Mộc Tuấn co rúm người, tóm lấy cánh tay Cao Hiểu Đồng, kêu lên đầy kinh hãi. Cao Hiểu Đồng bày ra bộ mặt bất đắc dĩ:
"Cũng chỉ là đồ giả thôi, anh sợ cái gì hả?"
Mộc Tuấn thở dốc, điều chỉnh hơi thở, đứng thẳng người, cố trấn tĩnh bản thân những thứ trong này chỉ là con người biến thành, cảm thấy đã đỡ sợ hơn.
Đúng lúc đấy Mộc Tuấn nhìn thấy phía sau Cao Hiểu Đồng có một bóng người lao tới, hình như là xác ướp Ai Cập. Anh vội vã vươn tay kéo Cao Hiểu Đồng về phía mình.
Cao Hiểu Đồng đột nhiên bị kéo mạnh, cả người đổ về phía anh. Hai người liền ngã xuống, môi cô áp lên thứ gì đó mềm mại...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc